Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1562: Q.8 - Chương 1562: Dơi đêm.




Tranh thủ ban đêm đi được mười dặm đường, Sở Hoan và Mỵ Nương đều là người tập võ, mười dặm đường đối với bọn họ mà nói thì không đáng nhắc tới, Lưu Thiên Phúc đã ngoài năm mươi, bước chân đương nhiên cũng chậm hơn.

Mỵ Nương thấy Sở Hoan một mực thừa nước đục thả câu, trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không nhiều lời cùng Sở Hoan, nàng bước tới cạnh Lưu Thiên Phúc hỏi:

- Lưu thúc, chúng ta đi đâu vậy? Còn bao xa nữa?

Lưu Thiên Phúc thấy Mỵ Nương đi cùng Sở Hoan, tất nhiên hiểu nàng là người bên cạnh Sở Hoan, lão do dự một chút mới nói:

- Chúng ta đi Bàn Lan tự, cũng không còn bao xa nữa.

- Bàn Lan tự?

Mỵ Nương ngạc nhiên nói:

- Là nơi ở của hòa thượng?

Lưu Thiên Phúc không nhịn được cười nói:

- Đúng là nơi ở của hòa thượng, chỉ có điều bên trong cũng chẳng có mấy tên hòa thượng, hiện tại chỉ còn lại hai hòa thượng thôi.

- Hai hòa thượng?

Lưu Thiên Phúc lại cười nói:

- Cô nương có chỗ không biết, tuy khắp nơi xây dựng đạo quán, rất nhiều chùa miếu bị dỡ bỏ, nhưng Bàn Lan tự tuổi thọ đã quá lâu, hơn nữa chỉ là ngôi chùa nhỏ, lúc nhiều nhất cũng chỉ có bảy tám hòa thượng. Rất lâu trước đây, người ở khắp nơi cầu thần bái phật đều đi đến chùa Bàn Lan Tự, sau đó đế quốc xây đạo quan, quan phủ cũng truyền lệnh xuống, chỉ cho phép bách tính hướng sang đạo quan, bái Tam Thanh Thượng nhân, cho nên chùa Bàn Lan đã rất nhiều năm không có hương khói.

Mỵ Nương cười lạnh nói:

- Đạo sĩ chẳng có gì tốt đẹp cả.

Lưu Thiên Phúc chỉ cười:

- Vốn dĩ trong miếu, hòa thượng vẫn nhận hóa duyên bốn phía, những năm trước kia mọi người còn có cái mà ăn, bọn họ dựa vào hóa duyên cũng miễn cưỡng có thể sống được. Bàn Lan Tự ngày một ngày hai cũng không sập xuống, chỉ là về sau đến ngay cả nhà mình cũng không có cái mà ăn, khó mà có được cơm chay, vốn dĩ có bảy tám hòa thượng, cũng đã đi gần hết, còn lại một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng chăm sóc...!

Lão cười khổ lắc đầu nói:

- Lão hòa thượng đó đã già, ra khỏi chùa cũng không sống nổi, dựa vào tên tiểu hòa thượng hóa duyên bữa đói bữa no, thi thoảng có người có lòng hảo tâm đưa ít thức ăn tới, miễn cưỡng chống chọi tiếp... Vài năm lại đây, Bàn Lan Tự ít người lui tới, bốn phía cỏ mọc um tùm, nếu không biết còn cho rằng là chùa hoang.

- Vị Khổ đại sư ấy là ai?

Lưu Thiên Phúc lắc đầu nói:

- Cô nương, điều này phải hỏi Sở đại nhân rồi, là Sở đại nhân hai năm trước phái người bí mật đưa tới, dặn dò phải tìm một nơi ẩn dấu, bí mật sắp xếp ổn thỏa. Ta lúc đó nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Bàn Lan Tự này. Sở đại nhân đã bỏ ra không ít tiền bạc, sắp xếp Khổ đại sư ở Bàn Lan Tự, hai hòa thượng có thể chăm sóc, hơn nữa có bạc của Sở đại nhân bọn họ sẽ không buồn khổ vì kế sinh nhai, thường cách một khoảng thời gian, ta đều vụng trộm mua một ít đồ ăn đưa đến Bàn Lan Tự.

- Thì ra là như vậy.

Mỵ Nương bây giờ mới hiểu, quay đầu nhìn Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan vẫn đang theo phía sau, lại hỏi Lưu Thiên Phúc:

- Ngươi vừa rồi nói Khổ đại sư tỉnh lại là chuyện gì vậy? Vị Khổ đại sư đó ngã bệnh rồi sao?

Lưu Thiên Phúc cau mày nói:

- Cô nương đợi lát nữa nhìn thấy sẽ biết... Kỳ thực, một ngày từ sáng đến tối mắt đều nhắm lại, cái gì cũng không biết, rõ ràng vẫn thở, hơn nữa cho ông ta nước hay canh ông ta đều có thể uống hết.

- Hả?

Mỵ Nương càng nghi hoặc.

- Cô nương, nhìn bên kia.

Lưu Thiên Phúc bỗng nhiên đưa tay chỉ ra hướng xa xa,

- Phía sau cánh rừng đó chính là Bàn Lan Tự, nơi này có lẽ chẳng bao nhiêu người lui tới, rất là hoang vu...!

Mỵ Nương nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là bụi cỏ, xem ra nơi này đúng là ít người lui tới.

Ba người xuyên qua cánh rừng, Mỵ Nương đã nhìn thấy phía trước không xa có một có một ngôi chùa cô độc, chùa cũng không lớn, ngược lại có sân nhỏ nhưng đã sớm bị sụp lún rách nát, không còn hình dạng, bốn phía sân nhỏ đều là bụi cỏ rậm rạp, chả trách Lưu Thiên Phúc nói nơi này hoang vu. Nếu không phải đã biết trước, Mỵ Nương còn thực sự cho rằng đây là một ngôi miếu hoang đổ nát.

Lúc này, bước chân của Sở Hoan đã trở nên nhanh hơn, hắn nhanh chóng bước tới ngôi miếu chùa bên kia. Mỵ Nương cũng nhanh chân bước theo, nhưng Lưu Thiên Phúc thì ngược lại, lão đi chậm dần, rồi gọi một tiếng:

- Nhị lang...!

Sở Hoan dừng bước, quay đầu lại cười nói:

- Lưu thúc, thúc mệt rồi, ta qua đó trước.

- Nhị lang...!

Lưu Thiên Phúc muốn nói lại thôi, cuối cùng miễn cưỡng cười:

- Đêm tối, cẩn thận một chút...!

Sở Hoan trong lòng cảm thấy lạ, thầm nghĩ nơi này có gì mà phải cẩn thận, nhưng vẫn gật đầu:

- Lưu thúc yên tâm.

Hắn tăng tốc, bước như bay, bộ pháp Mỵ Nương không sánh được với Sở Hoan, nhưng đã có lòng muốn phân cao thấp với hắn nên bước chân cũng nhanh hơn, miễn cưỡng không bị tụt lại đằng sau.

Hai người bước nhanh tới ngoài cửa viện Bàn Lan Tự, bên trong một màn đen kịt, lặng ngắt như tờ. Sở Hoan bước nhẹ vào sân nhỏ, chỉ thấy trong sân này cũng toàn cỏ dại khô héo, một mảng hỗn độn, dường như đã lâu không có người thu dọn, trong lòng nghĩ ở đây chỉ có hai hòa thượng, chắc là không có tâm tình mà thu dọn. Hắn giương mắt nhìn lên, thấy hai cánh cửa lớn khép hờ, trong Phật đường một màu đen kịt, bên trên cửa treo một tấm biển rách nát không chịu nổi, chữ “Bàn” bên trái đã tróc ra nhìn không rõ lắm, hai chữ còn lại cũng rất mờ, dù Sở Hoan thị lực tốt, nhưng khó khăn lắm mới nhìn rõ được.

Đi vào trong sân, Sở Hoan đã cảm thấy không khí có chút cổ quái, không biết tại sao laị khiến hắn có cảm giác hơi lành lạnh.

Mỵ Nương hiển nhiên cũng có cảm giác đó, đã rút thanh đao nhỏ của mình ra, trong lòng sinh ra cảm giác bất an, không nhịn được khẽ nói:

- Hoan ca, đây là nơi quỷ quái gì vậy?

Sở Hoan giơ tay, ý bảo Mỵ Nương không cần nhiều lời, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Phúc vốn bị tụt lại phía sau cũng không thấy tung tích.

Tuy bước chân Lưu Thiên Phúc chậm, nhưng với thị giác hiện tại của Sở Hoan cũng không thể không nhận ra có người đi sau mình. Trên đoạn đường phía sau không một bóng người, Lưu Thiên Phúc dường như đột nhiên biến mất.

Sở Hoan lập tức cảm thấy sự việc có chút quỷ dị, khẽ nói:

- Mỵ Nương, nàng đợi ở đây, ta đi vào xem sao...!

Hắn tới trước cửa, đưa tay đẩy cửa, hai cánh cửa cũng không cài, chỉ nghe thấy âm thanh “cạch cạch cạch cạch” vang lên trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh cửa mở này càng lộ rõ vẻ quỷ dị lạ thường. Chính cửa mở, Sở Hoan bỗng nghe được âm thanh kỳ quái từ trong phòng truyền đến, lập tức nhìn thấy mấy bóng đen đang nhào đầu thẳng về phía mình, tốc độ rất nhanh. Sở Hoan giật mình, phản ứng nhanh như chớp, thân hình lóe lên đã tránh sang một bên, lại nhìn thấy mấy bóng đen lao ra cửa để ra ngoài, bổ nhào ra hướng Mỵ Nương đang ở phía sau mình không xa, thân ảnh màu đen đó phát ra âm thanh cổ quái, thoạt nhìn giống như chim chóc từ trong nhà đột nhiên bị dọa sợ mà bay ra vậy.

- Cẩn thận!

Sở Hoan trầm giọng quát.

Lúc này Mỵ Nương này sớm đã có sự chuẩn bị, tay phải tuy đang cầm đao, tay trái cũng đã vung ra, vài đốm sáng lóe ra ánh hàn quang, hướng tới mấy bóng đen kia nghênh đón.

Nghe vài tiếng “chít chít chít” vang lên, mấy cái bóng đen bị hàn tinh đánh trúng, lộp bộp rơi xuống, sau khi rơi xuống đất, ngay lúc đó vẫn chưa chết hẳn, vẫn giãy dụa vặn vẹo trên mặt đất.

Mỵ Nương thân pháp nhẹ nhàng, đã tiến lên phía trước, lưỡi đao chỉ xuống, nhờ ánh trăng, lúc này nhìn thấy rõ, mấy bóng đen đó đều mở hai cánh, mồm nhọn má lõm, thật bất ngờ lại là mấy con dơi.

Mỵ Nương nhíu chân mày lá liễu, hiện vẻ ác tâm.

Đúng lúc này lại nghe thấy vài tiếng “rầm rầm rầm” vang lên, con dơi vốn đang giãy dụa trên mặt đất, vậy mà tự mình nổ tung ra, lúc nổ, máu con dơi lập tức bắn ra, Sở Hoan biết không ổn lạnh lùng quát:

- Mỵ Nương mau lui lại...!

Mỵ Nương cũng thấy không ổn, vội tránh ra sau, nhưng những con dơi này nổ rất đột ngột, tuy tốc độ của Mỵ Nương không chậm nhưng vẫn bị máu dơi bắn sang, không những trên vạt áo bị dính máu dơi, con đao mà nàng cầm trên tay cũng có một giọt máu dơi bắn lên đó.

Mỵ Nương tránh ra, cảm giác trên tay có chút lạnh, lúc giơ tay lên xem, nhìn thấy trên mu bàn tay mình có máu dơi, không khỏi nhíu chân mày lại. Nhìn mấy con dơi đã thấy ghê, giờ máu chúng còn dính lên mu bàn tay, Mỵ Nương lại càng thêm ghét, lòng có chút hốt hoảng, nàng vội vàng lấy khăn lụa, lau sạch máu dơi trên tay, đến khăn lụa đó cũng không cần nữa, vứt ra bên cạnh.

Lúc này, Sở Hoan đã đi qua đó, nhìn thấy xác con dơi sau khi nổ tung trên mặt đất, nhíu mày, ánh mắt bỗng nhìn về phía Phật đường, trong mắt hiện ra tia lạnh, rút thanh Huyết Ẩm đao của mình ra cầm trên tay.

Mỵ Nương quay đầu lại, không nhìn thấy tung tích của Lưu Thiên Phúc, cau mày nói:

- Hoan lang, Lưu thúc đi đâu rồi?

Sở Hoan lắc đầu, hiện tại trong lòng hắn cũng thấy kỳ lạ, tại sao Lưu Thiên Phúc lại đột nhiên biến mất, hơn nữa tại sao trong Bàn Lan tự này đột nhiên bay ra những con dơi có thể tự phát nổ?

Sở Hoan đương nhiên biết, những con dơi này không thể tự mình nổ tung được, chắc chắn là có kẻ động chân động tay trên thân chúng.

Chỉ là vài con dơi, cho dù động chân động tay, lẽ nào còn trông cậy vào con dơi này đả thương người?

Xung quanh yên tĩnh như tờ, Sở Hoan nắm chặt đao, lúc này cũng không biết Lưu Thiên Phúc đột nhiên bị người cưỡng ép hay là có nguyên nhân khác, ánh mắt chớp lạnh, bước nhẹ đến cửa chính, dốc toàn bộ tinh thần phòng bị, chậm rãi đi vào trong phòng, cảm thấy Mỵ Nương cũng đi theo bên cạnh mình, hắn cau mày nói:

- Nàng ra ngoài chờ...!

Mỵ Nương quật cường nói:

- Không cần, thiếp sợ người hại chàng, giúp chàng ngăn chặn phía sau...!

Sở Hoan nghe vậy, cảm giác ấm áp trong lòng, chỉ thấp giọng nói:

- Cẩn thận một chút...!

Hắn nhẹ bước mà đi, chùa này không lớn, Phật đường cũng không tính là rộng, nhờ ánh trăng, lờ mờ nhìn thấy một tượng Phật ở phía trên phật đường, bước chân dò dẫm, nhìn xung quanh, cũng không có dấu vết người, đúng lúc này, lại nhìn thấy bóng Mỵ Nương khẽ chao đảo, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy?

Mỵ Nương cảm thấy đầu có chút choáng, trước mắt có chút mơ hồ, sợ Sở Hoan lo lắng, nàng lắc đầu nói:

- Không... không có gì...!

Đột nhiên mặt nàng trầm xuống, cũng nhìn thấy sắc mặt Sở Hoan cũng đã trầm xuống, trên gương mặt đó mang theo vẻ khẩn trương.

Mỵ Nương biết Sở Hoan chắc chắn là phát hiện ra gì đó, còn chưa kịp hỏi, thì nhìn thấy Sở Hoan đã nhìn lên nóc nhà, Mỵ Nương cũng ngẩng đầu nhìn hướng lên nóc nhà, mặt mày cũng biến sắc.

- Trên xà nhà có người!

Mỵ Nương tuy hoa mắt một hồi, nhưng lúc này lại có chuyển biến tốt, cũng chính là trong chớp nhoáng này, nàng nhìn rõ ràng, trên xà ngang của nóc nhà có một người đang nằm, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra hai tròng mắt sáng lấp lánh.

- Mỵ Nương ra ngoài!

Không đợi Mỵ Nương nghĩ nhiều, Sở Hoan bỗng nhiên nghiêm nghị kêu lớn, cũng cơ hồ cùng một thời gian, Huyết Ẩm đao trên tay Sở Hoan đã quăng đi, chém về hướng xà ngang.

Đao sắc như điện, lóe lên giữa không trung, đúng là bắn tới trước mặt tên bịt mặt kia một cách chuẩn xác, tên bịt mặt kia hiển nhiên không nghĩ tới Sở Hoan đột nhiên ra tay, tuy xà ngang và mặt đất có cách xa nhau, nhưng đường đao của Sở Hoan dường như chỉ chớp mắt là tới, nói đến là đến, hai mắt của tên bịt mặt hiện vẻ kinh hãi, một cái xoay người đã ngã xuống từ trên xà ngang.

Huyết Ẩm đao xuyên qua nóc nhà, vọt giữa không trung.

Mắt nhìn thấy tên bịt mặt kia từ trên xà nhà lật người ngã xuống, không ngờ gót chân gã móc một cái, bám chắc vào xà, chỉ là xoay một vòng, giống như chong chóng trên không trung vòng qua xà ngang xoay một vòng, lại lên trên xà, trong khi xoay tròn, cánh tay gã giơ lên, hơn mười viên hàn tinh bắn ra, khiến cho Sở Hoan và Mỵ Nương đều bị bao phủ dưới hàn tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.