Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 502: Q.3 - Chương 502: Chắp cánh khó thoát




Khâu Anh Hào cười ha hả nói:

- Ý của Sở đại nhân, là Khâu mỗ phái Vệ Lục cùng với sa phỉ sát hại sư huynh sau đó giá họa cho Lang Oa Tử?

Y lắc lắc đầu bất đắc dĩ cười:

- Sở đại nhân, Khâu mỗ không biết nói gì về suy nghĩ viển vông của ngài nữa.

Sở Hoan lạnh nhạt nói:

- Sa phỉ xóa sạch hiện trường liền lập tức rời đi, vì lấy sự tin tưởng của mọi người, ngươi còn bày ra khổ nhục kế. Tôn Cối trúng tên, đương nhiên không phải Lang Oa Tử bắn mà là Vệ Lục. Tôn Cối sau khi trúng tên, chịu đựng đau đớn, đợi cho Vệ Lục trở về doanh địa mới chạy trở về, kể từ đó không còn ai nghĩ Vệ Lục có liên quan đến việc này.

Vẻ mặt Vệ Lục tái nhợt, trong con ngươi hiện ra thần sắc oán độc.

- Như lời Sở đại nhân nói, chẳng lẽ Tôn Cối lại là một tên tiểu nhân hèn hạ?

Khâu Anh Hào vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ:

- Hắn theo sư huynh nhiều năm, sư huynh vô cùng tín nhiệm hắn, vì sao hắn phải bán đứng sư huynh?

Sở Hoan thở dài:

- Ngươi ngươi đường đường là đương gia của lạc đà khách Khâu gia, có mấy chục năm giao tình với Mã đương gia, hơn nữa còn kết làm thân gia, ngươi có thể nổi sát tâm với sư huynh của mình, Tôn Cối tại sao lại không thể bán đứng người nhà? Tôn Cối có thể bán đứng người nhà, đương nhiên là có một mối lợi lớn cực kì hấp dẫn, rốt cuộc là điều kiện gì. Ta tin rằng trong lòng Khâu gia ngươi rõ hơn ai hết.

Khâu Anh Hào cười lạnh:

- Kỳ thật ta cũng kỳ quái, nếu Lang Oa Tử bị oan, làm sao hắn phải chạy trốn? Cho dù lúc đó bị đuổi giết, tại sao sau này không trở về giải thích?

Sở Hoan nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Giải thích? Khâu đương gia ngươi đêm đó lệnh Tôn Cối mang Lang Oa Tử tới, chọn Lang Oa Tử là kẻ chết thay, như vậy là đã trải qua suy nghĩ sâu sa. Ngươi chọn Lang Oa Tử, đơn giản là ngươi biết, Lang Oa Tử là người câm, câm thì giải thích thế nào?”

Dừng một chút, hắn ác nghiệt cười:

- Nếu Tôn Cối đã đinh ninh Lang Oa Tử giết Mã đương gia, bản quan tin, hắn chỉ cần vừa lộ mặt, Khâu đương gia ngươi nhất định sẽ giết hắn không chút do dự, cho dù hắn có thể giải thích nhưng sẽ không có cơ hội giải thích.

Vệ Lục rốt cuộc tiến lên, lạnh lùng nói:

- Đây đều là lời nói bừa của ngài, đêm đó Mã đương gia ngộ hại, chẳng lẽ ngài ở hiện trường? Nếu không sao ngài có thể nói chắc chắn như vậy, cứ như là chính mắt ngài nhìn thấy vậy.

Sở Hoan nói:

- Bản quan biết nhất định ngươi sẽ hỏi như vậy. Không tệ, rất nhiều chuyện ở giữa, bản quan chỉ có thể hoài nghi mà thôi. Đêm đó, lúc tới hiện trường, điều đầu tiên bản quan hoài nghi chính là trên người Mã đương gia bị cát bụi bao trùm.

- Cát bụi?

Khâu Anh Hào có chút không hiểu.

Sở Hoan thở dài:

- Kỳ thật bản quan đi vào sa mạc, cũng không biết nhiều, nhưng không có nghĩa là bản quan không biết nhìn. Đêm đó Tôn Cối làm bộ bị đuổi giết trở về doanh địa, băng bó xử lý vết thương sau đó mang mọi người tới hiện trường phát hiện sự việc, dựa theo suy tính của bán quan, thời gian cộng lại không quá nửa canh giờ (tầm 1 tiếng ), nhưng khi đuổi tới hiện trường, lớp cát bụi bao trùm lên Mã đương gia rất dày, dựa theo tốc độ gió đêm đó, cần hơn một canh giờ (tầm 2 tiếng) mới có thể có cát bụi dày như vậy bao trùm lên, cho nên bản quan biết, Tôn Cối tuyệt không phải là phát sinh sự việc lập tức chạy về doanh địa, hắn ở lại hiện trường ít nhất nửa canh giờ.

Khâu Anh Hào cau mày lại.

- Một sơ suất, liền khiến bản quan có nghi ngờ.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Từ đó về sau mỗi một câu nói của các người, bản quan tự nhiên đều suy nghĩ kỹ. Tôn Cối nói Lang Oa Tử nhắm hắn mà bắn tên, bởi vì trời tối nên bắn trúng vai hắn…!

Khóe miệng hắn xẹt qua tia cười lạnh:

- Điều này là không đặt Lang Oa Tử vào trong mắt. Nếu không có việc đoạt tiêu, bản quan còn không rõ tiễn pháp của Lang Oa Tử, nhưng sau lần đoạt tiêu, bản quan đã biết rõ tài bắn cung siêu phàm của Lang Oa Tử, không chỉ có kỹ xảo bắn tên, còn có tâm lý cực tốt khi bắn. Nếu hắn thật sự muốn giết Tôn Cối, đêm đó Tôn Cối tuyệt đối không thể sống sót trở về, nếu Tôn Cối có thể sống mà chạy về, thì bản quan tin Mã đương gia không phải do Lang Oa Tử giết.

Trong bầu không khi căng thẳng cực độ, Mã Tú Liên gắt gao nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào, thân thể dường như lạnh cóng, thần sắc trong con ngươi cực kỳ phức tạp.

Khâu Anh Hào lạnh lùng nói:

- Nếu lời ngài nói là thật, tại sao không đem việc này nói ra sớm?

- Lý do bản quan lúc trước đã nói.

Sở Hoan vẫn bình tĩnh dị thường:

- Lần này có thể làm cho sa phỉ bị thương nặng, còn phải đa tạ Khâu đương gia ngươi giúp đỡ. Sa phỉ chậm hành động, là vì bọn chúng đang chờ Khâu đương gia ngươi tạo ra cơ hội cho bọn chúng, mà bản quan cố ý không bắt ngươi là để ngươi tạo ra cơ hội đó. Khâu đương gia ngươi cũng sốt ruột không chịu nổi, Mã đương gia vừa chết, lạc đà khách Mã gia hộ tống di hài trờ về, ngươi liền tạo ra cơ hội cho sa phỉ. Ngươi nói phải đi qua khu vực tâm bão, nhất định phải liên tục chạy, lúc đó bản quan liền hoài nghi trong đó có lừa dối, nhưng vẫn phối hợp với ngươi diễn trận này. Mục đích của ngươi, đương nhiên là thông qua việc ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, tiêu hao tinh thần và thể lực của sứ đoàn, sáng nay ngươi an bài cho chúng ta nghỉ ngơi, tự nhiên là đã có thời gian an bài trước đó.

Đồng tử Khâu Anh Hào co rút lại.

- Theo ý ngươi, hai ngày đi đường liên tục, sứ đoàn người kiệt sức, ngựa hết hơi, có rất nhiều người nôn khan thậm chí hôn mê, thân thể đã tới cực hạn, đem thời gian đóng doanh xếp vào buổi trưa, tự nhiên là bởi vì ngươi hiểu rõ, mọi người mỏi mệt không chịu nổi, lại bị vây vào ban ngày, lúc nóng nhất, tinh thần sẽ suy yếu tới cực điểm, sa phỉ đánh tới, sứ đoàn tất nhiên là không có lực địch lại.

Sở Hoan nhìn một đám dũng sĩ Cận Vệ quân mồ hôi đổ đầy đầu nhưng thần thái kiên nghị, lắc đầu thở dài:

- Nhưng ngươi lại không nghĩ ra, các dũng sĩ Cận Vệ quân này là các dũng sĩ gan dạ nhất Đại Tần ta, tuy hai ngày vừa rồi chạy như vậy, làm họ suy yếu thể lực, nhưng không đến nỗi không chịu nổi một kích, hơn nữa tất cả những người hôn mê, đều là bản quan diễn cho ngươi xem thôi.

Giờ phút này Hiên Viên Thắng Tài cuối cùng cũng hướng Khâu Anh Hào nói:

- Ngươi cho chúng ta là thương đội đi xuyên sa mạc sao?

Gã vỗ vỗ ngực lạnh lùng:

- Ngươi quên, chúng ta là Cận Vệ quân Đại Tần, dù thêm hai ngày đi không ngừng nghỉ, chúng ta cũng không sụp đổ dễ dàng như vậy.

Mồ hôi của gã đầy đầu, thậm chí da thịt còn bốc hơi nóng, nhưng thần thái kiên nghị, ánh mắt sắc bén.

Cho đến lúc này, Khâu Anh Hào vẫn vô cùng điềm tĩnh, xè tay ra, cười nói:

- Sở đại nhân, Khâu mỗ không biết đắc tội ngài chỗ nào, khiến ngài vẽ ra một chuyện xưa không tưởng như vậy, dùng cái này nói xấu Khâu mỗ.

Gã nhìn quét qua đám Cận Vệ quân, thở dài:

- Kỳ thật ngài muốn giết ta, căn bản không cần lý do như vậy.

- Ngươi sai rồi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Bản quan nói ra sự thật, để cho các huynh đệ lạc đà khách hiểu được, bản quan muốn bắn ngươi, là có nguyên nhân, chứ không phải là thiếu đạo lý. Ngươi câu kết sa phỉ hại chết Mã Chính Nghĩa, muốn gây bất lợi cho sứ đoàn, mỗi một tội đều là một tội lớn, bản quan không thể không bắn ngươi.

Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị:

- Tội ngươi không thể tha, nhưng bản quan cũng muốn hỏi ngươi, tại sao lại bí quá hóa liều, cấu kết với sa phỉ? Chẳng lẽ chỉ vì tài vật của sứ đoàn?

Khâu Anh Hào thở dài:

- Nếu ngài có thể kể ra chuyện vớ vẩn này, tự nhiên cũng có lý do động thủ với Khâu mỗ.

Hai mắt y trợn lên, cười nói:

- Ngài muốn động thủ, cứ việc lại đây. Khâu Anh Hào ta nếu nhíu mày thì không phải là nam nhân!

Lời y vừa nói ra, Khâu Minh liền nắm chặt chuôi đao, tới gần phụ thân của mình, lạnh lẽo nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Khâu Anh Hào, chuyện tới nước này, chẳng lẽ ngươi còn không nhận tội?

Khâu Anh Hào lớn tiếng nói:

- Khâu mỗ nghe nói, quan huyện ở Đại Tần các ngươi, thẩm vấn án, chứng minh người khác có tội, cũng là cần nhân chứng vật chứng đầy đủ. Hiện tại ngài chỉ há mồm dựng chuyện, không có nhân chứng vật chứng, liền nói Khâu mỗ liên kết sa phỉ, mưu hại sư huynh, ha ha, quả là không có đạo lý, hống hách ngang ngược!

Sở Hoan lắc đầu, cuối cùng lớn tiếng nói:

- Mang ra!

Lập tức nghe thấy sau lều vang lên thanh âm quát tháo, những binh sĩ tạo thành một lối nhỏ, một nguời bị xô đẩy lại gần, người hắn trần trụi, mắt bị bịt kín, hai tay trói sau lưng. Người xô đẩy phía sau chính là tùy tùng của Sở Hoan Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không. Lúc này Tôn Tử Không ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, tay cầm roi ngựa, tuy mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn.

Đàm lạc đà khách thấy người bị trói, liền lập tức đứng dậy, đồng tử Khâu Anh Hào co rút lại, vốn trên mặt mang vẻ oan uổng bất đắc dĩ, giờ phút này co giật, âm trầm đáng sợ.

Người bị trói, không phải là ai khác, chính là lạc đà khách Mã gia Tôn Cối.

Khi Tôn Cối xuất hiện, Mã Tú Liên rốt cục không kìm nổi, tách ra khỏi đám người, lao tới, thân hình Hiên Viên Thắng Tài chợt lóe, quét ngang đại đao, trầm giọng nói:

- Muốn làm gì?

Đôi mắt Mã Tú Liên lúc này đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy sự oán giận, hướng về phía Tôn Cối kêu kên:

- Tôn Cối, ngươi nói, có phải thật vậy hay không? Cha ta... cha ta là bị ngươi hại chết hay sao?

Tôn Cối bị đẩy về phía trước, cũng không nhìn rõ những người đứng xung quanh, lúc này nghe được thanh âm của Mã Tú Liên, lập tức dừng bước, quay mặt về hướng truyền ra thanh âm, tuy hai mắt bị bịt kín, nhưng khóe miệng của gã đột nhiên co quắp lại, đột nhiên « phịch » một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói :

- Tú Liên, ta xin lỗi ngươi, càng xin lỗi gia chủ, ta ... con mẹ nó ta bị qủy ám, ta không phải là người... !

Đầu gã hướng về phía thanh âm, liên tục dập xuống, Bạch Hạt Tử phải tiến lên xách cổ gã dậy.

Thân thể Mã Tú Liên run rẩy, oán độc nhìn về phía Khâu Anh Hào.

Khâu Anh Hào cũng đang nhìn Mã Tú Liên, yết hầu y động đây, dường như trong miệng đang khô khốc, lúc này lại nghe một loạt tiếng bước chân, từ phía sau đi ra vài tên mặc xiêm y của Cân Vệ quân, một người tiến lên, chỉ tay vào Khâu Anh Hào, miệng mắng to:

- Khâu Anh Hào, tên tiểu nhân hèn hạ giả nhân giả nghĩa, không thể tưởng được, gia chủ lại bị ngươi hại chết, ngươi… ngươi tội đáng chết vạn lần!

Những người bên cạnh cũng mở miệng mắng Khâu Anh Hào, một người lạnh lùng nói:

- Ngươi không thể tưởng tượng được chúng ta còn sống? Nếu không phải có Sở đại nhân, chúng ta đã chết trong tay sa phỉ rồi.

Có người hướng Mã Tú Liên nói:

- Tú Liên, Tôn Cối khai hết rồi, gia chủ không phải do Lang Oa Tử làm hại, là Khâu Anh Hào cấu kết sa phỉ, lập mai phục giết chết gia chủ.

Mã Tú Liên rút đao đeo bên hông, mặt lạnh như băng, hai tròng mắt đày sát khí nhìn về phía Khâu Anh Hào, sắc mặt Khâu Minh Đạo và lạc đà khách Khâu gia cũng thay đổi, Vệ Lục thấy bốn phía bị vây quanh, lại thấy Tôn Cối đi ra, mồ hôi trên trán tứa ra như mưa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Cha… Đây, đây là sự thật?

Khâu Minh Đạo nhìn Khâu Anh Hào, giọng run run không dám tin nói.

Khâu Anh Hào không trả lời, đôi mắt như đao nhìn chằm chằm vào Sở Hoan, Sở Hoan cũng nhìn y, bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Sở Hoan nghiêm nghị, thản nhiên nói:

- Khâu Anh Hào, ngươi không tưởng được có thể nhìn thấy bọn họ còn sống trở về?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.