Đèn lắc lư trong gió, hình bóng Kim tướng quân trên mặt đất, theo
ngọn đèn dầu lắc lư, cái bóng kia tựa hồ đang nhảy nhót kỹ thuật yêu dị.
Triều đình toàn lực tiêu diệt sạch Thiên Môn Đạo, mà Kim tướng quân của Thiên Môn Đạo lại dưới chân thiên tử, hơn nữa còn đường đường ở trong
phủ của hoàng tử Đại Tần. Màn này thực sự có chút không thể tưởng tượng, nhưng lại xuất hiện trước mắt Điền Hậu.
Khuôn mặt vàng như nghệ của Kim tướng quân mang một nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu, thở dài:
- Quỷ Đao Điền Hậu, cái tên này bổn tướng đã nghe nói từ rất lâu. Lúc này gặp, đã không còn là Quỷ Đao...!
- Ta đã là phế nhân, các ngươi vì sao phải tới tìm ta?
Điền hậu trong nội tâm biết rõ, Hán Vương cùng Kim tướng quân tự mình tìm tới, dĩ nhiên không phải vì ôn chuyện.
Khi mạng sống của chính mình như treo trên sợi tóc, Kim tướng quân ra
tay cứu giúp, không hề nghi ngờ, bọn họ sớm đã chú ý vào mình.
- Điền Hậu, bổn vương hỏi ngươi, ngươi có muốn quay về làm Quỷ Đao
không? Thái tử đối với người như chó, trục xuất ngươi, thậm chí muốn
giết ngươi diệt khẩu, ngươi có muốn trút nỗi hận trong lòng không?
Hán Vương nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Điền Hậu, chắp hai tay sau lưng:
- Nói cách khác, ngươi có muốn bất tử không?
Theo Điền Hậu thấy, cái mà Thiên Đạo gọi là bất tử chẳng qua là lời đồn về Thiên Môn Đạo mê hoặc được dân chúng, nhưng y nghĩ đến tình cảnh lúc bị đuổi khỏi vương phủ, bên tai tựa hồ nhớ tới tiếng cười chói tai của
tên thị vệ Triệu Quyền kia, càng nghĩ đến trong cái ngõ kia, hai thanh
hàn đao sáng loáng. Y vì Thái tử cống hiến nhiều năm, tự cho là người
thân tín nhất của Thái tử, nhưng một khi đứt tay, liền giống như chó bị
trục xuất một cách vô tình, thậm chí còn bị giết diệt khẩu, nó khiến y
khắc cốt ghi tâm.
Trong đầu nghĩ đến một bóng hình xinh đẹp
phiêu dật như tiên, bị trục xuất khỏi phủ Thái tử, có lẽ sau này không
thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp tuyệt thế khiến cho y rung động kia
nữa, y nắm chặt cánh tay duy nhất của mình.
- Các ngươi muốn ta làm gì?
Điền Hậu chìn chằm chằm vào Hán Vương:
- Bây giờ ta còn có thể làm gì?
Hán Vương rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi ở bên Thái tử nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ vì sao đêm nay y
phải giết ngươi? Điểm này, kỳ thật ngươi sớm nên nghĩ đến, ngươi mất tay hồi kinh, nhất định chỉ có một con đường chết.
Điền Hậu cười lạnh nói:
- Ta hiểu rõ, ta đi theo y nhiều năm, biết được quá nhiều chuyện của y. Khi ta hồi kinh, y đã động sát tâm rồi, y đương nhiên không muốn bí mật của y bị người khác biết.
- Ta rất khâm phục vị huynh trưởng kia của ta.
Trong mắt Hán Vương hiện ra vẻ oán độc:
- Bè lũ của Thái tử từ khi lập quốc đã tồn tại. Ta cùng y đấu nhiều
năm, cho đến hôm nay, thậm chí vẫn chưa rõ tình hình bên trong bè lũ của Thái tử...!
Y chằm chằm vào Điền Hậu:
- Nhưng ngươi nên biết, theo ta được biết, ngươi đi theo Thái tử, đã gần mười năm!
- Mười năm lẻ bảy tháng thiếu bốn ngày.
Điền Hậu nhắm mắt lại, bởi vì oán hận, gân xanh trên trán nổi lên:
- Nhưng không bằng một cánh tay.
- Y sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, đổi lại là người khác, không thể tiếp tục dùng, y sẽ sai sát thủ.
Hán Vương thản nhiên nói:
- Chỉ là ngươi theo bên cạnh y nhiều năm như vậy, cũng biết rõ rất
nhiều bí mật, câu hỏi đầu tiên của bổn vương, chân y có bệnh, là thật
hay giả?
Điền Hậu khẽ giật mình, lập tức nhíu mày hỏi ngược lại:
- Hán Vương chẳng nhẽ cảm thấy bệnh ở chân của y là giả bộ sao?
- Cái này cũng chỉ có ngươi mới trả lời được.
- Không thể giả.
Điền Hậu lắc đầu nói:
- Mấy năm này, Lưu Ly phu nhân một mực chữa trị cho chân của y. Ta ở
bên cạnh y nhiều năm như vậy, nếu như y thật sự giả bộ là chân có bệnh,
sẽ lộ ra sơ hở.
- Đã có bệnh ở chân, làm sao y lại có liên lạc với vài tâm phúc của bè lũ Thái tử đảng?
Tuy Hán Vương mặc áo rách, nhưng lúc này toàn thân trên dưới lại tràn ngập một loại khí tức lạnh đến xương.
Điền Hậu hiểu được, rốt cuộc cười nói:
- Thì ra ngươi muốn lợi dụng ta, để tìm hiểu bè lũ của Thái tử đảng.
- Muốn đạt được thứ gì đó, thì phải hy sinh.
Hán Vương thản nhiên nói:
- Ngươi có thể hoài nghi, nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết, cái ngươi đạt được nhiều hơn giá ngươi phải trả rất nhiều.
Điền Hậu tựa hồ quá mệt mỏi, ngồi khoanh chân trên mặt đất. Trong lúc
bị đâm, bên hông đã trúng một đao, sau chỉ tùy ý xử lý, miệng vết thương đã se lại, nhưng trên quần áo lại dính đầy máu tươi.
- Đúng vậy, giữa vua và dân, rất nhiều thành viên của bè lũ Thái tử đều không lộ diện.
Điền Hậu chậm rãi nói:
- Thái tử làm việc, xưa nay cẩn thận, hơn nữa thích có biện pháp dự
phòng. Lúc trước bên Thái tử đối chọi gay gắt với bên Hán Vương, nếu như Thái tử thật sự lấy tất cả của cải đặt cược cùng Vương gia, Vương gia
chưa hẳn chiếm được lợi gì. Nhưng cái Thái tử lấy đi, chỉ là một vài
nhân vật bề ngoài, rất nhiều tay sai của Thái tử đều bị y che giấu, hơn
nữa phát lệnh không được hành động thiếu suy nghĩ. Hình bộ thượng thư
Cầu Tuấn Cao, Hán Vương hẳn nhớ rõ, cho tới nay, Cầu Tuấn Cao nhìn như
độc lai độc vãng, không chộn rộn tranh giành, nhưng từ rất sớm, y cũng
đã là một thành viên của Thái tử, hôm nay lúc cần dùng mới hiện ra chân
thân.
Hán Vương cười nói:
- Tâm cơ Thái tử thâm
sâu, bổn vương đã xem đủ. Thời cơ Cầu Tuấn Cao nhảy ra vừa đúng lúc, y
ẩn nấp nhiều năm, đến lúc cần dùng đến lưỡi đao, vừa khéo phát huy được
tác dụng.
- Mã Trọng Hành tùy tùng của Tề vương phủ, ngày đó từ Liêu Đông đến kinh thành, cũng đã là người của bè cánh Thái tử.
Điền Hậu chậm rãi nói:
- Hai chiếc đinh này đã nhảy ra, ngoại trừ hai người này, lưỡi đao Thái tử giấu trong vỏ đao, số lượng không ít.
- Ngoại trừ Lôi Cô Hành và Xích Luyện Điện, những lưỡi đao giấu trong vỏ kia mới là chủ lực của Thái tử đảng.
Hán Vương ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Điền Hậu:
- Ngươi muốn diệt trừ Thái tử, cho dù thật sự có cơ hội một đao giết
chết y thì cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng. Nếu y là một cây đại
thụ, thì phải chém sạch toàn bộ cành lá của y, cuối cùng chỉ còn lại một cây khô đơ độc...!
Y nhẹ nhàng vung tay lên:
-
Đến lúc đó, một đao chém ngã thân cây, đó mới là điều tuyệt vời nhất,
cũng là thời khắc làm cho người ta hưng phấn nhất...!
Y nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ say mê.
- Vương gia muốn làm gì?
Điền Hậu hỏi.
Hán Vương nhìn Điền Hậu, cười quỷ dị:
- Thái tử cho rằng kinh thành là thiên hạ của y, như vậy chúng ta sẽ ở
trong bụng của y, từng đao từng đao cắt bỏ ngực của y... Điền Hậu, hãy
nói những gì ngươi biết cho bổn vương, bổn vương cho ngươi một lần nữa
trở lại làm Quỷ Đao.
- Bổn tướng biết rõ tinh pháp đao của ngươi đều ở cánh tay trái, tay trái đã đứt, Quỷ Đao sẽ không có uy lực của Quỷ Đao.
Kim tướng quân chẳng biết lúc nào đã cầm một cây đao kỳ quái xuất hiện, để vào bên cạnh Điền Hậu:
- Ngươi mặc dù không còn tay trái, nhưng tinh hoa cần thiết của Quỷ Đao không biến mất, vẫn còn trong lòng ngươi. Bổn tướng có thể giúp ngươi
tập luyện một bộ đao pháp mới, bộ đao pháp này, là độc nhất vô nhị ở
Trung Nguyên...!
Điền Hậu nhìn cây đao bên chân kia, hình thù kỳ dị. Y thấy qua vô số đao, nhưng cây đao hình thù kỳ lại này là lần
đầu nhìn thấy.
- Cây đao này, chỉ có người trong nội tâm tràn ngập thù hận mới có thể sử dụng, mà bộ đao pháp, trong lòng hận càng
sâu đậm, học càng nhanh, thi triển ra uy lực, cũng càng lớn.
Kim tướng quân mang theo ý cười nhàn nhạt:
- Bởi vì cây đao này là Hận Đao, bộ đao pháp này, tên cũng rất đơn giản, gọi là Địa Ngục!
Điền Hậu duỗi ra một cánh tay đơn độc, đang muốn cầm cây đao lên, Kim tướng quân đã lắc đầu nói:
- Khoan đã!
Điền Hậu ngẩng đầu, hỏi:
- Ngươi hối hận?
- Địa Ngục đao pháp, vốn phải tìm một đao thủ thích hợp, ngươi là người chọn lựa thích hợp nhất.
Kim tướng quân bình tĩnh nói:
- Nhưng Địa Ngục đao pháp không phải ai cũng học được, chỉ có vào Đạo
Môn, trở thành đệ tử Lão Quân, mới có thể truyền thụ cho ngươi.
- Ngươi muốn ta gia nhập Thiên Môn Đạo?
- Ngươi còn có lựa chọn tốt hơn?
Hán Vương cười lạnh nói:
- Ngươi thật cho là ai cũng có tư cách tiến vào Đạo Môn?
Kim tướng quân tuy làn da cổ quái, nhưng giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, thậm chí mang theo một tia ôn hòa:
- Vương gia nói không sai, đều cho rằng học trò Thiên Môn Đạo khắp
thiên hạ, lời này cũng không sai, nhưng đệ tử Lão Quân dù là học trò
Thiên Môn Đạo, học trò Thiên Môn Đạo lại không phải tất cả đều là học
trò của Lão Quân. Lão Quân đến thế gian, trong thế tục hồng trần, có
phúc trở thành đệ tử của Lão Quân, chỉ có sáu mươi bốn người mà thôi!
Điền Hậu khẽ giật mình, nói:
- Ngươi nói là vài chục vạn học trò Thiên Môn Đạo, thực sự trở thành đệ tử của Lão Quân, chỉ có sáu mươi bốn người?
- Không sai.
Thần sắc Kim tướng quân nghiêm túc và trang trọng:
- Sáu mươi bốn người này, do Thiên Công ở hồng trần lựa chọn, vào ngày
Lão Quân đến thế gian, sáu mươi bốn đệ tử Lão Quân phải đi nghênh đón.
Lão Quân sẽ ban cho sáu mươi bốn đệ tử đạo gia tiên nhân, thân đệ tử
nhận được ban thưởng của Lão Quân, sẽ được hưởng suốt đời.
Y nhìn chằm chằm Điền Hậu:
- Trước khi Lão Quân đến thế gian, do Thiên Công chọn lựa sáu mươi bốn
người, trúng cử là đệ tử Lão Quân, phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị nghênh
đón Lão Quân đến thế gian. Mặc dù có được sáu mươi bốn người, nhưng sau
khi trở thành đệ tử Lão Quân, một khi đạo tâm không thành, Thiên Công có thể trục xuất khỏi Đạo Môn, như vậy trống một người, sẽ tìm một người
mới bổ sung vào...!
- Nói như vậy, Thiên Công chỉ huy vài
chục vạn người, mà sáu mươi bốn đệ tử Lão Quân, là nòng cốt thực sự của
Thiên Môn Đạo. Cái gọi là bất tử, không phải tất cả đạo đồ của Thiên Môn đạo có thể hưởng?
Điền Hậu biết rõ bí mật lớn này của Thiên
Môn Đạo, cảm thấy cũng lắp bắp kinh hãi. Y biết rõ khẩu hiệu của Thiên
Môn Đạo, là để dân chúng tin tưởng Thái Thượng Lão Quân đến thế gian,
những dân chúng kia chỉ cho là chỉ cần tin tưởng Lão Quân đến thế gian,
thờ phụng Thiên Môn Đạo, là có thể sau khi Lão Quân đến thế gian, có thể trường sinh bất tử, hiện tại xem ra, vài chục vạn dân chúng chỉ là quân cờ của Thiên Môn Đạo. Đệ tử chân chính của Thiên Môn Đạo, chỉ là sáu
mươi bốn người mà thôi.
- Cho nên ngươi rất may mắn.
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Chúng ta chú ý ngươi một thời gian rất lâu rồi, bởi vì Thiên Công cảm thấy ngươi có tư cách trở thành đệ tử của Lão Quân.
- Thiên Công ở nơi nào?
Điền Hậu trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Thiên Công là ai?
Kim tướng quân lại cười nói:
- Thiên Công ở mọi nơi, Thiên Công chính là Thiên Công, có lẽ có một
ngày, ngươi sẽ gặp được Thiên Công... Điền Hậu, bổn tướng hỏi ngươi một
lần cuối cùng, ngươi có bằng lòng nhập Đạo Môn của ta, trở thành một
trong sáu mươi bốn đệ tử của Lão Quân hay không?