Cảnh ban đêm thâm trầm, mọi thứ yên tĩnh.
Trong một sảnh ở
phủ Tổng đốc, chỉ có bốn người ngồi. Ngoài trừ Sở Hoan, Đỗ Phụ Công cùng Tô bá đang ngồi, ngoài ba người này, người còn lại sắc mặt bình thản,
mặc trường bào, đúng là Bùi Tích đại ca kết nghĩa của Sở Hoan.
- Hôm nay một là bày tiệc mời khách vì Tô bá, thứ hai cũng phải kính đại ca.
Sở Hoan nâng chén rượu nhỏ, nhìn Bùi Tích:
- Đại ca tới kịp thời, phối phương đối phó bệnh dịch đã ban bố cáo, nếu như không có đại ca, đại nạn lần này không thể tránh được.
Đỗ Phụ Công vuốt cằm nói:
- Bùi huynh thế ngoại cao nhân, cứu dân như cứu hỏa, câu cửa miệng nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, lần này Bùi huynh cứu được
tính mạng ngàn vạn người…
Bùi Tích thần sắc bình tĩnh, lại cười nói:
- Đây là chuyện trong bổn phận của ta…
Gã nhìn về phía Sở Hoan, cười nói:
- Nhị đệ, hiện giờ dân chúng toàn thành đều tưởng rằng thần linh báo
mộng cho ngươi, truyền thụ cho người phối phương giải độc, chẳng mấy
chốc chuyện này sẽ lan truyền ra ngoài, dân chúng Tây Quan chắc chắn
phải mang ơn ngươi rồi.
Sở Hoan cười khổ nói:
-
Đây còn không phải đại ca dạy ta, thật ra… tiểu đệ thực sự hổ thẹn trong lòng, đây đều là công lao của đại ca cùng Trương Y thánh…
Lời hắn còn chưa dứt, Bùi Tích đã giơ tay lên nói:
- Không nên nói như vậy, thật ra ta cũng có tư tâm.
- Tư tâm?
- Ban đầu tìm sư huynh nghiên cứu chế tạo phối phương, quả thực là muốn dốc lòng vì dân chúng Tây Quan.
Bùi Tích vuốt râu cười nói:
- Chẳng qua biết rõ Nhị đệ tới Tây Quan nhậm chức, vi huynh một lòng muốn giao phối phương này cho ngươi.
Sở Hoan cảm kích nói:
- Đại ca muốn giúp ta mua chuộc lòng dân Tây Quan.
Đỗ Phụ Công lại nghiêm mặt nói:
- Thật ra nhìn như là Bùi huynh trợ giúp đại nhân, có vẻ là tư tâm,
nhưng nếu nói thật lại vẫn là công lớn… Đại nhân muốn trị một phương,
điểm đầu tiên chính là phải an lòng dân, được lòng dân. Lòng dân là căn
cơ, không có lòng dân, cho dù khát vọng có lớn, đó cũng chỉ là lý luận
suông mà thôi. Lần này Bùi huynh dùng phối phương khiến cho dân chúng
mang ơn đại nhân, từ đó đại nhân đã có căn cơ ban đầu, như vậy mới có
thể thống trị một phương. Nói cho cùng, có thể thống trị một phương ngay ngắn rõ ràng, bản thân cũng phải làm việc có lợi cho dân.
Bùi Tích cười ha ha nói:
- Một câu của Đỗ tiên sinh làm tỉnh người trong mộng. Xem ra tư tâm này của Bùi Tích, quả thực là ẩn chứa công lớn.
Nhất thời mọi người cười ha ha, Sở Hoan lập tức thở dài:
- Chỉ tiếc Trương thần y cùng Xoa Bác đại sư nhàn vân dã hạc, lại không thể nói cảm ơn trước mặt họ, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể gặp họ.
- Gặp nhau không bằng không gặp.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Họ đều là người trong y đạo, nơi họ xuất hiện, nhất định có bệnh tai, ẩn ý của ta, càng ít gặp họ càng tốt.
Gã lại hỏi:
- Đúng rồi, Nhị đệ, hôm qua ngươi đề cập chuyện muối ăn, có thể sắp xếp?
- Tô lão thái gia đã phái người tới núi Tây Hạp thăm dò địa hình, không có gì bất ngờ xảy ra, ruộng muối thứ nhất sẽ xây ở sơn cốc Tây Hạp.
Sở Hoan giải thích:
- Vốn đang muốn bảy họ Tây Quan góp một số tiền bạc xây dựng ruộng
muối, chẳng qua lần này Tô bá mang tới bạc từ quan nội, chuyện tiền bạc
cũng đã giải quyết, không cần tới bảy họ Tây Quan.
- Sau khi vấn đề chế muối được giải quyết, chính là vấn đề con đường buôn bán.
Bùi Tích vuốt râu nói:
- Nếu như chiến sự Đông Nam kéo dài không kết thúc, quan nội chắc chắn
nhanh chóng rơi vào thiếu muối, muối mới vào quan, tiền lời nhất định
không nhỏ.
Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Hai ngày
nay ta cũng từng nghe nói, hàn thạch cũng coi là đặc sản Tây Bắc, cũng
không phải nói quan nội không có hàn thạch, nhưng so sánh với Tây Bắc,
không đáng nhắc tới. Mà nơi tập trung hàn thạch ở Tây Bắc, có bảy phần
là ở cảnh nội Tây Quan, bên Bắc Sơn kia chiếm được hai thành, Thiên Sơn
Đạo chưa tới một thành.
- Đỗ tiên sinh, hôm nay vừa lúc ở đây, ta có một việc nhờ ngươi.
Sở Hoan trịnh trọng nhìn Đỗ Phụ Công:
- Hai ngày nay ta luôn nghĩ, việc này cũng chỉ có thể giao cho tiên sinh làm.
- Xin đại nhân phân phó.
- Ta chuẩn bị xây dựng một nha môn mới.
Sở Hoan đáp:
- Vốn muối quan chở tới từ trong quan nội, đều là do Quan Diêm Thự phụ
trách điều phối, nhưng hiện giờ ta lại không định sử dụng Quan Diêm Thự. Mặc dù Quan Diêm Thự là nha môn bình thường, nhưng vô cùng quan trọng,
đám người Đổng Thế Trân kia đã sớm nhìn chằm chằm, đã sắp xếp người của
họ ở bên trong. Vốn ta chuẩn bị tìm lý do thay đổi người bên trong,
chẳng qua suy nghĩ, tốn thời gian đối phó những người kia, không bằng
trực tiếp thiết lập một nha môn mới.
Đỗ Phụ Công nói:
- Ý của đại nhân là, bỏ qua Quan Diêm Thự?
Gã do dự:
- Chẳng qua Quan Diêm Thự quản lý muối ăn, đại nhân thiết lập nha môn
khác, sợ rằng làm trái pháp luật triều đình, đám người Đổng Thế Trân
không có khả năng từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tấu triều đình.
- Đúng vậy.
Sở Hoan đáp:
- Quan Diêm Thự là nha môn điều phối muối quan, mà trước đây muối quan
trực tiếp do nha môn Hộ Bộ điều chuyển tới các Đạo, nó là một phần của
Hộ Bộ, thuế muối cũng trực tiếp giao nộp vào Hộ Bộ.
Hắn mỉm cười nói:
- Chẳng qua Thánh thượng lại tự mình hạ ý chỉ, miễn trừ ba năm thuế má
cho Tây Bắc, nói cho cùng Quan Diêm Thự quản lý muối ăn đúng là rút thuế má giao nộp, hiện giờ không cần họ phải giao nộp thuế má, đương nhiên
cũng không cần họ quản lý muối ăn. Trong vòng ba năm, thu hồi quyền lợi
điều phối của Quan Diêm Thự, do nha môn địa phương mới thiết lập quản lý khai thác điều phối muối ăn, qua ba năm có thể xem tình hình chuyển
giao lại quyền lợi.
Đỗ Phụ Công và Bùi Tích liếc nhau, trong
mắt đều vui vẻ, mặc dù chỉ là một câu ý chỉ miễn thuế ba năm, nhưng môn
đạo trong này kỳ thực rất nhiều.
Cái gọi miễn thuế ba năm,
thực sự không phải chỉ toàn bộ công nông thương Tây Bắc không cần giao
nộp thuế mà, mà chỉ là giảm bớt thuế má, có một số thuế má vẫn tồn tại,
số thuế má này được đưa vào tài chính địa phương, dùng để xây dựng địa
phương.
Như vậy, tài chính địa phương do địa phương điều
chỉnh, Quan Diêm Thự thuộc về cơ cấu triều đình, thu nạp thuế má giao
nộp cho Hộ Bộ Ti, sau đó chuyển vào Hộ Bộ. Nhưng hiện giờ không cần giao nộp thuế cho triều đình, vì dễ quản lý tài chính, địa phương thiết lập
nha môn mới cũng không phải không được.
- Đại nhân thiết lập nha môn mới, đã có tên chưa?
- Tân Diêm Cục thế nào?
Sở Hoan cười đáp:
- Chúng ta khai thác ra muối mới, thành lập Tân Diêm Cục, Tân Diêm Cục
quản lý toàn bộ khai thác hàn thạch trong cảnh nội Tây Quan Đạo, ngoài
ra quy định muối, tiêu thụ, đều cần Tân Diêm Cục phụ trách quản lý, tài
chính bán muối thu được, trực tiếp đưa vào Tân Diêm Cục.
Đỗ Phụ Công suy nghĩ, hỏi:
- Đại nhân nói là, để Đỗ mỗ gánh vác công việc của Tân Diêm Cục này?
- Không phải Đỗ tiên sinh không ai hơn được.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Ngoại trừ Đỗ tiên sinh, ta thực sự nghĩ không ra người lựa chọn thích hợp hơn.
Bùi Tích cười nói:
- Đỗ tiên sinh, hiện giờ ngươi đã là nhân viên thu chi phủ Tổng dốc,
Nhị đệ chỉ cho người quản lý lớn hơn một chút, quản lý sổ sách Tân Diêm
Cục, đối với ngươi mà nói cũng không phải việc khó.
Đỗ Phụ Công do dự một chút, nói:
- Đại nhân đã tin được, Đỗ mỗ có thể thử một lần.
Sở Hoan cười lên ha ha, nâng chén kính Đỗ Phụ Công một ly.
Ăn uống linh đình, lúc đêm khuya, Tố bá đi nghỉ ngơi trước, Đỗ Phụ Công cũng không thắng được tửu lực, lui xuống. Chỉ còn lại hai người Sở Hoan và Bùi Tích, hai huynh đệ liền uống vài chén, cũng hơi say sưa, Sở Hoan buông ly rượu nói:
- Đại ca, lần này huynh đệ chúng ta gặp
nhau, nói gì cũng không cần tách ra nữa, sau này đại ca hãy ở lại bên
cạnh tiểu đệ, giúp đỡ tiểu đệ.
Bùi Tích nhìn Sở Hoan, bình tĩnh nói:
- Nhị đệ, ngươi tới Tây Quan nhậm chức, nguyện vọng lớn nhất trong lòng là gì?
- Nguyện vọng?
Sở Hoan sững sờ, suy nghĩ, mới lắc đầu cười khổ nói:
- Thật sự mà nói, cũng chỉ hy vọng có thể khiến cho dân chúng ổn định lại…
- Vi huynh biết rõ đây là tâm nguyện hiện tại của ngươi.
Bùi Tích khẽ thở dài:
- Thế nhưng Nhị đệ cảm thấy muốn làm cho Tây Quan yên ổn, có phải là chuyện dễ dàng?
- Điều này… thật ra hiện tại ta cũng là đi một bước tính một bước.
Sở Hoan thở dài:
- Đại ca cũng biết, tiểu đệ vào triều làm quan cũng không quá hai năm,
cơ duyên xảo hợp, đột nhiên bị điều đến Tây Quan làm Tổng đốc, mọi việc
đều không có đầu mối, chính bởi vì như vậy mới cần Đỗ tiên sinh cùng đại ca trợ giúp bên người.
Bùi Tích chăm chú nhìn Sở Hoan, chậm rãi nói:
- Nhị đệ, ngươi có biết, triều đình… hoặc là nói, Hoàng đế phái ngươi
tới Tây Quan, là bởi vì sao? Cũng không phải triều đình không có quan
viên thích hợp đảm nhiệm Tổng đốc Tây Quan, vì sao lại để ngươi tới?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, hỏi ngược lại:
- Ý của đại ca là?
- Một núi cần hai hổ.
Bùi Tích thở dài:
- Tây Bắc là một ngọn núi, Hoàng đế không hi vọng trông thấy một con hổ xưng vương xưng bá ở Tây Bắc. Từ xưa tới nay, Tây Bắc vốn là nơi loạn
lạc bộc phát, Đông Nam đang loạn, triều đình đương nhiên không thể bỏ
mặc không quản Tây Bắc, thế nhưng dùng năng lực hiện giờ của triều đình, chưa chắc có bản lĩnh khống chế Tây Bắc.
Sở Hoan nhíu mày, Bùi Tích cười nói:
- Nhị đệ, ngươi tới Tây Quan, phải chăng cảm giác được bị quản chế khắp nơi?
Sở Hoan thật lòng coi Bùi Tích là huynh đệ của mình, không hề giấu diếm, gật đầu nói:
- Đại ca nói là Chu đảng?
- Không sai.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Nhị đệ đương nhiên cảm giác được, mặc dù Chu Lăng Nhạc là Tổng đốc
Thiên Sơn Đạo trên danh nghĩa, nhưng mà tay của người nọ duỗi thực dài…
Ba Đạo Tây Bắc, trải rộng thế lực của hắn, cái gọi là thời thế tạo anh
hùng, Chu Lăng Nhạc tuyệt đối không phải kẻ đơn giản. Tổng đốc ba Đạo
Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc thừa cơ hội chiến loạn, nhanh chóng phát triển
thực lực của mình.
Gã dừng một chút, nói:
- Nhị đệ nên biết, Đại Tần có câu nói tám chuồng ngựa lớn, Tây Bắc độc chiếm ba chuồng ngựa… !
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Tiểu đệ từng nghe nói, Tây Quan Đạo có chuồng ngựa Lạc Nhật, chỉ là…
Chuồng ngựa Lạc Nhật này hiện giờ thực sự là mặt trời lặn phía tây,
chuồng ngựa trống trải, không còn ngựa…
Bùi Tích lắc đầu:
- Tần quốc có hai loại ngựa có thể lên trận giết địch, một là ngựa Liêu Đông, một là ngựa Tây Bắc. So sánh mà nói, ngựa Tây Bắc dường như còn
cao hơn ngựa Liêu Đông một bậc… Năm đó thiết kỵ Đại Tần tung hoành thiên hạ, quân đoàn kỵ binh sử dụng chính là ngựa Tây Bắc.
Gã nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Nhị đệ, bây giờ đệ có thể thấy được bao nhiêu ngựa Tây Bắc?
Sở Hoan như có suy nghĩ, Bùi Tích cười nhạt nói:
- Đều nói người Tây Lương đánh vào quan nội, cướp bóc giết người, cướp
rất nhiều thứ, vô luận là khoáng sản hay là ngựa, người Tây Lương cướp
sạch từ Tây Bắc… Nhưng nếu như ngươi tới nông trường dưới Thiên Sơn
nhìn, ngươi sẽ biết rõ, ngựa Tây Bắc dưới Thiên Sơn, đông nghìn nghịt,
ngựa Tây Bắc đương nhiên bị người Tây Lương cướp đi một bộ phận, nhưng
phần lớn ngựa lại tới dưới chân Thiên Sơn.