Tề Vương và Lô Hạo Sinh ở trong sảnh nói chuyện riêng, âm thanh
của hai người họ càng nói càng nhẹ, có lẽ đến bản thân bọn họ đều không ý thức được, giữa lời lẽ đó hai người càng dựa càng gần, thì thà thì thầm bị người ngoài nhìn thấy giống như là đang thương lượng đại sự cơ mật
gì đấy.
- Vương gia, Sở Hoan có thể giúp vương gia nhiều, ty chức vẫn không thể xác định, nhưng trong tình thế thực tế hiện nay, Sở Hoan có lẽ là cơ
hội duy nhất của Vương gia.
Lô Hạo Sinh nói khẽ.
Tề Vương cau mày nói:
- Ý ngươi là, bản vương ngoại trừ đi Tây Bắc thì không còn đường nào khác có thể đi?
- Vương gia cảm thấy còn đường nào có thể đi không?
Lô Hạo Sinh nghiêm túc nói.
- Kinh thành đã dưới sự khống chế của Thái tử, hơn nữa lại gánh trọng
trách giám quốc, sự việc cho tới bây giờ muốn lật ngã Thái tử đã khó hơn lên trời. Đương nhiên vương gia sẽ không quên, Thái tử xuất từ quân
ngũ, y ở quân đội cũng là có quan hệ.
Tề Vương trầm ngâm một lát, thần sắc nặng nề hơn.
Những lời Lô Hạo Sinh hôm nay đối với y có thể nói là rõ ràng, vô cùng
trực tiếp nhưng trong lòng Tề Vương cũng biết những lời của Lô Hạo Sinh
là sự thật.
Đối với Thái tử, Tề Vương rất rõ, Thái tử đối với y tuyệt không có hảo tâm gì. Y luôn tin chắc rằng, dưới bộ mặt có vẻ
như là khoan dung rộng lượng, kỳ thực là tâm địa cực kỳ ngoan độc. Y tin rằng, nếu thực sự có cơ hội, Thái tử nhất định sẽ không lưu tình tự tay hạ sát.
Nếu như y án ở đoạn lầu nhỏ trước kia, Tề Vương còn
liều chết đánh cược với Thái tử một lần, hiện nay tâm trạng như vậy đã
sớm bay đến chín tầng mây rồi.
Như Lô Hạo Sinh nói, kết quả đã sớm xác định rõ ràng, cơ bản chính mình không phải là đối thủ của Thái tử.
Y tự biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, Thái tử chỉ là giam lỏng
mình, cũng không phải là Thái tử không muốn ra tay độc ác với mình mà là thời cơ còn chưa chín muồi.
Bản thân bị giảm lỏng ở đây, giống như là con chim bị Thái tử nhốt trong lồng, sống chết đều nằm trong tay của Thái tử.
Tình hình hiện tại, bản thân như miếng thịt trên thớt mà con dao của
Thái tử có thể chặt xuống bất cứ lúc nào, cái được gọi là ngươi là dao,
ta là thịt cá, chính là hiểu rõ hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân, Tề
Vương lúc này mới nghĩ đưa Lăng Sương ra ngoài.
Tề Vương đã
theo học Từ Tòng Dương. Từ xưa đến nay, giai thoại tự nhiên của các
triều đại cũng biết rõ không ít, lúc trước trông thấy hoàng tử của các
triều đại vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, thủ túc tương tàn, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ, dã tâm đập vào mắt. Tề Vương thậm chí cảm giác những sử
sách kia có phần khuếch đại, dẫu sao y lúc đó còn nhỏ, Thái tử luôn đối
với y rất ôn thiện, mà Hán vương mặc dù với tính cách của y không hợp
nhưng giữa huynh đệ cũng chưa bao giờ giương cung bạt kiếm.
Thậm chí còn hộ tống từ Dương Tiền về Vân Sơn phủ, quan hệ của y với
Thái tử và Hán vương luôn rất hòa thuận. Trước đây y chưa từng nghĩ có
một ngày rút dao khiêu chiến với huynh đệ của chính mình.
Nhưng mấy năm qua, cuối cùng y hiểu rõ, tranh chấp ngôi vị hoàng đế
trong sử sách từ trước đến nay không hề khuếch đại, mà hiện thực, thậm
chí còn tàn nhẫn hơn so với sử sách.
Hiện tại y đang ở vào
tình cảnh khó khăn, nhìn khắp nơi, đúng như Lô Hạo Sinh nói, mình gần
như không có đường nào có thể đi. Ở lại kinh thành thì luôn nằm trong
hiểm cảnh, mấy ngày nay, mặc dù Thái tử vẫn im lặng không đả động gì
đến, nhưng trong không khí lành lạnh thế này, Tề Vương cũng khó mà chịu
nổi sự dày vò tâm lý.
Có đôi khi, bị lưỡi dao sắc bén kề bên
cổ cũng không đáng sợ, mà đáng sợ là biết chắc chắn sớm muộn gì cũng có
một thanh đao chém xuống nhưng không biết khi nào nó mới xuất hiện.
Sống trong sợ hãi kéo dài càng khiến cho tâm lý người ta sụp đổ.
Lô Hạo Sinh tuyên bố, hiện tại Tề Vương chỉ có một con đường duy nhất
là Tây Bắc. Cẩn thận tính toán một chút, y cũng biết Lô Hạo Sinh không
nói dối, nhìn khắp thiên hạ, hiện giờ người mình có thể tín nhiệm có lẽ
cũng chỉ có Sở Hoan.
Y phẫn nộ vì việc Lô Hạo Sinh châm ngòi
mâu thuẫn của mình với Hoàng đế, nhưng từ sâu trong nội tâm, nghĩ lại
phân tích của gã, trong lòng y ẩn chứa một nỗi sợ hãi tuyệt vọng.
Nếu nói Hoàng đế không biết phe Tề Vương chỉ bị chia rẽ, để lại Tề
Vương phụ quốc, ngăn chặn Thái tử, có lẽ y còn cảm thấy đây là một sự
rèn luyện của Phụ hoàng dành cho mình. Nhưng hôm nay Lô Hạo Sinh đã nói
vô cùng rõ ràng, ngay cả Lô Hạo Sinh cũng biết phe Tề Vương không thể
chịu nổi một kích, sao Hoàng đế lại không thấu?
Đã vậy, Hoàng đế còn để mình ở lại kinh thành chống đối với Thái tử, chẳng phải mặc cho mình tự tìm đường chết hay sao?
Tề Vương nghĩ tới đây mà rùng cả mình.
Giống như Lô Hạo Sinh, y cũng không hiểu được ý đồ thực sự của Hoàng
đế, nhưng có một việc có thể xác định được, là dù Hoàng đế có tính toán
gì thì tình hình hiện tại của mình quả thực đã đứng bên bờ vách núi.
Trong sảnh lặng đi một lúc lâu, cảnh đêm âm u, cả Vương phủ tĩnh lặng như chết. Tề Vương thở dài:
- Trưởng sử, ngươi đã nói Chu Lăng Nhạc bừng bừng dã tâm, Sở Hoan là
cái đinh trong mắt gã, vậy hiện giờ Tây Bắc kia cũng không an toàn, chỉ
sợ Sở Hoan cũng không phải đối thủ của gã. Vào lúc này mà tới Tây Bắc
không phải vừa thoát hang sói lại vào ổ hổ sao?
Lô Hạo Sinh lắc đầu:
- Theo ty chức thấy, vào lúc này Vương gia tới Tây Bắc là thời cơ tốt
nhất. Vương gia theo ngài thấy, Tây Bắc có thể cứ tĩnh lặng như vậy
không?
Ánh mắt lấp lánh, Tề Vương do dự một lát mới hạ giọng nói:
- Khi bổn vương còn theo học Từ đại học sĩ, sư phụ cũng từng nói với
bổn vương về chuyện thời thế. Nếu quốc thái dân an, triều đình thế mạnh, đương nhiên thiên hạ thái bình, nhưng nếu triều đình thế yếu, không thể khống chế địa phương, quan viên địa phương, đặc biệt là các Đại tướng
biên cương sẽ sinh dị tâm...
- Vương gia nói đúng lắm!
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Những năm cuối tiền triều Đại Hoa, triều đình rung chuyển, không thể
khống chế địa phương, Thái thú địa phương cầm binh đề cao thân phận,
triều đình không thể quản thúc, cuối cùng mới xảy ra chuyện ngũ Thái thú đánh hạ Kinh thành. Ngũ Thái thú đánh hạ Kinh thành, thiên hạ đại loạn, mới có chuyện chư hầu hỗn chiến Trung Nguyên suốt hơn hai mươi năm.
Thánh thượng nam chinh bắc chiến nhất thống thiên hạ, hôm nay triều đình chẳng thể quản thúc Tây Bắc, mà Chu Lăng Nhạc vẫn một mực án binh bất
động, không ngoài ba nguyên nhân. Một là còn chưa chuẩn bị tốt cho việc
khởi binh tạo phản, hai là còn chưa tìm được lý do khởi binh cho hợp lý, thứ ba là có Sở Hoan cản tay... Nhưng trước đây Chu Lăng Nhạc vẫn một
mực cưỡng ép triều đình, triều đình hiểu rõ, gã cũng rõ ràng triều đình
đang trì hoãn thời gian, và triều đình cũng biết rất rõ sớm muộn gì gã
cũng làm phản, chỉ là khi còn có thể lừa được triều đình, đương nhiên gã muốn tận hết khả năng mà có thêm nhiều lợi từ triều đình hơn nữa, trừ
phi thực sự không nể mặt nhau nữa, gã sẽ không dễ dàng khởi binh.
- Có vẻ như hiện giờ thì triều đình không có gì có thể cho gã rồi.
Tề Vương cười lạnh.
- Những thứ gã muốn có được từ triều đình gần như đã có cả, muốn nhiều
hơn nữa triều đình cũng sẽ không cho, mà cũng cho không nổi. Vì vậy,
chuyện Chu Lăng Nhạc khởi binh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ty chức
cũng đã từng nói, nếu không phải đột nhiên xuất hiện ra Sở Hoan, chỉ sợ
gã đã sớm khởi binh, Tây Bắc rộng lớn đã cắm cờ chữ Chu.
- Vậy theo ngươi nói Tây Bắc đại loạn là không thể tránh?
Tề Vương nhíu mày. Cho dù y tham dự vào quốc sự không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được Đế quốc đã sớm không còn được sự huy hoàng của ngày xưa. Nếu nói trước khi người Tây Lương xâm lược vẫn còn có rất nhiều
người ảo tưởng Đế quốc vẫn là quốc gia cường đại nhất thiên hạ này,
nhưng sau trận chiến Tây Bắc, nhiều người đã hiểu rõ hơn Đế quốc đã ngày càng sa sút, nhanh chóng suy yếu, nếu không, đường đường là Đại Tần Đế
quốc cũng không đến nỗ bị một tiểu quốc phương Tây Tây Lương đánh cho
quân lính tan rã, suýt nữa thì cả Tây Bắc trở thành cương thổ của Tây
Lương.
Lô Hạo Sinh gật đầu khẳng định:
- Theo như ý kiến của ty chức, có lẽ qua năm nay đến năm sau Tây Bắc sẽ xuất hiện đại biến.
- Ngươi nói lúc này bổn Vương đi Tây Bắc là thời cơ tốt nhất, vì sao vậy?
Tề Vương cau mày hỏi:
- Tây Bắc đã sắp loạn, chẳng lẽ ngươi muốn để cho bổn Vương lên Tây Bắc đánh giặc sao?
Lô Hạo Sinh hơi mỉm cười:
- Vương gia, hiện giờ ngài cần Sở Hoan trợ lực, nhưng lúc này, chưa chắc Sở Hoan đã không cần sự giúp đỡ của ngài.
- Hắn cần ta?
- Từ xưa đến nay, vô cớ xuất binh chính là phản quân, không có danh
tiếng chính thống, cho dù là ai khi mới bắt đầu khởi binh cũng coi như
đã thua một trận. Chu Lăng Nhạc nắm trọng binh trong tay nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nguyên nhân chính là không tìm được cái cớ
hợp lý. Vương gia, chiến tranh không chỉ là thuế ruộng binh mã, mà còn
là đánh vào lòng người, nếu nhân tâm phản đối, cho dù trong tay nắm quân đội mạnh hơn nữa cũng khó mà thành được đại sự.
Dừng một lát, Lô Hạo Sinh nói tiếp:
- Vương gia đến Tây quan sẽ điều động được binh mã Tây quan. Dùng thân
phận Vương gia loại trừ Chu Lăng Nhạc, Tiếu Hoán Chương chính là danh
chính ngôn thuận. Chỉ cần Chu Lăng Nhạc có cái gan dám đối địch với
Vương gia tức đã là phản tặc, không thể trốn được. Đương nhiên dân chúng Tây Bắc sẽ không đi theo gã, đến lúc đó, văn nhân danh sĩ Tây Bắc chắc
sẽ nhao nhao đến dưới trướng Vương gia tìm nơi nương tựa. Cho dù bọn họ
không tìm tới dựa vào Vương gia, nhưng những người này đều trọng danh,
đương nhiên sẽ không đi theo Chu Lăng Nhạc đang mang danh phản tặc, coi
như thanh thế của ngài ở Tây quan cũng sẽ không thua Chu Lăng Nhạc.
Tề Vương xoa xoa cằm ngẫm nghĩ một lát:
- Ngươi muốn nói, bổn vương đến Tây Bắc, thu hết binh quyền Tây Bắc, sau đó...quay đầu lại tranh ngôi Hoàng đế với Thái tử?
- Vương gia đã không còn đường lui, tới tình hình thế này cũng chỉ có thể làm vậy.
- Nhưng....
Tề Vương do dự một lát mới nói:
- Nhưng nếu quả thật làm như vậy, chẳng phải bổn vương... bổn vương cũng tạo phản sao? Phụ hoàng...còn có Thái tử...
Y nhíu tít lông mày, đầu óc hỗn loạn, đại sự như vậy chưa bao giờ y trải qua, ngay lúc này thực sự không biết xử lý thế nào.
Lô Hạo Sinh thở dài:
- Lúc này Vương gia cũng không cần suy nghĩ nhiều, cho dù muốn đến Tây
Bắc cũng phải thoát ra được kinh thành đã mới tính. Với tình thế hiện
giờ, muốn rời khỏi kinh thành....
Gã lắc đầu.
Lập
tức Tề Vương quay về với hiện thực. Hiện giờ phủ Tề Vương đã bị Thái tử
điều Võ Kinh Vệ đến bao vây, trước sau và cả bên hông Vương phủ đều có
binh sĩ thủ vệ. Hơn nữa Thái tử đã hạ lệnh, chẳng những người trong phủ
không phải tình huống đặc biệt thì không thể xuất phủ, người ngoài càng
không thể vào phủ, kể cả Thái tử, rõ ràng đã bị cấm túc rồi.
Ở kinh thành, ngoại trừ Từ Tòng Dương, Tề Vương không còn bất kỳ trợ lực
nào, muốn rời khỏi Vương phủ bị bịt kín không kẽ hở này quả nhiên khó
như trên trời.
Y hiểu mình thực sự đã là chim trong lồng, cho dù muốn bay ra khỏi kinh thành cũng không có cửa.