Cừu Như Huyết cười lạnh:
- Chuyện đã qua một năm. Ta vẫn đi
tìm tung tích Lỗ Thiên Hữu, thậm chí còn nhờ bằng hữu phát lệnh truy nã
khắp giang hồ, thật vất vả mới biết được chút manh mối của hắn, biết hắn xuất hiện tại Thái Nguyên.
Y nắm chặt tay:
- Vốn
ta cũng không định lấy tính mạng của hắn, ta tìm hắn, chỉ muốn hỏi cho
rõ mọi chuyện, vì sao hắn phải đối xử như vậy với ta.
Y nhìn Lâm Đại Nhi:
- Tuy nhiên, bây giờ thì ta đã hiểu, chỉ đơn giản là hắn cần người chịu tội thay.
Vẻ mặt Lâm Đại Nhi cực kỳ căng thẳng.
Cừu Như Huyết nói vậy, kỳ thật Lâm Đại Nhi đã hiểu góc khuất trong đó.
Nói cho cùng, Lỗ Thiên Hữu lợi dụng Cừu Như Huyết, bất quá cũng chỉ là
để lừa gạt Lâm Đại Nhi nàng mà thôi.
Lỗ Thiên Hữu tuy nhẫn
tâm bán rẻ Sáp Huyết hội, nhưng gã vẫn không thể ra tay với Lâm Đại Nhi. Nếu như chỉ cần nhổ cỏ nhổ tận gốc, Lỗ Thiên Hữu đã chẳng cần đến Cừu
Như Huyết.
Lỗ Thiên Hữu tìm Cừu Như Huyết để chịu tội thay,
chỉ là vì muốn giữ lại tính mạng cho Lâm Đại Nhi. Hơn thế, còn giữ cho
nàng khỏi đau lòng. Nhờ có Cừu Như Huyết, gã vẫn có thể đi theo bên cạnh Lâm Đại Nhi, như trước.
Không hề nghi ngờ, Lỗ Thiên Hữu vẫn có chút tình cảm với Lâm Đại Nhi.
Sở Hoan vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này bắt đầu lên tiếng:
- Cừu huynh, huynh đã hiểu căn nguyên câu chuyện. Tiếp theo huynh định làm gì? Tìm Lỗ Thiên Hữu và giết hắn?
Cừu Như Huyết trầm ngâm một chút, lắc đầu thở dài:
- Hắn ruồng bỏ ta, không phải là hắn sai. Hắn cố nhiên là kẻ bội bạc,
nhưng là do Cừu Như Huyết ta có mắt không tròng. Lỗi của ta, ta đã sửa.
Còn Lỗ Thiên Hữu…
Y nhìn Lâm Đại Nhi, chậm rãi nói:
- Sáp Huyết hội các ngươi đã cứu ta một mạng. Tính mạng của ta là nhờ
các ngươi giữ lại, dựa theo đạo nghĩa, tính mạng này bất cứ lúc nào các
ngươi cũng có thể lấy của ta. Nhưng một đao kia của Lỗ Thiên Hữu đã lấy
đi cái tính mạng đó. Ân nghĩa lưỡng tuyệt. Cừu Như Huyết ta là người ân
oán rõ ràng. Từ nay về sau, họ Cừu này với Lỗ Thiên Hữu không còn liên
quan.
Sở Hoan nghe vậy, khẽ giật mình.
Vốn hắn vẫn tưởng Cừu Như Huyết hận Lỗ Thiên Hữu thấu xương, chỉ muốn giết đi cho
hả giận. Không thể tưởng được Cừu Như Huyết ân oán phân minh đến thế.
Lâm Đại Nhi hơi trầm ngâm, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lặng im không nói.
Cừu Như Huyết đã đứng dậy, chắp tay với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, ta và ngươi cũng đã thanh toán xong rồi.
Sở Hoan sững người. Cừu Như Huyết nói:
- Ngươi đã giúp Cừu mỗ hiểu được nguyên nhân của sự việc. Đã hơn một
năm nay Cừu mỗ tìm kiếm đáp án, rốt cuộc đã tìm thấy. Tuy nhiên, Cừu mỗ
cũng đã thực hiện lời hứa, giúp ngươi dẹp yên hồ Ngọc Tỏa, xem như là
hai bên không còn ai nợ nhau nữa.
Sở Hoan đứng dậy, chắp tay nói:
- Cừu huynh, không nên nói như vậy, ngay từ đầu, ta đã nhận ơn của huynh rồi.
Cừu Như Huyết đưa tay ra, lắc đầu nói:
- Hai bên không còn nợ nhau, không có ân oán, đừng nói đến chuyện cảm tạ hay không cảm tạ.
Y nhìn Lâm Đại Nhi nói tiếp:
- Lâm cô nương, từ nay về sau bảo trọng. Nếu như có gì khó xử, có thể đến Đại Danh phủ tìm ta.
Nhưng y lập tức lắc đầu:
- Có Sở đại nhân chăm sóc cho cô, ta nghĩ cô không có chuyện gì khó xử đâu. Cáo từ.
Rồi chắp tay, quay người đi liền.
Lâm Đại Nhi đứng dậy, cảm thấy đầu choáng váng, muốn nói cái gì đó, môi mấp máy liên tục nhưng không thể thành lời. Mãi đến khi Cừu Như Huyết
ra đến cửa, Sở Hoan mới lên tiếng được:
- Cừu huynh, chậm đã.
Cừu Như Huyết dừng bước, không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi:
- Sở đại nhân có gì chỉ giáo?
- Không dám chỉ giáo.
Sở Hoan thở dài:
- Cừu huynh trở lại Đại Danh phủ, định làm gì?
Cừu Như Huyết hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Cái này không phiền Sở đại nhân phải quan tâm.
- Cừu huynh đã từng nói qua, mình là một đao khách.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Sở mỗ có ý này, không biết Cừu huynh có hứng thú hay không?
Cừu Như Huyết xoay người lại, cau mày:
- Cái gì?
- Trước kia Cừu huynh là đao khách làm việc cho người ta nhận thù lao.
Sở Hoan cười:
- Sở mỗ muốn thuê Cừu huynh, không biết Cừu huynh có tiếp tục làm việc này không?
- Thuê ta?
Cừu Như Huyết ngạc nhiên:
- Ngươi muốn giết ai?
Y lập tức cười nhạt:
- Sở đại nhân là mệnh quan triều đình, thủ hạ có nhiều cao thủ, muốn
giết ai là việc dễ dàng, cần gì thuê một đao khách trên giang hồ như Cừu mỗ?
Y chắp cánh tay sau lưng:
- Hơn nữa, Cừu mỗ
cũng không ngại nói thẳng với Sở đại nhân. Tuy Cừu mỗ là đao khách,
nhưng đã tự định ra nguyên tắc, có ba loại người không giết.
Sở Hoan ồ lên một tiếng, Cừu Như Huyết nói tiếp:
- Không giết nữ nhân không giết hài tử không giết người xuất gia. Trên
giang hồ có cái gọi là “phỉ hào”. Những ai biết tiếng Cừu mỗ, đều gọi là Cừu tam gia.
Y tuy chỉ còn một cánh tay một con mắt, ngoại
hình trông tiều tụy mệt mỏi, nhưng khi nói câu này vẫn thấy phảng phất
ngạo khí giang hồ.
Sở Hoan cười:
- Tam bất sát này rất hay a..
- Nhưng Sở đại nhân nên biết, Cừu mỗ thích giết nhất là tham quan ô lại, gian thương ác thân.
Cừu Như Huyết chậm rãi nói tiếp:
- Sở đại nhân có lẽ chưa biết nhỉ? Cừu mỗ cũng không có hứng thú đi giết người thuê cho quan viên triều đình.
Sở Hoan cười:
- Cừu huynh đừng nóng, nghe ta nói hết lời đã. Ta không muốn thuê huynh đi giết người. Mà là… ta cần một đao khách bảo vệ mình.
Cừu Như Huyết khẽ giật mình. Lâm Đại Nhi cũng nhăn mặt, đầy vẻ nghi hoặc.
Sở Hoan cười nói:
- Mặc dù Sở mỗ làm quan chưa lâu, nhưng đắc tội không ít người. Trong
lòng luôn phải đề phòng có người đến ám sát. Nếu như có Cừu huynh đi
theo bảo hộ, nhất định ta sẽ không bạc đãi huynh.
Lâm Đại Nhi nghe thấy vậy, cười khẩy xem thường nói:
- Hóa ra ngươi cũng là hạng người ham sống sợ chết.
Nàng quay sang Cừu Như Huyết:
- Cừu đại ca, huynh định cùng hắn trở thành chó săn của triều đình?
Sở Hoan gắt nhẹ:
- Lâm cô nương, lời này của cô thật khó nghe. Cái gì mà chó săn của
triều đình? Có phải là muốn Cừu huynh làm quan đâu? Chỉ đơn giản là thuê huynh ấy bảo vệ bản thân thôi, chẳng lẽ như thế cũng không được?
Cừu Như Huyết thản nhiên nói:
- Sở đại nhân cứ đùa, bên cạnh ngươi có quá nhiều hộ vệ, một đao khách giang hồ như ta ở cạnh ngươi không hợp chút nào.
Hình như y cũng không muốn nói tiếp đề tài này, chắp tay nói:
- Sở đại nhân, từ biệt.
Sở Hoan thở dài:
- Nói như thế, bộ đao pháp kia mãi mãi ta không tìm thấy tri âm rồi.
Cừu Như Huyết vốn đã định nhấc chân đi, nghe thấy thế, tỏ ra kinh ngạc nhìn Sở Hoan:
- Sở đại nhân, ngươi nói đao pháp là có ý gì?
Sở Hoan nói:
- Kỳ thật…
Hắn ngập ngừng:
- Mà thôi… Cừu huynh có chí khác, ta không thể ép buộc. Thuận buồm xuôi gió. Huynh yên tâm, ta đã hứa ban thưởng cho người của Lệnh Hồ Trung,
nhất định sẽ giữ lời. Trong ba ngày, tiền thưởng sẽ đến tay Lệnh Hồ
Trung. Riêng Lệnh Hồ Trung, ta đã bàn bạc xong với Viên Tổng đốc, sắp
tới sẽ cho hắn một chức quan nhỏ.
Cừu Như Huyết nhịn không được nói:
- Sở đại nhân, ngươi nói đao pháp, rốt cuộc là nói chuyện gì?
Y biết Sở Hoan cố ý dùng đao pháp để lưu mình lại, nhưng y vẫn tò mò đến mức không thể rời đi.
Sở Hoan nói:
- Cừu huynh có lẽ đã nghe nói đến Tam đao Tứ thương Phá thiên cung?
- Tất nhiên là có nghe qua rồi.
Cừu Như Huyết khẽ gật đầu:
- Quỷ đao, Cuồng đao, Bá đao. Sở đại nhân biết họ là ai?
Sở Hoan cười:
- Nghe nói Tam đao đao pháp rất cao minh, xuất thần nhập hóa. Ta cũng
không biết thật hay giả. Tuy nhiên, ta vừa mới biết một bộ đao pháp, lúc này vẫn chưa hiểu hết. Ai da, Cừu huynh, không dối gạt huynh, huynh là
một đao khách, tất nhiên tinh thông đao pháp. Cho nên ta mời huynh lưu
lại, trên thực tế là muốn cùng huynh tìm hiểu bộ đao pháp này. Cá nhân
ta cảm thấy, bộ đao pháp này nếu có thể hiểu tường tận, chưa chắc đã sẽ
thua Tam đao đồn đãi kia…
Cừu Như Huyết hấp háy con mắt còn lại, bất giác bước chân về phía trước, hỏi vội:
- Sở đại nhân nói đao pháp gì?
Sở Hoan nói:
- Nói một hồi làm sao đủ? Cừu huynh… nếu như Cừu huynh chưa có việc gì
lớn phải làm, thì xin lưu lại, chúng ta cùng nhau nghiên cứu đao pháp.
Lâm Đại Nhi thấy thái độ Sở Hoan cực kỳ nghiêm túc, lòng vừa bực vừa
buồn cười. Nàng thấy nam nhân này quả nhiên giảo hoạt, rõ ràng muốn thu
Cừu Như Huyết làm thuộc hạ, nhưng lại lấy danh nghĩa là nghiên cứu đao
pháp. Điều làm nàng bực nhất chính là Cừu Như Huyết vốn là người cực lão luyện, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị Sở Hoan câu dẫn.
Nàng đứng nhìn Sở Hoan, lúc này cũng khó mà mở mồm.
Cừu Như Huyết là một đao khách. Thân là đao khách, thích nhất chỉ có
hai thứ, một là đao, hai là đao pháp. Chẳng khác nào người đánh đàn,
thích đàn thích bản nhạc. Hay người đánh cờ thì thích cờ, thích sách dạy đánh cờ. Đó là chuyện hoàn toàn tự nhiên.
Đương nhiên Cừu Như Huyết biết Sở Hoan là muốn dùng đao pháp để giữ mình lại, nhưng y đúng là không thể cưỡng nổi sự tò mò.
Lâm Đại Nhi càng không biết, Sở Hoan lấy cớ nghiên cứu đao pháp cũng không phải hoàn toàn là để giữ Cừu Như Huyết lại.
Công bằng mà nói, Sở Hoan dĩ nhiên muốn lưu Cừu Như Huyết bên cạnh
mình. Lần hành động này ở Thái Nguyên, Sở Hoan đã thấm thía lực ảnh
hưởng của Cừu Như Huyết trên giang hồ. Lệnh Hồ Trung nhận lời đánh hồ
Ngọc Tỏa, tuy tiền thưởng có tác dụng lớn, nhưng để đi đến quyết định
đó, đương nhiên là vì Cừu Như Huyết.
Lệnh Hồ Trung là người
trên giang hồ, vốn không có thiện cảm gì với Hoàng gia, nhưng cũng không có hảo cảm với quan phủ. Trong tình huống bình thường, nhất định gã sẽ
không tham dự trận chiến giữa triều đình và Hoàng gia này, nhất định sẽ
chỉ tọa sơn quan hổ đấu mà thôi.
Nhưng Cừu Như Huyết nói một
câu, khiến cho Lệnh Hồ Trung lập tức đứng về phía triều đình, giúp triều đình đánh Hoàng gia. Không nói mặt khác, chỉ nói lực ảnh hưởng trên
giang hồ, cũng đã đủ để Sở Hoan thấy hứng thú.
Hơn nữa, Cừu
Như Huyết là người trọng tín nghĩa, điều này Sở Hoan rất tâm đắc. Hắn
cảm thấy người này về sau sẽ hỗ trợ cho hắn rất nhiều. Nếu có thể đi
cùng hắn, chắc chắn là một trợ lực lớn.
Tuy nói Sở Hoan cũng
không quá hy vọng nhưng hắn vẫn muốn thử một lần. Và sự thực là hắn cũng muốn cùng Cừu Như Huyết bàn luận nghiên cứu về một bộ đao pháp…