Hách Khê Cốc hiểu được, lập tức cười nói:
- Tiểu lão nhớ rõ,
Sở đạt khách, ngài là ân nhân của Quỷ Phương chúng ta, tuy rằng Quỷ lão
tính tình hơi cổ quái, nhưng chắc chắn sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngài.
Sở Hoan cười hỏi:
- Lão Quỷ chủ, vì sao trong Quỷ Phương, hết lần này tới lần khác chỉ có Quỷ lão hiểu được tiếng Quỷ Phương các ngài?
Hách Khê Cốc giải thích:
- Những người già đều nói, lúc Tây Lương quốc còn chưa cường đại, các
nước Tây Vực có buôn bán qua lại với Trung Nguyên, sa mạc Kim Cổ Lan là
đường buôn bán phải qua. Khi đó quan hệ giữ Tây Lương và Trung Nguyên
cũng không tệ, giúp đỡ nhau, khi đó các tuyến đường qua lại hết sức phồn hoa, Quỷ Phương chúng ta biết được phương đông có quốc gia cổ mạnh mẽ
như vậy, cho nên tổ chức thương đội tới Trung Nguyên này buôn bán.
Nói tới đây, lão khẽ thở dài:
- Nghe nói khi đó Trung Nguyên hết sức nhiệt tình, cũng hết sức thân
thiện với khách từ bên ngoài tới, triều đình còn đặc biệt thiết lập nha
môn, quản lý công việc buôn bán cùng các nước Tây Vực.
Sở
Hoan biết rõ lão nói chính là thời kỳ Đại Hoa triều. Bất kỳ một đế quốc
nào, đều có một thời gian cực thịnh, năm đó buôn bán qua lại với các
nước Tây Vực, thời điểm đó Tây Lương chỉ là một nước nhỏ, nghĩ tới thời
kỳ cường thịnh của Đại Hoa triều, đúng là viên minh châu sáng chói của
phương đông.
- Tổ tiên chúng ta đều là thương nhân tới Trung
Nguyên mua bán, bọn họ khổ sổ qua lại một chuyến, màn trời chiếu đất,
thậm chí phải mất thời gian mấy năm.
Hách Khê Cốc thở dài:
- Lúc mới bắt đầu, khoảng cách xa xôi, cũng không có nhiều người dám
mạo hiểm, nhưng thương nhân trở về từ Trung Nguyên, mang về rất nhiều
sản vật Trung Nguyên, lợi nhuận cực lớn, thực sự khiến người ta khó có
thể tưởng tượng. Cũng bởi vì như vậy, thương nhân Quỷ Phương tới Trung
Nguyên mới nhiều lên.
Sở Hoan nói:
- Trung Nguyên
đất rộng của nhiều, núi non sông ngòi, cảnh sắc tú lệ, cho nên sau khi
tổ tiên các ngài tới đây, liền không muốn trở về?
Hách Khê Cốc vuốt cằm nói:
- Thật ra tiểu lão chưa bao giờ thấy được cố quốc của mình, đối với
tiểu lão mà nói, tiểu lão sinh ra tại Trung Nguyên, lớn lên tại Trung
Nguyên, ăn gạo của Trung Nguyên, uống nước của Trung Nguyên, đã có thể
coi là người Trung Nguyên. Hơn nữa sau khi tổ tiên chúng ta đi vào Trung Nguyên, đã từng lấy nữ tử Trung Nguyên làm vợ, truyền thừa mấy đời, tuy rằng trong huyết quản chúng ta chảy dòng máu Quỷ Phương, nhưng bên
trong cũng có dòng máu Trung Nguyên.
Trong lòng Sở Hoan biết
là như vậy, tỷ muội Trân Ny Ti tại phủ đệ trong kinh thành Lạc An là
người Tây Vực thuần chính, các nàng da trắng hơn tuyết, mũi cao thẳng,
hốc mắt sâu. Dung mạo của Hách Khê Cốc tuy rằng cũng có hình dáng người
Tây Vực, nhưng cũng mang theo tướng mạo của người Trung Nguyên, khác rất nhiều so với tỷ muội Trân Ny Ti thuần chính Tây Vực này.
-
Chẳng qua nghe người già nói về cố quốc, Quỷ Phương chúng ta thuộc về
dân tộc trong sa mạc, quốc gia của chúng ta cũng thành lập trong sa mạc, cảnh tượng phồn vinh đương nhiên không thể so sánh với Trung Nguyên.
Hách Khê Cốc chậm rãi nói:
- Những người đi trước thấy được Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đi
được hai chuyến, kiếm đủ tiền tài, liền lưu lại Trung Nguyên, từ nay về
sau sinh sống tại Trung Nguyên, truyền từ đời này qua đời khác. Bọn họ
quen tơ lụa xinh đẹp trên thuyền Trung Nguyên, học được thưởng thức trà, cũng ngưỡng mộ lễ nghi Trung Nguyên, nhanh chóng thích ứng cuộc sống
Trung Nguyên, chẳng qua cuối cùng bọn họ là người Quỷ Phương, tuy rằng
hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, nhưng cũng thường xuyên nhớ về cố quốc của
mình, cho nên tế trời truyền thống của Quỷ Phương, được lưu truyền từ
nhiều đời tới nay.
- Tế trời?
- Các nước Tây Vực đều có Thần bảo vệ mình.
Hách Khe Cốc nói:
- Thần hộ mệnh của Quỷ Phương chúng ta, là Lực Đại Vô Bỉ Đại Mãng Thần, hàng năm chúng ta đều cử hành tế trời, tệ tự Đại Mãng Thần của chúng
ta, khiến cho ông ấy chúc phúc chúng ta. Nhưng chủ trì tế trời, nhất
định phải có người tế tự, chúng ta gọi hắn là Quỷ lão, nghe nói ở cố
quốc của chúng ta, có gia tộc chuyên làm tế tự, ngoại trừ gia tộc chuyên làm tế tự, bất kỳ gia tộc nào khác cũng không thể chủ trì.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Trung Nguyên cũng có gia tộc như vậy?
Hách Khê Cốc đáp:
- Ban đầu thì không có, nhưng người Quỷ Phương ở lại Trung Nguyên lâu
dài dần dần nhiều lên, lại không cách nào cử hành tế tự, sau đó họ khẩn
cầu quốc chủ Quỷ Phương phái người tế tự tới Trung Nguyên chủ trì tế tự, nghe nói vì đạt được sự đồng ý của quốc chủ, bọn họ hiến cho quốc chủ
rất nhiều tài vật, cuối cùng quốc chủ lựa chọn vài người tế tự từ gia
tộc tế tự tới Trung Nguyên, đây cũng là gia tộc Quỷ Lão.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan như có suy nghĩ, khẽ vuốt cằm. Xem ra gia tộc Quỷ Lão là gia
tộc thần thánh tại Quỷ Phương quốc, trách không được Quỷ chủ đứng đầu
mười sáu động chủ, Hách Khê Cốc nhắc tới Quỷ Lão lại có vẻ tôn kính.
- Năm đó các nước Tây Vực tới Trung Nguyên buôn bán, người Quỷ Phương lưu lại Trung Nguyên đều tập trung ở An Ấp.
Hách Khê Cốc giải thích:
- Tuy rằng người Quỷ Phương thông thường có thể tùy ý lấy nữ tử Trung
Nguyên làm vợ, nhưng gia tộc Quỷ Lão lại phải lấy nữ tử Quỷ Phương, giữ
gìn huyết thống thuần khiết, nếu không là bất kính đối với Đại Mãng
Thần, hơn nữa mỗi một thế hệ Quỷ Lão, đều phải tinh thông ngôn ngữ Quỷ
Phương, bởi vì như vậy, những người Quỷ Phương bình thường kia không thể hiểu được chú ý, Quỷ Lão lại đều hiểu được.
Hai hàng lông mày của Sở Hoan giãn ra, cười nói:
- Nói như vậy, ta muốn học tập ngôn ngữ Quỷ Phương, tìm Quỷ Lão là đúng người.
Hách Khê Cốc nghiêm mặt nói:
- Đạt khách, các nước lớn nhỏ Tây Vực có vài chục nước, có rất nhiều
quốc gia ngôn ngữ gần giống nhau, thậm chí phát âm giống nhau, nhưng đôi khi ý nghĩa lại khác rất lớn. Nếu như ngài muốn học đúng là ngôn ngữ
Quỷ Phương, cho dù là ngôn ngữ Quỷ Phương cổ lưu truyền từ xưa, Quỷ Lão
cũng có thể dạy cho ngài, chỉ là… Nếu như không phải ngôn ngữ Quỷ
Phương, Quỷ Lão chưa chắc có thể giải đáp.
Hách Khê Cốc dù
sao cũng là gừng già, Sở Hoan muốn tìm Quỷ Lão, lão đương nhiên biết rõ
vị khâm sai đại nhân này không phải chỉ vì cảm thấy hứng thú đối với
ngôn ngữ Quỷ Phương, lần trước Sở Hoan ở đại lao Hình Bộ Ti, nói hai câu Quỷ Phương, từ đó liền hỏi thăm về tình hình Quỷ Lão, khi đó Hách Khê
Cốc cảm thấy có thể Sở Hoan có khó khăn gì cần một người Quỷ Phương biết được ngôn ngữ Quỷ Phương giải quyết, chẳng qua Sở Hoan gặp phải vấn đề
khó khăn gì, lão lại không biết gì cả.
Lão đương nhiên không
biết, tuy rằng Sở Hoan được Quỷ Đại sư truyền thụ "Trấn Ma Chân Ngôn",
nhưng ngôn ngữ của chú ngữ kia Sở Hoan căn bản không hiểu, lần trước
trong lúc vô tâm đọc ra hai câu khẩu quyết của "Trấn Ma Chân Ngôn", Hách Khê Cốc lại có thể nghe hiểu một bộ phận, điều này khiến Sở Hoan có cảm giác gạt mây mù thấy trời xanh.
Vì "Trấn Ma Chân Ngôn", Bì Sa Môn một mực giam lỏng Quỷ Đại sư, bởi vậy mà Quỷ Đại sư viên tịch.
A Thị Đa còn không tiếc bí mật thẩm vấn Sở Hoan, lừa gạt Bì Sa Môn ý đồ đạt được khẩu quyết "Trấn Ma Chân Ngôn" trên người Sở Hoan, mà huynh đệ Đạt Nan lại không tiếc phản bội A Thị Đa, thậm chí thủ túc tương tàn,
bọn họ đều phí hết tâm tư không tiếc mạo hiểm nguy hiểm lớn cũng muốn
lấy được "Trấn Ma Chân Ngôn", Sở Hoan cho dù có ngu xuẩn cũng biết được
"Trấn Ma Chân Ngôn" này nhất định không phải chuyện đùa.
Muốn biết được "Trấn Ma Chân Ngôn" rốt cuộc giấu diếm huyền cơ gì, đầu tiên
tự mình phải hiểu rõ ý của nó. Hiện giờ ngay cả "Trấn Ma Chân Ngôn" rốt
cuộc nói gì Sở Hoan cũng không rõ ràng lắm, thì sao có thể biết được rốt cuộc nó giấu huyền cơ gì.
Tuy Hách Khê Cốc nói như vậy, Sở
Hoan cũng không thất vọng, thật ra hắn chỉ giữ tâm lý mèo mù vớ cá rán,
nếu có thể biết được ý tứ của "Trấn Ma Chân Ngôn" từ Quỷ Lão, đương
nhiên là chuyện rất tốt, nhưng cho dù không biết, vậy cũng không phải
chuyện gì lạ, dù sao "Trấn Ma Chân Ngôn" cũng không phải chuyện đùa,
muốn hiểu được bí mật của nó, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sở Hoan là người rất kiên nhẫn.
Nếu như không phải ngoài ý muốn biết được Quỷ Lão có khả năng giải được "Trấn Ma Chân Ngôn", trong lòng Sở Hoan cũng chỉ có thể chờ đợi Nặc Cự
La tỉnh lại.
Dưới Quỷ Đại sư có hai người, Nặc Cự La và Thú
Bác Già, Thú bác Già mang theo Liễu Mị Nương chẳng biết đi phương nào,
mà Nặc Cự La thì đã thành người thực vật, hiện giờ đang tĩnh dưỡng tại
phủ đệ ở kinh thành.
Sở Hoan không biết khi nào Nặc Cự La có
thể tỉnh lại, nếu như không thể biết được nội dung của "Trấn Ma Chân
Ngôn" từ trong miệng Quỷ Lão, Sở Hoan chỉ có thể trông cậy vào Nặc Cự
La.
Nặc Cự La là người bên cạnh Quỷ Đại sư, Quỷ Đại sư đã
truyền thụ "Trấn Ma Chân Ngôn" cho mình, đương nhiên không có khả năng
chỉ lưu lại khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu để cho Sở Hoan mờ mịt không
rõ.
Lão đương nhiên có sắp xếp của lão.
Người có thể giúp mình hiểu được "Trấn Ma Chân Ngôn", rất có thể là Nặc Cự La hoặc Thú Bác Già.
Nếu như Nặc Cự La tỉnh lại, tin tưởng gã sẽ nói cho mình biết tình
huống của "Trấn Ma Chân Ngôn", hơn nữa lúc trước Quỷ Đại sư đặt cho mình cái tên Na Già, cũng không hiểu được thu mình làm đồ đệ, còn để mình
trở thành Hộ pháp Phật môn, ngoài ra còn ban thưởng ba quyển kinh Phật
"Thanh Tâm Chú", "Bồ Tát Kinh" và "Nhị Thập Tứ Pháp Tương Na Già Thiện", mỗi chuyện đều rất quỷ dị, lưu lại rất nhiều bí ẩn cho Sở Hoan.
Sở Hoan tin tưởng Quỷ Đại sư không phải chỉ đưa ra một câu đố cho mình, mà không cho mình đáp án, Nặc Cự La không cách nào tỉnh lại, hắn tin
tưởng một ngày nào đó Thú Bác Già sẽ trở về.
- Lão Quỷ chủ, chuyện của Quỷ Phương, ta nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời hài lòng.
Sở Hoan thành khẩn nhìn Hách Khê Cốc:
- Ta hi vọng từ nay về sau Quỷ Phương các vị có thể sống một cuộc sống
thái bình, ta cũng hi vọng Quỷ Phương và người Tần có thể chung sống hòa bình.
Hách Khê Cốc nghiêm nghị nói:
- Tuy rằng Quỷ Phương chúng ta có chút hiểu lầm với người Tần, nhưng tiểu lão đã dốc toàn lực cải thiện hết thảy.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu:
- Lão Quỷ chủ, ngài ở lại nơi này nghỉ ngơi hai ngày, sau đó ta sẽ phái người hộ tống các vị trở về.
Hách Khê Cốc vội đáp:
- Đạt khách, chỉ sợ Đại Kỳ Mông Sơn còn có nhiều chuyện cần xử lý, tiểu lão muốn trở về núi ngày mai, ngài xem… !
Sở Hoan nghĩ nghĩ, hắn cũng biết Hách Khê Cốc vội vã về núi, dù sao Hộ
Bộ Ti lập sẽ sẽ tới điều tra nhân khẩu Quỷ Phương, Hách Khê Cốc về núi
trước chuẩn bị sẵn sàng, cũng không phải chuyện gì xấu, hắn gật đầu nói:
- Như thế, ngài mai ta phái một đội nhân mã hộ tống các vị trở về Đại Kỳ Mông Sơn!
Hách Khê Cốc cảm kích nói:
- Đa tạ đạt khách, sau khi tiểu lão về núi, trước tiên làm chút chuẩn
bị, chỉ trông mong đạt khách có thể xử lý thuận lợi chuyện trong tay,
sớm ngày tới Đại Kỳ Mông Sơn của ta!
Sau khi từ biệt Hách Khê Cốc, Sở Hoan trở lại hành dinh. Thật ra hắn biết rõ chuyện tiếp theo sẽ rất bận rộn, ngoại trừ phải viết tấu chương trình tới kinh thành, quan
trọng nhất là xử lý công việc Hoàng gia lưu lại.
Chuyến đi An Ấp này của Sở Hoan, có ba chuyện phải làm, chuyện thứ nhất là điều tra
mê hoặc Thần Y Vệ ngộ hại, cũng may mắn nhiện vụ gian nan nhất này đã
hoàn thành, không những như vậy, bóp chết âm mưu lớn chuẩn bị đã lâu của Thiên Môn Đạo ngay từ trong trứng nước, chuyện thứ hai là phải bình
định được loạn Hoàng gia, hiện giờ hồ Ngọc Tỏa đã bị công hãm, Hoàng Tri Quý bị giết, Hoàng Thiên Dịch bị bắt, coi như hoàn thành công việc.
Việc cuối cùng là phải xử lý gia tài Hoàng gia, chuyện này vừa mới bắt
đầu, Hộ Bộ Ti Thái Nguyên liền giúp đỡ Sở Hoan cùng xử lý công việc,
chẳng qua Sư Chủ sự của Hộ Bộ Ti đã chết ở Nhân Uân Thính, người phụ
trách chủ yếu chết đi, công việc trở nên khó giải quyết, Sở Hoan đã để
Viên Sùng Thượng điều chỉnh nhân thủ từ Hộ Bộ Ti xử lý việc này.
Hoàng đế còn trông cậy có thể nhanh chóng dọn dẹp gia tài của Hoàng
gia, tịch thu thuế ruộng dùng cho bình định loạn Thiên Môn ở Đông Nam.
Nói thì dễ nhưng thật sự muốn thanh lý toàn bộ gia sản Hoàng gia sau đó
chuyển về cũng không phải chuyện mười ngày nửa tháng có thể hoàn thành,
dù sao lúc Hoàng gia khống chế An Ấp đã thành lập nên một mạng lưới buôn bán khổng lồ, thương hộ An Ấp bảy tám phần mười đều có liên lụy kinh tế với Hoàng gia. Hoàng gia là người trong quan lại, không thể kinh thương bên ngoài, có rất nhiều thương gia thay mặt họ, rất nhiều cửa hàng đều
cùng một nhịp thở lợi ích với thương gia khác, kê biên tài sản cửa hàng
Hoàng gia, không thể tránh khỏi phải tổn thương tới lợi ích của thương
gia khác, chỉ cần không cẩn thận, sẽ gây ra sóng gió không nhỏ.
Đối với An Ấp trước mắt mà nói, quan trọng nhất là gió êm sóng lặng trải qua thời kỳ cực kỳ nhạy cảm này.
Sở Hoan đã từng nghĩ mà sợ, nếu như lần này ứng đối bất lợi, một khi
Hoàng gia thật sự cấu kết với Thiên Môn Đạo cùng làm việc xấu, như vậy
An Ấp Đạo quả nhiên tràn đầy nguy cơ.
Căn cơ của Thiên Môn
Đạo là bách tính bình thường, những dân chúng khốn khổ kia bị Thiên Môn
Đạo mê hoặc, An Ấp hiện giờ đã bí mật tồn tại không ít Thiên Môn đạo đồ, Thiên Môn Đạo tùy thời có thể kích động đám người kia khởi nghĩa vũ
trang, mà Hoàng gia tổ chức tại An Ấp nhiều năm, đã hình thành sức ảnh
hưởng cực lớn trong gia tộc quyền thế, nếu Thiên Môn Đạo liên thủ với
Hoàng gia, cũng giống như dân chúng cùng thân sĩ đều đối kháng triều
đình, điểm đáng sợ nhất của Thiên Môn Đạo cùng Hoàng gia chính là ở đây.
Nếu như bởi vì xử lý tài sản của Hoàng gia, phát sinh xung đột với
thương gia An Ấp, rất có thể dẫn tới biến cố không thể dự đoán, dù sao
An Ấp lúc này lòng người chưa ổn.
Thiên Môn đạo đồ cùng dư
đảng Hoàng gia, tùy thời có thể kích động châm ngòi, tuy nói Sở Hoan
không am hiểu xử lý sổ sách, nhưng quan hệ lợi hại trong đó vẫn hết sức
rõ ràng, cho nên đối với việc kê biên tài sản Hoàng gia ở các cửa hàng
tại khắp nơi An Ấp, cũng chú ý cẩn thận, cố gắng điều nhân thủ đắc lực
nhất, xử lý thích đáng chuyện này.
Sở Hoan rất rõ ràng trong
lòng, tuy rằng Hoàng gia bị bình định, Mộc Tướng quân đã chết, nhưng chỉ xử lý những công việc phía sau cũng cần hao tổn rất nhiều thời gian,
thậm chí hai ba tháng chưa chắc có thể thời khỏi An Ấp.