Trước cửa Sở gia mọi người đã tản đi hết. Lưu Thiên Phúc quay lại Sở gia, gọi Sở Hoan lên, nói lại ý tứ của Phùng gia một lần, thấy Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, lại càng thêm lo lắng:
- Phùng Nhị Cẩu tuy rằng nói thế, nhưng trong hồ lô bán cái gì chúng ta cũng không rõ. Mặc kệ thế nào, hiện tại gã bị trọng thương, chắc chắn trong một thời gian dài sẽ không thể làm chuyện ác, ngươi cũng không nên tiếp tục gây chuyện, kẻo già néo đứt dây. Phùng Nhị Cẩu tâm địa xấu xa, cũng không thể lơ là cảnh giác đối với gã.
Sở Hoan cám ơn. Lưu Thiên Phúc lại dặn dò vài câu, dù sao tang sự của Hồ gia vẫn chưa xong nên lại vội vã đi sang bên đó.
Đó là một ngày bình an vô sự, cho đến giờ cơm chiều. Bữa tối gồm có hai đĩa rau xanh số lượng vừa phải, ba bát cháo loãng. Riêng Sở Lý thị, Tố Nương làm thêm một tấm bánh, lúc ăn cơm, lão nhân gia lại đem chia bánh thành hai nửa, chia cho Sở Hoan và Tố Nương mỗi người một nửa. Hai người đều không nhận. Cuối cùng Sở Lý thị phải chia tấm bánh làm ba miếng.
Bóng ma Phùng Nhị Cẩu vẫn còn ám ảnh Sở Lý thị và Tố Nương, Sở Hoan tuy rằng bình tĩnh tự nhiên, nhưng hai người trong lòng vẫn đề phòng, nên không khí trong nhà cũng có chút căng thẳng.
Dùng xong cơm chiều, Tố Nương phục vụ Sở Lý thị ngủ xong, lúc này mới bắc nồi đun nước. Sở Hoan ngồi trên phản dựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, như thoáng suy nghĩ.
Hắn không phải lo lắng đám người Phùng Nhị Cẩu, mà là cảnh sống nghèo khổ của gia đình, suy nghĩ tìm cách làm thế nào có thể phụ giúp, sắm sửa ít đồ gia dụng, không để người thân quá mức thiếu thốn.
Thân phụ hắn tuy rằng không ít bản lĩnh, nhưng trong cái thôn nhỏ này cũng không có điều kiện thi triển. Tuy nói trong nhà có hai mẫu đất cằn, nhưng hiện giờ đã tàn thu đầu đông, cũng không có khả năng gieo cấy trồng trọt gì. Càng nghĩ, càng cảm thấy muốn tìm cơ hội, cần phải đi lên thị trấn.
Hắn có khí lực, trên thị trấn không thiếu hiệu buôn, hiệu cầm đồ, xưởng ép dầu, tửu quán, trà lâu… thế nào cũng có chỗ cần dùng người. Hắn nghĩ, đợi mọi việc ở đây ổn định xuống, đến đó trước mọi người, có thể mới đi làm sẽ không được nhiều bạc, nhưng đảm bảo bữa ăn hằng ngày cũng không quá khó, suy cho cùng một Đại lão gia không thể là gánh nặng cho nữ nhân được.
Sở gia lúc này tiền bạc phụ thuộc vào một tay thêu thùa của Tố Nương. Công việc đó mỗi ngày chiếm của cô rất nhiều thời gian, hơn nữa, cô còn bao việc phải lo. Giặt giũ quần áo cơm nước dọn dẹp, ngày nào cũng làm đến khuya, mai lại dậy sớm, cực kỳ vất vả.
Trong lúc Sở Hoan đang nghĩ cách để cải thiện cuộc sống nghèo khổ của gia đình, thì Tố Nương ngồi trên một cái ghế nhỏ dựa vào vách bếp. Ánh lửa chiếu vào gương mặt cô ửng hồng tựa như hoa đào, vô cùng khỏe khoắn, bên trong sự khỏe khoắn lại mang theo vài phần quyến rũ phong tình.
Tố Nương thấy Sở Hoan không nói lời nào, liếc nhìn hắn, thấy hắn đăm chiêu suy nghĩ, cứ tưởng hắn đang lo lắng chuyện Phùng Nhị Cẩu, không kìm nổi nói:
- Đã biết sợ rồi phải không? Ai bảo đệ đánh quá tay? Phùng Nhị Cẩu là loại tiểu nhân, không nên đắc tội quá sâu.
Sở Hoan vừa nghe, đầu tiên là ngơ ngác, phát hiện Tố Nương đang hiểu nhầm hắn, bật cười ha hả:
- Tố Nương tỷ, tỷ cho rằng đệ sợ Phùng Nhị Cẩu dẫn người đến phục thù?
Tố Nương cũng không chấp, vẫn nói:
- Người thích ẩu đả tàn nhẫn còn nhiều mà, lo gì không có cơ hội gặp? Nếu biết nghĩ cho tiền đồ của mình thì phải biết kiềm chế.
Cô là một quả phụ nông thôn, nói chuyện cũng không quá lý lẽ, chỉ biết phần lớn đại nhân vật sẽ không hành động theo cảm tính.
Sở Hoan khẽ mỉm cười, vẫn như cũ dựa vào vách tường có chút lạnh lẽo, cười đáp:
- Cần gì phải là người thích ẩu đả mới ra tay? Nếu đổi lại là tỷ, tỷ nhìn thấy đệ bị người ức hiếp, tỷ có giúp không?
- Không giúp!
Tố Nương lập tức đáp, tuy nhiên nói cũng không hết câu, chỉ thốt ra nửa chừng rồi ngừng lại.
Kỳ thật cô trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Cô dù oán hận Phùng Nhị Cẩu, nhưng bằng tâm mà nói, cô vẫn là cô gái thôn quê thuần hậu. Mặc dù có chút mạnh mẽ hơn các thôn nữ khác, nhưng nội tâm vẫn là yếu đuối nhu nhược, đối với đám lưu manh dưới tay Phùng Nhị Cẩu cũng sợ hãi từ trong tim.
Hôm nay Sở Hoan vì cô mà đánh Phùng Nhị Cẩu và Lục Báo, điều này làm cho Tố Nương rất cảm động, nhưng cũng có chút trách cứ Sở Hoan ra tay quá nặng, kết đại thù với Phùng Nhị Cẩu, ngày sau hậu họa vô cùng.
Cảm kích và oán hận, hai dạng cảm xúc này đan xen trong cô, ngay cả cô cũng không hiểu rõ Sở Hoan ra tay là đúng hay sai, trên thực tế cho đến bây giờ, lòng của cô vẫn còn bấn loạn.
- Dù sao đệ cũng không khoanh tay đứng nhìn tỷ bị người khác ức hiếp.
Sở Hoan nói dịu dàng, trên mặt dường như còn khẽ mỉm cười:
- Tố Nương tỷ, tỷ không cần lo lắng, xảy ra chuyện gì, đệ sẽ gánh vác hết. Đệ sẽ không bao giờ để tỷ và mẹ phải gặp rắc rối.
Tố Nương hừ một tiếng, cũng không biết nên nói thế nào, nghe tiếng nồi nước sôi ùng ục, vội vàng đến, cầm cái gáo, múc nước từ trong nồi đổ vào một cái thùng gỗ.
Cô thật ra là sợ tốn củi, nên nấu cũng không nhiều nước, nước ấm cũng chỉ non nửa thùng, lại đổ thêm ít nước lạnh vào trộn, đưa tay thử, thấy nhiệt độ vừa đủ, liền định nhấc lên. Sở Hoan đã nhanh nhẹn đi đến, xách lên hộ cô:
- Tố Nương tỷ, để đệ giúp.
Tố Nương đã đứng lên, Sở Hoan cầm lấy cái thùng, tay hắn chạm vào tay Tố Nương. Tố Nương lập tức giống như con thỏ bị chấn kinh, vội vàng buông tay, lùi ra sau một bước.
Cô xách theo cái thùng, uyển chuyển bước đi. Sở Hoan bất đắc dĩ cười, nhìn thấy Tố Nương sau khi vào phòng, liền đóng kín cửa lại.
Hắn không biết, Tố Nương hôm nay bị Phùng Nhị Cẩu quấy rối, thậm chí đã bị đè xuống bụi cỏ bên bờ sông, đối với cô mà nói, việc này quá mức sỉ nhục. Nấu nước ấm, là muốn tẩy rửa hết vết nhơ. Sở Hoan không biết lòng dạ đàn bà, lại muốn giúp cô xách thùng nước vào, khiến Tố Nương kiêng kỵ, nên giọng điệu có chút cứng nhắc.
Đêm thu u tĩnh, Sở Hoan trở lại giường gỗ, nằm xuống, rất nhanh nghe thấy tiếng nước xối ào ào. Hắn lúc này mới hiểu, Tố Nương là đang ở trong phòng tắm rửa. Sở Hoan nghe tiếng nước dội ào ào, mặt bất giác đỏ lên, tim đập dồn dập. Hắn cũng biết Tố Nương là quả tẩu của mình, không thể có bất luận suy nghĩ phạm thượng nào. Chẳng qua hắn cũng là khí huyết nam nhân trẻ tuổi, biết rõ bên cạnh mình có nữ nhân đang tắm, nếu vẫn là bình thản như không, mới là có chút cổ quái.
Tố Nương hiển nhiên cũng cố gắng để không gây tiếng động lớn. Nhưng khi tiếng nước dội vang lên, Sở Hoan đã đem chăn trùm kín đầu, không thèm nghĩ đến chuyện nước chảy ở bên kia, cách một vách tường nữa.
Cũng không biết bao lâu sau, Tố Nương mở cửa phòng, đầu tiên là he hé, sau rộng dần. Cô nhô đầu ra, nhìn thấy Sở Hoan trùm chăn kín đầu, dường như đã ngủ, lúc này mới rón ra rón rén xách cái thùng gỗ ra. Bên dưới cô mặc một quần dài màu trắng, bên trên áo ngắn màu xanh, khoác chiếc áo nhẹ dùng cho mùa thu. Sau khi tắm gội lại càng toát ra vẻ quả phụ tựa như trái đào chín. Dáng người cân xứng, eo nhỏ mông to, bộ ngực no đủ chật căng trong chiếc áo xanh ngắn tay, dường như muốn bứt tung chỉ mà bung ra. Cô lúc này giống như kẻ trộm, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, lại rón ra rón rén đặt thùng trong bếp, rồi nhanh như chớp chạy về phòng của mình, đóng sập cửa lại.
Sở Hoan hé mắt nhìn, thấy điệu bộ rón rén của Tố Nương, dở khóc dở cười.
Sở Hoan biết Phùng Nhị Cẩu tuy rằng nói sẽ không tìm mình gây phiền toái, nhưng chuyện này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn biết, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm mình tính sổ.
Sở Hoan không có chút gì sợ hãi, mà bất động như núi, sẵn sàng “binh đến tướng chặn”. Trong lòng cũng mong Phùng Nhị Cẩu sẽ ra tay trước, hắn sẽ mượn cơ hội này thanh trừ khối u ác tính này.
Hắn biết bọn đạo chích này chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn tiểu nhân. Hắn mặc dù không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn đề phòng đám người Phùng Nhị Cẩu sẽ âm thầm gây khó dễ cho thân nhân của mình, cho nên hai ngày liền không rời khỏi nhà.
So về độ kiên nhẫn, trong thiên hạ, người hơn hắn tuyệt không nhiều. Khi ra tay, Sở Hoan tỏ ra cực kỳ quyết đoán, nhưng nếu cần bình tĩnh chờ thời cơ, hắn cũng không thua kém bất kỳ ai.
Hắn biết, Phùng Nhị Cẩu tuyệt đối không thể kiên nhẫn bằng mình được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương rất nhanh sẽ ra tay. Việc hắn cần, là kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần tóm được cơ hội, liền đánh cho đối thủ không còn đường sống.
Qua hai ngày, Phùng Nhị Cẩu vẫn không hề có động tĩnh. Hồ Đại Xuyên cũng đã được an táng chu đáo.
Dân chúng trong thôn cảm kích vì Sở Hoan đã giúp họ trút giận, cũng biết trước mắt Sở gia vô cùng khó khăn. Nên tuy trong thôn không có nhiều nhà giàu có, nhưng vẫn âm thầm biếu xén đồ ăn cho Sở gia. Khi vài cái trứng gà, khi một ít rau xanh, tuy giá trị không lớn nhưng là tấm lòng của thôn dân. Sở gia chối từ không được, đành nhận lấy.
Hoàng hôn hôm đó, một chiếc xe ngựa bỗng dừng lại trước cửa Sở gia. Hai ngày nay, mọi người đúng là cực kỳ chú ý nhìn về phía Sở gia, đặc biệt là các lực điền. Trong lòng họ rất lo cho Sở gia, lo lắng Phùng Nhị Cẩu sẽ tìm đến gây phiến toái. Một khi Phùng Nhi Cẩu dẫn người tới, các lực điền này sẽ tập hợp lại, liều mạng với đám thuộc hạ của gã.