Viện Doanh Nhân ở cũng không lớn, không khí giống như cả tòa Trung Nghĩa Trang, vẫn âm khí dày đặc, dường như tránh đi tốt lành, dưới cửa hiên của viện này, cũng treo hai đèn lồng màu đỏ.
Trước khi Doanh Nhân vào ở, Phùng Ngọ Mã tự mình mang theo Thần Y Vệ tiến vào phòng, tra xét trog ngoài một lượt, xác định an toàn vô sự, lúc này mới mời Doanh Nhân vào nghỉ tạm.
Hôm nay Doanh Nhân bôn ba, quả thật vô cùng buồn ngủ, sai người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa xong liền nghỉ tạm.
Phùng Ngọ Mã cũng triệu tập tất cả tùy tùng đến trong ngoài viện này, ngoại trừ bốn gã hộ vệ ngoài cửa lớn Trung Nghĩa Trang ra, ngay cả Sở Hoan ở trong, cộng lại có hai mươi người.
Trung Nghĩa Trang này khắp nơi lộ ra quỷ dị, Phùng Ngọ Mã tự nhiên là cẩn thận vạn phần, hai mươi tên hộ vệ đều triệu tập tới hộ vệ trong ngoài viện, các vị trí mấu chốt đều có người canh, đao cung không rời thân, ứng phó tình huống phát sinh đột ngột bất cứ lúc nào.
Bố trí thỏa đáng hết thảy, lúc này Phùng Ngọ Mã mới ra hiệu bằng mắt với Sở Hoan cách đó không xa. Sở Hoan thấy ánh mắt gã, biết tất có duyên cớ, thấy Phùng Ngọ Mã đi ra ngoài viện, cũng đi theo phía sau.
Tới ngoài cửa viện, Phùng Ngọ Mã thấy Sở Hoan theo tới, mới thấp giọng nói:
- Sở Hoan, lúc từ linh đường kia tới đây, ở trên đường ta ngửi được mùi máu tươi, không biết ngươi có ngửi được hay không?
Phùng Ngọ Mã có thể trở thành Thần Y Vệ khiến người ta nghe tới sợ mất mật, hơn nữa một trong mười hai Bách hộ Thần Y Vệ, tràng cảnh hung hiểm gã trải qua tự nhiên không ở số ít, người mất mạng dưới tay tự nhiên cũng rất nhiều, có cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với máu tanh.
Sở Hoan lại thấp giọng nói:
- Ta dẫn ngươ iddi xem một chỗ!
Phùng Ngọ Mã ngẩn ra, Sở Hoan đã bước đi theo một con đường nhỏ.
Phùng Ngọ Mã ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đuổi theo, đi không quá xa, liền nhìn thấy một tòa núi giả cao gấp hai người đứng sừng sững dưới bóng đêm, núi giả trong bóng đêm nhìn qua một mảnh mờ mịt.
Sở Hoan đi tới bên cạnh núi giả, liền dừng lại.
Phùng Ngọ Mã theo tới, nhíu mày hỏi:
- Ngươi dẫn ta tới đây xem cái này?
Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, nói:
- Ngươi nhìn kỹ sẽ thấy.
Mắt Phùng Ngọ Mã quăng lên trên núi giả, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay, sờ một chỗ trên núi giả, nhíu mày nói:
- Đây… nơi này từng có người đánh nhau.
Trên tảng đá của núi giả này, không ngờ có mấy vết đao, mấy tảng đá hiển nhiên đều bị đánh xuống, nhưng chung quanh núi giả không có đá vụn.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Vết đao trên tảng đá, tuyệt đối không vượt qua hai ngày, sớm nhất cũng mới phát sinh hai ngày trước.
Hắn giơ tay vuốt một vết đao, thấp giọng nói:
- Đao pháp của đối phương rất tốt, vết đao lướt qua, không có vết nứt, có thể thấy được đao pháp của hắn cực nhanh.
Phùng Ngọ Mã ngồi xổm xuống, nương theo ánh trăng kiểm tra mặt đất gần núi giả, thấp giọng nói:
- Mùi máu tươi vừa rồi, chính là phát ra tại chỗ này.
Sở Hoan nói:
- Đúng là như thế. Mới rồi ta cũng ngửi thấy hương vị kỳ quái từ nơi này, cho nên lúc đi qua, không khỏi chú ý mốt chút, mới phát hiện núi giả có vấn đề. Chỉ là lúc ấy điện hạ ở đây, ta sợ điện hạ chấn kinh, cho nên không nói rõ.
Phùng Ngọ Mã kiểm tra trên mặt đất một lát, cười lạnh nói:
- Lúc trước trên mặt đất nhất định có vết máu, ngươi nhìn trên mặt đất dường như là đất cũ rải lên, nhưng từ nơi khác chuyển tới, bọn họ chắc chắn rửa sạch sẽ vết máu ở nơi này.
Sở Hoan cũng ngồi xổm xuống, duỗi đầu nón tay vê một ít bùn trong tay, đưa tới trước mắt nhìn nhìn nói:
- Không sai.
Hắn đột nhiên lấy một con dao găm từ trên người, hung hăng đâm vào trong bùn đất, hai ba cái liền đào ra một cái hố nhỏ, lập tức lấy ra một dúm bùn đất từ bên trong, nhìn nhìn, đưa tới trước mặt Phùng Ngọ Mã.
Dưới ánh trăng, cũng mơ hồ có thể thấy rõ ràng, trong bùn đất kia có một vết máu, hiển nhiên là thẩm thấu từ trên mặt đất.
- Bọn họ che dấu ngoài mặt, cũng không thể hoàn toàn đào mảnh đất này đi.
Thần sắc Phùng Ngọ Mã cũng ngưng trọng lên:
- Nói như thế, trước khi chúng ta tới, nơi này nhất định từng có một hồi chém giết.
Sở Hoan đứng dậy, thấp giọng nói:
- Xem ra Trung Nghĩa Trang này còn cất giấu bí mật lớn.
Phùng Ngọ Mã ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Dường như điện hạ biết Thái Thập Tam là ai, nhưng cũng không rõ ràng Thái Thập Tam. Thái Thập Tam này nhìn qua vô cùng cổ quái, không biết hắn rốt cuộc là người nào?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi:
- Ngươi thấy Thái Thập Tam kia có thể biết võ công hay không?
Phùng Ngọ Mã lắc đầu nói:
- Giống như lời hắn nói, dường như hắn thật sự từng chịu thương, điện hạ tới gặp hắn, hắn đứng dậy thăm hỏi, có vẻ rất cố hết sức, đó cũng không phải làm bộ dáng. Ta quan sát cẩn thận, cơ thịt hai tay Thái Thập Tam đã héo rút, hai đùi hắn cũng không giống người thường, ta từng thấy tình hình này, đây là sau khi bị thương, rất lâu không thể nhúc nhích, cho nên cơ thể bắt đầu héo rút. Hơn nữa giọng nói của hắn rất yếu, dường như cũng không sống được bao lâu, chỉ nhìn mặt ngoài, võ công của hắn không đáng để lo nghĩ. Chẳng qua... !
Gã dừng một chút, mới nói:
- Trên đời này rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, ta cũng khôn tghể khẳng định hắn có tuyệt học trên người hay không.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, lại hỏi:
- Vậy còn người sẹo đao kia?
- Vết chai trên tay phải của hắn rất nhiều, hơn nữa cánh tay rất có lực.
Phùng Ngọ Mã bình tĩnh nói:
- Đó là từng luyện đao công. Nếu nhìn từ mặt ngoài, võ công của người sẹo đao tuyệt đối trên Thái Thập Tam, nhưng hạ bàn người sẹo đao không vững chắc, đao công hắn luyện qua có lẽ không kém, nhưng võ công lại chưa chắc rất cao.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Quả nhiên là mắt sáng như đuốc.
Phùng Ngọ Mã xưa nay mặt đều không thay đổi, vô cùng lãnh đạm, lúc này không ngờ lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Những thứ ta nhìn ra, chỉ sợ ngươi cũng đã sớm phát hiện.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Thái Thập Tam từng nói, Trung Nghĩa Trang chỉ có hai người bọn họ, ngươi cảm thấy là thật hay giả?
- Giả.
Phùng Ngọ Mã không chút do dự nói.
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Sao lại thấy được?
Phùng Ngọ Mã thản nhiên nói:
- Vừa rồi sau khi rời khỏi linh đường, đi qua bên cạnh một viện tử, ngươi có phát hiện gì?
- Chúng ta quả thật đi qua một viện tử.
Sở Hoan gật đầu:
- Nhưng chúng ta không đi vào, cho nên... Ta chỉ xuyên qua khe hở cửa, nhìn thấy dường như bên trong trồng hoa.
- Không sai.
Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói:
- Lúc qua cửa viện, ngươi nhất định ngửi được hương vị.
Sở Hoan thở dài:
- Nơi này âm khí dày đặc khắp nơi, chỉ có chỗ đó có một chút mùi vị, mũi của ta không có tật, tự nhiên sẽ ngửi được một chút. Chẳng qua Thái Thập Tam và người sẹo đao nhìn qua cũng không giống như người thích trồng hoa.
- Lúc này vừa mới vào xân, trong viện đã có hoa nở, ngươi có biết đó là hoa gì?
Phùng Ngọ Mã hỏi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thật ra ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, ta rất ít khi nhìn thấy hoa nở rộ ngày xuân.
- Đó là đầu xuân về.
Phùng Ngọ Mã chậm rãi nói:
- Nghe nói chỉ phía Tây xa xôi mới có, là loại hoa vô cùng quý báu, năm đó truyền tới Trung thổ, được xưng là ‘Cưu Ma La Thập La Nhan’, sau khi tới trung thổ rồi, bởi vì đầu xuân có hoa nở, cho nên lại gọi đầu xuân về.
Sở Hoan chăm chú nhìn Phùng Ngọ Mã, hỏi:
- Dường như ngươi phát hiện cái gì?
Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói:
- Nếu trước kia chưa từng thấy loại hoa này, có lẽ ta sẽ không có bất luận phát hiện gì. Nhưng nhiều năm trước đây ta đã thấy, cho nên... đã nhận ra một chút cổ quái.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Xin chỉ giáo.
- Ngươi có hiểu biết đối với son phấn?
Phùng Ngọ Mã không lập tức giải thích, lại hỏi một câu rất kỳ quái.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Đã thấy son, đã ngửi son, nhưng không hiểu son.
Phùng Ngọ Mã hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ngươi theo ta tới đây.
Gã cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi tới phía Đông. Sở Hoan hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi theo.
Dưới bóng đêm, hai người giống như hai u hồn trong bóng đêm, vô cùng nhanh chóng, đi lại không bị ngăn cản trong Trung Nghĩa Trang âm trầm, liền đi tới bên ngoài một viện tử.
Diện tích Trung Nghĩa Trang không nhỏ, bố cục bên trong trang lại vô cùng đặc biệt, có từng tòa viện, đều độc lập. Chỗ tiểu viện Phùng Ngọ Mã tới, đó là một trong số các viện, có tường vây, nhỏ hơn một chút so với viện Doanh Nhân ở, cửa chính đã bị khóa, nhưng lộ ra một khe hở, lúc đi qua viện này, từ trong khẽ hở, mơ hồ tràn ra từng đợt hương vị.
Lại đi một chút về phía Đông viện này, cách không xa chính là viện Thái Thập Tam cung phụng linh bài.
Phùng Ngọ mã tới bên cạnh viện này, cũng không nói nhảm nhiều, thân thể giống như con dơi trong bóng đêm, trở nên nhẹ nhàng, cả người dán lên vách tường, lập tức giống như thằn lằn, vô cùng linh hoạt mà leo lên trên, lập tức đi tới đầu tường, nhanh chóng xoay người vào trong, động tác mau lẹ, linh hoạt nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn thấy Phùng Ngọ Mã thi triển thủ đoạn, nhìn trong mắt, trong lòng âm thầm khâm phục, thầm nghĩ Thần Y Vệ quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Tay chân Sở Hoan tự nhiên cũng không chậm, tốc độ bám tướng leo viện cũng không dưới Phùng Ngọ Mã, bay qua tường viện, rơi vào trong viện, nhìn thấy Phùng Ngọ Mã đang đứng bên cạnh vài chậu hoa.
Phùng Ngọ Mã hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vài chậu hoa kia. Sở Hoan tới gần, chỉ thấy trong viện bày gần mười bàn hoa, đều giống nhau như đúc, hoa rất thô, cành lá màu lục, lúc này đầu xuân, không ngờ đều đã nở rộ, đóa hoa màu trắng, hình dạng kỳ lạ.
- Đây là đầu xuân về?
Sở Hoan thấp giọng nói.
Phùng Ngọ Mã gật đầu, nói:
- Đây là đầu xuân về. Ngươi ngửi thấy mùi hoa của nó,
Thật ra không cần ghé sát vào, Sở Hoan có thể ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm này dĩ nhiên khiến Sở Hoan cảm thấy một chút quen thuộc.
- Cảm giác được cái gì?
Phùng Ngọ Mã chăm chú nhìn Sở Hoan hỏi.
Sở Hoan nhíu mày, nghĩ tới cái gì, mùi hương này dường như từng ngửi được trong khuê phòng Lâm Lang.
Hắn hơi kinh ngạc, Phùng Ngọ Mã đã đi tới căn phòng tối đen kia, tới bên cạnh một cửa sổ, ngón tay đâm trên giấy cửa sổ, trên giấy cửa sổ xuất hiện một cái lỗ.
Phùng Ngọ Mã ghé vào nhìn, lập tức rời khỏi, lại đi tới một cửa sổ khác chọc một lỗ, lại nhìn, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lùng, dường như hiểu được cái gì, thì thào tự nói: