Những thôn dân trong thùng bốn chiếc xe ngựa được dẫn ra, sắc trời sẩm
tối, người thắt lưng đen giơ đao, nhảy qua đống đá, tiến đến điểm số
lượng, lúc này mới gật đầu nói:
- Chuyến này làm cũng không tồi.
Gã dẫn mọi người vượt qua đống đá, tới căn nhà gỗ nhỏ phía trước, quay đầu lại nói:
- Chờ ở đây trước một chút!
Gã đẩy cửa bước vào, lát sau, cánh cửa gỗ được mở ra, gã dẫn vài người
bước vào trước, chỉ thấy bên trong bài trí cực kỳ đơn sơ, trái phải mỗi
bên một chiếc giường, hai chiếc giường gỗ ở giữa, có kệ bếp, nhưng mà
bây giờ nồi sắt trên kệ hiện đã bị lấy đi mất, dưới kệ lại có một cái lỗ đen lớn, rõ ràng là một cửa vào.
Cái bệ bếp này là giả, cửa vào mới là thật.
- Sau khi đi vào, quy củ thế nào, các ngươi tự mình biết rõ.
Kẻ đai lưng đen trầm giọng nói:
- Gần đây đã bị để ý, mặt trên truyền lệnh xuống nhắc mọi người phải
cẩn thận. Hôm nay cơ quan đã mở, không cần phải ra ngoài nữa.
Mọi người đáp ứng một tiếng, lập tức người trên bốn cỗ xe ngựa phân
thành bốn đội, tiếng chuông lục lạc điều khiển thôn dân mất đi tri
giác đi vào trong động, từng người một, mất một hồi, tất cả mọi người
đều đi vào trong động, bên ngoài hai gã hộ vệ đầu thắt cái khăn đen đã
nâng cái nồi sắt lớn đặt lên bếp, nhìn qua, cũng không dễ phát hiện sơ
hở.
Lúc này Sở Hoan ở trong đám người.
Vô Thường
đến câu hồn, trước khi sự việc xảy ra, hắn đã đổi y phục hai người Mã
Chính và Liễu Tùy Phong cho những thôn dân trúng độc, vò rối tung tóc,
giả bộ là thôn dân lẫn trong đó, đến đoạn đường này, đã cách khá xa
thành Thái Nguyên. Hắn thậm chí còn không biết ngọn núi này cụ thể ở đâu tại An Ấp, khi nghe thấy ám hiệu hai bên, trong lòng biết rõ, tên này
đích thực là người của Thiên Môn đạo, hơn nữa những người giả thần giả
quỷ này, dường như là người của Thiên Môn thuật đạo.
Sở Hoan
cũng không biết Thiên Môn đạo tồn tại Thiên Môn Lục Đạo, nhưng cũng hiểu rõ, cái gọi là thuật đạo, rất có thể là một nhánh của Thiên Môn đạo.
Lúc này hắn làm ra vẻ như một cái xác không hồn, theo sau các đệ tử của thuật đạo, đi vào từ cái cửa kỳ quái kia, phía dưới là một con dốc kéo
dài xuống, xung quanh tối đen như mực. Những đệ tử thuật đạo đương nhiên rất quen thuộc với con đường này, mặc dù không thắp đèn nhưng lại có
thể đi lại một cách dễ dàng trong bóng tối, tiếng lục lạc vẫn vang lên,
con đường cũng bắt đầu rộng hơn...
Sở Hoan ở trong đám người, khẽ cúi đầu, sau chốc lát cảm thấy phía trước sáng dần lên, đảo khóe
mắt nhìn hai bên, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc này tuy
vẫn chưa thấy toàn cảnh nhưng hắn cũng ngầm cảm giác thấy, mình đang ở
trong một không gian rất lớn, lúc vừa mới bước vào động, vẫn còn cảm
giác có chút áp lực, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy toàn thân được thả
lỏng thoải mái, một cảm giác trống trải dâng lên, đi dần lên phía trước, trước mắt ngày càng sáng hơn, bỗng trong tầm đó, Sở Hoan kinh ngạc phát hiện ra, mình đang đi trên một chiếc cầu đá, bốn phía trở nên trống
trải, cầu đá bắc khắp nơi như mạng nhện, đây là một không gian cực kỳ
rộng lớn, bản thân trong cái không gian này giống như là muối bỏ biển.
Hai bên cầu đá trống trơn, chiếc cầu này giống như một chiếc cầu thông
đến một nơi sâu thẳm, treo giữa không trung, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị rơi xuống thịt nát xương tan.
Phía trước xuất hiện một
cửa đá, hai tên đầu đeo khăn đen cầm đao bảo vệ, ra ám hiệu, cánh cửa đá liền mở ra, sau khi đoàn người đi qua cánh cửa đá, phía trước liền có
mấy con đường phân ra, mấy tên đệ tử thuật đạo rất quen đường liền bước
ngoặt về bên trái. Sở Hoan im lặng quan sát xung quanh, nhìn thấy vô số
cầu đá bắc xung quanh, hợp thành một không gian lập thể, quét mắt nhìn
bao quát, nhưng tia sáng trong căn động rộng lớn này vẫn không đủ chiếu
sáng toàn bộ, cái nhìn mặc dù xa, nhưng cũng không thấy rõ.
Sở Hoan chỉ là loáng thoáng nghe thấy tiếng lách cách truyền đến, tiếng
vang luẩn khuất đâu đây, không biết từ chỗ nào phát tới.
Nếu ở bên ngoài núi, căn bản không thể nào biết không gian bên trong núi lớn
đến mức nào, cái khối lập thể này giống như được sức người tỉ mỉ làm
lên, nhưng nếu dựa vào sức người, lại có vẻ không có khả năng kiến tạo
nên một nơi thần kỳ thế này.
Đệ tử thuật đạo dẫn các thôn dân trúng độc đến bên ngoài một gian thạch thất, dẫn bọn họ đi vào rồi lập
tức đi ra khỏi cửa, đóng lại. Sở Hoan biết người Thiên Môn đạo tuyệt đối không thể để mọi người như vậy, nếu không cũng không cần đưa đến một
nơi xa như vậy, quả nhiên hắn đoán không sai, không đến nửa giờ sau,
cánh cửa đá mở ra, ba bốn người đàn ông đầu quấn khăn đen cầm đao xuất
hiện trước cửa, bọn họ cũng mang dây lưng đen, không nói lời nào nhưng
trong tay đều cầm đao sắc bén, bộ dạng giống như sắp lâm trận vậy.
Rất nhanh, có một gã đàn ông đầu quấn khăn đỏ đi vào, bên hông buộc một cái túi màu đỏ. Có một gã đầu quấn khăn đen theo vào sau, gã mang theo
một cái thùng gỗ lớn, bên trong đầy nước, có một cái gáo nhỏ nổi trên
mặt nước, gã đàn ông khăn đỏ trầm giọng hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Tổng cộng hai mươi lăm người.
Một người trả lời.
Gã khăn đỏ gật đầu nói:
- Cho bọn chúng ăn!
Hai gã đàn ông khăn đen tiến lên, một trái một phải dựng một gã thôn
dân lên, đỡ đến trước thùng gỗ, cái thùng gỗ đã đặt trên mặt đất, người
đàn ông mang thùng gỗ đến lúc nãy đã cầm gáo lên, múc nửa gáo nước, sắc
nước hơi cổ quái, có màu xanh sẫm, ba người đem nửa gáo nước đổ vào
trong miệng thôn dân, sau đó liền đem thôn dân đẩy ra một bên, lại đi
đến người thứ hai.
Ba người Sở Hoan lúc này đang dựa ở chỗ
khuất kín nhất của thạch thất, tuy không ngẩng đầu, nhưng liếc qua khóe
mắt cũng thấy việc đang diễn ra, không biết mấy tên kia đang giở trò quỷ gì.
Mắt thấy bảy tám người bị cho uống nước, Mã Chính và
Liễu Tùy Phong cảm thấy lo âu, bọn họ không biết cái thứ nước trong
thùng kia rốt cuộc là cái gì, nếu như là dược, chẳng lẽ thật sự phải
uống, nhìn tình thế trước mắt, có vẻ tất cả những thôn dân bị bắt đến
đều phải uống cái thứ nước đó.
Chợt thấy mấy người uống nước
đó đều ho khan, ho một cách nghiêm trọng, giống như muốn ho cả phổi ra
vậy, nhanh chóng có người mơ hồ hỏi:
- Đây là nơi nào?
Hai người Mã Chính lúc này mới hiểu ra, xem ra trong thùng không phải
là thuốc độc, mà là thuốc giải độc, tất cả đều giống như Sở Hoan dự
đoán, những người không phải bị yểm mà là bị trúng độc, sau khi uống
thuốc giải trong thùng sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng, nếu như đúng là bị yểm, tuyệt đối không thể dễ dàng khôi phục thần trí như vậy.
Các thôn dân lần lượt tỉnh lại, phát hiện thấy mình ở trong thạch thất, lại thấy mấy gã còn cầm đao trong tay, nhìn thấy những người khác chưa
khôi phục thần trí, chỉ cảm thấy kỳ là không nói được lời nào, trong
lòng đều cảm thấy hoảng hốt, đã có người hỏi mấy tên đệ tử Thiên Môn
đạo:
- Ngươi là ai? Các người... các người muốn làm gì?
Một gã khăn đen giơ đao lên, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Tất cả đứng vào vách tường bên kia, không được làm loạn, nếu ai dám làm càn, giết không tha!
Những thôn dân này hoảng loạn, nhưng thấy đối phương cũng chỉ có năm
sáu người, cạnh mình cũng không ít người, lại đều là đàn ông thân thể
cường tráng trẻ trung, liền lớn gan nói:
- Chúng ta muốn về nhà, đây là nơi nào? Các ngươi đem chúng ta đến nơi này làm cái gì?
- Chúng ta muốn về nhà...
Những người khác cũng cùng hô lên.
Gã khăn đỏ không tỏ thái độ gì, quét mắt, hai gã khăn đen giơ đao lên trước, lạnh lùng nói:
- Quay mặt vào tường, nhanh, nhanh, nhanh...!
Các thôn dân nhìn lưỡi đao sắc bén, không dám làm tới, lùi về phía sau, nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra sự phẫn nộ trong ánh mắt của bạn mình.
Bọn họ cũng không biết tình hình cụ thể là gì, chỉ nghĩ là bị sơn tặc
bắt mà thôi, có người lớn gan đã ngầm nắm tay lại, dù sao kẻ địch cũng
không nhiều, cũng chưa hẳn không thể đánh cuộc một lần.
Đệ tử Thiên Môn dường như đã phát hiện các thôn dân có ý định phản kháng, hai gã khăn đen nhìn thấy các thôn dân đang do dự không chịu quay người,
liếc nhìn nhau, đồng thời nhấc chân, một cước đạp ra ngoài, liền nghe
thấy "Ôi" một tiếng vang lên, hai gã thôn dân lên tiếng ngã xuống đất,
những thôn dân khác thấy thế, đã có người lớn tiếng nói:
- Các ngươi muốn làm cái gì, tại sao đánh người... !
Lời nói chưa dứt, liền thấy ánh đao hiện lên, gã khăn đỏ đã đưa thân
tiến lên đây, xuất đao như điện, lãnh khốc vô tình, không chút lưu tình
mà cắt đứt cổ họng thôn dân kia. Người kia hai mắt kinh ngạc, tay bụm
lấy cổ họng, máu tươi phun ra từ giữa ngón tay. Tất cả mọi người trợn
mắt há hốc mồm, chính thôn dân bị chém tựa hồ cũng không dám tin, thân
thể lay động hai cái, ngã xuống đất, run rẩy hai cái, rồi bất động, máu
tươi chảy lan rộng xuôi trên mặt đất, mùi máu tanh bất thường.
Mã Chính và Liễu Tùy Phong thấy thế, trong lòng giận dữ. Đối phương xem mạng người như cỏ rác, căn bản không xem đó là con người, vì người nọ
nói thêm một câu, liền lấy mạng người ta, tâm địa ác độc, làm cho người
khác vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức nhảy ra, nhưng không có Sở
Hoan phân phó, hai người đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ. Hơn nữa hai người đều là xuất thân lạc đà khách, một trong năng
lực lớn nhất của lạc đà khách là nhẫn nại tốt, trong lòng tuy cực kỳ căm tức, nhưng vẫn cố kiềm nén lại.
Trong mắt Sở Hoan xuất hiện
sát khí, nhưng chỉ lóe lên rồi mất, cả người trầm tĩnh như nước, những
thôn dân đã tỉnh táo lại đều kinh hồn sợ hãi, lúc này mới nhận thức rõ,
đám thổ phỉ này quả nhiên giết người không chớp mắt, giống như ác ma.
- Tất cả quay người đi.
Gã khăn đen lại quát lớn. Mọi người không dám kháng cự, xoay người,
hướng mặt vào tường, lại theo lệnh của gã áo đen, hai tay vòng sau gáy,
không dám liều mạng hành động.
Ở bên này tiếp tục cho những
người thôn dân uống thuốc giải, từng người một, cứ một người tỉnh lại
lập tức bị một gã khăn đen dùng đao dọa ép đứng đối diện bức tường.
Sở Hoan trong lòng cười lạnh. Thiên Môn đạo dùng tà thuyết mê hoặc đầu
độc dân chúng, lớn tiếng muốn xây dựng một thiên hạ thái bình, muốn để
lão bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng hôm nay vừa thâm nhập vào Thiên
Môn đạo, đã bị sự lãnh khốc tàn bạo của bọn chúng làm cho chán ghét, cái gọi là tế thế cứu người đều là nói láo, bọn chúng bản chất chỉ là một
đám tội phạm, một Thiên Môn đạo như vậy, nếu như không loại trừ thì
thiên lý bất dung.