Đám người Đông Phương Tín nghe Sở Hoan nói vậy, trên mặt đều không nhịn được mà lộ vẻ khác thường.
Ngả Tông nhịn không được hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, lời của ngài hạ quan nghe không hiểu.
Sở Hoan giống như đang do dự, nhưng rốt cục lại liếc về phía Hiên Viên Thắng Tài sau lưng, hỏi:
- Đêm qua lúc dọn dẹp, vô tình tìm được mấy thứ kia, ngươi có mang tới không?
Hiên Viên Thắng Tài lấy ra từ trong ngực một gói giấy dầu, giao hai tay cho
Sở Hoan. Sở Hoan nhận lấy gói giấy dầu, nhìn Đổng Thế Trân và Ngả Tông,
khẽ thở dài:
- Thật ra những thứ này vốn bản đốc cũng không muốn
lấy ra. Từ đêm qua tới giờ, bản đốc vẫn do dự là có nên thiêu hủy nó đi
hay không. Nhưng hiện tại xem ra phải để cho mấy vị nhìn một cái rồi.
Trong mắt bọn người Đổng Thế Trân lộ vẻ nghi hoặc. Đông Phương Tín há to
miệng, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng được. Lại thấy trong bao giấy dầu của Sở Hoan là một chồng thư từ, phong thư đã vàng
vọt, hiển nhiên là rất lâu rồi. Phía trên phong thư thậm chí còn có ít
bùn đất.
Sở Hoan lấy một phong thư ra đưa cho Đổng Thế Trân, lại lấy một phong đưa cho Ngả Tông.
Những phong thư còn lại hắn gói kỹ lại, lúc này mới nói:
- Mời hai vị đại nhân không ngại thì xem thật kỹ xem!
Đổng Thế Trân đầy bụng hồ nghi, nhìn bức thư, thấy bên trên viết, Nam Viện
Đại Vương tự tay viết, sắc mặt lập tức biến đổi. Không nghi ngờ gì nữa,
phong thư này hiển nhiên là do Tiếu Thiên Vấn viết.
Hắn thấy cổ quái, mở thư ra xem bên trong. Giấy viết vàng vọt, hiển nhiên là thời gian đã rất dài.
Đổng Thế Trân nhìn mấy cái, sắc mặt lại càng đại biến, cơ thể run rẩy, tay cầm phong thư run bần bật.
Ngả Tông lúc này cũng mở phong thư ra, liếc mấy cái, phản ứng càng kinh
hoàng hơn Đổng Thế Trân, sắc mặt trắng bệch thất thanh nói:
- Chuyện này ... Điều này không có khả năng. Chuyện này...
Thân thể hắn lẩy bẩy, lùi lại phía sau hai bước, tròng mắt lộ vẻ hoảng sợ vạn phần, sau đó lại hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Sở Hoan thở dài:
- Hai vị đại nhân đã nhìn rõ rồi chứ? Không dối gạt hai vị. Trong này có mười mấy phong thư...
Sở Hoan vỗ nhẹ vào bao giấy dầu trong tay mình.
- Nếu như hai vị đại nhân không tin thì có thể bóc từng phong thư mà xem
cho cẩn thận... Số người trong thư nhắc tới đã hơn ba mươi người...
Đông Phương Tín thấy phản ứng của Đổng Thế Trân và Ngả Tông như vậy thì biết đã xảy ra biến cố rồi. Đổng Thế Trân là người xưa nay cẩn thận, vui
mừng không hiện ra mặt. Gặp chuyện lớn tới mấy Đổng Thế Trân vẫn có thể
giữ bình tĩnh. Nhưng giờ phút này thái độ của Đổng Thế Trân lại lộ vẻ vô cùng hoảng sợ. Đây là chuyện rất hiếm thấy. Biết rõ vấn đề ở trong
phong thư kia, hắn không nhịn được mà tiến tới, đoạt phong thư từ tay
Ngả Tông, cầm liếc mấy cái, sắc mặt cũng đại biến, thất thanh nói:
- Chuyện này... Chuyện này sao có thể chứ?
Các quan viên lớn nhỏ của Sóc Tuyền thành trên đài xem hành hình cũng đã ở
đây, thấy cảnh tượng này, nhất thời đều châu đầu ghé tai, thì thào nói
nhỏ.
Sở Hoan dựa vào ghế tựa, nhìn chằm chằm vào mắt Đổng Thế
Trân. Sắc mặt Đổng Thế Trân cũng trở nên trắng bệch. Đôi mắt lạnh lùng
của Sở Hoan nhìn chăm chú vào hắn, càng khiến trán hắn toát mồ hôi lạnh, nhịn không được mà run giọng ỏi:
- Sở... Sở đại nhân, thứ này... Thứ này từ đâu tới?
- Bản đốc đã nói rồi. Đêm qua vào ở phủ tổng đốc, thấy chưa thu dọn xong hết nên mới phía duới mới quét dọn một lần.
Sở Hoan chầm chậm nói:
- Tiểu nha hoàn quét dọn cẩn thận, ở những nơi hẻo lánh nhất cũng quét,
cho nên phát hiện ra cái bao này. Bản đốc thấy bao giấy dầu, đọc nội
dung bên trong. Nhưng bản đốc lại chưa từng tin thứ này là thật.
Hắn lắc đầu, thở dài:
- Bản đốc không thể nào tin được... Nhưng các ngươi cảm thấy đám thư từ
này đều là bằng chứng thì bản đốc cũng không còn lời nào để nói...
Đổng Thế Trân giơ tay lên, từ từ lau trán, vẻ mặt hoang mang. Ngả Tông cũng
thấy hai chân nhũn ra, ngồi xuống ghế. Sở Hoan đưa mắt nhìn về phía Ngả
Tông, thản nhiên nói:
- Ngả đại nhân, các ngươi thấy những phong thư này có ý kiến gì khác không? Đại nhân không ngại nói thắng!
Mồ hôi Ngả Tông rơi như mưa, cũng lau trán, lại hoảng sợ nghi ngờ:
- Đại nhân, người... Người để cho hạ quan ngẫm lại. Hạ quan... Đầu óc hạ quan hơi loạn rồi!
- Ngẫm gì nữa?
Sở Hoan thở dài:
- Ngẫm tại sao mình lại ngu dốt như vậy sao? Ngẫm tại sao mình vừa rồi nói bằng chứng như núi mạnh bạo ra sao sao?
Hắn sờ cằm nói:
- Các ngươi đương nhiên không phủ nhận, chữ viết trong thư đều là bút
tích của bản thân các ngươi. Nếu như các ngươi không thừa nhận thì chúng ta có thể tìm người tới kiểm chứng.. Đổng đại nhân ngươi cũng đã bí mật tiếp xúc với Tiếu Thiên Vấn. Mật hàm của Công Tôn Sở bản đốc đã xem
rồi, đúng là vô sỉ khúm núm, thật là xấu hổ. Nhưng ngôn từ của các ngươi trong thư chỉ hơn chứ không thua Công Tôn Sở!
Hắn giơ tay lên, chỉ vào mũi Ngả Tông nói:
- Đặc biệt là ngươi... Ngươi lại dám gọi Tiếu Thiên Vấn là phụ thân, tự
nhận là con hắn... Đại nhân, phong thư này nếu là thật thì không nói tới dân chúng, triều đình không tha thứ được cho ngươi mà chỉ sợ là cha già của ngươi sẽ là người đầu tiên không tha được cho ngươi đâu nhỉ?
- Nếu là sự thật thì ngươi chính là kẻ nhận giặc làm cha!
Mồ hô Ngả Tông rơi như mưa, sắc mặt trắng bệch run giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân, không có chuyện này... Chuyện này... Đây không phải là do hạ quan viết...
- Không phải do ngươi viết sao?
Hai mắt Sở Hoan như điện.
Ngả Tông nói:
- Bên trong đúng là chữ của hạ quan... Nhưng... Nhưng phong thư này ... Hạ quan... Hạ quan chưa bao giờ viết...
Sở Hoan khoát khoát tay, vuốt cằm nói:
- Các ngươi đừng lo lắng. Thật ra bản đốc cũng không tin những phong thư
này là thật... Nếu bản đốc cầm những phong thư này đệ trình cho triều
đình, trình cho thánh thượng, nói các ngươi trước kia cũng âm thầm cấu
kết với người Tây Lương, theo địch bán nước, nói các ngươi nhận giặc làm cha, cũng sớm phản bội Đại Tần... Bản đốc... Ôi, bản đốc cảm thấy mình
cũng sẽ ngu xuẩn phi thường!
Ngả Tông và Đổng Thế Trân nhìn Sở Hoan, nội tâm bối rối, nhất thời không hiểu rốt cục Sở Hoan có ý gì.
Lời nói của Sở Hoan trầm trọng:
- Lúc mới thấy phong thư, bản đốc đúng là chấn động, suýt nữa là phái
người lập tức mang thư, ra roi thúc ngựa đệ trình lên cho triều đình.
Nhưng bản đốc lại tỉnh táo lại, nghĩ ngợi cẩn thận. Bản đốc tin tưởng
đây là quỷ kế của người Tây Lương, cũng tin tưởng các ngươi là năng thần cán lại của triều đình. Các ngươi vẫn trung thành với triều đình đúng
không?
Ngả Tông và Đổng Thế Trân nhìn hắn chăm chú, không dám nói thêm một câu.
- Chúng ta có chút hiểu lầm, chuyện này cũng không có gì lớn. Hiểu lầm cũng nên cởi bỏ.
Sở Hoan khẽ thở dài.
- Nhưng nếu để người Tây Lương nhìn thấy chút tài mọn của bọn chúng lại
thực hiện được dễ dàng như vậy, để chúng trơ mắt nhìn chúng ta làm
chuyện ngu xuẩn, để chúng nói quan viên Đại Tần chúng ta là một đám giá
áo túi cơm, trong đầu chỉ toàn phân, chúng ta sẽ là tội nhân của cả
triều đình... Chư vị đại nhân, các ngươi nói có đúng hay không?
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đổng Thế Trân. Đổng Thế Trân không thể làm gì hơn là gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Tổng đốc đại nhân nói cực đúng!
Sở Hoan lại lấy bao thư giao cho Hiên Viên Thắng Tài, nhìn Hiên Viên Thắng Tài thu lại rồi mới nói:
- Tiếu Thiên Vấn là kẻ nào? Hắn tự hào là danh tướng đệ nhất Tây Lương,
quỷ kế đa đoan. Đó là người từng trải số một. Lúc trước Chu tổng đốc tìm được tội chứng của đám người Công Tôn Sở ở phủ tổng đốc, hôm nay người
hầu của bản đốc lại tìm được tội chứng của các vị đại nhân. Đây đều là
loại mật hàm thông đồng địch nhân. Chư vị đại nhân chẳng lẽ không cảm
thấy trong này có chuyện cổ quái sao?
Đổng Thế Trân chỉ có thể cúi đầu nói:
- Kính xin đại nhân chỉ điểm!
- Người Tây Lương triệt binh là vì trong nước náo động, gặp phải hàn tai, lúc này mới bất đắc dĩ bỏ chạy. Trong lòng bọn họ tất nhiên không muốn
rút lui thật.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Tây Lương và Đại Tần ta xung khắc như nước với lửa, là kẻ thù sinh tử. Hai người đấu tranh,
không bởi quân Tây Lương bỏ chạy mà chấm dứt được. Chúng ta nhất định
phải luôn luôn đề phòng người Tây Lương ngóc đầu trở dậy... Bản đốc muốn hỏi chư vị, Tiếu Thiên Vấn là danh tướng đệ nhất Tây Lương, hắn bất đắc dĩ rút quân, các ngươi cảm thấy hắn sẽ cam tâm sao?
Lúc hắn hỏi, ánh mắt lại chuyển lên mặt Ngả Tông. Nếu đổi lại là lúc bình thường thì Ngả Tông thật sự không sợ Sở Hoan nhìn mình chằm chằm. Nhưng lúc này
hắn bị phong thư kia làm cho kinh hãi, tâm thần chưa định, hơn nữa đôi
mắt Sở Hoan sắc bén vô cùng, hơn nữa còn có hàn ý. Ngả Tông nhịn không
được mà rùng mình một cái, lập tức nói:
- Không... Không cam lòng!
Sở Hoan tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Ngả Tông, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Tiếu Thiên Vấn đương nhiên không cam lòng. Trước khi hắn bỏ
chạy tất nhiên cũng phải chuẩn bị chút ít. Cho dù hắn có cơ hội lãnh
binh tới nữa hay không thì hắn cũng nên làm một chút. Ví dụ như Nhạn Môn Quan. Bọn họ phá hoại Nhạn Môn Quan đi. Đó chính là sự chuẩn bị. Ngoài
việc như vậy, bọn chúng đương nhiên còn có sự chuẩn bị khác...
Hắn đưa tay chỉ vào phong thư trong tay Ngả Tông:
- Cũng như phong thư ngươi đang cầm, chưa hẳn đã không phải là quỷ kế của người Tây Lương. Đơn giản là chúng muốn ly gián quan hệ giữa quan viên, để người mình hại chết người mình... Các ngươi ngẫm lại xem. Phong thư
như vậy, Tiếu Thiên Vấn làm sao tùy tiện để lại phủ tổng đốc được? Chỉ
là một vài mật hàm, hắn mang đi vô cùng dễ dàng, căn bản không tốn sức
lực...
Đưa tay sửa lại quan bào của mình một chút, Sở Hoan thản nhiên nói.
- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của bản đốc. Bản đốc không tin những
mật hàm này, chỉ cảm thấy nó cũng giống như những mật hàm mà Chu tổng
đốc tìm được trước kia, đều là bẫy rập của người Tây Lương. Nếu chư vị
thấy bản đốc đoán sai, cảm thấy những mật hàm này đều là bằng chứng thì
bản đốc cũng không còn gì để nói.
Khóe mắt Đông Phương Tín run rẩy, do dự một chút, rốt cục nói:
- Tổng đốc đại nhân, vậy theo ngươi nói, đám người Công Tôn Sở là bị oan, cũng không phải quân bán nước sao?
Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên nói:
- Bản đốc cũng không có ý như vậy. Ý của bản đốc rất đơn giản. Nếu mật
hàm là thật thì đám người Công Tôn Sở đương nhiên là quân bán nước. Nếu
thế thì đương nhiên Đổng Thế Trân, Ngả Tông, còn có rất nhiều quan viên
trong thư đều giống như Công Tôn Sở, đều không thoát khỏi tội phản
quốc... Nếu những mật hàm này là giả thì đây là trò của người Tây Lương. Như vậy đương nhiên chúng ta không thể bị một chút trò vặt của người
Tây Lương lừa gạt được. ... Đông Phương tướng quân, ngươi tuy không có
quyền hỏi tới chính sự nhưng hôm nay bản đốc cũng muốn hỏi ngươi một
chút, ngươi cảm thấy mật hàm này là thật hay giả?