Sở Hoan ra khỏi sân viện của Tố Nương, trời đã sáng rõ, hắn đang chuẩn
bị quay về phòng nghỉ ngơi một lát, sau lưng bỗng có tiếng kêu:
- Sở đại nhân.
Sở Hoan quay đầu lại, thì thấy Đỗ Phụ Công đang đi tới. Sở Hoan liền
vui vẻ chắp hai tay sau lưng, đi phía trước nghênh tiếp vài bước, cười
nói:
- Đỗ tiên sinh, tiên sinh dậy sớm vậy?
Đỗ Phụ Công đáp:
- Tối hôm qua nghe nói đại nhân trở về, đã định đến gặp. Chỉ là đại nhân đi đường vất vả, không dám quấy rầy.
Sở Hoan lại cười nói:
- Đỗ tiên sinh cũng chưa ăn điểm tâm phải không? Chúng ta ngồi cùng nhau một chút.
Đỗ Phụ Công không cự tuyệt, chỉ nói:
- Đại nhân đi suốt, rất nhiều chuyện không thể bẩm báo. Hôm nay trở về, nên muốn gặp đại nhân báo cáo vài chuyện, không thể trì hoãn.
Sở Hoan cũng không vội, cùng Đỗ Phụ Công tới tiền sảnh, sai người hầu chuẩn bị bữa sáng, lúc này mới cười nói:
- Mấy tháng này, trong phủ toàn do Đỗ tiên sinh chiếu cố, thật sự là khổ cực.
Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:
- Cũng không làm được gì, chỉ là dựa theo phân phó của đại nhân, giúp
đỡ phu nhân xử lý một ít việc. Ngoài tiệm đồ cổ trên phố Kim Ngọc ra,
mỗi tháng đều cần một số bạc chi tiêu, tất cả đều được ghi lại rõ ràng
chi tiết. Ta đã làm xong, mời đại nhân xem qua.
Nói xong, y đưa cho Sở Hoan mấy quyển sổ sách.
Sở Hoan lắc đầu:
- Đỗ tiên sinh làm việc, ta tin tưởng tuyệt đối. Đối với việc tính
toán, ta hoàn hoàn không biết gì. Đỗ tiên sinh cứ tự mình quyết định.
Đỗ Phụ Công do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Phường đồ cổ đã có Thẩm Vạn Tư tận tâm xử lý. Hắn vốn là là chuyên
gia đồ cổ lão luyện, trước đó cũng chào mời khách quen cũ tới thăm thú,
nên bán buôn khá tấp nập. Tuy buôn đồ cổ thu lợi lớn hơn các ngành khác, nhưng vốn bỏ ra cũng rất cao. Phải có khách hàng chịu bỏ bạc, thì mới
làm ăn được. Đó là điều quan trọng nhất. Chưa kể, bên trong cửa hàng cần có người, mà bên ngoài cũng cần nữa.
- Hả?
Sở Hoan hứng thú, hỏi:
- Xin chỉ giáo cho?
- Đại nhân phải biết, có hai con đường cung cấp đồ cổ. Thứ nhất là
khách bán ra, họ cần bạc gấp, nhưng trong tay không còn gì để bán, đành
chấp nhận bán đồ cổ đi. Đồ cổ mua vào bán ra chắc chắn giá có chênh
lệch, tuy nhiên, với loại hàng hóa này, trung gian cũng không kiếm được
nhiều.
Đỗ Phụ Công nhiệt tình giải thích:
- Một
nguồn cung cấp khác, chính là phái những người hiểu về đồ cổ, đi khắp
nơi tìm mua về. Loại người này chẳng những có con mắt nhìn người mà mồm
mép cũng phải khéo. Bọn họ có thể vơ vét về không ít hàng hóa tốt, hơn
nữa giá thấp, đến kinh thành, lại bán được giá cao. Đây mới chính là
nguồn thu lợi chính của cửa hàng đồ cổ.
Sở Hoan vội hỏi:
- Đây là chuyện tốt mà, chúng ta có làm như vậy không?
Đỗ Phụ Công nói:
- Trong kinh đi lùng mua đồ cổ cũng có mấy chục nhà. Tuy nhiên, để tồn
tại được, thì cũng không dễ dàng, cần có những “bảo sư” có bản lĩnh,
kinh nghiệm. Trong số môn hạ, phải có nhiều Bảo sư, Bảo sư càng lão
luyện thì cửa hàng càng vững chắc. Nói như Thẩm Vạn Tư, Bảo sư chính là
căn cơ của đồ cổ, không có Bảo sư, thì cửa hàng đồ cổ khó có thể tồn tại lâu.
Sở Hoan cũng không biết kinh doanh đồ cổ còn có những nguyên tắc này:
- Vậy môn hạ chúng ta có Bảo sư không?
Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:
- Một người cũng không.
Sở Hoan xấu hổ:
- Chuyện này... Là vì không tìm được Bảo sư à?
- Kỳ thật cũng không phải là không tìm thấy.
Đỗ Phủ Công nói:
- Lúc trước Thẩm Vạn Tư kinh doanh đồ cổ, thủ hạ cũng có mấy Bảo sư,
nhưng khi xảy ra chuyện, Bảo sư cũng tìm cách đi đường khác.
- Có thể mời bọn họ quay lại không?
Sở Hoan hỏi:
- Hay là đi mới một số Bảo sư mới?
Đỗ Phụ Công nói:
- Đây cũng chính là chuyện muốn bàn với đại nhân. Vì công việc của Bảo
sư mang tính đặc thù, cho nên đãi ngộ cũng không phải ít, nói thẳng ra,
người thường không thể so sánh.
Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Bảo sư đi đến các nơi tìm kiếm đồ cổ, đến đâu, đều phải đặt cửa hàng ở đó, coi như một chi nhánh. Những Bảo sư có con mắt nhìn đồ, kinh nghiệm phong phú, mồm miệng khôn khéo, mỗi tháng cũng phải trả không dưới hai
mươi ba mươi lượng. Người có danh tiếng thì thậm chí lên tới cả trăm
lượng một tháng. Hơn nữa, còn có phí thuê mặt tiền, các phí tổn kèm
theo… một năm tốn cũng không ít.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm:
- Chuyện này khác thường, bạc nhiều hơn cũng là đương nhiên.
- Có.. một việc khác cũng phải nói rõ cho đại nhân.
Đỗ Phụ Công nghiêm nghị nói:
- Có một số Bảo sư cho dù đi khắp nơi lùng mua, nhưng nếu không may
mắn, nửa năm thậm chí một năm cũng chưa chắc đã tìm được kỳ trân dị bảo. Nếu có cơ duyên và vận khí, thì có thể tìm được một món đồ, thu lợi cực lớn. Nhưng mà có khi, nửa năm, một năm cũng chỉ tốn công vô ích, không
thể nói trước, nên đổ bạc vào đó cũng khá mạo hiểm…
Sở Hoan cười nói:
- Nếu như mỗi Bảo sư đều có thể tìm thấy bảo vật thì nghề này quá dễ
dàng rồi. Chỉ cần bọn họ tận tâm làm việc, cho dù không tìm thấy bảo vật thì cũng không trách bọn họ được.
Hắn nghĩ chút rồi nói tiếp:
- Đỗ tiên sinh, quay về, tiên sinh nói với Thẩm Vạn Tư tìm Bảo sư càng nhiều càng tốt, Chuyện bạc, không thành vấn đề.
Trong phủ hắn còn có mấy rương vàng bạc, tài lực không kém.
Đỗ Phụ Công cũng cười:
- Đại nhân đã đáp ứng, ta sẽ bảo Thẩm Vạn Tư đi làm. Tuy nhiên, công
việc này cũng không phải chịu thiệt, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Hơn nữa, những Bảo sư rải rác khắp nơi, chuyện các nơi thế nào cũng sẽ
nghe ngóng được. Đại nhân ngồi trong phủ, nhưng nắm chuyện thiên hạ
trong lòng bàn tay.
Sở Hoan cười sảng khoái, tỏ ra rất thú vị với câu nói này của Đỗ Phụ Công:
- Quán rượu thì sao? Hoạt động tốt chứ?
- Tô đông gia ở Vân Sơn có phái người tới.
Đỗ Phụ Công nói:
- Quán rượu cũng đã bắt đầu hoạt động. Tuy nhiên, dù cũng là ngự tửu
của Hòa Thịnh Tuyền nhưng tất cả các châu ở mỗi đạo Đại Tần, đều có ngự
tửu gia. Đại bộ phận đều có chi nhánh ở kinh thành. Hòa Thịnh Tuyền vừa
mới vào kinh thành, chưa gây dựng được tiếng tăm, còn cần có thời gian…
Sở Hoan nói:
- Hết thảy làm phiền Đỗ tiên sinh và các vị chưởng quỹ tận tâm.
Hắn nghĩ chút rồi hỏi tiếp:
- Phường thêu thì thế nào?
- Đại nhân nói tới Tú trang của Ngọc lão bản?
Đỗ Phụ Công hỏi lại:
- Cũng không quá khởi sắc, mướn mấy tú nương nhưng không thực tốt. Vị
Ngọc lão bản kia rất ít khi lộ diện. Thẩm Vạn Tư chỉ cách phường thêu
một bức tường nhưng rất ít khi thấy Ngọc lão bản xuất hiện. Hình như
nàng cũng không quan tâm đến sự phát triển của tú trang thì phải. Hai
ngày trước, Thẩm Vạn Tư nói tú trang và tú nương mỗi tháng tiêu xài
không ít. Nhưng lợi nhuận lại chẳng bõ bèn. Ngọc lão bản hình như cũng
không quan tâm đến việc tú trang buôn bán lời hay lỗ, hình như đó chỉ là làm cho vui thôi.
- Hả?
Sở Hoan nhếch miệng cười, nhớ đến bộ ngực đồ sộ và đồ trang sức tuyền một màu đỏ. Hắn luôn có cám giác cô gái này có gì đó đặc biệt, nhưng đến cùng cái gì đặc biệt thì
hắn không rõ.
Lúc này người hầu đã dâng đồ ăn lên. Sở Hoan và Đỗ Phụ Công cùng nhau dùng cơm. Vừa ăn vừa nói chuyện. Hắn hỏi:
- Đỗ tiên sinh, ta vẫn còn chút bạc trong tay, muốn mua hai mặt tiền
nữa làm cửa hiệu, buôn bán thêm một vài thứ, tiên sinh thấy được không?
- Hết thảy đều do đại nhân làm chủ.
Đỗ Phụ Công nói chuyện vô cùng cẩn thận, há to miệng, hình như định nói gì nhưng rốt cuộc lại im lặng.
Tất nhiên Sở Hoan nhìn thấy, hắn gắp một miếng bánh rán vào đĩa cho Đỗ Phụ Công, rồi nói:
- Đỗ tiên sinh, tiên sinh cũng biết, ta không biết gì về kinh doanh buôn bán. Tiên sinh có đề nghị gì, xin cứ nói.
Đỗ Phụ Công muốn nói lại thôi, trầm ngâm một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt Sở Hoan hỏi:
- Đại nhân, ngài cảm thấy mua mặt tiền mở cửa hiệu ở kinh thành vào thời điểm này có phù hợp không?
Sở Hoan khẽ giật mình, cảm thấy Đỗ Phụ Công nói vậy chắc chắn có ý gì đó thâm sâu:
- Đỗ tiên sinh chỉ giáo cho?
Đỗ Phụ Công cười ý nhị, cầm ly sữa đậu nành, uống một hớp rồi nói:
- Đại nhân, mời dùng. Từ khi về đến giờ, ngài vẫn chưa nghỉ ngơi, ăn xong mời đi nghỉ một chút.
Sở Hoan hỏi:
- Đỗ tiên sinh, tiên sinh có điều gì không tiện nói?
Rốt cuộc, Đỗ Phụ Công cũng mở miệng:
- Đại nhân, ta chỉ là một thư sinh, nói có lời nào sai, xin ngài đừng để bụng.
- Đỗ tiên sinh cứ nói.
- Mấy tháng nay đại nhân vẫn ở An Ấp, có thể có vài chuyện không biết.
Đỗ Phụ Công nói:
- Hai tháng này, có một nhóm thân sĩ từ Kim Lăng đạo đến kinh thành.
Theo ta được biết, Kim Lăng đạo hôm nay nhân tâm bất an. Ai có tài sản
cũng bán tống bán tháo thuê xe chở lên kinh thành. Mấy ngày trước đây ta còn gặp người quen. Người này là môn hạ của một huyện lệnh ở Kim Lăng
đạo. Hắn đã đem toàn bộ gia quyến già trẻ gái trai đến kinh thành…
Sở Hoan nhíu mày. Hắn không phải người ngu, mơ hồ đã hiểu ra điều gì đó.
Kinh thành Lạc An đế đô của đế quốc, Ngọc Lăng đạo ở phía nam, kề sát
Kim Lăng đạo, cách Kim Lăng đạo chính là đất Giang Hoài đạo.
Bốn phía Giang Hoài đạo đều bất ổn. Đối với tình hình chiến sự ở đó, Sở
Hoan cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Chỉ biết chiến sự vô cùng ác liệt. Dù triều đình đã phái Đại tướng quân Lôi Cô Hành tới bình định loạn Thiên
Môn, nhưng tiến triển hình như cũng không thật thuận lợi.
Đỗ
Phụ Công từng là môn khách của Âu Dương Chí. Âu Dương Chí từng là nhân
viên quan trọng trong Hộ bộ. Đỗ Phụ Công quen biết một huyện lệnh địa
phương cũng là chuyện bình thường.
- Đỗ tiên sinh, phải chăng chiến sự Giang Hoài đã lan tràn đến Kim Lăng rồi?
Đỗ Phụ Công vuốt cằm:
- Cứ dựa theo lời người kia nói, mặc dù Lôi tướng quân dốc sức trấn áp
loạn Giang Hoài đạo nhưng tín đồ Thiên Môn càng đánh càng nhiều. Chiến
sự Giang Hoài, Thiên Môn còn chiếm thượng phong. Binh mã dưới trướng Lôi tướng quân xảy ra binh biến, một tháng trước, có gần một ngàn quan binh nổi dậy, tập kích vào nơi trú quân của quan binh khác. Dù Lôi tướng
quân kịp thời đuổi tới, nhưng quan binh cũng bị trọng thương rồi.
Sở Hoan nheo mắt lại...
- Thiên Môn đạo mạnh nhất đúng là ở Giang Hoài đạo và Đông Hải đạo.
Trước nay chưa từng nghe nói Kim Lăng đạo có bạo động. Tất cả quan binh
toàn thành đều phòng thủ nghiêm ngặt. Hơn nữa, Kim Lăng đạo đã hạ lệnh,
nghiêm cấm dân chúng cảnh nội tụ tập, chỉ cần có mười người tụ tập một
chỗ, lập tức tống ngục.
Sắc mặt Đỗ Phụ Công cực kỳ bĩnh tĩnh, mà giọng nói cũng bình tĩnh không kém:
-Tuy nhiên, gần hai tháng trước, một quan viên phủ Kim Lăng bị ám sát
ngay trên đường. Thích khách bị bắt, khai là người của Thiên Môn thay
trời hành đạo. Việc vừa xảy ra, toàn Kim Lăng ai nấy bàng hoàng. Bắt đầu có tin đồn Thiên Môn đạo đang chuẩn bị tấn công vào Kim Lăng…