Sở Hoan nghe người kia khẽ kêu lên, liền nhíu mày, đã nhìn thấy
người đó liên tiếp lùi về sau mấy bước. Trong tay gã vốn cầm sợi dây
thừng, lúc này đã buông sợi dây ra, tay trái nắm chặt tay phải.
Người phía sau Sở Hoan chợt biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Đau quá.
Gã kia run rẩy đáp:
- Tay của ta… có cái gì đó ở trên người của ta.
Gã bắt đầu hoảng sợ, hai cánh tay bắt đầu gãi hoảng loạn trên cơ thể, thân hình vặn vẹo.
- Móa nó, rốt cuộc là bị làm sao?
Người đứng phía sau Sở Hoan căng thẳng hỏi.
- Trên người của ta có cái gì đó, có cái gì đó đang bò trên người của ta.
Người kia bắt đầu xé toang quần áo, giọng thống khổ:
- Nó cắn ta, trên người ta, ôi… mẹ nó, đến đũng quần ta rồi, không ổn, lại chạy…
Người này giống như bị điên, thân hình uốn éo, hoa chân múa tay liên hồi,
giống như đang khiêu vũ, hoặc cũng có thể là bị động kinh.
Sở
Hoan thấy thế cũng có chút kinh ngạc. Người nọ bắt đầu cởi áo khoác,
thậm chí quần cũng đã bắt đầu cởi ra, luôn mồm kêu ôi ôi, dù không dám
kêu to nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết là đang khổ sở tột cùng.
Đồng bọn của gã cầm dao găm tới gần, trầm giọng nói:
- Vì sao mà như phát điên vậy? Cái gì cắn ngươi?
Gã thấy đồng bạn giống như đã bị điên, lo lắng thuộc hạ của Sở Hoan nghe thấy, giơ tay đặt lên vai đồng bạn, tức giận nói:
- Không được kêu, kẻo có người nghe thấy.
- Ta chịu không nổi.
Người nọ quay lại, vẻ mặt thống khổ:
- Trên người của ta giống như bị kim châm, thật sự rất khó chịu.
Đồng bạn thấy sắc mặt gã, không khỏi chấn động. Hai con ngươi của người này
đã biến thành màu đỏ, đồng tử mở ra. Gã vội vàng rút tay khỏi bả vai
đồng bạn.
Gã dù sao cũng không phải hạng ngu xuẩn, nhìn tình
trạng của đồng bạn cũng biết là đã trúng độc. Gã biết độc tính rất dễ
lây lan, nên không dám đặt tay lên vai bạn lần nữa.
Gã thu tay lại, nhưng trong nháy mắt, đột nhiên đầu vai nhô lên, một bàn tay đã đưa lên nắm chặt vai, thần sắc hoảng sợ:
- Móa nó, giống như cũng đang chạy trên người. Ôi… đã sang người ta rồi…
Thân hình gã bắt đầu vặn vẹo, ban đầu còn cố gắng kiếm chế, nhưng một lúc
sau, cũng giống như đồng bạn của mình, bỏ dao găm lại, hai cánh tay bắt
đầu gãi loạn khắp người.
Sở Hoan nhìn thấy cảnh tượng đó, cực kỳ kinh ngạc, trong lúc nhất thời không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Chợt thấy một người đã ngồi phịch xuống đất, tuy rằng tay chân vẫn còn cử
động nhưng động tác ngày càng chậm, hô hấp cũng cực kỳ dồn dập, giống
như đang thở khò khè thì đúng hơn.
Sở Hoan biết trong tân phòng
đã có biến cố. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, càng nỗ lực công phá khí tức, rất
nhanh liền nhìn thấy cả hai gã nọ đều ngồi phịch dưới đất, giống như đã
hoàn toàn kiệt sức. Một người thều thào:
- Chúng ta… chúng ta giống như đã trúng độc. Là ai? Là vị cao nhân nào ở đây?
Hai người này khó khăn nhìn về phía Sở Hoan, chỉ thấy hai tay Sở Hoan vẫn
đang bị trói, vẫn đang ngồi trên ghế, thấy khó có khả năng là do hắn
xuống tay. Hai người liếc nhìn nhau, trong lúc đó nghĩ đến cái gì, ánh
mắt đồng thời hướng về phía tân nương tử đang ngồi bên giường.
Tân nương tử đang khoác áo choàng đỏ thẫm, mặt phủ khăn đỏ, ngồi lặng yên ở đó. Nhưng hai người lúc này lại cảm giác từ tân nương tử toát lên cỗ
hàn ý. Cỗ hàn ý từ từ chạy lên não bộ bọn chúng. Lạnh lẽo.
Sở Hoan lúc này cũng nhìn về phía Ỷ La.
- A!
Một tiếng than nhẹ vang lên. Đúng là do tân nương tử than. Nghe âm thanh
than nhẹ như thế, Sở Hoan trầm xuống. Hắn hiểu Ỷ La rất rõ. Một tiếng
than đầy thâm ý, như tiếng thổn thức, không hề giống với tính cách Ỷ La.
Ỷ La là người khoáng đạt, thẳng thắn, Sở Hoan chưa từng nghe nàng phát ra tiếng than đa sầu đa cảm như thế.
Dưới ánh nến đỏ rực, chỉ thấy tân nương tử đang ngồi bên giường đã chậm rãi
đứng dậy, nâng một bàn tay lên, cánh tay áo trượt xuống, để lộ một bàn
tay trắng như ngọc. Dưới ánh nến, trong trắng lộ hồng, chỉ là một cánh
tay, nhưng cũng khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Nhìn cánh tay kia, Sở Hoan lại càng trầm xuống.
Cánh tay này quá mức trắng trẻo, trắng chói cả mắt. Sở Hoan chỉ liếc nhìn
một cái cũng biết chủ nhân của cánh tay này nhất định không phải là Ỷ
La. Da Ỷ La màu đồng, hoàn toàn khác với cánh tay này.
Sở Hoan như hít phải một hơi khí lạnh.
Đêm đại hôn, ở trong tân phòng, tân nương không ngờ không phải là Ỷ La.
Không thể tưởng nổi lại có chuyên quỷ dị như vậy xảy ra. Hắn vẫn lo lắng Ỷ La bị trúng độc, cho tới lúc này, hắn mới biết, tân nương tử ngồi chung
tân phòng với mình, không ngờ là một người hoàn toàn khác.
Sở Hoan bắt đầu kết nối sự việc.
Hắn nhớ rõ ràng, lúc mình đi đón dâu, ôm tân nương tử lên ngựa hoa, khi đó hắn biết, ngồi trên ngựa hoa tuyệt đối là Ỷ La.
Một đường đến Bắc viện Vương phủ, dưới sự chủ trì của Đại Lễ quan, trải qua hơn một canh giờ làm lễ, từ đầu đến cuối, Ỷ La đều ở bên cạnh hắn, ít
nhất trước khi bước vào phòng hoa chúc, hắn luôn ở cùng Ỷ La.
Nhưng lúc này tân nương lại là người khác.
Ỷ La đang ở đâu?
Tân nương giả mạo này là ai?
Trước khi tiến vào tân phòng, Sở Hoan quả thực không thể ngờ, đêm tân hôn,
trong tân phòng lại phát sinh những việc quỷ dị như thế. Bị hai kẻ không biết từ đâu đến bắt cóc. Nước đến chân, thợ săn định biến mình làm con
mồi thì lúc này lại trở thành con mồi của người khác. Mà thợ săn mới
này, rất có thể là tân nương tử. Tân nương tử này, lại không phải là tân nương tử thực.
Sở Hoan cảm thấy đau đầu. Nhưng lúc này, hắn nhất định phải duy trì bình tĩnh. Có thể bất động xem hai người kia đau đớn
khổ sở, xem ra vị tân nương tử giả mạo này không phải là người đơn giản. Lại không biết nàng ta là địch hay là bạn? Nàng ta vì sao phải giả mạo
tân nương tử vào trong phòng hoa chúc của mình?
Cánh tay tân
nương tử lại nâng cánh tay lên. Bao gồm cả Sở Hoan, trong phòng, ba gã
đàn ông đều nhìn về phía cánh tay trắng mịn như ngọc đó. Rất nhanh, một
gã kêu lên một tiếng thất kinh. Lập tức nghe gã hoảng sợ nói:
- Kia… đó là cái gì… là sâu à?
Dưới ánh nến đỏ, lúc này Sở Hoan cũng đã thấy, trên cánh tay trắng như ngọc
dường như đang có cái gì đó nhúc nhích, rất khẽ, hồ như có màu xanh,
nhưng tốc độ cực nhanh. Quả thực như là lóe sáng lên vậy. Hơn mười tia
sáng màu xanh lóe lên trên cánh tay tuyết trắng. Sở Hoan hiểu chỉ là con côn trùng nhỏ đang bò trên cánh tay tân nương tử giả mạo mà thôi. Trên
cánh tay trắng mịn có con côn trùng nhỏ màu xanh bò qua bỏ lại, quả thật là vô cùng quỷ dị.
- Các ngươi đang tìm chúng nó?
Tân
nương tử rốt cuộc đã mở miệng. Giọng của nàng rất nhẹ, như mây trôi nước chảy, nghe như không có chút cảm xúc nào, nhưng mang theo sự dịu dàng
tự nhiên.
Hai gã ngồi dưới đất lúc này rốt cuộc biết là đã gặp cao nhân. Một người nói:
- Ngươi… đến tột cùng là ai? Vì sao phải xuống tay với ta?
- Ta xuống tay với các ngươi?
Một tiếng thở dài mềm mại sâu kín:
- Nam nhân bất kể là làm sai điều gì, đều đổ hết trách nhiệm lên đầu nữ
nhân. Dường như sai lầm khắp thiên hạ đều là do nữ nhân làm. Nếu các
ngươi không vén khăn che mặt của ta lên, con ngoan của ta làm sao lại bò sang người các ngươi được? Chúng nó bảo vệ ta, không cho các ngươi ức
hiếp ta, chẳng lẽ điều này là sai sao?
Giọng của nàng nghe thật nhẹ, tựa hồ như tràn đầy u oán và ủy khuất.
- Là chúng ta sai rồi.
Một gã tỏ ra thức thời:
- Huynh đệ của ta mạo phạm, thật sự là xin lỗi, kính xin… kính xin các hạ khoan thứ.
Tân nương tử chậm rãi đứng lên, áo bào rộng lúc này đã bung ra. Sở Hoan có
thể nhìn thấy dáng dấp của tân nương tử thấp hơn Ỷ La một chút. Dưới ánh nến, tân nương tử hơi ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tấm khăn che, Sở Hoan
có thể nhìn thấy gương mặt tuyết trắng của nàng.
Sở Hoan thở dài.
Sau khi tiến vào tân phòng, hắn cũng chưa đến gần tân nương tử. Hơn nữa,
trong phòng dù có ánh sáng của nến, nhưng đúng là vẫn có chút mờ nhạt.
Tân nương tử một thân áo choàng màu đỏ, hoàn toàn che lấp thân hình. Hơn nữa, còn phủ khăn che mặt, lại cúi đầu, Sở Hoan không thể nhìn thấy
gương mặt nàng, không phát hiện ra sự giả mạo cũng là dễ hiểu.
Vấn đề quan trọng là, cho dù Sở Hoan có cẩn thận đến mấy cũng không thể ngờ cô dâu của mình bị giả mạo. Điều hắn lo lắng nhất bây giờ là tung tích Ỷ La. Nếu Ỷ La bị giả mạo, như vậy nhất định đã rơi vào tay phụ nhân này. Phụ nhân này giả mạo Ỷ La rốt cuộc là vì mục đích gì? Nàng rốt cuộc là
thần thánh phương nào? Ỷ La bây giờ còn sống hay không?
Nến đỏ có độc, Sở Hoan không thận trọng để rơi vào bẫy, trúng độc nến đỏ. Nhưng
tân nương tử này nhìn qua thoạt nhiên thấy hồn nhiên vô sự, nếu như nói
hai người bắt cóc này trước đó có ăn thuốc giải, nên không bị ảnh hưởng. Còn tân nương tử kia làm sao không bị trúng độc? Chẳng lẽ phụ nhân này
là người giỏi dùng độc?
Nhìn xuyên qua áo choàng đỏ thẫm, cũng
thấy được khí chất thanh nhã quý phái đẹp đẽ của nàng. Một bàn tay nàng
vẫn như cũ nâng lên, đi đến bên cạnh hai gã đàn ông đang ngồi bệt dưới
đất, sâu kín thở dài:
- Đêm động phòng hoa chúc đẹp như thế, vì sao các ngươi phải đến quấy rầy? Đám con ngoan này mất hứng, mà ta cũng mất hứng.
Nàng lập tức đổi giọng, nghe như cầu khẩn van xin:
- Các ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi là ai không? Chủ nhân các ngươi là ai? Vì sao phải gặp Sở đại nhân?
Hai gã đàn ông cảm thấy cơ thể mình bắt đầu trở nên cứng ngắc, ngay cả mười ngón tay cũng rất khó để cử động. Hơn nữa, toàn thân cao thấp hồ như có một lượng hàn khí bắt đầu xông lên. Một người đã nói:
- Việc này… việc này không liên quan đến ngươi, chúng ta khuyên ngươi… tốt nhất không nên cuốn vào, nếu không…
- Nếu không thế nào?
Tân nương tử giả mạo cười khổ:
- Nếu không sẽ giết chết ta? Ai, các ngươi, đám nam nhân này sao nói chuyện hở tý là giết giết vậy chứ?