Từ Tiên Cung đi ra, sắc mặt Phùng Nguyên Phá vẫn không tốt, y không
nghĩ rằng tên Hoàng đế giả lại dám kháng lại mệnh lệnh y, tự tiện đi
Đông cung Cư Tiên.
Y biết rõ Hoàng hậu là một nữ nhân rất
tinh anh, khi cha con Phùng gia chinh phạt tại Doanh Nguyên, y còn dưới
trướng Doanh Nguyên thì đã quen Hoàng hậu rồi.
Những người biết rõ bối cảnh phía sau Hoàng hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà y lại là một trong số ít đó.
Ban đầu, Kinh thành Hoa Triều loạn lạc, người của hoàng thất Hoa Triều
chạy thoát chỉ có một vị Hoàng tử và một vị Công chúa. Cặp Hoàng thất
Đại Hoa gặp đại nạn này sau đó đã dựa vào Doanh nguyên, hy vọng Doanh
Nguyên có thể giúp bọn họ phục quốc.
Từ ngày còn trẻ, Hoàng
hậu đã theo Doanh Nguyên nam chinh bắc phạt, trải qua sự vô tình của
chiến trận. Sau khi lập quốc liền được phong làm Hoàng hậu. Sống tại hậu cung, nàng đương nhiên đã thấy những tranh đấu gay gắt trong chốn thâm
cung. Trước nay y chưa từng dám xem thường Hoàng hậu. Trong lòng y, nữ
nhân trong thiên hạ có thể thông minh, sáng suốt hơn Hoàng hậu không
nhiều.
Hiện tại, y chỉ lo trong khoảng thời gian ngắn Hoàng đế giả đến Đông cung Cư Tiên, có để Hoàng hậu nắm được điều gì không.
Nhưng Hà Tây đã nằm trong tay y, hơn nữa Hoàng đế cũng bị y giam lõng
tại cung điện dưới lòng đất. Nhưng y vẫn không dám buông lỏng. Thay mận
đổi đào. Dùng Hoàng đế giả giả danh Doanh Nguyên, đương nhiên có thể
giúp y lấy danh nghĩa thiên tử ra lệnh cho chư hầu, nhưng chuyện này
cũng rất nguy hiểm, chỉ cần có chút bất cẩn, hậu quả thật khủng khiếp.
Dù gì cũng còn Viên Hiên Thiệu. Trong tay Viên Hiên Thiệu lại có cả mấy ngàn Hoàng gia Cận Vệ tinh nhuệ, số đó đều là dũng sĩ một chọi mười,
đều là những tinh binh được tuyển chọn kỹ lưỡng, trước mắt trong thiên
hạ vẫn chưa có một đội quân nào có thể tác chiến mạnh hơn quân đội Hoàng gia.
Viên Hiên Thiệu cũng là một nhân tài kiệt xuất của đế quốc, cũng có vài phần e sợ tên này.
Một khi Hoàng hậu nhìn ra Hoàng đế có vấn đề, thậm chí tên đó cũng có
hoài nghi chuyện sẽ rất phức tạp. Dù số quân Hà Tây trong tay y rất
nhiều, nhưng nếu thực sự đánh trận có thể sẽ phải trả giá. Nhưng muốn
tiêu diệt Hiên Viên Thiệu và Cấm Vệ quân cũng không phải là chuyện khó.
Điều quan trọng là thiên hạ đều biết Cận Vệ Quân Hoàng gia là đội cận vệ của Hoàng đế, bất cứ đội quân nào có xảy ra binh đao với Cấm Vệ quân
Hoàng gia sẽ là quân phản loạn.
Dù thiên hạ đã náo loạn hết cả nhưng tấm bảng này của Đại Tần vẫn chưa
tháo xuống. Nếu quân Hà Tây thực sự phải gặp Cấm Vệ Quân, trở thành phản quân, vậy thì người trong thiên hạ sẽ coi y là phản tặc.
Y đương nhiên không muốn thấy điều đó.
Y biết rõ, thực sự muốn ngồi lên vị trí thiên tử ra lệnh chư hầu, nhất
định phải ra hiệu lệnh quét sạch toàn bộ chướng ngại vật. Văn có Chu
Đình, võ có Hiên Viên Thiệu, nhất định phải nghĩ cách diệt trừ hai người này.
Không có hai người này, dù Hoàng hậu có tài trí đến đâu cũng chỉ là một phụ nữ, lại vẫn trên địa bàn của mình nên không đáng
lo.
- Tổng đốc đại nhân, có một việc tiểu nhân phải bẩm báo.
Hai tên đại phu theo sau y thì thầm một hồi, cuối cùng cũng có người lên trên, thận trọng nói.
Y cười phá lên, nói:
- Hôm nay phiền hai vị rồi, không biết có chuyện gì?
- Là như này, Tổng đốc đại nhân, sau khi tiến hành cung hình, thân thể sẽ có sự thay đổi.
Đại phu khẽ nói:
- Không bao lâu sau, giọng nói sẽ trở nên lanh lảnh, hơn nữa,... hơn
nữa râu cũng sẽ tróc ra. Ngoài những điều đó, còn có một điểm đặc biệt.
- Hả?
- Vị đó đã dùng cung hình, không bao lâu sau sẽ như vậy.
Đại phu khẽ nói:
- Trong Cư Tiên điện có nhiều thái giám, người khác không thể nhìn ra
ngay, bọn chúng vốn là yêm hoạn, tiểu nhân chỉ e rằng bọn họ ngày nào
cũng bên cạnh vị đó sẽ nhìn ra manh mối.
Y vẫn cười, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, có cách nào để giữ bí mật này?
- Điều này... trước mắt tất nhiên là không được thường xuyên gặp người khác.
Người đó nói:
- Tốt nhất là nên hạn chế những hoạn quan kia tiếp xúc với vị đó. Ít
người tiếp xúc, khả năng lộ sơ hở cũng sẽ ít đi. Ngoài ra tiểu nhân và
Dư đại phu đã thương lượng, xem có thể nghiên cứu ra loại thuốc nào để
khống chế sự thay đổi của vị đó, để thời gian biến đổi trên người y kéo
dài.
- Đã vậy, phiền hai vị rồi.
Y nói:
- Quay về thành Vũ Bình, bản đô đốc sẽ sắp xếp cho hai vị một nơi bí
mật. Hai vị chỉ cần ở đó chuyên tâm chế tạo dược là được. Có yêu cầu gì, bản đốc sẽ cho người cung cấp.
Hai đại phu vội chắp tay đồng ý, sâu trong ánh mắt như được thả lỏng.
Cả đoạn đường đi nhanh, khi gần đến phủ Vũ Bình lại thấy một đội quân
lao nhanh đến, thấy Phùng Nguyên Phá, một người lao nhanh tới, xuống
ngựa, quỳ dưới đất, lấy ra một hàm thư, hai tay dâng lên, nói:
- Đông Nam cấp báo!
Một tên hầu đi lên, cầm phong thư, chuyển lên cho ngồi trên ngựa, mở
thư, xem một hồi, sắc mặt lo lắng, nhưng ngay sau đó lại cười phá lên.
Người hầu bên cạnh rất hiều kỳ, một tên hỏi:
- Đô đốc Phùng vui như vậy, hẳn là Đông Nam có tin chiến thắng?
- Đúng vậy, là tin chiến thắng, chiến thắng rất lớn!
Y cười ha hả. Nói:
- Thiên Môn đạo liên tiếp chiếm được ba huyện Giang Hoài, hoàn toàn phá tan phòng tuyến của Lôi Cô Hành, đã đánh gần vào trong Ngọc Lăng Đạo,
hơn nữa còn dương cao khí thế, chiếm được thành Tà Châu tại Ngọc Lăng
đạo. Lôi Cô Hành hoàn toàn thất bại, rút binh về Cù Châu!
Y cầm thư trong tay, cười nhạt nói:
- Giang Hoài, Đông Hải đạo đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Thiên Môn đạo!
Tên hầu phía sau giật mình nói:
- Thiên Môn đạo đã đánh vào Từ Châu? Lôi Cô Hành lui quân về Cù Châu, một khi Cù Châu bại... vậy liền đến Kinh thành rồi.
- Không sai.
Y nói:
- Một khi Cù Châu bại trận, phía Nam Kinh thành sẽ không còn lá chắn,
Thiên Môn Đạo liền có thể xông thẳng vào Kinh Thành, quân Ngự Lâm Kinh
thành...!
Ngước lên trời, chậm rãi nói:
- Đã đến
nước này, Lôi Cô Hành nhất định là không ngăn được Thiên Môn Đạo, Kinh
Thành rơi vào cảnh nguy nan chỉ còn là chuyện thời gian!
Lại một tên hầu khác ngạc nhiên nói:
- Đô đốc Phùng, không phải nói sau khi Thái Tử giám quốc đã thu hết gia tài, trưng thu lương thực gửi về Đông Nam. Trước đây Lôi Cô Hành hết
tiền thiếu lương thực vẫn có thể giằng co với Thiên Môn Đạo tại Giang
Hoài, nay sao cung cấp đủ tiền và lương thảo y lại thất bại?
Y thản nhiên nói:
- Nếu không ngoài dự liệu, đám ô hợp Thiên Môn Đạo dù có đánh 1, 2 năm
cũng chưa chắc đã có thể đột phá Giang Hoài, tiến vào Ngọc Lăng đạo, chỉ đáng tiếc...!
Y lắc đầu, than dài:
- Lôi Cô Hành
vốn bày trận Cơ giác. Ông ta đóng quân trên đường, ngồi trấn giữ huyện
Định Trường, hai bên tạo thành thế gọng kìm, thành Thanh Dương bên phải, thành Minh Đài bên trái, Thiên Môn đạo nếu không loại bỏ được hai thành cơ giác, tấn công trực diện vào trận doanh của ông ta rất dễ rơi vào
vòng vậy của quan quân. Do đó để tấn công Lôi Cô Hành nhất định phải nắm được hai thành Cơ Giác.
- Nói như vậy, Thiên Môn Đạo là đánh hạ hai thành Thanh Dương, Minh Đài...!
- Không phải hạ thành mà tướng giữ thành tại hai thành đó có vấn đề.
Bức thư trong tay y run lên:
- Theo tin tức có được, tướng giữ thành Thanh Dương bị Thiên Môn Đạo
sai người hành thích, hơn nữa, trước khi thích sát, Thiên Môn Đạo đã tập trung binh lực trọng yếu, quyết lấy được thành Thanh Dương, lại có gian tế trà trộn vào trong. Còn về thành Minh Đài, hi hi, càng dễ dàng hơn.
Tướng giữ thành đó làm phản, ngầm thông đồng với Thiên Môn Đạo. Sau khi
thành Thanh Dương thất thủ, Lôi Cô Hành dẫn binh đến cứu, tướng giữ
thành Minh Đài lại đánh một đòn từ phía sau, khiến ông ta trở tay không
kịp. Độc Cô Hành không còn cách nào, đành rút khỏi Giang Hoài. Chưa đứng vững, Thiên Môn Đạo liền đuổi đến Ngọc Lăng đạo, thừa cơ chiếm lấy
thành Từ Châu. Cũng may Lôi Cô Hành bố trí mai phục đánh bại một trận,
lúc đó mới ngăn được bước tiến của Thiên Môn Đạo, tạm thời giữ được Cù
Châu ...!
Chiến sự Đông Nam sẽ nhanh chóng được truyền đi.
Độc Cô Hành bại trận rút khỏi Giang Hoài, vào Ngọc Lăng Đạo, lại để mất
Từ Châu, chỉ có thể cố giữ Cù Châu, phòng tuyến cuối cùng của Kinh
thành.
Trận chiến này truyền ra, thiên hạ sẽ hoang mang, tiếp đó sẽ có kẻ khóc người cười.
Thanh thế Thiên Môn Đạo lẫy lừng, vô số môn đồ Thiên Môn Đạo tiến vào
trong Từ Châu, lấy cớ cướp của người giàu chia cho người nghèo, thân sĩ
gia hào, thậm chí cả những người dân có chút tài sản tại Từ Châu sẽ chịu kiếp khốn khổ.
Có lẽ bị Lôi Cô Hành kìm hãm tại Giang Hoài
quá lâu, sau khi Thiên Môn Đạo tiến vào Từ Châu cướp đốt, giết hiếp,
tiếng là cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, nhưng trên thực tế cũng không khác gì thổ phỉ.
Trước thời điểm chiến sự cấp bách,
rất nhiều gia tộc quyền thế, thân sĩ muốn trốn đến kinh thành, nhưng đất đai tại đó nhiều, nếu rời khỏi Từ Châu sẽ phải vứt bỏ rất nhiều gia
nghiệp, chỉ có một số ít là đành lòng bỏ lại gia nghiệp, mà nguyên nhân
chủ yếu là người dẹp loạn Thiên Môn Đạo chính là Lôi Cô Hành.
Các tướng lĩnh trên dưới Đại quốc danh tiếng lấy lừng, đều là những
tướng lĩnh chiến thắng từ vô số trận chiến. Lôi Cô Hành lại là thống
lĩnh Đồn Vệ quân tinh nhuệ nhất Đại quốc diệt địch. Có thể mọi người
không tin vào quân địa phương tại Giang Hoài nhưng lại rất tin vào sức
chiến đấu của Đồn Vệ quân, lại thêm chuyện người thống lĩnh là Lôi Cô
Hành, mọi người đều cho rằng bình định Thiên Môn Đạo có thể cần nhiều
thời gian, nhưng cuối cùng ông vẫn có thể đánh bại Thiên Môn Đạo.
Những người có suy nghĩ như vậy chiếm số đông. Dù mức độ chiến sự Đông
Nam đã khiến cho lòng người tại Từ Châu lo lắng thêm, nhưng khi Thái Tử
cho vận chuyển một lượng lớn tiền, lương thảo qua Từ Châu ra tiền tuyến, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Binh là Đồn Vệ quân, lại có sự ủng hộ
lớn của triều đình, chiến sự Đông Nam có hy vọng tươi sáng.
Không ai ngờ binh mã của Lôi Cô Hành lại bại nhanh như vậy. Chỉ trong
mấy ngày ngắn ngủi mà binh mã của ông ta đã lui về đến Từ Châu, đứng còn chưa vững thì Thiên Môn Đạo lại đuổi theo đến. Lôi Cô Hành không thể
làm gì, chỉ có thể rút quân về Cù Châu, Từ Châu liền trở thành nơi vui
chơi điên cuồng của Thiên Môn đạo.
Đông Hải cùng Giang Hoài
tràn ngập người của Thiên Môn đạo, tuyên truyền đạo nghĩa của bọn chúng. Tại hai nơi này, đạo đồ Thiên Môn rất đông, nhưng tại Đạo Ngọc Lăng, dù tiếp giáp với Giang Hoài nhưng do gần kinh thành nên sự chèn ép của
Thiên Môn đạo tại đây cũng ít. Ngoài ra quan phủ cũng tuyên truyền Thiên Môn đạo là một nhóm tà giáo, bất cử kẻ nào có liên quan đến Thiên Môn
Đạo đều bị nghiêm trị. Do đó, trong đạo Ngọc Lăng, tín đồ của Thiên Môn
đạo ít vô cùng. Thiên Môn đạo cũng khó phát triển tại Từ Châu.
Sau khi Thiên Môn đạo giết vào Từ Châu, bọn chúng không hề nương tay
với những người không phải đạo đồ bọn chúng. Rất nhiều đạo đồ Thiên Môn
ép người dân thờ Lão Quân, gia nhập Thiên Môn đạo.
Rất nhiều
người dân bị chết trong chiến loạn, vô số thân sĩ, hào gia và cả những
quan lớn nhỏ không kịp rời đi bị Thiên Môn đạo bắt lại. Đầu tiên là giễu phố thị chúng, sau đó giết hại bọn họ bằng những cách tàn khốc, được
một đao chém chết là may mắn lắm. Cách tàn khốc nhất là rút gân, lột da, thậm chí cho người sống vào chảo dầu. Thủ đoạn tàn nhẫn, dã man vô
cùng.
Thủ đoạn của bọn chúng tàn nhẫn hơn bất kỳ ai. Vô số
thủ đoạn giết người mới lạ đều được dùng đến. Ngoài ra, mỗi lần giết số
lượng lớn, lại đều tổ chức dân chúng đến xem, tiếng là trừ tham quan ô
lại, muốn mọi người cùng hưởng tự do, chung vui thái bình.
Trong thời gian ngắn, Từ Châu tràn đầy máu lửa, trở thành địa ngục trần gian.