Đợi Kiều Minh Đường đứng dậy, rồi ra hiệu cho Kiều Minh Đường ngồi xuống ghế bên cạnh, lúc đó mới nói:
- Kiều Tổng đốc, quân tình ở Quan Tây, chắc ngươi cũng biết rồi chứ?
Kiều Minh Đường đang định đứng lên nói, Từ Tòng Dương lại dùng tay ấn xuống nói:
- Ở đây chỉ có ngươi và lão phu, không cần phải giữ lễ tiết, có gì thì cứ việc nói ra là được rồi.
Kiều Minh Đường chắp tay dạ vâng, rồi khẽ nói:
- Theo hạ quan được biết, sau khi Phong Hàn Tiếu Phong tướng quân bị người Tây Lương bày mưu ám hại, Tây Vương Nam Viện Đại Vương Tiêu Thiên Vấn dẫn tám trăm ngàn thiết kỵ công phá Nhạn Môn Quan, tiến quân thần tốc, thừa dịp tây bắc quân ta như rắn mất đầu, bảy tám trong mười Quan Tây Đạo đều đã lọt vào tay của người Tây Lương rồi. Cũng may Thiên Trì Đạo Tổng đốc Chu Lăng Nhạc cố gắng hết sức để ngăn chặn quân tiến vào Quan Tây Tam Đạo, như vậy mới ngăn chặn được thế tiến công của người Tây Lương...!
Rồi vẻ trầm ngâm, lại hạ giọng hỏi:
- Nghe nói Hộ quốc Đại tướng quân Dư bất khuất Dư lão tướng quân cũng đã nhận chỉ thị tới trấn thủ Tây Bắc, hạ quan cũng không biết là thật hay giả.
Từ Tòng Dương gật đầu nói:
- Không sai, một tháng trước, Dư lão tướng quân thấy tình hình Tây Bắc nguy cấp, cho nên chủ động xin đi chinh phạt, sáu mươi lăm tuổi rồi, vẫn muốn đi chinh phạt Tây Bắc!
Kiều Minh Đường thở dài:
- Lão tướng quân quả là thần tử trung tâm báo quốc, chính khí nghiêm nghị.
Từ Tòng Dương vuốt râu nói:
- Phong Vũ Lôi Điện, bốn đại tướng quân, Phong Hàn Tiếu dã vì nước mà bỏ thân, Lôi Cô Hành tướng quân giữ chức thập nhị vệ đại tướng quân, có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Lạc An kinh thành, tất nhiên là không thể rời khỏi kinh thành được rồi. Xích Luyện Điện tướng quân trấn giữ Liêu Đông Tam Đạo, nơi đó cũng không thể rời bỏ được, còn ta Đại Tần Cũ tướng, cũng có thể cùng với Tiêu Thiên Vấn có thể mà thôi, dù sao cũng chỉ có tứ đại tướng quân, cho nên tuy rằng Dư lão đại tướng quân tuổi tác đã cao, luôn phải dưỡng bệnh ở nhà, nhưng nghe tin Phong tướng quân tử trận, đã không quản sức khỏe, nhiệt huyết báo quốc nổi lên.
Kiều Minh Đường nói:
- Tuy Dư lão đại tướng quân đã tới Tây Bắc, chắc người Tây Lương cũng không dám tiếp tục tấn công nữa.
Từ Tòng Dương lắc đầu thở dài:
- Người Tây Lương là một địch thủ mà Đại Tần ta khó diệt trừ nhất, hơn nữa Tiêu Thiên Vấn cũng là một vị danh tướng đương đại, lão tướng quân vội vàng tới Tây Bắc, thực ra cũng không phải là nắm chắc chắn cho lắm. Mấy năm gần đây ngươi cũng biết, ngân khố dành cho Tây Bắc quân đều bị cắt giảm, tuy được Phong Hàn Tiếu huấn luyện ra những thiết quân, nhưng những trang bị vũ khí đã quá cũ nát rồi, lương thực thì không lúc nào là không thiếu thốn, hiện tại Phong tướng quân đã chết, đại quân của người Tây Lương đã xâm lược vào, toàn boo Tây Bắc đã hỗn loạn lắm rồi, nếu Dư lão tướng quân có năng lực, việc đầu tiên là giữ ổn định cho cục diện Tây Bắc, muốn đánh đuổi người Tây Lương thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
- Quan Tây tiến vào Quan Trung, đi qua Tây Cốc Quan, chính là Tây Sơn Đạo. Tuy Tây Sơn Đạo tạm thời chưa có binh phong, nhưng hạ quân chưa lúc nào dám lơi lỏng, toàn lực bảo đám vật tư dự trữ và đường sá thông suốt cho Tây Sơn Đạo, chỉ cần triều đình có chỉ, sẽ tới tiếp viện cho Quan Tây bất cứ lúc nào.
Từ Tòng Dương khẽ vuốt cằm, thần sắc vô cùng ngưng đọng, trầm mặc một hồi lâu rồi cười nói:
- Nhưng có một chuyện có thể ngươi vẫn chưa biết, mấy ngày trước trong kinh nhận được chiến báo từ Quan Tây, vốn người Tây Lương tấn công rất mãnh liệt, sau khi Dư lão tướng quân tới Quan Tây, lập tức quy tụ được những tàn quân của Phong Hàn Tiếu, tiến hành phòng tuyến, cứ nghĩ rằng người Tây Lương sẽ lợi dụng tình hình bất ổn của quân sĩ ta mà chiếm lấy toàn bộ Quan Tây Đạo, nhưng đột nhiên người Tây Lương lại ngừng công kích, hơn nữa... lại lập một phòng tuyến ở Quan Tây Hào Châu, như vậy bọn họ không muốn tấn công mà muốn phòng thủ.
Kiều Minh Đường ngạc nhiên nói:
- Sao lại có thể như vậy được?
Rồi nhíu mày nói:
- Theo hạ quan được biết, Tiêu Thiên Vấn là người rất biết nắm bắt thời cơ chiến đấu, quân ta rõ ràng thế yếu hơn, vì sao hắn lại ngừng tấn công chứ? Trong vấn đề này ắt có âm mưu gì đây?
Từ Tòng Dương nghiêm mặt nói:
- Cho dù người Tây Lương đang có chủ ý quỷ quái gì, trong lúc này chúng ta vẫ chưa thể biết được. Nhưng tin báo này là do đích thân Dư lão tướng quân chuyển về kinh thành, không thể có sai sót gì rồi.
Kiều Minh Đường gật gật đầu, trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ rất hoài nghi.
Thực ra Kiều Minh Đường rất coi trọng vấn đề chiến sự ở Quan Tây, nếu trong một ngày nào đó mà người Tây Lương chiếm được toàn bộ ba đạo là Quan Tây, Thiên Trì, Bắc Sơn của Quan Tây, thì mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc chắn sẽ là Tây Cốc Quan, tiến quân vào Quan Trung, mà Tây Sơn Đạo là một đạo đầu tiên để tiến vào Quan Tây.
Chiến báo ở Quan Tây đều phải quan chỗ Kiều Minh Đường mà truyền đi, những tin được truyền tới, đều là những tin tức khiến người khác phải thất vọng, người Tây Lương liên tục giành thắng lợi, công chiếm nhiều nơi, giết hại bách tính, giết người đốt nhà... còn quân Quan Tây liên tục bị thất bại, cứ lùi rồi lại lùi, một phần quốc thổ lớn bị mất vào tay địch, những phần đất đó bị thiết mã của Tây Lương giẫm đạp lên rồi.
Nói về toàn bộ chiến cuộc, từ sau khi Phong Hàn Tiếu chết, người Tây Lương đánh vào Nhạn Môn Quan, người Tây Lương luôn trong thế tấn công, còn Tần quân đều trong tư thế phòng thủ.
Lần này Dư bất khuất Sư lão tướng quân tới chinh phạt địch ở Quan Tây, Kiều Minh Đường cũng không nghĩ rằng Dư bất khuất trong một thời gian ngắn mà có thể háo giải chiến cuộc một cách thần kỳ như vậy được, nhanh chóng thay đổi chiến cuộc.
Từ miệng Từ Tòng Dương biết người Tây Lương ngừng tấn công, thậm chí còn tạo một tuyến phòng thủ, điều này khiến Kiều Minh Đường vô cùng nghi ngờ, rõ ràng chiến sự đang rất ác liệt, người Tây Lương vì sao không tận dụng cơ hội này mà tiến công giành thắng lợi chứ? Đang trong thế thắng mà lại ngừng tấn công, đây chắc chắn không phải tính cách của người Tây Lương, càng không phải là cách dùng binh của Tây Lương Nam Viện Đại vương Tiêu Thiên Vấn.
Từ Tòng Dương thấy Kiều Minh Đường vẻ trầm tư, khẽ ho khan một tiếng, Kiều Minh Đường lập tức định lại thần, vội vàng nói:
- Hạ quan thất lễ rồi, mong đại học sĩ thứ tội!
Từ Tòng Dương lắc đầu hỏi:
- Kiều Tổng đốc, lão phu nói tới chuyện quân tình Quan Tây, ngươi có hiểu được dụng ý không?
Kiều Minh Đường ngẩn người ra, vội vàng chắp tay nói:
- Mong đại học sĩ chỉ giáo!
Từ Tòng Dương cầm cốc trà lên, thản nhiên nói:
- Kiều Tổng đốc quả thật không biết sao?
Kiều Minh Đường khẽ trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Đại học sĩ đang lo lắng... Tây Sơn Đạo xảy ra hỗn loạn, sẽ liên lụy tới Dư lão tướng quân đang vất vả ứng chiến ở Quan Tây sao?
Từ Tòng Dương đặt chén trà xuống, cười nói:
- Kiều đại nhân, thảo nào năm đó rất nhiều người trong triều tiến cử ngài, ngài đúng là có tài cán thật sự.
- Không dám!
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Đại học sĩ khen ngợi quá rồi.
Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:
- Quan Tây Tam Đạo, Quan Tây, Thiên Trì, Bắc Sơn. Bảy trong mười phần của Quan Tây Đạo đã nằm trong tay người Tây Lương rồi, tuy quân tiên phong của người Tây Lương tạm dừng, nhưng mà không biết chừng một lúc nào đó sẽ tấn công tiếp, tình hình của Quan Tây vẫn rất ác liệt. Nhưng Dư lão tướng quân đã trấn giữ Quan Tây, lão lại là danh tướng đương đại, tuy tuổi tác đã cao, nhưng kinh nghiệm thì rất phong phú, Quan Tây tuy rằng bị mất, nhưng quan trọng vẫn còn hai đạo là Thiên Trì và Bắc Sơn, lão tướng quân hiện tại có thể ngăn không cho quân Tây Lương tấn công nữa, lại một lần nữa bố trí lại, lập một phòng tuyến, lại điều phối bố trí quân đội, ngoài ra cũng có thể dựa vào cơ hội này, tích lũy chút vật tư lương thảo, chỉ cần cho Dư lão tướng quân chút thời gian, thì ắt lão tướng quân sẽ bình ổn được thế cục ở Quan Tây, ngăn dã tâm hừng hực của người Tây Lương lại.
Kiều Minh Đường liền gật đầu nói:
- Đúng là như vậy!
Từ Tòng Dương nhìn Kiều Minh Đường một cái nói:
- Như ngươi đã biết, nếu Quan Tây bị tiến vào thì Tây Sơn Đạo bị vào đầu tiên, hiện tại lão tướng quân đang bố trí lại lực lượng, Tây Sơn Đạo của ngươi đã trở thành hậu phương lớn của lão tướng quân. Thế công của người Tây Lương, đã dẫn tới rất nhiều bách tính ở Quan Tây phải gặp nạn, bọn họ chạy vào Thiên Trì và Bắc Sơn, ở đó vật thư thiếu thốn, nếu không được an bài thỏa đáng, càng khiến cho cục diện Quan Tây hỗn loạn thêm. Lão tướng quân cũng đã đệ sớ lên triều đình, thứ nhất cần một lượng lớn lương thực để cứu giúp bách tính gặp nạn, thứ hai cần thêm nhiều trang bị vũ khí để tăng cường sức chiến đấu và phòng thủ cho quân Tây Bắc... tóm lại, cần một lượng lớn lương thảo và trang bị tới Quan Tây, ngươi phải biết, nếu triều đình vận chuyển lương thực quân nhu tới Quan Tây, Tây Sơn Đạo các ngươi là nơi bắt buộc phải đi qua, quân đội bắt buộc phải đi qua Tây Sơn Đạo rồi ra Tây Cốc Quan... ý của lão phu, ngươi rõ rồi chứ?
Toàn thân Kiều Minh Đường chấn động, vội nghiêm nghị nói:
- Hạ quan rõ rồi. Ý của đại học sĩ là, Tây Sơn Đạo là nơi cứu viện trọng yếu cho Quan Tây, không được để xảy ra chút sai sót nào.
- Không sai!
Từ Tòng Dương nghiêm mặt nói:
- Vị trí của Tây Sơn Đạo hiện tại vô cùng quan trọng, Dư lão tướng quân đang một lòng một dạ bố trí lại Quan Tây, với chức năng là tuyến sau của Quan Tây, thì Tây Sơn Đạo quyết không được để xảy ra sai sót nào, đặc biệt là các quan đoạn của Tây Sơn Đạo, nhất định phải đảm bảo thông suốt, nếu Tây Sơn Đạo xảy ra hỗn loạn, thì sẽ ảnh hướng lớn tới việc bố trí và lương thảo quân nhu của Quan Tây, hậu quá khôn lường. Ngoài ra, có những đoạn đường phải sửa chữa lại, để đảm bảo mấy ngày sau việc vận chuẩn lương thảo và quân nhu tới Quan Tây được thông suốt và nhanh chóng.
Kiều Minh Đường cuối cùng cũng đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Đại học sĩ yên tâm, hạ quân biết phải xử lý thế nào rồi.
Từ Tòng Dương lắc đầu nói:
- Kiều Tổng đốc, ngài không biết!
Kiều Minh Đường ngẩn người ra.
- Nếu ngươi biết, thì đám phỉ Thông Châu sẽ không kết thúc qua loa như vậy.
Từ Tòng Dương nhìn chằm chằm Kiều Minh Đường bình tĩnh nói:
- Trong lòng ngươi là muốn bảo vệ cho Triệu Quảng Khánh, nhưng ngươi lại không biết, từ trước tới nay, đã khiến Tây Sơn Đạo rơi vào sự nguy hiểm không thể dự đoán trước được!
Kiều Minh Đường thấy vẻ mặt của Từ Tòng Dương rất nghiêm trọng, khẽ nhíu mày lên rồi lại cung kính nói:
- Đại học sĩ, hạ quan không phải có ý muốn bao bọc cho Triệu Quảng Khánh, chẳng qua trong thư hàm của Triệu Quảng Khánh đã giải thích rất rõ ràng rồi...!
Không đợi hắn nói hết câu, Từ Tòng Dương hừ một tiếng rồi nói:
- Điều nghi ngờ rất nhiều, giấu một lương binh khí lớn như vậy, cuối cùng lại dùng một thiên hộ Thông Châu đứng ra phụ trách, như vậy có thể giải thích rõ ràng được không? Hơn nữa tung tích của binh khí còn không rõ nơi nàom ngay cả tên tội ác tày trời Đoạn Tuân cũng không thể bắt được về quy án, một tờ tấu thỉnh tội của Triệu Quảng Khánh có thể hóa giải chuyện này từ có thành không có được sao?
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Thần Y Vệ Tôn Dần Hổ Tôn bách hộ đã bí mật tới Thông Châu điều tra vụ án này, Thông Châu xảy ra trọng án như vậy, hạ quan quyết không dung túng thiên vị một kẻ nào cả, và cũng không bao che cho bất cứ kẻ nào!
Từ Tòng Dương khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Kiều đại nhân, lão phu tới đây, không vì cái khác, chính là muốn Tây Sơn Đạo trở thành Hà Bắc Đạo, Giang Hoài Đạo... thứ hai!
Kiều Minh Đường nghe xong, mặt mày tái mét, có chút sợ hãi, nhưng trong đôi mắt kia lại hiện ra một vẻ vui mừng mơ hồ.