Bốn người Sở Hoan tới trước khách sạn, cũng không ai đi ra nghênh đón. Sở Hoan xuống ngựa trước, giao dây cương cho lạc đà khách Mã Chính. Hắn tiến vào trong khách sạn, thấy trong chính đường khách sạn thắp đèn
dầu, hai gã tiểu nhị đang gục đầu xuống bàn ngủ gật. Sở Hoan ho khan một tiếng, một gã tiểu nhị mơ màng tỉnh dậy, thấy Sở Hoan đứng trước cửa,
gã khẽ giật mình, lập tức đứng dậy cười nói:
- Muốn tới ở trọ sao?
Sở Hoan gật đầu hỏi:
- Ta có bốn người, có thể chuẩn bị hai gian phòng trọ hay không?
Tiểu nhị gọi tỉnh đồng bạn, cười nói:
- Được, hai gian phòng trọ, khách quan có phân phó gì khác?
- Cho ngựa của chúng ta ăn một chút.
Sở Hoan đi tới ngồi xuống cạnh một chiếc bàn:
- Nơi này của các ngươi có những đồ ăn gì, cứ mang thứ tốt nhất tới.
Đoạn đường này lúc trước không cảm thấy gì, hiện giờ ngồi xuống Sở Hoan lại cảm thấy mệt mỏi dâng lên.
Mấy người Tôn Tử Không buộc xong ngựa, liền trước sau tiến đến, ngồi
xuống cạnh chiếc bàn lớn của Sở Hoan. Một gã tiểu nhị dâng nước trà lên, Sở Hoan liền hỏi:
- Tiểu nhị, hỏi một chút, đây là nơi nào?
- Đây là cảnh nội Hồ Châu An Ấp.
Tiểu nhị cười tủm tỉm nói:
- Mấy vị khách quan muốn đi đâu?
- Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đưa đồ ăn lên.
Sở Hoan phân phó.
Tiểu nhị đáp ứng lui ra, Sở Hoan thấy Tôn Tử Không nâng chung trà lên,
lập tức vươn tay giữ chặt cánh tay gã, lắc đầu. Tôn Tử Không khẽ giật
mình, liếc hai người Mã Chính, thấy hai gã lạc đà khách cũng không cầm
chén trà, hiểu được, thấp giọng nói:
- Sư phó, ngài hoài nghi... !
Sở Hoan mỉm cười lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa, thần sắc mấy người Sở Hoan lập tức xiết chặt. Con đường mấy người Sở Hoan đi qua,
đều lựa chọn nơi vắng vẻ hoang vu, người đi đường rất thưa thớt, trong
mấy cánh giờ cũng không nhìn thấy một người, lúc này mới vào khách sạn,
bên ngoài liền có tiếng vó ngựa, mấy người đương nhiên đề phòng.
Rất nhanh liền thấy một người chậm rãi tiến vào từ ngoài cửa lớn, ánh
mắt mấy người Sở Hoan chuyển qua theo tiếng bước chân. Nhìn thấy người
tới, mấy người Sở Hoan đều khẽ giật mình, hai hàng lông mày của Sở Hoan
đã nhíu chặt.
Chỉ thấy người tiến tới từ bên ngoài, toàn thân che trong một chiếc áo choàng màu xám, áo choàng kia chất liệu bình thường, chế bằng vải đay thô, bên hông thắt một chiếc dây lưng màu trắng, tay
phải cầm một cái bao, cái bao kia hơi đặc biệt, dùng vải đay thô làm
thành, thật dài, Sở Hoan chỉ liếc qua liền mơ hồ cảm thấy trong chiếc
bao kia hẳn là binh khí.
Khiến cho người ta giật mình chính là
mặt người này, rất rõ ràng, người này mang theo một tấm mặt nạ, mặt nạ
chế tác khá tinh xảo, lộ ra mắt và miệng. Nhãn lực Sở Hoan vô cùng tốt,
nhìn thấy sau khi người này vào khách sạn, mắt phải quét xung quanh một
cái, mắt trái dưới mặt nạ lại nhắm chặt, trong lúc nhất thời cũng không
nhìn rõ ràng lắm, chỉ có thể thấy được mắt trái của gã không mở ra.
Tiểu nhị đằng sau nghe được tiếng bước chân, liền nghênh đón, thấy người áo bào xám, lập tức cười nói:
- Khách quan muốn ở trọ sao?
Người áo bào xám kia đi thẳng tới một chiếc bàn ở góc ngồi xuống, đặt
chiếc bao dài bằng vải thô trogn tay lên mặt bàn, giọng nói khàn khàn:
- Không ở lại, mang đồ ăn lên!
Tiểu nhị cười gật đầu, người áo bào xám này ngồi bên cạnh bàn, cũng
không nói gì. Tôn Tử Không dò xét vài lần, ghé sát vào Sở Hoan, khẽ nói:
- Sư phó, người này... dường như không có cánh tay!
Sở Hoan khẽ gật đầu, hắn nhìn ra được, người nọ cầm bao bằng tay phải,
trong tích tắc ngồi xuống, áo bào tốc lên, cánh tay trái vừa vặn đối
diện bên này, đôi mắt Sở Hoan lợi hại đã thấy được ống tay áo bên trái
của người này tung bay, hiển nhiên đã mất một cánh tay.
Tuy rằng
khách sạn ở nơi hoang vu, nhưng hiệu suất làm việc cũng không thấp, chỉ
một lát sau tiểu nhị đã bưng rượu và thức ăn lên. Dã ngoại hoang vu cũng không có đồ ăn gì ngon, mang lên hai bàn, đặt hai vò rượu, Sở Hoan cau
mày nói:
- Dường như chúng ta không gọi rượu!
Tiểu nhị cười nói:
- Khách quan, xem qua mọi người là anh hùng hảo hán, anh hùng hảo hán
nào có ai không uống rượu? Hôm nay khí trời rét lạnh, uống chén rượu có
thể làm ấm thân thể, trong tiệm chúng ta chính là rượu ngon, không tin
các vị nếm thử, nếu các vị cảm thấy không uống được, hai vò rượu này bổn tiệm không lấy một xu, coi như tặng cho các vị.
Sở Hoan cười nói:
- Đã như vậy, thì phải nếm thử một chút.
Tiểu nhị nói:
- Các vị khách quan chờ một lát, ta đi lấy bát rượu.
Gã nhanh nhẹn rời đi, lập tức mang tới bốn cái bát lớn, sắp xếp lên
bàn, còn tự mình rót rượu, khuôn mặt thủy chung mang theo nụ cười. Tôn
Tử Không nhịn không được nói:
- Ta nói tiệm này của các ngươi sao lại mở tại nơi haong vu? Sẽ không phải hắc điếm chứ?
Gã nói cũng không kiêng kị, đi theo bên người Sở Hoan, cho dù là hắc điếm, Tôn Tử Không cũng không chút e ngại trong lòng.
Tiểu nhị lập tức giận tái mặt, nói:
- Vị khách quan này nói chuyện đúng là khó nghe rồi. Nếu các vị cảm thấy đây là hắc điếm, hiện giờ có thể rời đi.
Mã Chính ở bên cạnh cười nói:
- Mặc dù lời nói khó nghe, chẳng qua nào có người mở khách sạn ở nơi hoang vu?
Tiểu nhị nhíu mày, Sở Hoan cười nói:
- Huynh đệ nhà ta đang nói đùa, đừng nên trách.
Tiểu nhị lắc đầu nói:
- Mấy vị có chỗ không biết, mở khách sạn ở nơi hoang vu cũng là chuyện
không có biện pháp. Thuế má Hồ Châu chúng ta rất nặng, nếu mở một khách
sạn ở phu vực phồn hoa, phải giao thuế nặng không nói, còn phải hai ba
ngày ứng phó lão gia kém như vậy, bạc kiếm được không có bao nhiêu.
Sở Hoan hỏi:
- Chẳng lẽ ở nơi hoang vu này có thể kiếm được bạc?
- Khách quan nói nơi này thiếu khách nhân?
Tiểu nhị cười nói:
- Không gạt ngài, tuy rằng khách nhân ít một chút, nhưng cũng không
phải không có, ngoại trừ người đi đường giống như các vị, kế bên này có
vài ngọn núi, thường có thợ săn qua đây, bình thường họ đều thích tới
nơi này uống mấy chén rượu, thoải mái một chút, bỏ ra một vài con mồi,
cầm con mồi tới trợ đổi lấy tiền, cũng kiếm được không ít tiền.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan cười nói:
- Tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, ta còn kỳ quái kinh doanh khách sạn ở nơi này thì làm ăn được gì, hóa ra là làm ăn với thợ săn.
Tiểu nhị đưa tay chỉ vào bát rượu:
- Các vị khách quan nếm thử, xem thế nào?
Sở Hoan mỉm cười, cũng không bưng bát. Tiểu nhị kia xoay người, cầm một cái bát từ trên quầy hàng, không nói hai lời, mở niêm phong bình rượu,
đổ non nửa bát rượu, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói:
-
Các vị khách quan hoài nghi đây là hắc điếm, lo lắng trong rượu có độc
đúng không? Nếu có độc, trước độc chết ta rồi nói sau!
Sở Hoan
cười ha ha, vươn người đứng dậy, kéo cánh tay tiểu nhị, đi thẳng ra
ngoài cửa. Trong khi tiểu nhị kia kỳ quái, Sở Hoan liền nói:
- Ngươi theo ta ra ngoài, ta muốn hỏi thăm một chuyện.
Tiểu nhị nhíu mày, bị Sở Hoan kéo ra ngoài cửa, Sở Hoan liền hỏi:
- Mấy người chúng ta muốn tới thành Hồ Châu, nhưng lại không biết tiếp thoe nên đi hướng nào, cần ngươi chỉ điểm một chút.
Lúc này tiểu nhị mới thở ra nhẹ nhàng, chỉ phương hướng. Sở Hoan tạ ơn, lúc này hai người mới vào tiệm, đi tới cạnh bàn, lại phát hiện bát rượu của ba người Tôn Tử Không đã rỗng tuếch, Mã Chính đang rót rượu vào
trong bát, Tôn Tử Không thì chậc chậc miệng, cười nói:
- Rượu này quả thực khá ngon, huynh đệ làm vài chén, dù sao đêm nay sẽ nghỉ lại nơi này, chúng ta không say không ngừng... !
Sở Hoan ngồi xuống, nâng chén rượu lên, đôi mắt ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Người nọ là ai?
Mọi người men theo ánh mắt của hắn, cũng không thấy ai, trong khi nghi hoặc, Sở Hoan đã nói:
- Tiểu nhị, dường như bên ngoài có người đi qua, ngươi xem một chút
ngựa chúng ta còn ở đó hay không, nơi hoang vu này, ta lo lắng có kẻ
trộm ngựa của chúng ta.
Tiểu nhị lắc đầu cười nói:
- Không có.
Thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, gã đành nói:
- Tiểu nhân đi xem giúp ngài một cái.
Sau khi đi ra cửa, gã lập tức trở về nói:
- Khách quan yên tâm, ngựa vẫn còn, cũng không có ai đi qua, chỉ sợ là ngài nhìn nhầm.
Khi đang nói chuyện, gã liếc trong bát của Sở Hoan, phát hiện rượu trong bát của Sở Hoan đã không còn lại gì.
Sở Hoan cầm lấy vò rượu, rót rượu vào trong chén, hỏi:
- Tiểu nhị, tên khách sạn này của ngươi rất thú vị, vì sao gọi là khách sạn Đoạn Trường?
Tiểu nhị đang muốn nói chuyện, liền thấy Tôn Tử Không bỗng đưa tay, day huyệt thái dương của mình:
- Ta... Đầu của ta đau quá... !
Thanh âm chưa dứt, nghe một tiếng keng vang lên, Liễu Tùy Phong vốn
bưng bát rượu lên, bát rượu trong tay lại đột nhiên rơi lên mặt bàn, bát rượu rơi tung tóe trên bàn, Liễu Tùy Phong cũng lập tức ôm đầu mình,
lớn tiếng nói:
- Đầu của ta... đầu của ta cũng rất đau... !
Khuôn mặt Sở Hoan lộ ra vẻ giật mình, liền thấy Mã Chính cũng nhanh chóng đứng dậy, một tay nắm nấy tiểu nhị, lạnh lùng nói:
- Rượu... rượu này có vấn đề... !
Tiểu nhị kia nhanh chóng lui về phía sau, Mã Chính chỉ bước thêm một
bước, dưới chân dường như không vững, đột nhiên mềm nhũn, đặt mông ngồi
xuống.
Tôn Tử Không và Liễu Tùy Phong lúc này đã ngã sấp trên mặt bàn, Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm tiểu nhị:
- Chỗ này của các ngươi, quả nhiên là hắc điếm... !
Tiểu nhị không nói gì, lại nghe bên cạnh có thanh âm truyền tới:
- Biết là hắc điếm, còn dám đi tới, lá gan của các ngươi cũng thật lớn đấy.
Lập tức truyền đến tiếng cười, bốn năm người nhảy ra từ phía sau, người dẫn đầu thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, tay cầm một chiếc côn đồng:
- Loại người các ngươi, chúng ta thấy nhiều rồi, dám đi đường ban đêm
tại nơi hoang vu, đều cảm thấy mình khó lường, dù biết là hắc điếm cũng
đều cảm thấy mình có năng lực, không cần xông tới, thế nhưng đi vào dễ
dàng, muốn ra ngoài lại không dễ dàng. Ngươi hỏi vì sao khách sạn này có tên khách sạn Đoạn Trường, ta nói cho ngươi biết, đoạn trường, đứt
rượu, tiến vào tiệm này của ta, sẽ cho ruột gan ngươi đứt từng khúc, ha
ha ha... !
Sở Hoan thở dài:
- Thì ra là thế, vậy các ngươi muốn làm gì?
- Biết rõ còn hỏi.
Người nọ cười lạnh nói:
- Ngựa và tiền tài chúng ta chắc chắn lấy, vốn chúng ta cũng không hại
mạng người, chẳng qua nếu các ngươi rời khỏi nơi này báo quan, khách sạn này của chúng ta sẽ không thể tiếp tục kinh doanh, không có biện pháp,
muốn trách chỉ có thể trách các ngươi đi nhầm đường. Yên tâm, chúng ta
giết cũng sẽ chôn, chờ sau khi các ngươi chết, nhất định sẽ an táng các
ngươi thật tốt!
Sở Hoan hỏi:
- Người của các ngươi cũng uống rượu, vì sao hắn không có chuyện gì?
- Chỉ mấy người các ngươi cũng dám vào tiệm của ta.
Người nọ khinh thường nói:
- Trong rượu không có độc, bát rượu có độc!
Sở Hoan thở dài:
- Không thể tưởng được hắc điếm hiện giờ lại có người thông minh như vậy.
Hắn liếc nhìn mấy người, hỏi:
- Ngoại trừ các ngươi, hắc điếm này còn có bao nhiêu người? Phải chăng đã đi ra hết?