Ngô Phong không hề nuốt lời, lúc hoàng hôn, vẫn mặc trang phục giống hôm qua, đi tới Huyện nha. Chẳng qua gã đương nhiên không biết bản thân đã
bị Sở Hoan phái người giám thị nghiêm mật.
Lúc gã còn chưa tới Huyện nha, Sở Hoan đã sớm nhận được tin tức, biết được gã sẽ tới.
Chờ lúc Ngô Phong đưa ra thứ gọi là "Linh đan diệu dược vừa mới chế ra
đêm qua", Sở Hoan chỉ có thể nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ vị Ngô đại
phu này nằm trên người nữ nhân phối chế giải dược.
Nhưng hắn
rất rõ ràng, từ tối qua vào ám nhai tiến vào cửa tối, mãi đến trước khi
tới Huyện nha, vị Ngô đại phu này vẫn luôn ở trong cửa tối, cũng không
đi tới bất cứ nơi nào khác.
Sở Hoan rõ ràng trong lòng, linh
đan diệu dược Ngô Phong lấy ra hôm nay, thật ra hôm qua đã đặt ở trong
túi, hôm nay mới lấy ra. Sở Hoan cảm thấy người này rất có thể chỉ vì
kiếm thêm một bữa cơm, hoặc là còn muốn nhận được một ít tiền thưởng từ
Huyện nha, điểm này có thể thấy được khi Ngô Phong liên tục nhấn mạnh
đây là linh đan diệu dược.
Sắc trời còn chưa tối, Sở Hoan sai người chuẩn bị yến hội, chẳng qua dường như Ngô đại phu cũng không có
tâm tình ăn cơm, chỉ nhắc đi nhắc lại sử dụng dược vật thế nào, lại nhấn mạnh chỉ cần mỗi ngày dùng dược vật đúng hạn, như vậy không ngoài ba
tới năm ngày, quý thể của phu nhân Tổng đốc sẽ khỏi hẳn. Sở Hoan biết rõ trong lòng, lấy một trăm lạng bạc ròng đưa cho gã.
Ngô Phong mặt mày hớn hở, vui mừng cáo từ. Bạch Hạt Tử mang theo hai người, tiếp tục âm thầm theo dõi.
Sở Hoan vốn tưởng rằng người này lại muốn ăn chơi đàng điếm, đang lo
lắng làm thế nào mới đạt được tung tích vị cao nhân kia từ miệng Ngô
Phong.
Nếu quang minh chính đại bắt tới thẩm vấn, Sở Hoan
đương nhiên nói một câu là có thể làm được, nhưng cho dù thế nào đối
phương cũng xem như là ân nhân cứu mạng của Tố Nương, hôm nay hắn đi
thăm Tố Nương mấy lần, trạng thái thân thể của Tố Nương đã tốt hơn rất
nhiều, nếu như bắt Ngô Phong lại thẩm vấn, dù sao cũng không thỏa đáng.
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện liên quan tới bệnh dịch Tây Quan, Sở Hoan liên tục suy nghĩ, thậm chí thương nghị một phen với Đỗ Phụ Công, đã
chuẩn bị nếu Bạch Hạt Tử vẫn không thể phát hiện dấu vết từ trên người
Ngô Phong, vậy cũng chỉ có thể phái người âm thầm bắt cóc Ngô Phong, ép
hỏi gã tung tích của cao nhân. Trông Ngô Phong cũng không giống một kẻ
cứng xương, thật sự bị người thẩm vấn, không cần phải nghiêm hình bức
cung, có lẽ đã có thể đạt được tung tích cao nhân từ miệng Ngô Phong, vì Tây Quan, ân tình cá nhân cũng không để ý tới.
Thậm chí Sở
Hoan đã triệu hoán Hiên Viên Thắng Tài tới, sai gã tìm mấy thủ hạ tay
chân lưu loát phản ứng nhanh nhẹn, chuẩn bị áp dụng kế hoạch bắt cóc của mình. Nếu như Ngô Phong vẫn còn ở ám nhai, mấy người giả trang trực
tiếp bắt cóc Ngô Phong cũng không phần tốn nhiều sức.
Đường đường Tổng đốc đại nhân, đương nhiên sẽ không lo lắng có người tới Nha môn báo án.
Không nói đến ám nhai vốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bắt một người đi, kỹ nữ cửa tối sẽ không nói nhiều một câu, cho dù thật sự báo án,
đường đường Tổng đốc đại nhân chẳng lẽ còn lo lắng sai dịch Nha môn
huyện điều tra.
Chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài còn chưa gọi
người tới, bên Bạch Hạt Tử lại có tình huống. Sắc trời lờ mờ, lạc đà
khách Liễu Tùy Phong đi theo Bạch Hạt Tử giám thị Ngô Phong đã vội vã
trở lại Nha môn, bẩm báo với Sở Hoan.
Hôm nay Ngô Phong cũng
không tới ám nhai, mà đi vòng vo một hồi trên phố, lại đi mấy tiệm bán
thuốc, mua một ít dược liệu, thừa dịp trời tối trước khi đóng cửa thành, rời khỏi thành.
Bạch Hạt Tử biết được chuyện không tầm
thường, dẫn theo một người ra khỏi thành, phái một người trở về tranh
thủ báo tin. Bạch Hạt Tử đã bàn bạc tốt nếu đi quá xa, sẽ lưu lại dấu
hiệu ven đường.
Sở Hoan tin thần chấn động, Ngô Phong mua
dược tài từ huyện thành, sau đó ra khỏi thành, đương nhiên là không bình thường. Không nói hai lời, hắn lập tức tìm Cừu Như Huyết cùng Lang Oa
Tử, bởi vì lần trước đi tìm Diêm Bình Sĩ ở Thanh Đường, lại bị người mưu tính, Sở Hoan đương nhiên cũng hiểu được đạo lý quân tử không đứng chỗ
nguy hiểm, lần này đương nhiên sẽ không tiết lộ hành tung của mình,
ngoại trừ Hiên Viên Thắng Tài tiếp tục lưu thủ tại Huyện nha, chỉ có Sở Hoan cùng Cừu Như Huyết và Lang Oa Tử biết được việc này, ngay cả Tôn
Tử Không cũng không được thông báo.
Ba người đều thay đổi y
phục hàng ngày, Cừu Như Huyết giấu đao trong người, lần này Lang Oa Tử
cũng không thể quang minh chính đại mang theo trường cung, gã bỏ dây
cung, dùng bao vải bọc lấy, hộp tên cũng được gói kỹ xách trong tay. Có
kinh nghiệm lần trước, lần này Cừu Như Huyết và Lang Oa Tử cẩn thận hơn
rất nhiều, hơn nữa hai người cũng hết sức rõ ràng, Sở Hoan hành động bí
mật mấy lần, đều dẫn theo mình, đó là coi mình như tâm phúc, mặc dù
khuôn mặt bình thản, nhưng trong lòng hai người lại có cảm giác kẻ sĩ
chết vì người tri kỷ.
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Tùy Phong, mấy người tới cửa huyện thành. Cửa huyện thành đã đóng, vài tên nha sai thủ thành đang ẩn trong chòi canh gác nói chuyện phiếm gác đêm, trông thấy
đám người Sở Hoan cưỡi ngựa chạy tới, cũng không quen biết, còn chưa mở
miệng, Sở Hoan đã móc một thỏi bạc đưa qua nói:
- Làm phiền mấy vị, vội ra khỏi thành, cho thuận tiện.
Nếu Sở Hoan tự giới thiệu, mấy tên quan binh thủ thành này đương nhiên
không dám cản trở, thế nhưng Sở Hoan cũng không muốn để người khác biết
được hành tung của mình, đây là thứ nhất, thứ hai là cũng muốn khảo sát
một chút tình hình thủ vệ ở cửa thành, Tây Quan hiện giờ đạo tặc bộc
phát, cho tới giờ Sở Hoan cũng không dám xem thường, nếu như ngày nào đó nghe được có loạn phỉ đánh vào huyện thành Bắc Nguyên, Sở Hoan cũng
tuyệt đối không cảm thấy kỳ lạ, thế cục hỗn loạn sinh cướp bóc, loạn thế sinh kiêu hùng, không thể tránh được.
Thấy có người thống
khoái nhận bạc, ý bảo đồng bạn mở cửa thành ra, Sở Hoan chỉ có thể thở
dài trong lòng. Tình hình thủ thành Bắc Nguyên quả thực vẫn khiến cho vị Tổng đốc đại nhân như hắn thất vọng, lúc này cũng không kịp quan tâm
những điều này, đành phải sau này phân phó tướng lãnh tương quan cẩn
thận quản thúc. Ra khỏi cửa thành, trăng non đã nhô lên từ chân trời,
thanh nhã chiếu lên thân mấy người. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mấy
người Sở Hoan thả chậm tốc độ ngựa, đang muốn tìm dấu hiệu Bạch Hạt Tử
lưu lại, chợt nghe trong bóng tối phía trước truyền đến âm thanh:
- Đại nhân, bên này… !
Liền thấy một người đi tới, đúng là một tên lạc đà khách Mã Chính đi theo Bạch Hạt Tử:
- Bạch lão đại mới đi chưa xa, để tiểu nhân ở đây chờ đại nhân, chắc họ còn chưa đi xa, đi nhanh là có thể đuổi kịp.
Mã Chính cùng Liễu Tùy Phong đều là lạc đà khách theo Lang Oa Tử từ
hoang mạc vào quan nội, coi như là gia đinh hộ viện của Sở Hoan, hiện
giờ quan hệ với Bạch Hạt Tử cũng không tồi.
- Cưỡi ngựa sẽ kinh động Ngô phong.
Sở Hoan tung người xuống ngựa:
- Đã có cơ hội này, chúng ta không thể bỏ qua. Cừu huynh, Vô Song, hai
người cùng ta đuổi theo mau. Mã Chính, Liễu Tùy Phong, ngựa giao cho các ngươi, cửa thành đóng rồi, tạm thời không vào được, hiện giờ các ngươi
tìm một chỗ chờ ở ngoài thành.
Mã Chính là Liễu Tùy Phong lập tức đáp ứng. Họ là lạc đà khách quan ngoại, chịu được khổ nhọc, ở lại
ngoài thành một thời gian đương nhiên không nói chơi.
Sở Hoan dẫn Lang Oa Tử và Cừu Như Huyết nhanh chóng đi theo phía Mã Chính chỉ,
tối nay có trăng, có ánh trăng soi đường, đi đường cũng rất sáng.
Đúng như Mã Chính nói, Bạch Hạt Tử quả nhiên đi không bao xa, đuổi theo trong chốc lát, liền lờ mờ trông thấy Bạch Hạt Tử lén lút trước mặt,
giống như u linh du đãng trong đêm. Đám người Sở Hoan tăng tốc đuổi
theo. Nghe thấy động tĩnh phía sau, Bạch Hạt Tử cảnh giác quay đầu, vừa
nhìn liền thấy Sở Hoan, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ, thấp giọng nói:
- Đại nhân, ngài đã tới rồi… !
- Xem ra tối qua thân thể của vị Ngô đại phu kia bị móc rỗng rồi.
Sở Hoan đùa:
- Một thời gian dài như vậy, hắn mới đi tới nơi này… !
- Ngay ở phía trước… !
Bạch Hạt Tử chỉ đằng trước nói:
- Đại nhân, ngài xem, Ngô Phong đang ở đó, thật sự không phải hắn đi
quá chậm, vừa rồi hắn ngồi xổm cả buổi trong bụi cỏ kia, ban đầu ta còn
tưởng bị hắn phát hiện cái gì, cố ý trốn tránh ta, sau này ta mới biết
được tên lừa đảo kia đang đi WC… !
Gã cười cười:
- Đại nhân, ngài nói chỉ sợ không sai, tên lừa đảo này ở lại cửa tối một
đêm, trong đó chỉ có một bà tử và ba kỹ nữ, nói không chừng đều bị hắn
ăn hết, ngài xem thân thể hắn, đi đường cũng lảo đảo… !
Lúc
này Ngô Phong quả thật giống như quỷ hồn du đãng, lúc đi đường thân thể
lắc lư, đi giữa con đường cỏ dại mọc thành bụi, quả thật như quỷ hồn
phiêu đãng.
- Xem ra lá gan của tên này thật không nhỏ, đã trễ như vậy, một mình đi đường ban đêm cũng không sợ.
Bạch Hạt Tử khẽ nói:
- Cho dù không sợ ban đêm đi đường gặp quỷ, thế nhưng trên người hắn
mang theo nhiều tiền như vậy, hắn cũng không sợ bị cướp sao? Chẳng qua…
hắn rốt cuộc muốn đi nơi nào?
Sở Hoan liền thấp giọng nói:
- Chúng ta tách ra, chớ để cho hắn nhìn thấy, không có ta phân phó, mấy người khác đều không được tùy tiện hành động.
Bốn người phân tán ta, Ngô Phong trước mặt đi tiếp một đoạn đường,
thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại phía sau, chẳng qua bốn người sau
lưng hắn cũng là người trong nghề đi đường ban đêm, Ngô Phong căn bản
nhìn không ra chút manh mối nào, hoàn toàn không biết mình đang bị nhìn
chăm chú.
Cũng không biết đã bao lâu, Sở Hoan nhìn chằm chằm
Ngô Phong, xuyên qua một bãi cỏ, trải qua một con sông nhỏ, lại thấy
phía trước tối mờ, gió đêm thổi qua, bóng mờ tối đen giống như người
say, vặn vẹo quỷ dị. Tới gần một chút, Sở Hoan rốt cuộc nhìn thấy rõ
ràng, đó là một khu rừng nhỏ, gió thổi rừng trúc, tiếng vang sào sạt, đi theo sau lưng Ngô Phong xuyên qua rừng trúc, tới phía sau rừng trúc
liền thấy ánh lửa. Sở Hoan thấy rõ, ánh lửa kia chiếu ra từ một cửa sổ,
bên cạnh rừng trúc này lại có một căn phòng, căn phòng trông hết sức đơn sơ, một chiếc vườn nhỏ vây quanh bên ngoài, cô xá rừng trúc, cũng có
phong phạm hiền nhân thoái ẩn tú lâm thời cổ.
Sở Hoan trông
thấy căn phòng kia, trong lòng lập tức kích động. Hắn cảm thấy cao nhân
phía sau Ngô Phong rất có thể ở ngay trong căn phòng kia, cao nhân hắn
khổ tâm muốn tìm, tối nay có thể gặp gỡ rồi.
Ngô Phong đứng
bên ngoài hàng rào, liếc nhìn phía sau lưng. Lúc này đám người Sở Hoan
đã sớm trốn trong rừng trúc. Trông thấy không có người, lúc này Ngô
Phong mới hô vào bên trong:
- Lão tiên sinh, lão tiên sinh, là ta, vật ngài cần, ta đã mang về cho ngài.
Sở Hoan trốn trong rừng trúc, mắt chăm chú nhìn viện nhỏ, chỉ muốn nhìn một chút, lão tiên sinh trong miệng Ngô Phong rốt cuộc là người ra sao.