Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 710: Q.4 - Chương 710: Giấc mộng muôn đời




Hoàng Củ cười ha hả:

- Hóa ra là ngươi luôn lo lắng cho cái ghế kia. Doanh Nguyên, ngươi tàn sát công thần là cho rằng có thể giữ yên cái ghế kia?

Khóe miệng lão nhếch lên:

- Nhìn xem thiên hạ hôm nay, ngươi cảm thấy cái ghế này có ngồi yên được không?

Hoàng đế thản nhiên nói:

- Vì sao không thể?

- Không nói đến Thiên Môn đạo làm loạn, cũng không nói Tây Bắc rung chuyển, chỉ nói gia tộc Doanh thị gia tộc của ngươi, cũng đã đến thời điểm sơn cùng thủy tận.

Hoàng Củ cười lạnh nói:

- Con trai trưởng của ngươi có tài cán nhất, năm đó lại chết trận sa trường. Hôm nay Thái tử Doanh Tường chỉ là phế nhân, từ xưa, rất hiếm có kẻ tàn phế nào đảm đương được sự nghiệp thống nhất đất nước. Tề vương Doanh Nhân tâm tính chưa thành thục, không có tố chất của người làm đế vương. Với uy vọng của hắn, làm sao có thể thu phục bách tính? Chớ cho rằng bên cạnh hắn có Từ Tòng Dương và Sở Hoan, có những người này sẽ có thể ổn định đại cục. Từ Tòng Dương tuổi tác đã cao, tuy rất có uy vọng, nhưng nhiều năm nay chỉ làm mỗi việc giám sát quan lại. Hắn chưa từng đảm nhiệm việc gì trong lục bộ, chỉ làm được việc khuyên can hoặc trừng phạt tham quan. Ngoài ra, thành tựu về giáo dục văn hóa võ công không đáng để. Còn Sở Hoan, chỉ là một tiểu tử nông thôn làm sao biết quân quốc đại sự? Hai người này nhìn như là trụ cột của quốc gia, thực không phải trụ cột của quốc gia... !

Hoàng đế cười nhạt nói:

- Trong mắt ngươi, chỉ có mình ngươi mới xứng là rường cột nước nhà!

- Việc đáng làm thì phải làm.

Hoàng Củ không chút nào khiêm tốn, nói tiếp:

- Không có lão phu, chớ nói tới việc tu kiến điện Thông Thiên, chỉ sợ ngay cả việc tu đạo luyện đan của ngươi cũng không cách nào làm được.

Hoàng đế chỉ cười lạnh, không nói lời nào.

- Trong mấy đứa con của ngươi, Hán vương tài cán xuất chúng nhất. Nếu như ngươi thật sự muốn lựa chọn một người kế vị, cũng chỉ có Hán vương mới có năng lực đảm nhiệm trọng trách lớn như thế.

Hoàng Củ chậm rãi nói:

- Năm đó, hình như ngươi cũng có ý tài bồi Hán vương, hơn nữa cũng muốn lôi kéo lão phu, nên mới dặn dò lão phu phụ tá Hán vương. Nhìn thái độ của ngươi lúc đó chẳng khác nào người gần đất xa trời, đang gửi gắm đứa con của mình cho lão phu. Lão phu đúng là đã quá ngây thơ khi tin tưởng ngươi, mấy năm gần đây, tận tâm nâng đỡ hắn, biến hắn thành hy vọng của triều thần, ngay cả bây giờ lên làm Hoàng đế, cũng có thể ổn định triều chính... !

Nói đến đây, lão dừng lại một chút, chậm rãi nói:

- Lão phu dã tâm không lớn như ngươi nghĩ. Nếu như không phải ngươi từng bước ép sát lão phu, lão phu có lẽ thật sự dốc lòng phụ trợ Hán vương, giúp hắn kế tục sự nghiệp thống nhất đất nước!

Hoàng đế bình tĩnh nói:

- Trẫm cần có một người có thể đối chọi lại Thái tử. Trẫm thành tín tu đạo, mọi việc khác nếu dồn cả vào một người, trẫm rất không an lòng... !

Hoàng Củ khẽ giật mình, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc:

- Ngươi... ngươi giúp đỡ Hán vương, không phải là tìm người kế tục đế vị?

Hoàng đế cười nhạt nói:

- Trẫm không cần người kế vị. Khi trẫm hoàn toàn trường sinh, bất tử cùng thiên địa, muôn đời bất diệt, thì cần gì người kế ngôi? Năm đó thế lực của Thái tử quá lớn, trẫm giao việc triều chính cho hắn, trẫm chỉ sợ một ngày kia, những người dưới tay hắn sẽ đầu độc hắn làm chuyện bất hiếu.

Hoàng Củ ngây người ra, lập tức cười một cách cổ quái:

- Lão phu hiểu, ngay cả con của mình ngươi cũng đề phòng. Ngươi sợ Thái tử quá mạnh, đến lúc đó ngươi cũng không có cách nào khống chế được, cho nên mới cần đến Doanh Bình. Ngươi biết rõ chỉ dựa vào một mình Doanh Bình, muốn đối phó với Thái tử, tuyệt không có khả năng. Cho nên muốn mượn tay lão phu, giúp Doanh Bình phát triển thế lực. Doanh Nguyên, ngươi quả nhiên là tâm kế độc ác. Bá quan văn võ triều đình, ngay cả lão phụ lúc trước cũng chỉ cho là ngươi thấy Thái tử tàn phế, không còn hy vọng nên mới tìm cách phế truất Thái tử. Hết thảy chỉ là giả dối. Mục đích của ngươi là sợ hãi thế lực của Thái tử trong triều, cho nên cố ý dưng lên đối thủ, tạo thế cân bằng.

Hoàng Củ lúc này mới hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ.

- Trẫm đã chọn ngươi, đơn giản là vì chỉ có ngươi mới có đủ tiền tài thế lực để làm việc này.

Hoàng đế thản nhiên nói:

- Hoàng thị gia tộc giàu nứt đố đổ vách, trẫm ám chỉ cho ngươi, ngươi tự nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ Doanh Bình. Trong mắt ngươi, trẫm sớm muốn gì cũng sẽ giao thiên hạ cho một đứa con trai. Hôm nay ngươi dựa vào cây to này của trẫm, cực kỳ vinh hoa phú quý. Ngươi tất nhiên sẽ muốn gia tộc của mình mãi mãi phú quý vinh hoa. Trẫm cho ngươi phụ tá Doanh Bình, ngươi đương nhiên cảm thấy mình đã dựa vào một cái cây to nhất rồi.

Hoàng Củ cười hắc hắc:

- Hai năm qua, ngươi chèn ép lão phu, có phải là vì thấy thế lực của Hán vương đã vượt qua Thái tử. Lúc trước ngươi lo lắng Thái tử, hôm nay lại lo lắng Hán vương. Trong mắt ngươi, Thái tử và Hán vương chỉ được phép cân bằng lực lượng. Chỉ cần một người mạnh hơn, thì ngươi sẽ thấy bất an.

- Trẫm đã từng nói qua, ngươi là người làm ăn, vẫn còn có chút thông minh đấy.

Hoàng đế cười nói:

- Đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Nguyên nhân khác, đương nhiên còn là vì thế lực của Hoàng thị gia tộc đã đến lúc không thể để như thế được. Cố nhiên, nhờ có ngươi mà Doanh Bình đã có được uy vọng cực cao trong triều. Nhưng Hoàng Củ ngươi vẫn không quên mình là dân buôn bán. Thế lực của Doanh Bình tuy lớn, nhưng hơn nửa trong số đó kỳ thật là của Hoàng thị. Hoàng Củ ngươi cũng mượn tay Doanh Bình để tăng thêm vây cánh. Trẫm đã điều tra, dù là Hộ bộ ở kinh thành, hay là Hộ bộ ti ở các địa phương, cơ hồ như ở bất kỳ gia môn nào cũng có người của Hoàng Củ ngươi. Thậm chí còn nắm nhiều chức vụ quan trọng. Ngoài ra, sản nghiệp bí mật của ngươi ở kinh thành, cũng khiến người ta khiếp sợ. Nhưng đấy vẫn chỉ là một góc của ngươi. Căn cơ của Hoàng gia nằm ở An Ấp đạo. Trẫm nghe nói, người An Ấp cứ ăn hai chén thì có một chén là mua của Hoàng gia. Quần áo người An Ấp mặc, cũng có phân nửa là mua từ cửa hiệu của Hoàng gia. Ở An Ấp đạo, Hoàng gia các ngươi còn uy phong hơn trẫm nhiều.

Hoàng Củ cười nói:

- Lão phu tưởng ngươi suốt ngày trốn ở trong thâm cung tu đạo luyện đan, không thể tưởng được chuyện trong thiên hạ cũng rất rõ ràng.

- Trẫm không muốn xem đến Doanh Bình mạnh hơn Thái tử, càng không muốn thấy Doanh Bình tạo cho Hoàng gia cơ hội bành trướng thế lực.

Hoàng đế thở dài:

- Trẫm muốn làm Doanh Bình suy yếu, chỉ có thể động thủ với Hoàng gia. Điểm này, ngươi nên minh bạch.

- Lão phu minh bạch.

Hoàng Củ vuốt râu nói:

- Chỉ là vì đối phó lão phu, ngươi cũng phải trả cái giá quá cao.

Lão nâng chén rượu lên, uống một ngụm:

- Ngươi đã biết rõ kế sách cho Đông Nam mượn lương thực sẽ làm cho thế cục Đông Nam càng ngày càng loạn. Thế nhưng ngươi vẫn để đạo ý chỉ này truyền xuống Đông Nam. Dùng kế sách muợn lương thực, mục đích của lão phu là điều Lôi Cô Hành đi. Ngươi tương kế tựu kế để dụ dỗ lão phu, nhưng bây giờ Đông Nam đã không thể khống chế nữa rồi. Thiên Môn đạo đục nước béo cò. Doanh Nguyên, lão phu chỉ sợ ngươi gậy ông đập lưng ông. Ngươi trăm phương ngàn kế để giữ ngôi vị Hoàng đế. Nhưng lão phu cho rằng không bao lâu nữa, Lạc an thành đô cũng bị Thiên Môn đạo chiếm đoạt.

Hoàng đế dướn mày, cười to:

- Chỉ một đám Thiên Môn yêu đạo có gì đáng lo? Hoàng Củ, ngươi quên rồi. Năm đó trẫm khởi binh, bên cạnh không có đến 3000 kỵ binh. Nhưng trẫm chỉ cần chưa đến hai mươi năm, đã tru diệt 18 nước, thống nhất Trung Nguyên, kiến hạ đế quốc Đại Tần. Không lẽ ngươi cảm thấy Thiên Môn đạo hôm nay mạnh hơn 18 nước chư hầu năm đó? Năm đó, trẫm chỉ có một góc đất, mà thâu tóm thiên hạ. Hôm nay, Thiên Môn đạo chỉ có môt góc, trong tay trẫm lại có cả thiên hạ, ai là đối thủ của trẫm?

Ngài năm nay tuổi đã cao, nhưng lúc này trên mặt vẫn còn ngập tràn vẻ ngạo nghễ chẳng khác nào thời tuổi trẻ.

Hoàng Củ lạnh nhạt nhìn Hoàn đế, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc Doanh Nguyên hôm nay đã không còn là Doanh Nguyên năm đó. Năm đó, Doanh Nguyên hiển nhiên uy mãnh, lại đang tuổi tráng niên. Còn Doanh Nguyên hôm nay chỉ là một lão phế nhân. Hơn nữa, u mê không chịu nổi. Thiêm Môn đạo chưa diệt được, cái thân này của ngươi đã thành đám xương khô chôn dưới lòng đất.

Hoàng đế đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Doanh Nguyên, năm đó bên cạnh ngươi có một đám bộ hạ trung thành sẵn sàng cùng ngươi vào sinh ra tử.

Hoàng Củ cười lạnh:

- Ngươi nên nhớ, trong những người này, có rất nhiều người là vì muôn dân trăm họ. Mục tiêu của bọn họ là kết thúc thời loạn. Bọn họ cam nguyện cùng ngươi vào sinh ra tử đơn giản là vì khi đó, ngươi cũng có lý tưởng như thế. Hiện tại, ngươi nhìn xem, bên cạnh ngươi còn có những người như vậy không? Không có, hoàn toàn ngược lại. Hôm nay, Đông Nam đại loạn, chỉ một tia lửa cũng có thể biến thành đám cháy. Thiên hạ cũng sắp đại loạn, đến lúc đó sẽ xuất hiện đám người muốn chấm dứt cảnh loạn thế. Đáng tiếc, những người đó không phải là thuộc hạ mà là địch nhân của ngươi. Ngươi tự cho là mình có thể tu đạo trường sinh, nhưng lão phu xem khắp cổ kim, chưa từng có ai trường sinh bất lão. Ngươi già nua ngu ngốc, muốn thọ cùng vạn tuế. Nhưng lão phu thấy, chớ nói vạn tuế, chỉ sợ trăm tuổi ngươi cũng không có cách nào đạt tới.

Hoàng đế sắc mặt khó coi, cười lạnh:

- Ngươi như ngươi làm sao nhìn thấu tiên đạo? Trẫm sẽ muôn đời vĩnh tồn, mà địch nhân của trẫm nhất định sẽ bị dẫm nát dưới chân.

- Cuồng ngạo đến cỡ đó, không có thuốc nào cứu chữa rồi.

Hoàng Củ biết mình sẽ phải chết, nên không còn cần kiêng nể gì nữa:

- Doanh Nguyên, lão phu hiểu tâm tư của ngươi. Thiên hạ đại loạn, ngươi không quan tâm. Ngươi cảm thấy nếu mình tu đạo thành tiên, ngươi có thể muôn đời vĩnh tồn. Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi sẽ đủ bản lĩnh dẹp yên. Chỉ tiếc đây chỉ là ý nghĩ hão huyền của ngươi. Năm đó, sau khi ngươi té xuống, ngươi đã trở thành một tên điên rồi.

Hoàng Củ đứng dậy, cầm chén rượu lên, uống một hơn cạn sạch, rồi vứt xuống đất, đưa tay chỉ vào Hoàng đế:

- Muôn đời vĩnh tồn, chỉ là giấc mộng của riêng ngươi. Thiên hạ này rối loạn thì vẫn cứ rối loạn. Khi lão phu chết, có rất nhiều người chết cùng. Nhưng khi ngươi chết, lão phu không biết có ai chết cùng ngươi hay không?

Mặt Hoàng đế giật giật, trong lòng hiển nhiên đã cực kỳ phẫn nộ.

- Doanh Nguyên, lão phu có một lễ vật cuối cùng tặng ngươi.

Hoàng Củ thấy vẻ mặt Hoàng đế càng lúc càng khó coi, cười to nói:

- Sau khi lão phu chết, ngươi cho người đến phòng ngủ của lão phu. Chỗ đó có một cái gương đồng lớn. Mỗi ngày lão phu tỉnh lại, đều soi vào gương, tự nói với mình rằng lão phu đã già. Cái giương này, lão phu tặng ngươi. Mỗi ngày ngươi thức giác, cũng nên soi một lần. Ngươi muốn thiên thu vạn tuế trọn đời trường tồn, hãy để cho cái gương kia nói cho ngươi biết nó thấy cái gì. Cái mà nó thấy có phải là một thần tiên trọn đời bất diệt không? Hay chỉ là một lão già khô héo mà thôi.

Thân hình Hoàng đế khẽ động. Ngài tuy đã già, nhưng động tác vẫn không chậm, lách mình một cái, đã đến trước mặt Hoàng Củ, trong mắt lộ ra hàn ý lành lạnh. Ngài đưa tay ra, bóp cổ Hoàng Củ. Sức của ngài vẫn mạnh như cũ. Hoàng Củ cảm thấy yết hầu bị bóp chặt, rất nhanh liền thấy khó thở.

Hoàng đế siết chặt tay lại. Trong con mắt Hoàng Củ vốn thoáng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh liền toát ra vẻ giễu cợt. Hoàng đế ghé sát vào tai lão, nói khẽ:

- Nếu như từ trước đến nay chưa từng có ai trường sinh bất tử, trẫm nói cho ngươi biết, trẫm sẽ là người đầu tiên. Chỉ tiếc… ngươi sẽ không được chứng kiến…

Cổ tay ngài siết lại. Răng rắc, một thanh âm vang lên. Hoàng Củ gục đầu xuống, đã tận khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.