Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1320: Q.8 - Chương 1320: Cứu tinh trời cho.




Phủ Tề vương có 4 cổng, ngoài cổng trước, sau và hai cổng bên, vẫn còn một cổng nhỏ chuyên vận chuyển rác. Bên ngoài 5 cổng đó luôn có lính gác ngày đêm. Ban đêm, cổng bên phải do lính Tây Môn Sở giữ, đoạn đường phía cổng bên hông này luôn thanh vắng, ít có người và xe qua lại, đến đêm càng ít người lui tới hơn.

Lại một đêm nữa, sau khi trời tối, Vương Phủ của Tây Môn sở dẫn theo hơn chục võ kinh vệ đến thay phiên trực. Một tên lính sau khi đến kiểm tra, dặn dò vài câu thì rời đi.

Phụ trách canh giữ vương phủ chủ yếu là 2 vị Đô Ti vệ binh kinh thành, ngày một người, đêm một người, luân phiên canh gác. Diện tích của Tề vương phủ rất rộng, muốn đi một vòng quanh vương phủ cũng phải mất gần nửa ngày. Khi Đô Ti vui vẻ có thể đi một hai vòng, kiểm tra công tác canh gác, nếu không sẽ sai thủ hạ, vệ giáo tuần tra một vòng.

Không ai biết khi nào vệ giáo đi kiểm tra, các tướng sĩ canh gác xung quang phủ dành phải cố gắng nghiêm túc trong phiên trực của mình. Gần đây, vệ binh kinh thành tiến hành chỉnh đốn, kỷ luật cũng nghiêm ngặt hơn, các sở cũng tiến hành những điều động lớn. Chỉ là sự điều động nhân lực này vẫn chưa đến Tây Môn sở.

Đoạn đường dài bên phía cửa này do Tây Môn sở phụ trách, không chỉ phải giữ chặt cửa lách, mà cần canh gác kỹ cả con đường này, chỉ cần phát hiện bất kỳ tình hình khả nghi nào phải lập tức báo cáo, sẽ có quân tiếp viện ngay.

Đêm khuya, trời đông giá rét, dù đã đốt vài bó đuốc, nhưng cả con đường vẫn rất tối.

Vương Phủ khom người, đứng sau một vệ giáo, đi theo dọc con phố đến cửa lách. Tây Môn sở thấy tên vệ binh kinh thành đó mặc áo giáp của vệ giáo liền biết vệ giáo đến kiểm tra, đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng.

Trời giá rét, đại nhân vệ giáo không chỉ mặc áo giáp mà còn có cả một áo khoác, choàng kín người, đầu lại giữ ấm trong mũ trụ Hắc Thiết chiến.

Thấy vệ giáo đến, ba binh lính Tây Môn sở phía trước liền quỳ xuống, Vương Phủ đã đến, khua tay nói:

- Mấy người các ngươi đi xem hai bên ngõ, khi nãy trên đường đến đây, đại nhân vệ giáo có thấy một cái bóng, không biết có phải có người xông vào bên này không. Các ngươi chớ làm kinh động người khác, đi qua đó tìm xem.

Nếu là ngày thường, mấy tên này nhất định phải trêu y một phen. Dù y là sở đầu của Tây Môn sở, nhưng thủ hạ cũng không hề e sợ. Nhưng hiện tại có vệ giáo tại đây, bọn chúng không dám hỏi nhiều. Dù vệ giáo cũng chỉ cao hơn sở đầu một cấp, bên trên vẫn còn Đô Ty, Tổng Kỳ, nhưng quan cao hơn 1 cấp cũng chèn ép ác.

Sau khi ba người rời đi, vệ giáo nhìn xung quanh, cách các võ kinh vệ còn một khoảng, hơn nữa người nào người nấy đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.

- Vương sở đầu, ta vào trong đây.

Vệ giáo hạ giọng nói:

- Ở đây tạm thời giao cho ngươi.

Y có chút bất an, nhưng vẫn đáp:

- Ngươi phải nhanh lên, vệ giáo thực sự không biết khi nào sẽ đến, đừng để bọn chúng phát hiện ra sơ hở.

Tên vệ giáo kia gật đầu, đứng sát vào tường, nhìn xung quanh, giơ móc sắt trong tay ra, mắc vào tường, sau đó người liền bay lên tường như con dơi, trong nháy mắt đã lên đỉnh tường Tề vương phủ, bay vào sân trong.

Y cầm chuôi đao, căng thẳng, miệng lẩm bẩm:

- A di đà phật, đừng xảy ra chuyện gì.

Tên vệ giáo kia nhảy vào trong, nhìn xung quanh. Người hầu trong phủ đều đã rời đi, trong phủ rất tĩnh mịch. Y lấy một mảnh lụa trong người ra, xem xét kỹ, rồi cất vào người, ngẩng đầu trong nháy mắt đã đi lẫn vào màn đêm trong vương phủ.

Tề Vương ngồi trên ghế tựa, uể oải, mệt mỏi, hai chân đặt trong thùng gỗ, hơi nước nóng trong thùng bốc lên, Lăng Sương đứng bên khẽ hỏi:

- Vương gia, nước có nóng không ạ?

Tề vương lắc đầu nói:

- Vừa đủ ấm, Lăng Sương, trong đó có ngâm thuốc?

Lăng Sương đáp:

- Bỏ lá ngải cứu, giúp lưu thông mạch máu.

- Đã muộn rồi, nàng đi nghỉ trước đi.

Thấy mặt Lăng Sương tái nhợt, Tề Vương miễn cưỡng cười, nói:

- Ta ngâm thêm lúc nữa.

Lăng Sương đáp:

- Không vội, thiếp đợi ở đây, ngâm xong, thiếp thu dọn cho người.

Tề Vương khẽ than, do dự một chút, rồi nói:

- Lăng Sương, ta vẫn muốn hỏi nàng, sao nàng lại không muốn đi? Là... vì thương hại ta?

Lăng Sương ngơ ngác một chút, cúi đầu, buồn bã nói:

- Vương gia, nếu thiếp đi rồi, còn ai hầu hạ bên cạnh người? Hơn nữa, lúc này Lăng Sương ở lại bên cạnh vương gia, vương gia cũng sẽ không quá cô đơn.

- Lăng Sương, nàng... nàng thật tốt.

Tề Vương nhìn Lăng Sương đang đứng đợi. Mấy ngày nay, Lăng Sương gầy đi rất nhiều. Trong lòng Tề Vương hiểuu rõ, dù cô nương này ngày thường ít nói chuyện, nhưng lại rõ hơn ai hết. Tất cả những gì xảy ra tại vương phủ, nàng đều biết. Nàng không nói nhiều, không có nghĩa nàng không lo.

Lăng Sương thấy Tề vương nói vậy, má liền ửng hồng.

Nàng biết tâm ý của Tề Vương. Nếu trước đây nàng chưa xác định được tâm ý của người, nhưng Tề vương bỏ nhiều công sức để đưa nàng vào cung, nàng đã hiểu tâm ý của người rồi.

Nàng không biết sao mình lại lọt vào mắt Tề vương. Nhưng nàng cũng biết, tình cảm nam nữ đôi khi thực sự không cần lý do.

Đường đường là Hoàng tử của đế quốc lại có tình cảm với một cô nương phong trần như mình. Theo lý mà nói, đây là phúc tu được từ 10 kiếp trước. Nhưng từ sau ngày đầu tiên nhập cung, nàng lại không thể vui lên được mà luôn thấy có áp lực.

Nói thật, nàng không ghét Tề Vương, dù có đôi khi Tề Vương rất ngông cuồng, thiếu bình tĩnh, thậm chí có lúc còn nhát gan. Nhưng tính cách Tề Vương lại thẳng thắn, lương thiện. Khuyết điểm của Tề vương rất nhiều người cũng có. Nhưng là hậu duệ quý tộc, những ưu điểm của người lại rất đáng quý.

Ngoài ra, nàng cũng phải thừa nhận, nàng có thể thoát khỏi kiếp phong trần là nhờ Tề Vương giúp đỡ.

Từ sâu trong lòng, nàng rất cảm kích Tề Vương. Nhưng lòng cảm kích khác với tình yêu nam nữ. Không phải nàng chưa nghĩ đến những tâm sự này, nhưng nàng luôn thấy mình coi Vương gia như một người em trai, dù những lời này không thể nói rõ với Tề Vương.

Cũng giống như lần này, Tề Vương đang trong tình cảnh nguy khó, nàng chỉ thấy như người nhà gặp nạn, bản thân không thể rời đi vào lúc này.

Nàng không biết sau này sẽ thế nào. Mỗi khi nghĩ đến sau này, lòng nàng cũng rối bời.

Những điều nàng suy nghĩ trong lòng, đương nhiên Tề Vương không thể biết, chỉ là thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng dười ngọn đèn, trong lòng ngài lại rộn ràng.

Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa khe khẽ, Tề Vương cau mày. Hiện tại trong Tề Vương phủ, ngoài y và Lăng Sương ra chỉ còn Lô Hạo Sinh và Mã Trọng Hành. Đêm hôm như vậy, đến gõ cửa chỉ có thể là một trong hai người đó.

Nhưng đến tìm mình muộn như vậy, nhất định là có chuyện gấp. Nàng nhìn Tề vương, thấy ngài gật đầu mới đi ra mở cửa.

Ngay sau đó liền nghe nàng “A” lên một tiếng, giọng hoảng hốt. Nghe thấy vậy, dù vẫn ngâm chân, Tề vương liền đi chân trần, cầm lấy thanh kiếm dài bên cạnh đi ra. Bên ngoài có đốt đèn, ngài thấy nàng lấy tay che miệng, đứng một bên, một võ tướng mặc áo giáp quay lưng lại phía mình, đang đóng cửa lại.

Tề Vương sợ hãi nhưng vẫn nhanh bước đến, kéo nàng ra sau mình, hướng mũi kiếm về phía người đến.

Tên kia đóng cửa lại, quay người, Tề Vương thấy trang phục trên người tên đó liền biết ngay là võ kinh vệ, mắt liền trợn lên.

Ngài đương nhiên biết, võ kinh vệ đều do Thái tử nắm giữ, xung quanh vương phủ đều là người của võ kinh vệ. Đêm hôm khuya khoắt, một tên võ kinh vệ xông vào phòng ngủ của mình, bên hông lại mang theo cả đao, ngài nghi ngờ, người đến không tốt.

Trong đầu người liền nghĩ đến lẽ nào Thái tử không đợi được nữa, nửa đêm sai người đên lấy tính mạng mình.

Nghĩ vậy, ngài vừa phẫn nộ, vừa lo lắng. Thái tử đã sai người đến, người này võ công chắc chắn rất giỏi, bản thân tuyệt đối không đối được. Chuyện đã đến nước này, ngài cũng không nghĩ mình có kết cục tốt đẹp. Nhưng nếu vì chuyện này mà liên lụy đến Lăng Sương thì không thể chấp nhận được. Vì vậy, ngài nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù thế nào cũng nhất định phải liều mạng với đối phương, nhân lúc đó để nàng chạy đi.

Dù toàn bộ kinh thành đã nằm trong sự khống chế của Thái tử, nếu y muốn xử lý cả nàng thì nàng không thể chạy thoát khỏi vương phủ, dù có ra khỏi vương phủ cũng không thể thoát khỏi kinh thành. Nhưng ngay lúc này, ngài không thể lo nhiều như vậy, ít nhất cũng không để nàng bị hại ngay trước mắt mình.

Tên vệ binh kinh thành kia khi quay người lại thấy hai chân Tề Vương trần trụi, liền cau mày, nhưng vẫn bước lên vài bước. Tề Vương một tay cầm kiếm, một tay giơ ra cản, lùi về sau hai bước, nói:

- Ngươi... ngươi muốn giết... muốn giết bản vương? Ngươi... ngươi đến đây thử xem... thử xem...!

Ngay đến bản thấy ngài cũng thấy giọng mình run run. Ngài cố gắng khống chế sự sợ hãi trong mình nhưng tay cầm kiếm vẫn run lên.

Vệ giáo không tiến thêm nữa, quỳ một chân xuống, cúi đầu, cung kính nói:

- Tham kiếm vương gia!

- Không cầm giả vờ

Tề Vương nghiến răng:

- Là Thái tử phái ngươi đến?

Vệ giáo ngẩng đầu lên, lắc đầu, giơ một tay ra, trong lòng bàn tay có một vật. Tề Vương nghiêng người về phía trước, không biết đây là giở trò gì, nhưng nhìn thấy vật trong tay y liền biến sắc, thất thanh nói:

- Là... Ban chỉ Huyết Ngọc?

- Vương gia, tại hạ Cừu Như Huyết, phụng lệnh tổng đốc Sở Hoan, vào kinh gặp vương gia.

Vệ giáo nhìn vương gia:

- Sở Đô đốc dặn dò, tất cả đều nghe theo sự sai bảo của vương gia. Ban chỉ Ngọc Huyết do Sở Đô đốc lệnh tại hạ mang đến có thể chứng minh tại hạ là người của Sở Đô đốc.

Choang!

Thanh kiếm trong tay Tề vương rơi xuống đất, người ngẩn ra, bước lên, nắm lấy ban chỉ Huyết Ngọc. Đây đích thực là tín vật giữa mình và Sở Hoan, là tín vật mình sai Tôn Đức Thắng đi liên lạc với hắn. Vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, dừng như mọi thiệt thòi mà mình phải chịu đã không còn, nắm lấy tay Cừu Như Huyết:

- Ngươi...cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.