Thái Thập Tam nghe được Doanh Nhân nhắc tới Hoàng hậu, thân thể dừng lại. Sở Hoan ở phía sau nghe được rõ ràng, cũng hết sức hiếu kỳ, chẳng lẽ miếng ngọc bội kia quả thật có liên quan với Hoàng hậu?
Thái Thập Tam trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Hoàng hậu... Hoàng hậu từng cho điện hạ xem ngọc bội?
- Cái đó thì không.
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Tuy nhiên bổn vương từng nhìn thấy miếng ngọc bội này trong cung của mẫu hậu, lúc ấy lấy tới ngắm xem, chỉ có nửa miếng, cho nên từng hỏi mẫu hậu.
- Vậy... vậy Hoàng hậu nương ngương nói thế nào?
- Mậu hậu đã nói, đó là vật gia truyền của nàng, bổn vương cũng từng hỏi một nửa khác ở nơi nào, mẫu hậu chỉ nói đang ở trong tay người thân của nàng, cũng không nói nói thêm... !
Trên mặt gã tràn đầy vẻ nghi hoặc:
- Thái Thập Tam, miếng ngọc bội này của ngươi, có phải cùng một miếng ngọc trên tay mẫu hậu hay không?
Tuy rằng Thái Thập Tam không quay đầu lại, nhưng thân thể lại đang run rẩy:
- Điện hạ, vậy Hoàng hậu... Hoàng hậu còn nói đến những chuyện khác hay không?
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không có. Dường như mẫu hậu không muốn nhắc quá nhiều tới miếng ngọc bội này, nhưng bổn vương từng thấy mẫu hậu cầm nửa miếng ngọc bội kia vài lần, nhìn qua... !
Nói tới đây, gã đột nhiên dừng lại, nhíu mày hỏi:
- Thái Thập Tam, chẳng lẽ ngươi là thân nhân của mẫu hậu?
Thái Thập Tam run giọng nói:
- Vậy điện hạ có tin tưởng hạ thần là thân nhân của Hoàng hậu hay không?
- Bổn vương... !
Doanh Nhân lộ ra vẻ do dự.
Thái Thập Tam khẽ thở dài:
- Điện hạ tin tưởng, nếu không sẽ không đi theo hạ thần tới nơi này.
Lão tiếp tục tiến về phía trước, nói:
- Điện hạ, nơi này rất hẹp hòi, đi về phía trước một lúc, sẽ có thạch thất, chúng ta có thể nghỉ tạm tại thạch thất.
Doanh Nhân cũng không nói nhiều.
Ba người đi về phía trước một lát, đột nhiên cảm thấy thông đạo trống trải, lập tức tiến vào một thạch thất. Thạch thất này tuy rằng không quá rộng rãi, nhưng cũng không nhỏ, bên trong có một bàn đá, bên cạnh còn mấy chiếc ghế đá, trên mặt bàn, đặt bao và túi nước, hiển nhiên đó là lương khô và nước đã chuẩn bị sẵn theo lời Thái Thập Tam.
Chỉ là đối diện thạch thất, còn có thông đạo tiếp tục tiến về phía trước, cũng không biết thông tới đâu.
Thái Thập Tam đặt ngọn đèn lên bàn, nói:
- Điện hạ, chúng ta tạm thời nghỉ ở nơi này. Chờ thêm vài canh giờ, hạ thần sẽ ra ngoài xem động tĩnh.
Doanh Nhân cũng rất mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, nhìn về phía Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Lúc này Sở Hoan mới ngồi xuống ghế đá bên cạnh, Doanh Nhân lại liếc Thái Thập Tam nói:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi.
Thái Thập Tam gật đầu, ngồi xuống, cầm lấy túi nước đưa cho Doanh Nhân, nói:
- Điện hạ, đây là nước trong.
Doanh Nhân nhận lấy túi nước, đang muốn mở ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, buông túi nước lắc đầu nói:
- Bổn vương không khát.
- Điện hạ vẫn đang hoài nghi hạ thần.
Thái Thập Tam than nhẹ một tiếng, lập tức ho khan kịch liệt. Lão lấy một chiếc khăn lụa vuông từ trong lòng, lau lau khóe miệng. Doanh Nhân và Sở Hoan đều phát hiện được, sau khi khăn lụa kia lau qua, không ngờ bên trên có vết máu.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Ngươi bị thương sao?
Thái Thập Tam thản nhiên nói:
- Đây là vết thương cũ năm đó, có thể sống tới hôm nay, đã là kỳ tích, chẳng qua kỳ tích này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Doanh Nhân hỏi:
- Hiện giờ ngươi có thể nói cho bổn vương hay không, trước khi bổn vương đến, trong thôn trang này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bí mật ngươi cất giấu trong lòng, rốt cuộc là bí mật gì?
Gã đoạt nửa miếng ngọc bội trong tay Thái Thập Tam, nói:
- Còn miếng ngọc bội này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi đều nói rõ ràng cho bổn vương.
Thái Thập Tam trầm mặc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn như vô tình liếc Sở Hoan một cái. Doanh Nhân tự nhiên không ngu ngốc, lắc đầu nói:
- Ngươi không cần kiêng kị Sở Hoan. Sở Hoan là người bổn vương tín nhiệm nhất, nếu hôm nay không có Sở Hoan, bổn vương đã sớm bị thích khách giết chết.
Gã dừng một chút, nói:
- Ngươi có lời gì, cứ nói ra, không cần kiêng dè Sở Hoan.
Doanh Nhân theo Từ Tòng Dương đọc sách, tự nhiên cũng hiểu được một đạo lý, thật sự muốn người khác tin tưởng mình, đầu tiên mình phải tin tưởng người khác.
Gã vừa nói như vậy, là biểu đạt sự tín nhiệm ngay trước mặt Sở Hoan.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Điện hạ, có lẽ Thái Trang chủ thực sự có lời khó nói, ti tướng lui ra trước.
Doanh Nhân chỉ vào thông đạo tối mờ kia, nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ở nơi đó? Bổn vương thiếu chút nữa bị nghẹn chết ở đó.
Gã nói với Thái Thập Tam:
- Thái Thập Tam, ngươi nói đi.
Sở Hoan nhìn về Thái Thập Tam, Thái Thập Tam khẽ thở dài:
- Sở Hoan, điện hạ tín nhiệm ngươi như thế, có thể thấy ngươi cũng là người trung nghĩa, có một số việc, ta cũng không sợ ngươi truyền ra ngoài.
Lão nâng tay nói:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xuống.
Lúc này Thái Thập Tam mới nhìn về phía Doanh Nhân nói:
- Điện hạ, ngài cảm thấy rằng hạ thần thật là họ Thái?
Doanh Nhân ngẩn ra, nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Thái Thập Tam không phải tên ngươi sao?
- Thập Tam là ngoại hiệu người khác cho, gọi lâu rồi, không ít người đều quên tên thần.
Nguyên Vũ dùng tên giả Thái Thập Tam nhẹ nhàng nói:
- Tên này có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng họ này, chẳng lẽ điện hạ chưa từng nghe tới?
Thân thể Doanh Nhân bất chợt chấn động, giật mình hỏi:
- Ngươi... ngươi họ Nguyên?
Nguyên Vũ hơi vuốt cằm:
- Không sai, đây là một giòng họ vinh quang.
Đầu tiên Sở Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng lập tức vẻ mặt hắn cũng khiếp sợ, nhìn vè phía Doanh Nhân, liền thấy Doanh Nhân vẻ mặt kinh ngạc, nghe được Doanh Nhân thất thanh nói:
- Mẫu hậu... mẫu hậu cũng họ Nguyên... !
Hoàng hậu Đại Tần, mẹ một nước, tên của nàng tự nhiên là tối kỵ, người bình thường tuyệt đối không dám nhắc tới. Doanh Nhân nhất thời cũng không để ý, nhưng dù sao Hoàng hậu cũng là mẫu thân gã, đầu óc gã chỉ chậm chạp một chút, nhưng lập tức liền nghĩ tới dòng họ của mẫu thân.
Nguyên Vũ thở dài:
- Hoàng hậu họ Nguyên, với họ Nguyện của hạ thần, cùng là một chi.
Doanh Nhân vội vàng nói:
- Vậy ngươi và mẫu hậu rốt cuộc có quan hệ gì? Ngươi là thân nhân của mẫu hậu? Nếu như thật là thân nhân của mẫu hậu, vì sao ở lại nơi quỷ quái này? Nếu ngươi là người trong tộc của mẫu hậu, cầu được một quan nửa chức trong triều, đó là chuyện dễ dàng.
Nguyên Vũ lắc đầu nói:
- Điện hạ nói sai rồi.
- Sai rồi?
- Đúng.
Nguyên Vũ lại gật đầu nói:
- Thiên hạ Đại Tần hiện giờ, có bốn họ tuyệt đối không thể làm quan ở Đại Tần. Trong bốn họ, chỉ có một mình mẫu thân ngài có thể mẫu nghi thiên hạ.
Doanh Nhân nghe được hơi mơ hồ, mà Sở Hoan dường như hiểu được cái gì, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- Ngươi nói là bốn họ nào?
Doanh Nhân vội hỏi:
- Vì sao bốn họ này không thể làm quan?
- Nguyên, Đan, Gia Cát, Thành, bốn họ lớn này, không thể làm quan ở Đại Tần.
Trên mặt Nguyên Vũ hiện ra thần sắc cổ quái:
- Đại Tần sẽ không để cho người trong bốn họ này ra làm quan, mà người trong bốn họ này, cũng tuyệt đối không thể trở thành chó săn của nước Tần.
Doanh Nhân nghe vậy, nghe trong lời Nguyên Vũ nói có ý khinh nhờn Đại Tần, cả giận nói:
- Thái..., không, Nguyên Vũ, ngươi thật là to gan, ngươi dám mắng quan viên Đại Tần ta đều là chó săn sao?
Nguyên Vũ mặt không đổi sắc, lẳng lặng nhìn Doanh Nhân, bình tĩnh nói:
- Điện hạ, ta xưng hạ thần trước mặt ngài, cũng không phải vì ngài là Hoàng tử Đại Tần, mà bởi vì... ngài là con ruột của Hoàng hậu!
Doanh Nhân ngẩn ra, gã còn muốn đặt câu hỏi, dường như nghĩ tới cái gì, thì thào tự nói:
- Nguyên, Đan, Gia Cát, Thành... bốn họ lớn này, bổn vương... dường như bổn vương rất quen thuộc... !
- Bốn họ lớn này, từng vinh quang mấy trăm năm trên mảnh đất này.
Nguyên Vũ than nhẹ, trên mặt lộ ra thần thái khác lạ:
- Bốn họ Quan Trung, sống chết không vứt bỏ!
Lão nhìn về phía Doanh Nhân, cơ trên mặt co giật:
- Chỉ là hiện giờ điện hạ rất ít gặp được người trong bốn họ này.
- Bổn vương nghĩ tới.
Doanh Nhân đột nhiên vỗ tay một cái, cả knih nói:
- Gia tộc họ Nguyên, đó là... Hoàng tộc tiền triều!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Bốn họ Quan Trung, trước kia đều là bốn họ lớn của tiền triều Đại Hoa triều!
Doanh Nhân bỗng đứng lên, vẻ mặt knih hãi, lui về phía sau hai bước, chỉ vào Nguyên Vũ:
Gã rốt cuộc nghĩ tới, Hoàng tộc tiền triều Đại Hoa là họ Nguyên, nếu Thái Thập Tam họ Nguyên, hơn nữa thần thần bí bí như vậy, rất có thể là di mạch Hoàng tộc tiền triều, di mạch tiền triều và Hoàng tử đương triều ở cùng một chỗ, không thể nghi ngờ đó là kẻ địch sống chết.
Doanh Nhân nghĩ như vậy, lập tức nghĩ tới, Nguyên Vũ này trăm phương ngàn kế dẫn mình tới nơi này, chắc chắn là dụng tâm kín đáo.
Gã đang hối hận mình dễ dàng tin tưởng Nguyên Vũ, lại nghe Nguyên Vũ nói rất bình tĩnh:
- Nếu người họ Nguyên đều muốn hại điện hạ, như vậy người đầu tiên muốn hại điện hạ, chỉ sợ không phải ta, mà là Hoàng hậu nương nương.
Doanh Nhân vừa nghe, tỉnh táo lại, hơi trầm ngâm, mới ngồi xuống một lần nữa, hỏi:
- Chẳng kẽ các ngươi không phải Hoàng tộc tiền triều?
Nguyên Vũ thản nhiên cười, than nhẹ một tiếng, rốt cuộc nói:
- Bốn họ Quan Trung, hiện giờ còn lại không bao nhiêu, cho dù còn hậu nhân, cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống không thấy mặt trời.
Lão lập tức gằn từng chữ:
- Không sai, ta là di mạch Hoàng tộc tiền triều, họ Nguyên cũng không có diệt sạch!
Doanh Nhân cả kinh nói:
- Vậy ý của ngươi chẳng lẽ nói, mẫu hậu... mẫu hậu nàng cũng là Hoàng tộc tiền triều?
Nguyên Vũ gật đầu, nói vô cùng khẳng định:
- Đúng thế. Hoàng hậu chính là Thanh Bình Công chúa tiền triều, cũng là thân muội muội của ta.
Trên mặt Doanh Nhân và Sở Hoan cùng lộ ra vẻ kinh hãi, những lời này của Nguyên Vũ, quả thật không thể tưởng được, trong nhất thời hai người đều không phục hồi tinh thần.
Hoàng hậu là Công chúa tiền triều, hơn nữa còn là muội muội Nguyên Vũ, nói vậy, Nguyên Vũ chẳng phải chính là Hoàng tử Đại Hoa triều?
Đường đường Hoàng tử Đại Hoa triều, vì sao hiện giờ lại lưu lạc tới nông nỗi này, ở một sơn trang âm khí dày đặc sống những năm cuối đời? Mà Thanh Bình Công chúa tiền triều, vì sao lại trở thành Hoàng hậu Đế Quốc Đại Tần?
Tình cảnh của hai huynh muội này, sao lại cách biệt một trời như thế?
Nguyên Vũ cầm lấy miếng ngọc bội Doanh Nhân đặt trên bàn đó lên, chậm rãi nói:
- Đây là ngọc khí trong cung Đại Hoa triều, hơn nữa chỉ người Hoàng thất mới có được. Miếng ngọc bội này, năm đó phụ hoàng ban cho ta, mà nửa miếng ngọc bội của mẫu thân ngươi, cũng là ta tự tay giao cho nàng năm đó, để nàng không được quên thân phật thật sự của mình.
Doanh Nhân run rẩy nâng tay lên, phẫn nộ quát:
- Ngươi... Ngươi nói bậy, đều là nói bậy.
Đôi mắt vốn đục ngầu kia của Nguyên Vũ đột nhiên phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Doanh Nhân, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết rõ trong lòng, ta không hề nói bậy. Ta là thân cữu cữu của ngươi, trong huyết mạch của ngươi, còn chảy xuôi huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa ta!