Hoàng đế cười ha hả:
- Trẫm lui hay không lui, từ lúc nào đến lượt ngươi làm chủ?
Ngài nhìn quét mắt qua quần thần, chậm rãi nói:
- Trẫm biết rõ trong các ngươi, rất nhiều người bất mãn với trẫm. Không ít người muốn trẫm thoái vị.
Ngài lại nhìn An quốc công hỏi:
- Phải chăng khi trẫm lui, An quốc công ngươi sẽ ngồi vào vị trí này?
An quốc công lắc đầu:
- Hôm nay lão phu phản ngươi, không phải là vì ngôi vị hoàng đế. Chỉ là vì muôn dân trăm họ. Lão phu vừa nói, không phá thì không xây được. Hôm nay Đại Tần muốn phá kén trọng sinh, thì hôn quân như ngươi nhất định
phải thoái vị. Khi đó, tất nhiên sẽ có minh quân lên ngôi.
- Minh quân mà ngươi nói là ai?
- Đương nhiên là Hán vương điện hạ.
Binh bộ Thị lang Vưu Can đứng bên cạnh An quốc công lớn tiếng nói:
- Ngày hôm nay thoái vị, chỉ có Hán vương điện hạ mới đủ tư cách ngồi
lên ngai vàng. Cũng chỉ có Hán vương điện hạ mới có thể ngăn cản sóng
dữ, thay đổi càn khôn, phục hưng giang sơn Đại Tần.
Hán vương
Doanh Bình sắc mặt cực kỳ khó coi. Lúc này lại nghe nói như vậy, trong
mắt xẹt qua một cái nhìn khác thường. Gã cau mày nói:
- Vưu Can, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?
Vưu Can lớn tiếng hơn:
- Điện hạ, thần không hề hồ ngôn loạn ngữ. Cục diện Đại Tần hôm nay,
điện hạ cũng đã nhìn thấy. Tây Bắc rối loạn. Đông Nam cũng rối loạn. Nếu như điện hạ không thay đổi càn khôn, xã tắc Đại Tần ta sẽ bị hủy hoại
trong chốc lát. Thời điểm quốc gia gặp nạn, kính xin điện hạ chấp nhận
thiên mệnh, thay đổi đại cục.
An quốc công cũng nói:
-
Điện hạ, đã đến lúc không thể tính toán như đàn bà được. Hôm nay Doanh
Nguyên thoái vị, điện hạ đăng cơ. Chỉ có điện hạ đăng cơ, Đại Tần ta mới có cơ hội cứu vãn. Điện hạ, vì muôn dân trăm họ bá tánh lê dân, gánh
nặng này, điện hạ nhất định phải gánh vác.
Doanh Bình lạnh lùng nói:
- Quốc công, ngươi lớn tuổi quá nên hồ đồ rồi. Các ngươi còn không
thỉnh tội với phụ hoàng. Ngươi có công lớn với Đại Tần, hy vọng phụ
hoàng niệm tình công lao xưa, sẽ khoan dung mở cho các ngươi một cách
cửa.
Hoàng đế Bệ hạ đã lắc đầu:
- Trẫm có thể khoan dung nhiều việc, nhưng dám phản bội trẫm, trẫm tuyệt đối không khoan dung.
Doanh Bình chấn động. An quốc công đã cười lạnh:
- Điện hạ, điện hạ thấy rồi đấy. Hắn vẫn muốn lão thần phải chết. Ngay
lúc này, hắn còn muốn lấy tính mạng của lão thần. Có thể thấy hắn đã già nên hồ đồ rồi. Tu đạo đã làm hắn mất hết tâm trí. Điện hạ, chẳng lẽ
người trơ mắt nhìn vạn dặm non sông bị hủy trong tay của hắn sao?
Lão quay sang Doanh Bình, chắp tay nói:
- Điện hạ, lão thần khẩn cầu điện hạ, hãy đứng lên chủ trì đại cục. Chúng thần nguyện đi theo điện hạ, chấn hưng Đại Tần.
Doanh Bình lắc đầu nói:
- Quốc công, ngươi nói phụ hoàng muốn hại ngươi, phụ hoàng... phụ hoàng chưa từng có tâm tư như vậy? Là các ngươi hiểu lầm phụ hoàng rồi. Nếu
như phụ hoàng muốn hại ngươi, một đạo ý chỉ là được, cần gì cùng ngươi
tổn hao sức lực? Còn nếu nói phái người giám thị ngươi, ta cho rằng là
ngươi hoang tưởng mà thôi.
Gã hướng Hoàng đế chắp tay nói:
- Phụ hoàng, Quốc công già nên hồ đồ rồi, xin người khoan dung.
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Hắn già nên hồ đồ, con của hắn chẳng lẽ cũng già nên hồ đồ?
Trẫm đem Võ Kinh Vệ giao cho Hoàng Thiên Đô, chẳng lẽ là để cho hắn đem
quân binh nhằm vào trẫm?
Hoàng Thiên Đô ngồi trên lưng ngựa, vẫn một mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, lúc này rốt cuộc lên tiếng:
- Ngươi giao Võ Kinh Vệ cho ta. Nhưng ngươi cũng lấy đi tính mạng của con ta.
- Con của ngươi?
Hoàng đế nhíu mày.
Hoàng Thiên Đô cười lạnh nói:
- Chuyện tới nước nay, ngươi còn không thừa nhận? Con ta, Hoàng Đình
Lang ở kinh thành bị người ám sát mà chết, chẳng lẽ không phải ngươi
phái người làm?
Hoàng đế tựa hồ nghĩ đến cái gì, cười nói:
- À, hóa ra là vì ngươi cho rằng Hoàng Đình Lang là trẫm giết chết.
Trên quảng trường tuy người đông, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. Hoàng
Thiên Đô và Hoàng đế nói chuyện với nhau, Sở Hoan đều nghe rất rõ. Khi
Hoàng Thiên Đô khẳng định Hoàng đế phái người giết chết Hoàng Đình Lang, Sở Hoan không khỏi giật mình.
Hoàng Đình Lang là hắn ám sát,
nhưng bây giờ người của Hoàng gia lại tưởng rằng Hoàng đế phái người ám
sát. Xem ra lần này, Hoàng đế đã phải chịu tội thay cho mình.
- Không phải ngươi, ai có thể có thủ đoạn như vậy?
Trong mắt Hoàng Thiên Đô tràn đầy vẻ oán nộ.
- Trong kinh thành này, ai dám ám sát con của ta? Mục đích là muốn Hoàng gia rời khỏi kinh thành sao?
An quốc công cũng lạnh lùng nói:
- Ngươi lấy tính mạng của cháu ta, định ám chỉ lão phu nên tự từ quan.
Thế nhưng lão phu sẽ không giúp ngươi đạt được ước nguyện. Ngươi có ngày hôm nay, đều là gia tộc lão phu liều mạng giúp đỡ, dựa vào cái gì mà
ngươi muốn chúng ta rời khỏi kinh thành?
Lão nhìn Doanh Bình, lớn tiếng nói:
- Điện hạ, hắn đã sớm muốn giết chết lão phu, chỉ là chưa ra tay mà thôi. Điện hạ hẳn biết rõ nguyên nhân là gì?
Doanh bình thần sắc cổ quái, không nói gì.
- Hắn muốn giết ta, nhưng không giết được.
An quốc công cười lạnh:
- Hắn có được giang sơn này, là nhờ gia tộc lão phu đổ ra bao nhiêu tài lực. Chẳng những hắn biết, mà văn võ triều đình không ai không biết.
Năm đó Hoàng thị gia tộc mang theo rất nhiều tiền tài giúp đỡ cho hắn.
Hắn đã thề trước mặt thuộc hạ, một khi giành được thiên hạ, sẽ đối xử tử tế với Hoàng thị gia tộc, thậm chí, sẽ đem tài chính của thiên hạ cho
lão phu quản lý. Sau khi lập quốc, hắn cũng nói trước quần thần, vĩnh
viễn không phụ ta. Trong lòng của hắn cho dù xem lão phu như cái đinh
trong mắt, nhưng lại không dám vi phạm lời thề của chính mình. Hắn chỉ
cần hạ lệnh, đúng là có thể lấy mạng lão phu. Nhưng giết ta chẳng khác
nào vi phạm lời thề của chính hắn. Việc này sẽ khiến người trong thiên
hạ thất vọng. Giết chết ta thì dễ, nhưng từ nay về sau, lời hắn nói, ai
còn dám tin tưởng? Hơn nữa, những năm lão phu còn ở Hộ bộ, hắn đem toàn
bộ sạp hàng ném cho lão phu. Nếu cứ thế giết chết lão phu, tài chính đế
quốc tất nhiên sẽ bị hỗn loạn. Cho dù là vì giữ lời hứa, hay là cân nhắc về mặt tài chính, đều không thể dễ dàng giết chết lão phu.
Nói đến đây, lão ho khan mấy tiếng rồi mới tiếp tục:
- Nhưng nếu không diệt trừ ta, trong lòng hắn không có ngày nào yên ổn. Hôm nay quốc khố rỗng tuếch, tài chính hỗn loạn, thời điểm như thế nếu
lão phu có chết cũng không ảnh hưởng đến tài chính đế quốc. Quốc khố
khủng hoảng, loạn thêm một chút nữa cũng không hề hấn gì. Nhưng hắn còn
nghĩ đến lời hứa của mình, không động thủ với lão phu. Chắc chắn là hắn
sợ rằng, nếu động thủ với lão phu, hắn sẽ chẳng còn chút danh dự nào.
Người trong thiên hạ sẽ không tin lời hắn nữa rồi.
Hoàng đế cười nhạt:
- Quả nhiên không hổ là xuất thân thương nhân, tâm tư tính toán khiến trẫm phải rửa mắt mà nhìn.
- Ngươi không giết được ta, nên tìm cách bức ta rút lui.
An quốc công nói:
- Ngươi biết rõ không có người dám giết chết cháu của ta, nên phái
người động thủ. Ngươi biết rõ chúng ta sẽ nghĩ rằng do ngươi phái người
gây nên. Ngươi đem Sở Hoan cài vào Hộ bộ. Người này mới vừa vào kinh
thành, tuổi trẻ khí thịnh, ngươi lại vừa vặn mượn một kẻ điếc không sợ
súng mà làm loạn Hộ bộ. Ngươi âm thầm mua Lang Vô Hư, để cho hắn bán rẻ
Hồ Bất Phàm, mượn án Hồng ngân sách, trùng trùng điệp điệp chèn ép căn
cơ của lão phu tại Hộ bộ. Hết thảy mọi việc ngươi làm, đơn giản là muốn
lão phu thấy khó mà lui.
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Cho nên ngươi mới làm phản?
- Lão phu đã từng nói qua, giống người dối trá như ngươi, thì không nên ngồi trên ngôi vị Hoàng đế.
An quốc công cũng cười lạnh:
- Lão phu phản ngươi, là vì có Hán vương điện hạ anh minh cơ trí có thể dẫn dắt chúng ta chấn hưng Đại Tần.
Hoàng đế lắc đầu, thở dài:
- Hoàng Củ, ngươi vì ngày hôm nay, phải chăng đã chuẩn bị thật lâu?
Ngài ngẩng đầu nhìn bầu trời trong đêm đen như mực, lập tức quay xuống nhìn Hoàng Củ:
- Ngươi lợi dụng Hồ Bất Phàm hướng triều đình đề nghị Đông Nam thực
hành kế sách mượn lương thực, cũng có thể xem là dụng tâm kín đáo đấy.
An quốc công dướn mày lên, nói:
- Đúng vậy, nếu không phải chiến sự Đông Nam ác liệt, Lôi Cô Hành sẽ không thể rời kinh.
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Ngươi biết rõ kế sách mượn lương thực sẽ khiến các gia tộc quyền thế ở Đông Nam rung chuyển, lại vẫn âm thầm làm, đem đạo mệnh lệnh này ban
xuống. Vì dã tâm của mình mà hại nước hại dân, Hoàng Củ, ngươi có biết
tội của ngươi không?
- Hi sinh một góc, chính là vì toàn bộ Đại Tần.
An quốc công trầm giọng nói:
- Nếu như tên hôn quân như ngươi mỗi ngày chịu khó hỏi đến quốc sự,
thay vì chìm đắm tromg trầm mê tu đạo, thì mệnh lệnh đó làm sao được ban xuống?
- Hóa ra là ngươi sợ Lôi Cô Hành.
Hoàng đế nói:
- Lôi Cô Hành chưa đi, ngươi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
An quốc công gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, Lôi Cô Hành là Thập nhị Vệ tướng quân. Uy vọng của hắn
trong quân, so với hôn quân như ngươi còn mạnh hơn nhiều. Nếu hắn còn ở
kinh thành, mười hai Vệ quân tất nhiên không có khả năng điều động dễ
dàng. Để đề phòng tối đa bất trắc, Lôi Cô Hành nhất định phải rời khỏi
kinh thành. Chỉ là Lôi Cô Hành những năm này sức khỏe không tốt, một mực ở kinh thành tĩnh dưỡng, không có chuyện lớn, hắn tất nhiên không có
khả năng rời khỏi kinh thành. Tây Bắc đã có Dư Bất Khuất, muốn hắn ly
khai, chỉ có thể là do chiến sự Đông Nam xuất hiện biến cố!
Từ Tòng Dương nhịn không được nói:
- Hoàng Củ, ngươi hại nước hại dân, chết không yên lành.
- Từ đại học sĩ, đến cùng là ai chết, ngươi rất nhanh sẽ biết.
An quốc công lạnh lùng nói:
- Hộ bộ đưa ra kế sách mượn lương thực, vừa có thể chọc giận hào tộc
Đông Nam, lại khiến chiến sự Đông Nam xuất hiện biến cố lớn. Một khi
Đông Nam bất ổn, cả triều cao thấp, cũng chỉ Lôi Cô Hành có thể đến tọa
trấn, mà hết thảy cũng như lão phu sở liệu, Đông Nam phát sinh biến cố,
quả nhiên ngươi đã phải phái Lôi Cô Hành đến đó.
Nói đến đây, trong mắt An quốc công lộ ra vẻ đắc chí:
- Lôi Cô Hành đi rồi, phiền toái lớn nhất đã được dẹp bỏ.
Hoàng đế thở dài:
- Không hổ là người tính toán tỉ mỉ. Lôi Đại tướng quân của trẫm, lại bị ngươi tìm cách đẩy ra khỏi kinh thành.
Hoàng đế lại hỏi:
- Ngươi sớm đã chuẩn bị kế hoạch này, tại điện Thông Thiên ra tay với trẫm?
An quốc công lắc đầu nói:
- Ngay từ đầu vẫn đang chờ cơ hội, chỉ có điều, ngươi đem việc trù bị
đại lễ tế thiên giao cho lão phu, lão phu mới biết được trời cao cũng
không quá tệ với mình, đã ban cho cơ hội tốt.
Hoàng đế nhìn những đạo sĩ cầm dao găm kia, nói:
- Cho nên trước đó ngươi để cho người của ngươi giả trang thành đạo sĩ, đợi đến lúc này thừa cơ làm khó dễ?
An quốc công nói:
- Tiết Hoài An là người cẩn trọng, nhưng hắn chỉ là một kẻ tài trí bình thường, làm sao biết được tâm tư lão phu?
Lão vuốt râu nói:
- Lúc trước lão phu đến thông báo với ngươi, hơn mười dặm xung quanh
điện Thông Thiên không có trú binh, vì tăng cường hộ vệ, trước đó, hãy
điều một đội binh mã đóng bên cạnh điện Thông Thiên. Ngươi khi đó chỉ
biết đến trường sinh, đem việc này giao cho lão phu xử lý. Cũng bởi vì
như thế, lão phu mới có thể để cho Thiên Đô suất lĩnh Võ Kinh Vệ bố trí
bên ngoài điện Thông Thiên. Doanh Nguyên, cái này là cái hố do chính
ngươi đào, tự mình đẩy mình xuống hố a.
Hoàng đế thở dài:
- Hoàng Củ, ngươi quả nhiên mỗi một bước đi đều tính toán trước sau. Ngay cả Hiên Viên Thiệu, ngươi cũng sắp xếp nhân thủ ở bên cạnh hắn?
Tên Phạm Tuyền giả cười to nói:
- Hiên Viên Thiệu tiễn pháp vô song, người như vậy, tự nhiên không
thể không phòng. Cũng may Dịch dung thuật của tại hạ cũng coi như không
kém, ngay cả Hiên Viên Thiệu cũng không hề phát hiện ra.
Hiên Viên Thiệu vẫn một mực lạnh băng không chút cảm xúc, lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
- Ngươi cho rằng ta không phát hiện ra ngươi?
Y nhếch mép cười khẩy:
- Ngươi tự cho là Dịch dung thuật rất cao minh, thế nhưng ở trước mặt
ta, Dịch dung thuật chẳng qua là trò đùa của đứa trẻ lên ba. Ta không
vạch trần ngươi, là vì muốn nhìn xem đến tột cùng ngươi muốn làm gì. Chỉ là không đánh rắn động cỏ mà thôi.