Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 45: Q.1 - Chương 45: Đảo khách thành chủ






Phạm Dật Thượng nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Hàn Uyên, cực kỳ vui vẻ trong lòng, cười nói:

- Nói cũng đúng, những trái cây này chấp nhận ăn một hồi, coi như là đủ rồi.

Gã nhìn bầu rượu trên bàn, hỏi:

- Đây là rượu Trúc Thanh?

- Đúng vậy!

Tiệu nhị vội nói.

Phạm Dật Thượng cười nói:

- Ngay cả rượu như vậy cũng có. Hôm nay bản công tử hưng trí, muốn không say không nghỉ, trước tiên ngươi lấy mười bình rượu Trúc Thanh... Nhớ kỹ, phải là rượu Trúc Thanh tinh khiết và thơm, nếu bên trong trộn một giọt nước, tửu lầu này của ngươi cũng đừng nghĩ tới việc buôn bán nữa.

Gã chỉ Hàn Uyên, cười ha ha nói với tiểu nhị kia:

- Không ngại nói cho ngươi, đây là đại tác sư của tửu phường Hòa Thịnh Tuyền, rượu Trúc Thanh nơi này của ngươi, để dưới mũi của hắn, có một chút khẩu vị không đùng, Hàn đại tác sư lập tức có thể đoán được!

Tiểu nhị kính nể hẳn lên, ánh mắt nhìn Hàn Uyên lập tức bất đồng, liền tục nói:

- Không dám không dám, rượu Trúc Thanh này là chiêu bài của chúng tôi, ai dám đập chiêu bài Hòa Thịnh Yến!

Gã cung kính lui xuống.

Lúc này Phạm Dật Thượng mới dựa vào ghế, một bộ cao cao tại thượng nhìn về phía Sở Hoan nói:

- Tiểu tử, lần đầu đi vào thành à? Những thứ dâng lên này, đều là món chính chiêu bài của Nhất Phẩm Hương, hương sắc vị đều đủ, đợi lát nữa ăn cái gì, thì đừng nôn nóng cắn đầu lưỡi.

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Đa tạ Nhị công tử chỉ điểm!

Phạm Dật Thượng thản nhiên nói:

- Những thức ăn này, ta quả thật ăn chán, chỉ là hôm nay các ngươi ở nơi này, nghĩ tới cả đời cũng khó được một lần, nếu đến đây, nên nếm thử cho tốt, tránh cho sống uổng phí cả đời này.

Lời gã nói khắp nơi đều lộ ra hương vị tài trí hơn người, lúc này Lý phu tử cũng không để ý tới, trong lòng tính toán sau khi ăn uống xong rượu và thức ăn, tiền cơm mình không đủ nên làm gì bây giờ, trong lòng lão nhân gia vô cùng sốt ruột.

Tính tình Hàn Uyên trái lại tốt, tuy rằng trong lòng gã vô cùng bất mãn đối với Phạm Dật Thượng, nhưng trên mặt không có lộ ra gì, chỉ miễn cưỡng cười theo.

- Đúng rồi, gần đây đông gia các ngươi tốt chứ?

Phạm Dật Thượng nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi:

- Nghe nói đại đông gia của các ngươi gần đây xảy ra chút chuyện, thân thể có bệnh nhẹ, có việc này không?

Hàn Uyên lắc đầu cười nói:

- Nhị công tử, ta suốt ngày ở trong tửu phường, cũng không rõ ràng lắm đối với chuyện bên ngoài. Hơn nữa ta chỉ là một tôi tớ, chuyện đại đông gia quả thật không dám hỏi đến!

- Điều này thật lạ, không phải đại đông gia các ngươi mỗi tháng đều tới tửu phường một lần sao? Ngươi là đại tác sư, phải có cơ hội nhìn thấy, sao lại không biết tình hình thế nào?

Phạm Dật Thượng cười quái dị nói:

- Hàn Uyên à, ngươi phải biết rằng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, có đôi khi vẫn phải thông minh một chút thì tốt, không nên ôm một cây đại thụ... Thiên hạ này vốn không có đại thụ không đổ được!

Lời gã nói sắc bén, Hàn Uyên khẽ nhíu mày, cũng không nói lời nào.

Không khí trong nhã gian cứng ngắc, không quá lâu, tiểu nhị đã bưng hoa quả tươi và khô tiến vào, bày lên bàn, ngay cả Sở Hoan thấy, cũng sáng mắt.

Những hoa quả này bày trên bàn vô cùng chú ý, Phạm Dật Thượng hiển nhiên bởi vì vô cùng quen thuộc nơi này, lại giả vờ giả vịt tiến hành bình luận đối với trái cây, hơn nữa nâng tay nói:

- Nếu tới đây, có thể ăn một chút thì nếm nhiều một chút, chỉ là đừng quá tham lam, sau này còn có món chính, giữ bụng một chút nếm thử mười hai món chính!

Sở Hoan cũng không khách khí, cầm trái cây ăn. Lý phu tử thật sự hết hồn, ăn một chút với Hàn Uyên, những trái cây này đều vô cùng thơm ngon, nhưng Lý phu tử ăn vào miệng, nhạt như nước ốc.

Sở Hoan ăn một lát, đứng dậy rốt đầy chén rượu cho Phạm Dật Thượng, lại cười nói:

- Hôm nay ít nhiều được Nhị công tử giới thiệu, nếu không quả thật không biết tửu lầu này còn có thứ tốt như vậy.

Lý phu tử thấy thế, trong lòng chỉ thầm than Sở Hoan quả nhiên kiến thức không nhiều, càng cảm thấy Sở Hoan quá mức thành thật, trong lòng suy nghĩ:

- Tên đần độn này, hiện giờ ăn cao hưng, lát nữa trả tiền cơm, chúng ta lấy gì trả chủ quán!

Phạm Dật Thượng nghe trong lòng Sở Hoan nói dường như mang theo vài phận nịnh hót, rất đắc ý, gã lập tức càng thêm miệt thị Sở Hoan trong lòng, chỉ cảm thấy tiểu tử này quả nhiễn là đần độn, mình rõ ràng là làm thịt hắn, muốn lát nữa hắn xấu mặt thật lớn, tiểu tử này nhìn qua lại hồn nhiên không biết, trái lại nịnh hót mình, gã càng cảm thấy mình thật sự là thông minh.

Sở Hoan cũng rót cho mình chén rượu, nâng chén nói:

- Nhị công tử, tiểu đệ là nông dân, lần đầu vào thành, vừa rồi đã đắc tội nhiều, tạ tội Nhị công tử ở nơi này, còn xin Nhị công tử thông cảm nhiều hơn!

Phạm Dật Thượng nghe lời này trong lòng thoải mái, nâng chén rượu lên, thản nhiên nói:

- Ngày sau nên học làm người thế nào, hôm nay xem mặt mũi Hàn Uyên, không so đo với ngươi, nếu là ngày thường, tính tình bản công tử không có tốt như vậy!

Gã ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Sở Hoan lập tức lại rót đầy rượu vào chén Phạm Dật Thượng, cười nói:

- Có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Nhị công tử, là vinh hạnh của tiểu đệ. Tiểu đệ mới tới, sau này còn xin Nhị công tử chỉ giáo nhiều hơn!

Lý phu tử hơi nhíu mày lại, ngay cả trong mắt Hàn Uyên cũng lộ ra vài phần không hài lòng.

Nhìn bề ngoài, Sở Hoan giống như một người thành thật, lần đầu tiêu Hàn Uyên thây Sở Hoan, chỉ cảm thấy người thanh niên này chất phác đôn hậu, còn tưởng rằng là nhân tài cố thể bồi dưỡng.

Nhưng lúc này thấy Sở Hoan vô cùng xu nịnh đối với Phạm Dật Thượng, trong lòng Hàn Uyên có ý không vui, nhưng xem mặt mũi Lý phu tử, lại e dè Phạm Dật Thượng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Trong lòng Lý phu tử cũng rất không thoải mái, thầm mắng Sở Hoan hồ đồ trong lòng. Lão là người đọc sách, nói chính là khí khái, thấy Sở Hoan nói chuyện có ý nịnh hót, bản thân mình liền sớm cảm thấy mất mặt mũi, trong lòng lại nghĩ: “Đứa bé Nhị lang này đi ra từ trong thôn, cũng chưa qua lại quen mặt, lại chưa từng đọc sách, nhìn thấy quý công tử như vậy, tự mình nịnh bợ một phen, đó cũng là thường tình của con người. Chỉ là lát nữa nhất định phải dạy bảo hắn một phen, người có thể không kiêu ngạo, nhưng lại không thể không có kiên quyết... Nịnh nọt vạn lần không thể làm!

Tâm tư này lão chỉ suy nghĩ ở trong lòng, trên mặt cũng vì Hàn Uyên ở đây, cũng không phát tác.

Thiên hạ này quả thật có hông ít kẻ thích nghe nịnh hót, bất kể nam nữ già trẻ, nếu có người nịnh hót, trong lòng sẽ vui mừng, Phạm Dật Thượng tự nhiên là không ngoại lệ, thấy Sở Hoan nịnh hót như thế, cũng mặt mày hớn hở nói:

- Chưa nói tới chỉ giáo. Chẳng qua ngươi tới từ nông thôn, thấy ít biết cũng ít, sau này thấy nhiều hơn, cũng sẽ hiểu được rất nhiều chuyện.

Thấy Sở Hoan cung kính mà kính rượu với mình, gã lại một hơi uống cạn rượu trong chén.

Gã uống rượu thoải mái, một ngụm một ly, Lý phu tử nhìn trong mắt, trong lòng hơi đau.

Lão hiểu được, rượu Trúc Thanh này chính là rượu ngon nhất đẳng, chỉ một bầu rượu này, đã muố một lạng bạc, thật sự rất đắt, bản thân lão cho tới giờ đều luyến tiếc uống rượu như vậy, thấy Sở Hoan và Phạm Dật Thương nói giỡn, trong nháy mắt Phạm Dật Thượng đã uống hết một bầu rượu, một bàn tay Lý phu tử nắm hầu bao bên hông, bàn tay hơi run rẩy, thậm chí trên trán đổ ra một chút mồ hôi lạnh.

Sở Hoan mang theo nụ cười, trong khi cười nói đã kính Phạm Dật Thượng hơn mười chén rượu. Phạm Dật Thượng này thứ nhất tâm tình quả thực buồn bực, thứ hai Sở Hoan nói mấy câu khiến gã ngày càng đắc ý, thứ ba đây quả thật là rượu ngon, chỉ trong nửa khắc, trên mặt đã phiếm hồng, cũng cảm thấy hơi say, lộ ra vài phần men say.

Rượu Trúc Thanh này quả thật thơm thuần ngon miệng, nhưng tác dụng chậm rất lớn, lúc trước Phạm Dật Thượng vốn uống không ít rượu, giờ phút này dưới sự “nịnh hót” của Sở Hoan, lại vô tình uống hai bầu rượu vào bụng, cảm giác say kia lập tức dâng lên đầu.

Khuôn mặt gã đã đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cũng quên chuyện sửa trị Sở Hoan, mồm miệng nói không rõ:

- Hôm nay... hôm nay liền uống tới đây, không thắng... không thắng lực rượu, lần sau... lần sau lại uống một phen... !

Gã muốn đứng dậy rời khỏi, Sở Hoan đã nắm lấy tay gã, cười tủm tỉm nói:

- Nhị công tử, tiểu đệ còn có chuyện muốn thỉnh giáo, tới tới tới, uống một chén rượu này, chúng ta chậm rãi nói chuyện... !

Hắn lại đè Phạm Dật Thượng, không cho gã đứng dậy, lại rót đầy rượu cho gã. Phạm Dật Thượng trong khi mơ màng, lại bị Sở Hoan chuốc vài chén rượu, vài chén rượu vào bụng, lúc này Phạm Dật Thượng chỉ cảm thấy cả người khô nóng, ngực bị đè nén, một ngụm rượu dâng lên, “ộc” một ngụm, dĩ nhiên ói ra rượu, cả người cũng ghé vào bàn, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này Sở Hoan mới cười nhạt, quay đầu đi, nói với Hàn Uyên và Lý phu tử:

- Cậu, Hàn bá, bụng đều đã đói, chúng ta thoải mái ăn no một bữa mới đúng!

Lúc này mười hai món chính của Nhất Phẩm Hương chỉ lên một nửa, Sở Hoan lại gọi tiểu nhị, để gã quét tước mặt đất sạch sẽ, lại phân phó nói:

- Còn sáu món ăn, ngươi đóng gói lại, chúng ta muốn mang về.

Hắn lại nói:

- Đúng rồi, nhị công tử phân phó, mỗi loại điểm tâm của các ngươi đều lấy ba phần, đều bọc kín lại, sau này muốn mang đi!

Tiểu nhị kia tự nhiên liên tục đáp ứng.

Hàn Uyên và Lý phu tử ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, bọn họ cũng không phải hạng người ngu dốt. Hàn Uyên đã phản ứng lại, vuốt râu cười nói:

- Thì ra là thế... !

Lão nói cười nói với Lý phu tử:

- Lý phu tử, cháu ngoại này của ông, rất thông minh đó!

Lý phu tử cũng đoán ra dụng ý của Sở Hoan, hơi lo lắng nói:

- Điều này... điều này chỉ sơ không thích hợp?

Sở Hoan cũng đã rót rượu cho họ, liên tục nói:

- Cậu, Hàn bá, ăn uống đi, tới, Hàn bá, ngày sau Nhị lang còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn, chén rượu này kính lão nhân gia ngài!

Hàn Uyên uống rượu trong chén, thấy Lý phu tử còn có vẻ lo lắng, cười thấp giọng nói:

- Lý phu tử, Phạm Nhị công tử này chính là kẻ giàu có, nếu gã tới đây góp vui, hơn nữa rượu và thức ăn này đều là gã gọi lên, do gã đài thọ cũng là việc đương nhiên.

Nghe ý tứ trong lời lão nói, hiển nhiên là vô cùng vui mừng đối với việc lần này có thể sửa trị Phạm Nhị công tử.

Ba người ăn uống trong nhã gian, Phạm Dật Thượng nằm sấp trên bàn giống như lợn chết, không bao lâu sau, tiếng ngáy như sấm, lúc tiểu nhị đưa bao lớn bao nhỏ thức ăn và điểm tâm vào, cũng rất kỳ quái.

Sáu món đồ ăn còn lại, đều dùng lá sen bọc, mà điểm tâm còn lại thì lấy giấy gói lại. Sở Hoan lại để tiểu nhị mang giấy gói tới, bọc lại tất cả hoa quả trên bàn.

Hàn Uyên lo lắng một lát Phạm Dật Thượng tỉnh lại, tùy tiện ăn một hồi, tiếp đó nói:

- Lý phu tử, Nhị lang, nếu không có chuyện, hiện giờ theo ta đi tửu phường, từ hôm nay trở đi chính là người của Hòa Thịnh Đường ta, ông yên tâm, chỉ cần hắn có thể chịu khổ mà làm, sẽ có một ngày trở nên nổi bật.

Lý phu tử liên tục nói cảm tạ, lại để Sở Hoan cảm tạ Hàn Uyên.

Sở Hoan thấy thời điểm không sai biệt lắm, liền gọi tiểu nhị hỏi:

- Tổng cộng là bao nhiêu tiền đồ ăn?

Tiểu nhị vội đáp:

- Trước sau tổng cộng là sáu mươi tám lạng bốn tiền, chẳng qua chưởng quầy nói, miễn bốn tiền kia, chỉ cần số nguyên, sáu mươi tám lạng bạc là được!

Số lượng này vừa báo ra, Lý phu tử há to miệng, không thể tưởng được tiền cơm bữa này không ngờ mất nhiều bạc như vậy.

- Rượu Trúc Thanh nơi này của các ngươi đều đựng bằng bầu, có đựng bằng vò không?

Sở Hoan hỏi.

Tiểu nhị trả lời:

- Có có có, năm lạng bạc một vò!

- Như vậy đi, ngươi lấy hai vò tới đây, cùng tính tiền một lần!

Sở Hoan phân phó nói.

Tiểu nhị đáp ứng, đi ra ngoài đem hai vò rượu Trúc Thanh vào. Hai vò rượu Trúc Thanh này cũng vô cùng lịch sự tao nhã, cái vò này vô cùng bắt mắt. Sở Hoan nhận lấy nói:

- Nhị công tử đang ngủ, trước không nên quấy rầy ngài. Chúng ta có việc rời khỏi nơi này trước, mấy thứ này ta đưa về phủ Nhị công tử... Chờ Nhị công tử tỉnh lại, sẽ trả ngươi bạc!

Tiểu nhị nhíu mày, dường như muốn nói cái gì, Sở Hoan đã cười lạnh nói:

- Thế nào? Lo lắng Nhị công tử không bạc trả tiền sao?

Tiểu nhị vội đáp:

- Không dám không dám!

Lúc này Lý phu tử và Hàn Uyên đã đứng dậy, Sở Hoan ôm hai vò rượu, lại cười nói:

- Hàn bá, cậu, hai người xuống lầu trước, ta lập tức sẽ xuống!

Lý phu tử và Hàn Uyên nhìn nhau, kỳ thật trong lòng cũng rõ ràng, cho dù bọn họ lưu lại cũng vô dụng, gom lại cũng không có khả năng trả được tiền cơm rất đắt này, đều ra ngoài xuống lầu. Lúc này Sở Hoan mới phân phó tiểu nhị:

- Giúp ta bọc hết hao quả điểm tâm đồ ăn còn lại, đúng rồi, trên bàn còn lại sáu bầu rượu, ngươi cũng đều lấy hết cho ta!

Tiểu nhị vội vàng đi lấy, nhưng đồ vật nhiều lắm, một người căn bản không được, lại gọi hai gã tiểu nhị tới, thêm Sở Hoan tổng cộng bốn người, bao lớn bao nhỏ đi xuống dưới lầu.

Sở Hoan để tiểu nhị gọi một chiếc xe ngựa, đưa bao lớn bao nhỏ lên xe, lại đỡ Lý phu tử và Hàn Uyên lên xe, lúc này mới quay đầu lại dặn tiểu nhị:

- Lát nữa nấu canh tỉnh rượu, để Nhị công tử tỉnh táo lại, cũng không thể tiếp tục say nữa!

Hắn lên xe ngựa, tiểu nhị trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, xe ngựa rất nhanh liền rời khỏi Nhất Phẩm Hương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.