Sở Hoan đương nhiên không ngờ lại chứng kiến bức đồ Khổng Tước xòe đuôi lần nữa tại Trọng Sinh Đường.
Trước khi A Thị Đa chết, lời nói dứt quãng kia Sở Hoan nhớ rõ trong lòng. A
Thị Đa nói tới Trấn Ma Chân Ngôn, nhắc tới Lục Long, nhắc tới Khổng
Tước, mỗi danh từ trong đó đều tràn đầy câu đó Sở Hoan khó có thể hiểu
được.
Hắn không biết những danh từ này có liên hệ gì, nhưng hắn lại biết giữa chúng chắc chắn có liên hệ.
Sở Hoan cảm thấy sau lưng có một tấm màn đen khổng lồ, do chính những danh từ này xâu chuỗi nên. Tấm màn đen này, kéo dài từ Tây Lương đến Đại
Tần, dường như không chỗ nào không có, nhưng lại sờ không tới nhìn không rõ.
Sở Hoan quay đầu nhìn tên điên kia, nếu như bức đồ Khổng Tước
xòe đuôi này thật là tên điên vẽ, như vậy có phải tên điên này biết rõ
một chút manh mối gì hay không?
- Những bức đồ này, thật là ngươi vẽ?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào tên điên, tên điên tóc rối bù, lôi thôi lếch
thếch, xem tuổi tác cũng không quá bốn mươi, chẳng qua chòm râu lôi
thôi, nhìn qua lớn hơn tuổi thật rất nhiều.
Tên điên căn bản không
thèm để ý tới lời Sở Hoan nói, chỉ hứng thú uống rượu, với gã mà nói,
dường như trên thế giới này đã không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn
so với việc gã uống rượu, gã mới điên khùng kêu gọi la trách, sau khi
bình rượu vào tay, liền không kêu nữa.
Người áo xanh bên cạnh thấy tên điên không trả lời, mắng:
- Tên điên, có nghe hay không, đại gia hỏi ngươi?
Gã giơ chân lên, không nặng không nhẹ đá vào đầu vai tên tiên một cái.
Tên điên này là một kẻ văn nhân, thể chất không tốt, bị đá một cước ngã
xuống đất, nhưng vẫn ôm bình, xoay đầu lại, ánh mắt khẽ đảo, trừng mắt
liếc người áo xanh, vẫn hờ hững.
Người áo xanh tính tình không tốt, xắn tay áo mắng:
- Ơ, con bà nó còn chống đối ta... !
Sở Hoan đã khoát tay nói:
- Đừng động tới hắn.
Hắn cũng không nói nhiều, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Hồ Nhĩ Tư và Lang Vô
Hư đang xì xào bàn tán cái gì. Lang Vô Hư thấy Sở Hoan đi ra, liền gật
đầu với Hồ Nhĩ Tư, nói:
- Cứ theo giá tiền của ngươi, tối nay đưa tới bên kia.
Hồ Nhĩ Tư cười nói:
- Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ làm thỏa đáng.
Lang Vô Hư đi tới hỏi:
- Hiền đệ, chúng ta đến địa phương khác xem đi. Hồ Nhĩ Tư nói bên kia cũng không thiếu hàng tốt.
Sở Hoan lắc đầu nói với Hồ Nhĩ Tư:
- Một trăm lạng bạc!
- Cái gì?
Hồ Nhĩ Tư khẽ giật mình, nhưng lật tức hiểu được:
- Đại gia nói là tên điên kia? Một trăm lạng, điều này... điều này không được, ta sẽ thiệt thòi lớn rồi... !
Lang Vô Hư nói:
- Hồ Nhĩ Tư, cho ngươi cơ hội hiếu kính, ngươi còn không biết làm người.
Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đồng ý, Trọng Sinh Đường này của
ngươi sẽ không thể lớn hơn.
Sở Hoan cùng Lang Vô Hư, Tả Hữu Thị lang
Hộ bộ, Hộ bộ nắm giữ thuế má dân sinh thiên hạ, nếu hai vị lão đại này
muôn sửa trị hiệu buôn, căn bản không cần phí thời gian, dặn dò phía
dưới một tiếng, Trọng Sinh Đường muốn tiếp tục kinh doanh tại kinh
thành, sẽ cực kỳ khó khăn.
Dường như Hồ Nhĩ Tư cũng nhìn ra thân phận hai vị này không kém, còn đang do dự, Lang Vô Hư nhịn không được nói:
- Hồ Nhĩ Tư, ta liền nói cho rõ ràng đi, chúng ta đều làm việc tại Hộ bộ, làm cái gì ngươi không cần biết rõ, chẳng qua muốn niêm phong Trọng
Sinh Đường này của ngươi, thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đôi mày Hồ Nhĩ Tư nhướng lên, cười nói:
- Vậy thôi, mời hai vị tới, một trăm lạng thì một trăm lạng.
Gã lại nói:
- Hai vị có muốn chọn một số nô bộc khác hay không?
Lang Vô Hư gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên.
Hồ Nhĩ Tư lập tức dẫn hai người vòng vo một hồi. Sở Hoan nghĩ tới bức đồ
Khổng Tước xòe đuôi tên điên vẽ, phỏng đoán tên đia kia rốt cuộc biết
những thứ gì. Lang Vô Hư thấy Sở Hoan dường như có suy nghĩ, lập tức
giúp đỡ Sở Hoan chọn mười tên nô bộc nha hoàn. Chọng xong người, Lang Vô Hư vốn định giao bạc, Sở Hoan đã sớm móc ra, lập tức thanh toán, lại ký văn tự bán mình. Lúc này Lang Vô Hư mới phân phó Hồ Nhĩ Tử mang người
đến phủ Sở Hoan, còn vị phu nhân mình lén mua sắm kia, đương nhiên có
sắp xếp khác.
Rời khỏi Trọng Sinh Đường, trên phố vẫn người đến người đi, tiếng thét to không ngừng, Lang Vô Hư để xa phu đưa Sở Hoan về phủ
trước, sau đó lại quay về Lang phủ.
Sở Hoan ngồi trong xe, rèm cửa sổ mở ra, có thể chứng kiến rõ ràng cảnh tượng hai bên đường đi, ngồi xe
ngựa dạo chợ đêm, đó cũng là chuyện rất nhiều người vui thích.
Vòng qua một con phố, mắt Sở Hoan bỗng sáng ngời, hô dừng xe ngựa lại. Lang Vô Hư hơi kỳ quái, Sở Hoan cười nói:
- Lang đại nhân, Sở mỗ muốn đi dạo chợ đêm một vòng, đi bộ một chút, sau
này ta sẽ tìm cỗ xe ngựa trở về, không cần đưa tiễn nữa.
Lang Vô Hư vội hỏi:
- Không bằng ta cùng đi với ngươi?
- Đại nhân bận rộn một ngày, cũng rất mệt nhọc, Sở Hoan không dám quấy rầy.
Sở Hoan mỉm cười chắp tay nói:
- Ngày mai gặp lại trong Nha môn.
Hắn cũng không nói nhiều, nhảy xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh cửa sổ xe,
chắp tay với Lang Vô Hư. Lang Vô Hư thấy Sở Hoan như vậy, cũng không
tiện kiên trì, lúc này mới phân phó xe ngựa về thẳng phủ.
Sở Hoan
nhìn thấy xe ngựa của Lang Vô Hư đi xa, lại quay đầu đi về một đoạn
đường ngắn, liền thấy một quẻ quán ven đường, một chiếc bàn nhỏ, bên
trên đặt một nghiên mực, có ống trúc chứa đầy cây thăm bằng trúc, bên
cạnh cắm bảng hiệu quẻ, đằng sau quầy hàng, một đạo sĩ áo bào xanh hơn
40 tuổi đang làm thầy tướng só, mà khách nhân là một công tử mặc áo màu
xanh, búi tóc buộc lên, tuy không nhìn thấy phía trước, chẳng qua nhìn
từ phía sau nghĩ tới cũng là người danh giá.
Sở Hoan đương nhiên
không chú ý vị khách kia, mà mỉm cười nhìn vị đạo sĩ kia, chậm rãi đi
qua. Nếu là đạo sĩ bình thường, Sở Hoan đương nhiên không hứng thú để ý
tới, chẳng qua vị đạo sĩ kia lại là người quen của Sở Hoan.
Vị đạo sĩ này, từng đoán mệnh cho Sở Hoan, hơn nữa từng nói qua lời tiên tri long trời lở đất.
Sở Hoan nhớ rõ, người này đạo hiệu Hồng Vũ, có chút giao tình với nghĩa
huynh Bùi Tích của mình, vừa rồi ở trên xe ngựa liếc nhìn phố xá, tuy
chỉ đi ngang qua, nhưng Sở Hoan tinh mắt, thoáng qua liền thấy đạo
trưởng Hồng Vũ này.
Thời gian Sở Hoan ở chung với Bùi Tích là không
dài, nhưng hai người có thể nói là tâm đầu ý hợp, cởi mở, từ sau khi Bùi Tích dẫn Tần Lôi rời khỏi kinh thành, đi tới Tây Bắc xa xôi, lại không
có tin tức.
Trong lòng Sở Hoan cũng thường xuyên lo lắng cho hai
người Bùi Tích, hôm nay nhìn thấy đạo trưởng Hồng Vũ trên đường, lập tức nghĩ tới Bùi TÍch, xem như cố nhân gặp lại, liền muốn đi tới chào hỏi.
Hơn nữa trong lòng Sở Hoan cũng có nghi vấn muốn hỏi đạo trưởng Hồng Vũ.
Lúc trước đạo trưởng Hồng Vũ long trời lở đất công bố Sở Hoan đã chết, lời
ra kinh người, lúc ấy Bùi Tích cho là chuyện cười, nhưng Sở Hoan lại
hiểu được trong lòng, tuy rằng lời này của đạo trưởng Hồng Vũ là không
thể tưởng tượng, nhưng nếu nói tiếp cũng có đạo lý, vô luận là Sở Nhị
Lang cho mình mượn thể xác, hay là bản thân mình trước khi xuyên việt,
đều là người chết, một thân thể kết hợp với một linh hồn xuyên việt mà
đến, lúc này mới biến thành một người sống.
Cũng chính bởi vì đạo
trưởng Hồng Vũ noi toạc ra thiên cơ, trong lòng Sở Hoan một mực cảm thấy lão đạo sĩ này quả thật có bản lĩnh, hơn nữa lúc trước đạo trưởng Hồng
Vũ đã từng nói "Thất Sát tại tiền, Tham Lang Phá Quân song tinh hộ trì", không bàn mà hợp với những lời mệnh ngôn khi còn bé mà Sở Lý thị nói,
điều này cũng khiến cho Sở Hoan giật mình, hắn một mực nghi hoặc câu
mệnh ngữ này trong lòng, cảm thấy đạo trưởng Hồng Vũ đã có thể nói ra
những lời này, chắc chắn gã biết rõ một ít mấu chốt trong đó.
Tuy
nhiên trong lòng cũng biết đây là thiên cơ, chín phần mười lão đạo sĩ sẽ không nói ra, chẳng qua chỉ cần có thể đạt được một chút manh mối, còn
tốt hơn là không biết gì.
Đạo trưởng Hồng Vũ là người cẩn thận, gã
vốn chưa kịp thấp giọng tính mệnh cho khách nhân, khóe mắt đột nhiên
thoáng thấy có người đi tới, liền hơi quay đầu, liền thấy Sở Hoan đang
cười ôn hòa chậm rãi đi tới.
Đạo trưởng Hồng Vũ nhìn thấy Sở Hoan,
trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, gã hiển nhiên còn nhớ rõ Sở Hoan, nở ra
nụ cười, Sở Hoan đã đưa tay, ra hiệu gã tạm thời không cần để ý, tính
mệnh cho bị khách nhân này trước.
Đạo trưởng Hồng Vũ cười gật đầu, Sở Hoan tới bên cạnh quẻ quán, nhìn qua vị khách nhân kia, vừa nhìn lập
tức cảm thấy hơi quen mắt.
Lúc từ xa liền thấy khách nhân này khoác
một chiếc áo màu xanh, Sở Hoan cũng không nhìn kỹ, lúc này thấy được,
công tử này làn da trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ khác thường, đôi mắt kia
dĩ nhiên là màu xanh.
Trên thực tế kinh thành không thiếu người ngoại quốc, ở phường Tam Nguyên này thường xuyên có thể chứng kiến người man
di, người Tây Lương, người Tây Vực và người Cao Ly, mọi người thấy đã
quen, những người ngoại quốc này có nhiều người đến Đại Tần kinh thương, có nhiều người đến Đại Tần học tập, cũng có người định cư ngay tại Đại
Tần, trong đó đương nhiên không thiếu hậu duệ người ngoại quốc mà tổ
tiên định cư ngay tại Đại Tần.
Chẳng qua người trước mắt này lúc đầu
Sở Hoan nhìn thấy đã cực kỳ quen thuộc, trong nháy mắt đôi mắt lộ ra vẻ
kinh ngạc, liền thấy công tử kia cũng mỉm cười đang nhìn Sở Hoan.
Công tử này mũi cao, mắt phượng môi soi, mày liễu mắt xanh, tuy mặc nam
trang che giấu diễm lệ của nàng, nhưng vẫn không che giẫu được vẻ quyến
rũ ưu nhã của nàng, cặp lông mày phát ra phong tình tự nhiên, khí chất
trang nhã.
Công tử này không phải ai khác, dĩ nhiên là Lưu Ly phu nhân.
Sở Hoan nơi nào nghĩ tới Lưu Ly phu nhân nữ giả nam trang xuất hiện tại
phường Tam Nguyên này, còn ngồi trước quẻ quán của đạo trưởng Hồng Vũ
tính mệnh, câu cửa miệng nói hay, không trùng hợp không thành sách, một
màn trước mắt này quả thật khéo léo.
Đạo trưởng Hồng Vũ nhìn Sở Hoan, lại nhìn Lưu Ly phu nhân, ngạc nhiên nói:
- Sở cư sĩ quen biết vị công tử này?
Sở Hoan thở dài, cười nói:
- Hình như là nhận ra, ta chỉ mong mình không nhận lầm người.
Lưu Ly phu nhân hé miệng người, phong tư xinh đẹp, giọng nói dễ nghe:
- Sở đại nhân nhãn lực gần đây rất tốt, sẽ không nhận lầm người đâu.
Sở Hoan gặp phải Lưu Ly phu nhân ở chỗ này, trong lúc nhất thời quả thật không biết nói gì, đành hỏi:
- Ngươi... ngươi đang tính mệnh?
Đạo trưởng Hồng Vũ kỳ quái liếc Sở Hoan, nói:
- Ở đây chỉ biết tính mệnh, hắn ở đây không tính mệnh thì có thể làm gì?
Sở Hoan hơi xấu hổ, Lưu Ly phu nhân đã lấy ra một khói bạc vụn nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, nói với đạo trưởng Hồng Vũ:
- Đạo trưởng nói là, hiện giờ nàng còn an toàn vô sự?
Hồng Vũ đạo trưởng gật đầu nói:
- Tướng mệnh số trời, người đáng chết, cho dù trốn tránh thế nào, cuối
cùng cũng sẽ chết, người không đáng chết, không đến thời điểm mệnh số,
cho dù thế nào cũng không chết được. Người ngươi tính mệnh, tướng mệnh
không tồi, ít nhất trước mắt vẫn bình yên vô sự.
Lưu Ly phu nhân hơi gật đầu, đứng dậy nói:
- Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm.
Lúc này nàng mới nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:
- Sở đại nhân là tới tính tiền đồ hay sao?
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Đã là đạo trưởng Hồng Vũ đều nói số mệnh trời định, ta nghĩ quả thực
không cần phải tính toán tiếp, người đã không cách nào thay đổi vận
mệnh, vậy cần gì phải biết chuyện sau này? Biết quá rõ ràng, còn sống sẽ mất đi ý nghĩa, chỉ có không biết chuyện, mói có thể khiến người ta
tràn ngập lòng hiếu kỳ và sinh mệnh lực.
Lưu Ly phu nhân xinh đẹp điềm tĩnh, nghĩ nghĩ hơi gật đầu nói:
- Lời của Sở đại nhân, dường như rất có đạo lý.
Đạo trưởng Hồng Vũ nhìn xem, tức giận nói:
- Lần sau Sở cư sĩ muố nói những lời này, ngàn vạn lần không nên nói ở
đây, lão đạo tính mệnh ăn cơm, ngài ở đây lại nói người ta đừng tính
mệnh, chẳng phải đập vỡ chén cơm của ta sao?
Sở Hoan cười nói:
- Nếu như đạo trưởng băn khoăn rượu uống, cửa lớn hàn xá vĩnh viễn mở rộng với ngài.
Lưu Ly phu nhân lại cười nói:
- Nếu Sở đại nhân có chuyện, ta cáo từ trước.
- Thật ra ta cũng không có việc gì.
Sở Hoan nhìn thấy Lưu Ly phu nhân kiều nhan như hoa, cười nói:
- Một mình ngươi tới đây sao?
Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:
- Xe ngựa dừng ở ngõ nhỏ phía trước.
- Ta tiễn ngươi đi qua đó.
Sở Hoan nhịn không được nói.
Lưu Ly phu nhân cười nói tự nhiên, gật đầu:
- Vậy làm phiền Sở đại nhân rồi.
Sở Hoan đưa tay, nói rất thân sĩ:
- Mời!
Hai người lập tức song vai tiến về phía trước, đạo trưởng Hồng Vũ nhịn không được nói:
- Sở cư sĩ, ngài tới nơi này, chỉ là vĩ tiễn vị bằng hữu của ngài?
Sở Hoan quay đầu lại cười nói:
- Vừa rồi nhìn thấy đạo trưởng, cố nhân gặp lại, vốn muốn mời đạo trưởng
cùng đi uống vài chén, chẳng qua hiện giờ đột nhiên nhớ tới, hôm nay
không mang bạc trên người, đành để lần sau vậy.
Đạo trưởng Hồng Vũ vuốt chòm râu nói:
- Nếu như trên người của ngươi không có tiền rượu, từ nay về sau quẻ quán của ta không cần bày ra nữa. Lão đạo đã đoạn ra, trên người ngài cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu bạc... !
Chẳng qua lúc này Sở Hoan và
Lưu Ly phu nhân đã sóng vai rời đi, trong lòng gã có chuyện, cũng không
ai để ý tới, đành lắc đầu thở dài:
- Thói đời đi xuống, gặp sắp quên dạo, gặp sắc quên đạo...