Nhạn Môn Quan chỉ còn trên danh nghĩa, đã bị người Tây Lương tàn phá đến không thể chấp nhận nổi, muốn trùng kiến trong thời gian ngắn chỉ
là si tâm vọng tưởng. Quân Tây bắc chỉ tiến hành cải tổ nho nhỏ, dọn dẹp hết gạch đá chất đống, lại đóng cửa, đóng then, xây doanh trại trong
quan nội, coi như cửa khẩu.
Hai mươi dặm bên ngoài Nhạn Môn
Quan, Mậu Dịch Tràng đại thể đã hoàn thành, cũng đã có không ít người
đến đây, đông tới mức chẳng có chỗ ăn cơm nữa.
Lúc này, trên
một bãi đất trống bên ngoài Mậu Dịch Tràng, đã tạm thời xây xong tường
bao. Đây là ý kiến của người Tây Lương. Lần này Đại lễ quan Tây Lương Cổ Tát Hắc Vân dẫn theo mấy ngàn thớt chiến mã Tây Lương giao dịch với Sở
Hoan, người mang theo đương nhiên cũng không ít, chừng ba trăm, bốn trăm người. Hôm nay đều đã đến Mậu Dịch Tràng, nơi này cũng trở nên rất náo
nhiệt.
Từ Tây Lương xuyên qua đại sa mạc Kim Cốc Lan, đến Mậu Dịch Tràng bên ngoài Nhạn Môn Quan, đương nhiên đây là một con đường vô cùng vất vả, đoàn người từ Tây Lương đến được đây coi như tạm thời thở
phào nhẹ nhõm, lo nghỉ ngơi hồi phục.
Cổ Tát Hắc Vân cũng
không dẫn theo binh mã nhập quan theo hướng Sóc Tuyền, lão chẳng cần
quan tâm có nhập quan hay không, vì vốn cũng chẳng có ý định đó.
Hơn ba ngàn chiến mã trong tay, cho dù là ở Tây Lương cũng đã là một
con số không nhỏ, lão cũng biết, vì mấy ngàn chiến mã này, nội bộ Tây
Lương cũng xuất hiện mâu thuẫn.
Hiện giờ Tây Lương xem như
thiên hạ chia ba, Ma Ha Tàng, Ma Ha La, Cổ Tát Đại phi chia nhau cát cứ. Ma Ha Tàng khống chế khu trung bộ Tây Lương, Cổ Tát Đại phi khống chế
phía bắc và khu đông bắc, còn Ma Ha Tàng với Chu Lạp bộ làm chủ lực
khống chế được phía tây nam Tây Lương. Mà Cổ Tát Đại phi lại kết thành
minh hữu với Ma Ha La, thành thế giáp công hai mặt với Ma Ha Tàng.
Hiện giờ Ma Ha Tàng cũng không chiếm được ưu thế tuyệt đối, Cổ Tát Đại
phi lại là đối thủ khó dây dưa. Người Tây Lương đánh giết lẫn nhau, mâu
thuẫn khó giải.
Ma Ha Tàng khống chế khu trung bộ, vì con
đường cung cấp muối bị cắt đứt nên xuất hiện khủng hoảng muối hoang. Bộ
tộc Thanh Thản, Na Sử vốn ủng hộ Ma Ha Tàng cũng đã lên tiếng oán thán,
trong khu vực Ma Ha Tàng khống chế, lòng người cũng trở nên rối loạn vì
muối hoang.
Ai cũng biết, nếu không giải quyết được vấn đề
muối hoang, trận chiến này thực sự khó có thể đánh tiếp. Cổ Tát Hắc Vân
đưa ra điều kiện, tranh luận kịch liệt trước Thái Dương Điện. Theo Ma Ha Tàng, dùng ngựa đổi muối ăn đã là phương pháp bất đắc dĩ, mà cái giá
một con ngựa đổi bốn mươi cân muối ăn mà Sở Hoan đưa ra lại càng khiến
cho quan viên Tây Lương theo Ma Ha Tàng nổi giận.
Một phe cho rằng thà rằng đàm phán với Cổ Tát Đại phi cũng không thể dùng chiến mã
trao đổi muối ăn với người Trung Nguyên. Phe kia lại tuyên bố, không có
muối ăn, không cần Cổ Tát Đại phi đánh tới tự bản thân cũng đã sụp đổ
rồi, trong tình huống không thể làm gì hơn, cũng chỉ có thể phá lệ mà
tiến hành trao đổi.
Cuối cùng ý kiến thứ hai chiếm thượng
phong, sau khi tranh luận một hồi, kết luận sẽ dùng bốn ngàn con chiến
mã để đổi lấy muối ăn. Bốn ngàn con chiến mã cũng có thể đổi được không
ít muối ăn, có được chỗ muối này, có thể chống đỡ được chiến sự tiếp sau đó.
Cổ Tát Hắc Vân vai mang trách nhiệm nặng nề, mang theo chiến mã đến Mậu Dịch Tràng.
Đương nhiên lão không thể dễ dàng nhập quan. Người Tây Lương và người
Trung Nguyên vốn vẫn là thù địch, lại không tin nhau, cho dù là Sở Hoan, Cổ Tát Hắc Vân cũng đề phòng.
Ai biết được, sau khi mấy ngàn chiến mã này nhập quan rồi còn có thể tiến hành giao dịch không? Đến
lúc đó, Sở Hoan có được ngựa rồi lại không muốn đưa ra muối ăn, Cổ Tát
Hắc Vân muốn khóc cũng không nổi.
Cho nên sau khi dẫn đội ngũ vào Mậu Dịch Tràng lão đã dừng ở đây, không tiến thêm nửa bước, lại
phái hai gã khéo ăn khéo nói vào Sóc Tuyền gặp Sở Hoan, muốn hắn mang
muối ăn ra Mậu Dịch Tràng để tiến hành giao dịch.
Sau khi
phái liên lạc ra, Cổ Tát Hắc Vân ngày chờ đêm đợi thực sự là trông mòn
con mắt, chỉ mong đội ngũ của Sở Hoan sớm xuất quan. Bên kia, Tây Lương
đang nóng lòng chờ muối ăn, còn phải vượt đại sa mạc Kim Cốc Lan quay về Tây Lương, vậy mà bây giờ còn phải trì hoãn ở đây.
Giao dịch sớm một ngày là sớm một ngày được quay về Tây Lương, giải quyết khốn cảnh Tây Lương.
Đợi trái đợi phải, Cổ Tát Hắc Vân mỏi mắt trông ngóng vẫn không thấy
được đội ngũ mà Sở Hoan phái tới, chỉ thấy quân sĩ Tây Bắc thi thoảng đi vòng quanh, nhìn những ánh mắt chằm chằm nhìn vào chiến mã của mình
kia, lão cũng thấy bất an, nhưng lão vẫn hiểu, trong Nhạn Môn Quan là
mấy vạn quân Tây Bắc trấn thủ. Quân Tây Bắc và quân Tây Lương là thâm
thù đại hận, những chiến mã này không thể có chuyện.
Ngay khi Cổ Tát Hắc Vân chờ đến không chờ nổi nữa, cuối cùng, một đoàn xe thật
dài đã chuyển bánh về phía Mậu Dịch Tràng, nhìn thấy chữ “Sở” trên lá
cờ, lão thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nghênh đón.
Đội ngũ Sở
Hoan phái tới giao dịch do Đỗ Phụ Công dẫn đầu. Hai bên ân cần hỏi han
trong bầu không khí hữu hảo, sau đó Cổ Tát Hắc Vân dẫn theo Đỗ Phụ Công
ra ngoài kiểm kê số lượng, ngoài ngựa để quay về, ngựa có thể giao dịch
tổng cộng là ba ngàn bốn trăm bảy mươi hai con, Cổ Tát Hắc Vân biết, một con là hơn bốn mươi cân muối ăn, cho nên mỗi con đều đã được ghi sổ
tính toán rõ ràng.
Muối ăn mang đến cũng có số lượng khổng
lồ, tương xứng với ba ngàn năm trăm con chiến mã. Bên phía Tây Lương còn thiếu hai mươi tám con nữa mới đủ số, nhưng Cổ Tát Hắc Vân đã thành
thật, hai bên lại vẫn muốn tiến hành giao dịch lâu dài, cho nên, số muối dôi dư cũng đưa cả cho bên Tây Lương.
Giao dịch hết sức
thuận lợi, Cổ Tát Hắc Vân vội vàng quay về, sau ngày giao dịch đã dẫn
đội ngũ tạm biệt mà đi, trước khi đi dặn đi dặn lại nhờ Đỗ Phụ Công chào hỏi Sở Hoan, lại tỏ thái độ, nếu bên đó vẫn thiếu muối ăn sẽ còn tiếp
tục giao dịch, sẽ mang thêm ngựa tới, cũng sẽ phái người nhập quan thông báo.
Tiễn Cổ Tát Hắc Vân rồi, Đỗ Phụ Công cho người sắp xếp
lại ngựa. Lần này xuất quan, Đỗ Phụ Công cũng dẫn theo bốn năm trăm
người đi theo, rất nhiều người có nghề thuần ngựa. Ba ngàn con ngựa được sắp xếp quản lý rõ ràng, nghỉ ngơi một ngày ở Mậu Dịch Tràng liền vội
vã quay về Quan Nội.
Đội kỵ mã đến Nhạn Môn Quan, Đỗ Phụ Công liền thấy quân binh Thủ quan Tây Bắc đông hơn mấy lần, trong lòng hiểu, người nên đến đã đến.
Thủ quan của Thiên An Bảo bên cạnh
Nhạn Môn Quan là Phó tướng Đinh Tuyền dẫn theo người đi ra, thấy mấy
ngàn chiến mã Tây Lương béo tốt, hai mắt đều trợn tròn.
- Đây là ngựa Tây Quan, bây giờ cần quay về Tây Quan, kính xin chư vị tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta nhập quan.
Đỗ Phụ Công ngồi trên lưng ngựa mỉm cười chắp tay với Đinh Tuyền.
Đinh Tuyền thu liễm thần sắc, thản nhiên hỏi:
- Số ngựa này đều là ngựa Tây Lương?
- Không sai!
- Vậy các ngươi cũng biết, Tây Lương là địch quốc, giao dịch ngựa với bọn họ không đúng quy củ?
Đỗ Phụ Công cười đáp:
- Không phải Cam Tướng quân chưa nói cho chư vị việc này chứ? Cam Tướng quân và Sở Tổng đốc đã bàn với nhau, giao dịch với Tây Lương có lợi cho Đại Tần, nếu không sẽ không xây Mậu Dịch Tràng bên ngoài quan ngoại.
Quân Tây Bắc phái binh bảo vệ Mậu Dịch tràng đương nhiên không phải
không biết tác dụng của Mậu Dịch Tràng.
- Những thứ khác đều được, ngựa thì không được.
Đinh Tuyền hiển nhiên biết nếu giảng lý lẽ thì chắc chắn không phải đối thủ của Đỗ Phụ Công:
- Vậy đi, trước hết giao chiến mã cho quân Tây Bắc chúng ta đảm bảo,
các ngươi tạm thời về trước đi, chúng ta bẩm báo với Liễu Tướng quân,
được lệnh của ngài sẽ đưa chiến mã trả lại cho các ngươi.
Đỗ Phụ Công lắc đầu:
- Mệnh lệnh của Sở Tổng đốc, chiến mã ở đây phải mang về Sóc Tuyền
không được thiếu một con. Thiếu một con, lấy đầu của ta mà thế vào.
Đinh Tuyền cười lạnh:
- Đầu ngươi là của ngươi, ta không quản được. Nhạn Môn Quan này do ta phụ trách, ta nói không cho chiến mã vào là không cho!
- Quân nhân yêu ngựa, đương nhiên điều này ta hiểu. Có điều, chỗ ngựa
này, một con ngươi cũng không thể giữ lại. Nếu ngươi dám giữ lại cho dù
chỉ một con, ta chỉ sợ cái đầu đầu tiên mà Cam Tướng quân muốn chém sẽ
là của ngươi, không biết ngươi có tin không?
Đinh Tuyền cười lạnh:
- Ngươi dọa bổn tướng đó à? Nhiệm vụ trong mình, không thể lơ là,
truyền lệnh xuống, chiến mã này, một con cũng không thể nhập quan, giữ
lại tất cả!
Đỗ Phụ Công cũng không nói nhiều, truyền lệnh tất cả ngủ tại chỗ, sau đó quay sang Đinh Tuyền:
- Bây giờ ngươi cũng có thể đi hỏi Cam Tướng quân xem. Chúng ta cũng sẽ ở lại đây đợi ngươi.
Đinh Tuyền nhíu mày, do dự một chút, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, quay đầu thúc ngựa nhập quan.
Đi vào Quan Nội, gã quay về đại trướng Thiên An Bảo, Cam Hầu đã sớm đợi ở đây, thấy Đinh Tuyền tới liền hỏi:
- Chuyện thế nào rồi?
- Tướng quân, xem ý của bọn chúng căn bản là không muốn giao ngựa. Chúng ta sẽ cưỡng ép cướp lại chứ?
Cam Hầu nhàn nhạt nhắc lại:
- Cướp lại?
- Tướng quân, không phải trước kia chúng ta đã bàn bạc, hiện giờ chúng
ta thiếu ngựa, những chiến mã Tây Lương này đều là bảo bối thiên kim khó cầu, có chỗ chiến mã này, thực lực của chúng ta cũng tiến hơn rất
nhiều. Nếu chúng ta thực sự muốn, chỉ vài người bọn họ cũng không thể
chống lại được.
Cam Hầu cười lạnh, hơi trầm ngâm, cuối cùng ra lệnh:
- Mở cửa cho đi, để cho bọn họ nhập quan.
Đinh Tuyền khẽ giật mình, vội la lên:
- Tướng quân, trong hội nghị quân sự, mọi người đều nói muốn giữ lại
chiến mã này. Chúng ta... chúng ta cứ như vậy mà thả cho bọn họ nhập
quan sao?
- Ta hiểu tâm tư các huynh đệ.
Cam Hầu đứng lên:
- Nhưng chiến mã này không thể giữ lại được.
- Vì sao không giữ được?
- Bởi vì Ngọc Kiều hiện đang trong tay Sở Hoan.
Cam Hầu lạnh mặt đáp:
- Hiện giờ Ngọc Kiều đang ở thành Hạ Châu, trong tay Sở Hoan. Chúng ta
cướp ngựa của hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ thả Ngọc Kiều sao?
Đinh Tuyên khẽ giật mình, lập tức nắm chặt tay lại, cười lạnh:
- Tướng quân, cho dù thực sự giữ ngựa của hắn, chẳng lẽ Sở Hoan thực sự dám làm gì Ngọc Kiều sao? Là địch với quân Tây Bắc chúng ta, trừ phi
hắn không muốn sống nữa.
- Ngươi nói, dùng an nguy của muội
muội của ta đánh bạc với lá gan của Sở Hoan hả? Ba ngàn chiến mã, trong
mắt các ngươi, có lẽ là bảo vật vô giá, nhưng trong mắt ta, cho dù ba
vạn chiến mã cũng không đáng bằng một đầu ngón tay của Ngọc Kiều.
Cam Hầu chắp hai tay sau lưng, đi ra lều lớn, nhìn trời đêm tối đen:
- Mở cửa, cho đi!