Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1507: Q.8 - Chương 1507: Điệp Vũ.




Tiếu phu phân cười dịu dàng nói:

- Ta muốn làm gì, chẳng nhẽ ngài không rõ sao? Không phải ngài muốn như hình như bóng với ta sao?

- Phu nhân, cái này...cái này đùa không vui chút nào.

Khuôn mặt Từ Tu biến sắc, hắn biết rõ Tiếu phu nhân không phải phu nhân tầm thường, nên vẫn luôn dè chừng nàng. Nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng vẫn trúng mánh khóe của Tiếu phu nhân.

Tiếu phu nhân thầm thở dài:

- Tu lang, ta hỏi chàng một câu, chàng phải nói thật cho ta biết.

- Nàng...Nàng hỏi đi!

- Chàng nói xem, chàng thích ta, hay là thích tiền của ta?

Đôi mắt Tiếu phu nhân chớp động, cười ôn nhu, nhưng lúc này nụ cười mê người kia ở trong mắt Từ Tu, lại đáng sợ không thể nói ra được.

Từ Tu miễn cưỡng trấn định tinh thần:

- Phu nhân hà tất phải hỏi nhiều? Trong lòng ta kính trọng phu nhân, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta cũng không để ý đến.

- Chàng gạt người.

Tiếu phu nhân cười ha hả nói:

- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, người ta không tin trên thế giới này có kẻ không yêu vàng bạc, chàng đã từng nói là không lừa ta, bây giờ lại không giữ lời...!

Than nhẹ một tiếng, nàng buồn bã nói:

- Ngươi chỉ là thèm muốn ta, không phải là yêu mến, chừng hai năm nữa, ta sẽ thành hoa tàn ít bướm, ngươi chắc sẽ thay lòng đổi dạ. Người đàn ông như ngươi, ta thấy quá nhiều rồi, muốn tìm một tình lang, cũng phải trong ngàn dặm mới tìm được...!

Từ Tu há hốc miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Thấy Tiếu phu nhân đứng dậy, đong đưa eo đi ra ngoài, Từ Tu cũng không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng biết rõ giờ phút này chỉ có thể tự giải thoát, y liều mạng đứng lên, nhưng khí lực của toàn thân như bị rút hết, xương cốt cũng trở nên mềm nhũn. Y muốn hét lên, nhưng phủ Tổng đốc quá rộng lớn, nếu hét to, bên ngoài phủ dù có người đi đường, cũng chưa chắc có thể nghe thấy, mà cho dù nghe thấy, cũng không dám vào phủ Tổng đốc.

Tuy Tiếu Hoán Chương đã chết, nhưng phủ Tổng đốc vẫn là phủ Tổng đốc, không phải là nơi ai cũng tùy tiện vào được. Hơn nữa Từ Tu biết rõ, cho tới nay, đường bên cạnh phủ Tổng đốc không cho phép người dân tùy ý qua lại. Tuy hiện nay không có binh sĩ canh giữ, nhưng mọi người sẽ không dễ dàng tới gần con đường này. Nếu như mình lớn tiếng cầu cứu, chớ nói không gọi được người đến, chỉ sợ chọc giận Tiếu phu nhân, lập tức sẽ phải chịu độc thủ của nàng.

Lòng y nóng như lửa đốt, lại không nghĩ ra kế gì khả thi, chợt nghe tiếng động từ bên ngoài truyền tới, cũng không biết Tiếu phu nhân đang làm gì, chỉ là rất nhanh liền ngửi thấy mùi hương kỳ quái, nhất thời không biết là cái gì, sau một lát, đã thấy Tiếu phu nhân bưng một cái bình tiến đến, liếc nhìn Từ Tu, cười duyên dáng. Từ Tu nhìn chằm chằm vào cái bình trên tay nàng, thấy nàng mở nắp bình, sau đó đổ lên cái bàn trong phòng, Từ Tu chỉ nhìn một cái, đột nhiên hiểu ra, chẳng trách vừa rồi ngửi thấy mùi kỳ lạ, hóa ra trong cái bình lộng lẫy kia, là dầu.

Tiếu phu nhân vẩy dầu khắp phòng. Trong lòng Từ Tu kinh hãi, hỏi:

- Nàng muốn làm gì?

- Tu lang, ta hết lòng giữ lời hứa với chàng không rời xa chàng nữa, nhưng ta cũng biết nam nhân ông không có mấy điểm tốt, dối trá lừa người, bây giờ chàng thích ta, đợi qua hai năm liền chán ghét, tất nhiên bỏ ta mà đi...!

Tiếu phu nhân buồn bã nói:

- Ta nghĩ ra một biện pháp thế này, chúng ta sẽ không chia li nữa, để chàng giữ lời hứa, chàng nói được không? Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta sợ chàng hủy đi thanh danh của mình, vì thế lúc này giúp chàng, chàng phải cảm ơn ta mới phải...!

- Rốt cuộc nàng...nàng muốn làm gì?

Lúc này Từ Tu đã kinh hồn táng đảm:

- Nàng đừng làm bậy.

Tiếu phu nhân cũng không để ý đến y, vừa làm vừa nói:

- La Định Tây là cấp trên của ngươi, ngươi có ngày hôm nay, đều là do hắn đề bạt bố trí, nhưng ngươi vì ta, bán rẻ hắn. Ta tuy vui mừng, nhưng ngươi vì một nữ nhân dễ dàng phản bội chủ cũ, ngươi làm sao có thể thủy chung với ta? Ta sợ qua hai năm ngươi sẽ bỏ ta, mang theo tiền cao chạy xa bay, khi đó ta sẽ rất thương tâm...!

Từ Tu thấy nàng vung dầu khắp nơi, đã rõ là cái gì, đồng tử co rút lại, y lạnh lùng nói:

- Ngươi... ngươi điên rồi, mụ đàn bà điên này, lão tử... lão tử giết ngươi...!

- Những năm này ta sống không vui vẻ, trong lòng vẫn rất chán sống.

Tiếu phu nhân nói khẽ:

- Ta đã nói với ngươi, ta có tình lang thanh mai trúc mã, ở cùng một chỗ với chàng ấy, ta mới khoái hoạt. Ngươi biết không, hai nhà chúng ta là thế giao, lúc còn rất nhỏ, đã ưng thuận việc hôn nhân này. Lá gan chàng ấy rất lớn, đêm hôm khuya khoắt chàng dám trèo tường dẫn ta ra ngoài ngắm sao, còn có thể mang ta đến bên hồ ngắm sao, chàng nói tiếng hát của ta êm tai, cho nên ta liền hát cho chàng nghe... Để ta nghĩ một chút, chàng thích nghe bài gì, a, chàng thích “Điệp Vũ”, đúng, mùa hè năm đó, nhìn thấy bươm bướm, chàng nói dáng vẻ lúc ta nhảy, giống như bươm bướm xinh đẹp, sau đó liền viết “Điệp Vũ”. Ta tốn rất nhiều thời gian, mới có thể biên soạn khúc “Điệp Vũ”, sau đó hát cho chàng nghe, chàng nói đó là khúc nhạc hay nhất mà chàng từng được nghe...!

Từ Tu liều mạng muốn đứng lên, nhưng không hề có sức lực, thân hình hơi nghiêng, cả người mềm nhũn vô lực, ngã ngửa trên mặt đất.

- Các ngươi không phải người tốt, ta biết các ngươi muốn cái gì, các ngươi nhìn thấy ta, thầm nghĩ muốn cùng lên giường với ta. Chàng ấy không giống thế, chàng ấy không giống các ngươi, chàng muốn xem ta nhảy, nghe ta hát, chàng đọc sách, kể rất nhiều câu chuyện cho ta nghe...!

Thần sắc Tiếu phu nhân nhu hòa, nói mê man:

- Không biết bây giờ chàng ở dưới đất sống có tốt không? Nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn xuống cùng chàng, nhưng ta không thể để chàng chết không nhắm mắt. Kẻ đáng chết, ta đều giết hết, như vậy ta gặp chàng, nói với chàng, chàng nhất định rất vui... Kẻ đáng chết, đều chết rồi, bây giờ ta có thể đi tìm chàng, muộn rồi, chỉ sợ sẽ bị người khác cướp đi...!

Từ Tu giãy dụa trên mặt đất, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Y nhúc nhích bò về phía cửa, nhưng nửa bước cũng khó đi, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ nghe thấy Tiếu phu nhân giống như nói mớ đang lầm rầm làu bàu, cảm thấy phát lạnh, y tức giận nói:

- Ngươi điên rồi, mụ đàn bà điên này, ngươi muốn chết thì tự đi chết đi, ngươi đi chết đi...

- Ta đã nói, đàn ông không có một cái gì tốt.

Trên mặt Tiếu phu nhân hiện ra vẻ ưu thương, nàng khẽ thở dài:

- Một lúc trước, ngươi còn nói sống chết không rời với ta, sao nhanh đổi ý như vậy? Nếu như ngươi thật sự thích thì phải muốn chết chung cùng với ta chứ? Thế gian này có quá nhiều ưu sầu bi thương, lòng người ác độc, sống ở trên đời này phải lo lắng hão hùng, không bằng âm phủ, có lẽ ma quỷ còn lương thiện hơn con người...!

- Ngươi chính là một ác quỷ ăn tươi nuốt sống con người.

Từ Tu nổi giận mắng:

- Ngươi, tiện nhân ác độc này, hại chết nhiều người như vậy, đến Âm Tào Địa Phủ, cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục. Nếu như ta phải đến đó, nhất định không bỏ qua cho tiện phụ như ngươi...!

- Ai thiện ai ác, xuống hoàng tuyền đều sẽ có công đạo.

Tiếu phu nhân cười ha hả nói:

- Ta là Lệ Quỷ, xuống mười tám tầng địa ngục, có lẽ các ngươi - những tên súc sinh khoác da người này, phải xuống mười chín tầng địa ngục, khi đó, ta Quỷ Lệ này vẫn như cũ dẫm trên đầu các ngươi...!

Khắp nơi trong phòng lúc này đều là dầu, sau khi vẩy hết một vò dầu, trong phòng tràn ngập mùi dầu. Tiếu phu nhân buông vò dầu, liếc nhìn Từ Tu, khẽ cười nói:

- Ngươi không cần gấp, chờ ta một chút, ta lập tức quay lại, sẽ không để ngươi đợi quá lâu.

Nàng đi ra cửa, rất nhanh, tay cầm một chén đèn dầu đi vào, đi đến bên cạnh Từ Tu, ngồi xổm người xuống, tay nâng ngọn đèn, do xét Từ Tu giống như xem xét đồ cổ, cười ha hả nói:

- Ngươi thật sự uống say rồi, ngươi xem mặt của ngươi đi, đỏ thành như vậy...!

Đưa tay phẩy phẩy cái chóp mũi phấn nộn:

- Mùi trên người ngươi thật khó ngửi...Uy, ta biết rồi, đây là mùi thối. Khắp nơi trong phủ Tổng đốc, không có một nơi nào sạch sẽ. Chính ta đã phải nhịn cái mùi hôi thối này rất nhiều năm, bây giờ rốt cuộc có thể thoát được rồi... Ngươi ngửi thử xem, có phải không thối không, ngươi có phải muốn sớm rời đi...!

Phản ứng thân thể của Từ Tu không có biến chuyển tốt hơn, ngược lại ngày càng yếu đi, chẳng những toàn thân vô lực, ngay cả mí mắt cũng giống như nặng hơn, biết rằng hôm nay không cách nào thoát khỏi, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiện phụ, ngươi cái đồ tiện phụ này, ta... ta chỉ hận ngày đó không một đao giết chết ngươi, ta...!

Y dốc hết toàn lực muốn đưa tay tóm lấy Tiếu phu nhân ngồi bên cạnh, nhưng chỉ nâng tay lên được một chút, liền vô lực rơi xuống, hai con ngươi y đỏ thẫm, hiện ra vẻ oán độc.

Tiếu phu nhân cười khanh khách, trông càng xinh đẹp.

- Vì sao ngày đó ngươi không động thủ? Ngươi không những không động thủ, ngược lại ngươi giúp ta bán đứng La Định Tây, lúc đó ngươi nghĩ thế nào?

- Ta...!

Từ Tu nhìn khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp của nàng, giờ khắc này, gương mặt đó cũng giống như hoa anh túc, nở rất đẹp, lại chứa kịch độc. Từ Tu rũ mí mắt, giọng căm hận nói:

- Ngươi... ngươi chính là một con rắn, một con rắn độc có thể tùy ý thôn tính đàn ông...!

Tiếu phu nhân cười duyên nói:

- Ngươi nói ta là rắn? Không, ta là bươm bướm... Ở trước mặt các ngươi, ta chỉ có thể là một con rắn, chỉ có chàng biết rõ, ta là một con bướm...!

Nói đến đây, nàng đem cái cái đèn kia tùy ý vứt trên mặt đất, trên đó vốn đã vẩy đầy dầu, ngọn đèn rơi xuống, “bùng” một tiếng, lập tức bốc cháy.

Tiếu phu nhân đứng dậy, nhìn ngọn lửa nhanh chóng lan ra, dịu dàng cười ha hả.

- Mùi hôi thối ở đây, bây giờ đều sẽ biến mất... Chàng ấy đang chờ ra, ta lập tức có thể gặp chàng, tiếp tục nhảy cho chàng xem, tiếp tục hát “Điệp Vũ” vì chàng...!

Nàng bỗng giang hai cánh tay, ở bên trong ngọn lửa, khoan thai nhảy múa, tiếng ca vang lên tuyệt vời từ bên trong lửa.

- Hôm qua, đóa hoa yêu kiều đóa hoa xinh đẹp đóa hoa mê mị, bướm bay bướm nhảy say một mình.

Sáng nay, vết lòng vỡ tan khắp nơi, bươm bướm si ngốc im lặng bi thương.

Minh triều, đóa hoa tự kiều diễm tự cười cùng bươm bướm, bướm nhảy dồn dập mưa bướm hoa.

Giọng hát uyển chuyển, thanh lệ, cùng với kỹ thuật nhảy, thật giống như một con bướm nhảy múa ở trong lửa, lửa cháy bừng bừng, nhanh chóng lan ra, rất nhanh, sảnh cùng linh đường bên cạnh cũng bị ngọn lửa hừng hực nuốt mất, thế lửa tiếp tục lan ra khắp cả phủ Tổng đốc, giống như nghe theo lời của Tiếu phu nhân, chiếm đoạt tất cả những nơi không sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.