Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Triệu Tín, Đông Phương Tín đã chết, mấy vị huynh đệ của ngươi, có thể nhắm mắt.
Triệu Tín lại chắp tay nói với Sở Hoan:
- Đều do đại nhân tín nhiệm, nên mới khiến Triệu Tín báo được thù lớn.
Triệu Tín nhẫn nhục sống tạm bợ nhiều năm như vậy, chính là vì một ngày
có thể báo thù rửa hận, chỉ tiếc Đông Phương Tín quyền cao chức trọng,
võ công hơn ta, hơn nữa sớm có cảnh giác với ta, luôn luôn đề phòng, vẫn không có cơ hội. Ta cho rằng đời này thù lớn khó báo, may mắn có đại
nhân tới đây, mới khiến Triệu Tín chết cũng không hối tiếc.
Sở Hoan cười đáp:
- Thật sự mà nói, chúng ta vẫn phải cảm tạ Đổng Thế Trân, nếu như không phải hắn rắp tâm hại người, lần này chưa chắc có thể thuận lợi như vậy.
- Đổng Thế Trân vẫn có dị tâm đối với Đông Phương Tín.
Triệu Tín đáp:
- Nếu như nói Đông Phương Tín là một con sói, như vậy Đổng Thế Trân
chính là một con rắn độc. Người này tâm cơ thâm trầm, vẫn luôn chờ đợi
thời cơ.
Gã thở dài:
- Đại nhân quả nhiên trí kế sâu xa,
biết được muốn tiêu diệt Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín, chắc chắn
phải đặt mình vào đường chết, lợi dụng chuyện vật tư bị điều, đại nhân
bức ta vào chỗ đường cùng, ngay cả họ cũng tin tưởng, vì đối phó Đông
Phương Tín, cho nên đại nhân mới đẩy ta vào tuyệt cảnh… !
Sở Hoan cười đáp:
- Đông Phương Tín vẫn cảnh giác ngươi, nếu như không khiến họ cho rằng
ngươi hận bản Đốc thấu xương, họ sẽ rất khó tin tưởng ngươi, kế hoạch
của chúng ta, cũng rất khó áp dụng!
- Cũng may hết thảy đều
hết sức thuận lợi, họ chỉ thấy được ta thực sự hận đại nhân thấu xương,
chủ động tìm họ, muốn hành thích đại nhân, họ đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.
Triệu Tín chậm rãi nói:
- Họ muốn dùng ta làm đao, lại không nghĩ tới cây đao này là đại nhân cố ý đưa cho họ.
Sở Hoan đáp:
- Đổng Thế Trân lòng muông dạ thú, hắn muốn mượn thọ yến lần này, trừ
bỏ bản Đốc và Đông Phương Tín, chỉ tiếc bản thân hắn cũng không ngờ tới, người chết đầu tiên lại chính là hắn.
Triệu Tín gật đầu. Sở Hoan bỗng nhiên nói:
- Đổng Thế Trân cho ngươi uống độc dược, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Khuôn mặt Triệu Tín lập tức lộ vẻ cảm kích, nói:
- Hết thảy còn phải tạ ơn đại nhân, độc dược đại nhân cho ta uống lúc
trước là giả, thế nhưng độc dược Đổng Thế Trân cho ta uống lại là thật
sự… Trước đó đại nhân đoán không nhầm, Đổng Thế Trân làm người giảo
hoạt, cho dù tin tưởng ta thật sự muốn ám sát đại nhân và Đông Phương
Tín, cũng sẽ nắm được điểm sơ hở, hắn dùng độc dược khống chế ta, cũng
trong dự liệu của đại nhân.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đây là biện pháp hữu hiệu nhất, chẳng qua bản Đốc cảm thấy, đây là cách có khả năng hắn sẽ sử dụng nhất, không nghĩ tới lại bị ta đoán đúng.
- Đại nhân liệu sự như thần, nhưng Đổng Thế Trân lại không khỏi tự đại.
Triệu Tín cười lạnh nói:
- Hắn cho rằng độc dược của hắn người bên ngoài không cách nào giải
độc, nhưng đại nhân lại giải trừ độc tố trong người ta dễ như trở bàn
tay.
- Nói như vậy, độc tố trong người ngươi đã thanh trừ?
Khuôn mặt Sở Hoan giãn ra nói:
- Như vậy thì tốt rồi.
- Nhờ có mấy con côn trùng kia của đại nhân.
Triệu Tín cảm kích nói:
- Không dối gạt đại nhân, lúc ấy tiểu nhân vẫn hơi hoài nghi đối với
phương pháp của đại nhân, con côn trùng kia trông hết sức cổ quái, ta
còn tưởng rằng đại nhân muốn… !
Gã ngượng ngùng cười cười, hổ thẹn nói:
- Chẳng qua không nghĩ tới côn trùng kia quả thật là thần vật giải độc, cùng ngày đã thanh trừ độc tố trong người tiểu nhân.
- Như vậy rất tốt.
Sở Hoan gật đầu, hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Triệu Tín, thù lớn của ngươi đã được báo, tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?
Triệu TÍn nhìn Sở Hoan, nói:
- Hết thảy xin nghe đại nhân an bài.
Sở Hoan đáp:
- Trước đó bản Đốc từng có hứa hẹn với ngươi, chỉ cần chuyện lớn kết thúc, chắc chắn bảo vệ bình yên vô sự.
- Chẳng qua chuyện ta hành thích Đổng Thế Trân, họ đều biết ta rơi vào tay của ngài, nếu như cứ rời đi như vậy… !
Triệu Tín do dự một chút:
- Như vậy sẽ không liên lụy đại nhân chứ?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, bản Đốc tự có sắp xếp. Vợ con của ngươi hiện giờ đã an bài ở một nơi an toàn, chẳng qua… Tiểu Vân đi con đường nào,
lại khiến bản Đốc hơi khó khăn.
Hai hàng lông mày của Triệu Tín xiết chặt, hỏi:
- Đại nhân, ý của ngài là?
- Đông Phương Tín đã bị định tội mưu nghịch, Tiểu Vân cũng bị liên lụy.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Dựa theo pháp luật triều đình, nàng hoặc bị sung quân biên tái, hoặc bị bán làm nô lệ… !
- Đại nhân, điều này vạn lần không được.
Triệu Tín vội la lên:
- Triệu Tín nguyện một mạng đổi một mạng, khẩn cầu đại nhân buông tha Tiểu Vân.
Sở Hoan nhìn Triệu Tín, thở dài:
- Triệu TÍn, một nữ nhân, thậm chí không phải là thê tử của ngươi,
trong lòng ngươi lại quan trọng như vậy, thậm chí ngươi không tiếc tính
mạng của mình cũng muốn bảo vệ nàng sao?
Triệu Tín cười khổ nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, trước khi tòng quân, ta và Tiểu Vân cùng
thôn, hai nhà chỉ cách nhau mấy gia đình, khi đó quan hệ giữa ta và Tam
ca rất tốt, thường xuyên cùng nhau lên núi đi săn, về sau cha mẹ mất
sớm, lẻ loi một mình, huynh muội họ đối đãi với ta như người nhà, Tam
qua vẫn quan tâm bảo vệ ta, mà Tiểu Vân cũng hết sức chiếu cố ta. Cô
nương chưa chồng, vốn không thể tùy tiện động vào quần áo của nam nhân
khác, nhưng Tiểu Vân thương ta cơ khổ, may quần áo cho ta, làm giày cho
ta… !
Gã lắc đầu thở dài:
- Vốn ta đã cùng tự định chung thân với Tiểu Vân, khi đó ta thề, nhất
định phải chiếu cố thật tốt Tiểu Vân cả đời, thế nhưng… 1
Trong mắt gã lại lộ vẻ oán hận.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Ta hiểu được, mặc dù Tiểu Vân bị Đông Phương Tín cướp khỏi ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không quên nàng.
- Vâng!
Triệu TÍn không chút do dự nói:
- Nàng là nữ nhân ta yêu nhất trên đời, ta có thể trả giá sinh mạng mình vì nàng.
- Quả nhiên có tình nghĩa.
Sở Hoan thở dài:
- Triệu Tín, lời của ngươi, đương nhiên không phải giả dối.
- Cái gì?
- Ngươi nói nguyện ý một mạng đổi một mạng!
Sở Hoan tháo Huyết Ẩm Đao bên hông mình xuống, đặt lên bàn:
- Bản Đốc đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tự sát, bản Đốc có thể cam đoan, chắc chắn sẽ không để Tiểu Vân cuốn vào trong chuyện lần này, bản Đốc
còn có thể cam đoan với ngươi, để cho nàng sống tốt.
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức nói:
- Lời của Tổng đốc đại nhân, Triệu Tín sẽ không hoài nghi.
Gã cầm Huyết Ẩm Đao, rút đao, nhìn chằm chằm Sở Hoan:
- Chỉ trông mong sau khi Triệu mỗ chết, Tổng đốc đại nhân nhớ tới công
lao của Triệu Tín lần này, đối xử tử thế với người nhà của Triệu Tín và
Tiểu Vân.
Gã quay lưỡi đao lại, gác trên cổ mình, muốn tự sát. Đúng lúc này chợt nghe một tiếng thét kinh hãi:
- Đừng… !
Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Phương phu nhân xông vào trong phòng, khuôn
mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai gò má giăng đầy nước mắt.
Trong
nháy mắt Sở Hoan đã vươn tay, nắm cổ tay Triệu Tín. Cánh tay Triệu Tín
không thể động đậy, đương nhiên không cách nào tự vẫn. Gã nghe được
giọng nói, quay đầu nhìn sang, thấy Đông Phương phu nhân, thân thể gã
chấn động, thất thanh nói:
- Tiểu Vân, nàng… !
Sở Hoan cười ha ha, tóm lấy Huyết Ẩm Đao trong tay Triệu Tín, thu đao vào vỏ, tán thưởng nói:
- Triệu Tín, ngươi quả nhiên là hảo hán tử, không khiến người ta thất vọng.
Đông Phương phu nhân hai mắt đẫm lệ, trông thấy Triệu Tín bình yên vô sự, vừa vui mừng vừa kích động, run giọng nói:
- Triệu Tín, ngươi… vì sao ngươi lại làm như thế, như thế có đáng giá không?
Triệu Tín đứng dậy, đối mặt với Đông Phương phu nhân, hổ thẹn nói:
- Tiểu Vân, nhiều năm như vậy, khiến nàng nhận hết ủy khuất, đều là lỗi của ta, thế nhưng… Đông Phương Tín tâm ngoan thủ lạt, ta muốn báo được
thù lớn, đành phải nhẫn nại, ta chỉ trông mong nàng chớ trách ta.
- Ta không trách ngươi.
Đông Phương phu nhân lệ tuôn như suối trào:
- Nhiều năm như vậy, ta đã hiểu lầm ngươi, cho rằng ngươi là tiểu nhân
vong ân phụ nghĩa tham sống sợ chết, ta không biết, những năm này, ngươi chịu đựng được thế nào.
- Một ngày Đông Phương Tín chưa chết, ta sẽ không quên mối thâm cừu đại hận này một ngày.
Triệu Tín nắm chặt tay nói:
- Hôm nay có Tổng đốc đại nhân trợ giúp, thù lớn được báo, tâm nguyện của ta đã song.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Triệu Tín, bản Đốc hỏi ngươi một vấn đề rất quan trọng.
Triệu Tín lập tức khom người nói:
- Xin đại nhân hỏi!
- Hiện giờ phu nhân không chỗ nương tựa, không biết ngươi có nguyện ý chiếu cố nàng thật tốt hay không?
Sở Hoan trao Huyết Ẩm Đao lại bên hông, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Tín hỏi.
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức run giọng nói:
- Đại nhân, ý của ngài là?
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi giúp bản Đốc đại ân, nếu như bản Đốc thật sự giết ngươi, ngươi
nhất định cảm thấy bản Đốc tâm ngoan thủ lạt, qua sông đoạn cầu, giết
người diệt khẩu… !
Triệu Tín lúng túng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám nghĩ như vậy… !
Sở Hoan mỉm cười khẽ nói:
- Giống như lời ngươi nói, cho dù thế nào, Đổng Thế Trân bị ngươi giết, mọi người đều biết, tạm thời trong nhà môn không chứa nổi ngươi, ngươi
chỉ có thể mang theo người nhà tạm thời ẩn cư… Thê tử của ngươi đang chờ ngươi, nhưng con đường của phu nhân, bản Đốc đương nhiên phải suy nghĩ
kỹ một chút, nếu như ngươi nguyện ý, bản Đốc hi vọng sau này ngươi cũng
có thể chiếu cố phu nhân… À, phải nói, chiếu cố thật tốt Tiểu Vân phu
nhân!
Triệu Tín nhìn Đông Phương phu nhân hai mắt đẫm lệ, trong
mắt lộ vẻ kích động. Sở Hoan nhìn qua Đông Phương phu nhân, khẽ thở dài:
- Nguyện được tình lang, đến già không ly biệt, Tiểu Vân phu nhân,
ngươi và Triệu Tín thanh mai trúc mã, chỉ tiếc vận mệnh nhiều tai họa,
đường đời nhấp nhô, hôm nay xé tan màn đêm trông thấy ánh sáng, bản Đốc
không biết ngươi có còn nguyện ý đi theo Triệu Tín hay không?
Đông Phương phu nhân cắn cặp môi đỏ mọng, cúi đầu xuống, nước mắt rơi như mưa, trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:
- Tiện phụ đã là tàn hoa bại liễu, không thể… !
Triệu Tín nghe vậy, không nói hai lời, tiến lên ôm cổ Đông Phương phu nhân:
- Tiểu Vân, không nên nói vậy, ta cam đoan từ nay về sau, nhất định sẽ
chiếu cố nàng thật tốt. Còn nhớ cây hòe lớn trước cửa thôn kia, dưới gốc cây, ta đã từng lập lời thề với nàng, nhất dịnh phải chiếu cố nàng cả
đời, cùng nàng đầu bạc. Đúng như lời Tổng đốc đại nhân nói, chúng ta
đường đời nhấp nhô, vất vả xé tan màn đêm trông thấy ánh sáng, những tai nạn kia, chúng ta đều quên đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của chúng
ta, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, không để nàng chịu ủy khuất
nữa… !
Đông Phương phu nhân không thể tưởng được Triệu Tín lại
như vậy, được Triệu Tín ôm vào lòng, lại cảm nhận được an toàn và ấm áp
sau bao nhiêu năm, nhịn không được cũng ôm lấy Triệu Tín, giọng nói run
rẩy:
- Triệu Tín, ta nhớ được lời hứa của ngươi, chỉ cần không
chê ta, ta nguyện ý đi theo ngươi, nguyện ý cùng bạc đầu với ngươi… !
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, trông thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy hết sức vui sướng trong lòng, khẽ nói:
- Triệu Tín, tạm thời phải ủy khuất ngươi và phu nhân hai ngày, vào
trong ngục một chút, ta sẽ sắp xếp hai người rời đi, đến lúc đó bản Đốc
sẽ chuẩn bị đầy đủ chỗ ở và chi phí sinh hoạt, các ngươi cùng gặp lại
người nhà, xa chạy bay cao!
Triệu Tín buông Tiểu Vân phu nhân,
xoay người quỳ xuống dưới chân Sở Hoan, đàn ông bảy thước, nước mắt như
mưa, dập đầu:
- Tổng đốc đại nhân,
ân đức của ngài đối với Triệu Tín, ba đời ba kiếp cũng không cách nào
báo, Triệu Tín nguyện ba đời ba kiếp báo đáp ân đức của đại nhân!