Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 810: Q.7 - Chương 810: Gừng càng già càng cay




Hai người mò mẫm đi tới, thì thấy phía trước có ánh đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng bên kia có một song sắt. Một đôi tay to nắm chặt hai thanh sắt, lay rất mạnh, như muốn bẻ gãy đôi song sắt đó vậy. Người này vừa lắc vừa la lối om sòm, giọng giận dữ. Đúng là giọng nói mà lúc nãy Sở Hoan nghe thấy. Hắn nhìn La Đa, hạ giọng nói:

- Đại ca, ta biết hắn.

- Hả?

La Đa có chút bất ngờ:

- Là bằng hữu của ngươi?

Sở Hoan đáp:

- Cho dù không phải là bằng hữu, cũng không phải là kẻ thù. Người đó là Quỷ Phương nhân.

Hắn nhìn xung quanh, cẩn thận đi tới, đến bên cạnh song sắt. Người bên trong chắc cũng đã nhận ra bên ngoài có động tĩnh, đang định chửi ầm lên, nhưng đến khi thấy rõ mặt người bên ngoài liền nuốt câu chửi xuống.

Sở Hoan vừa nghe thấy giọng nói cũng đã nhận ra đó là giọng của đại hán Quỷ Phương Hách Cốt.

Đến lúc này nhìn thấy, quả nhiên là Hách Cốt. Hách Cốt tất nhiên cũng nhớ rõ mặt Sở Hoan, vẻ mặt đang phẫn nộ chuyển ngay sang mừng rỡ:

- Đạt khách, là ngươi…. Vì sao ngươi lại ở đây?

Gã chưa dứt lời, Sở Hoan đã đưa ngón tay đặt lên miệng, ra hiệu Hách Cốt không nên làm ồn.

Hách Cốt hiểu được, gật đầu, quay lại nhìn phía sau hạ giọng nói:

- Phụ thân…

Không đợi gã kêu lần nữa, từ bên trong có một bóng người đi ra sát song cửa, chính là Quỷ chủ Hách Khê Cốc.

Sở Hoan nhìn thấy Quỷ chủ cũng ở đây, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.

Ở đại ngục Hình bộ Ti, đám người Hách Khê Cốc không biết mất tích lúc nào. Sở Hoan vẫn lo lắng cho an nguy của bọn họ. Lúc này gặp họ ở đây, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Hách Khê Cốc hiển nhiên gầy đi rất nhiều, nhìn thấy Sở Hoan liền tỏ ra vui mừng. Nhưng rất nhanh, Sở Hoan thấy rõ ràng trong con ngươi của Hách Khê Cốc hiện ra vẻ nghi hoặc, thậm chí, đề phòng.

Trong lòng Sở Hoan hiểu, bọn họ bị bắt tới đây, không thấy mặt trời. Hắn đột nhiên xuất hiện, Hách Khê Cốc sinh lòng nghi ngờ cũng dễ hiểu. La Đa ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Ta đi canh chừng.

Rồi cũng không nói hai lời, nhẹ nhàng đi ra. Sở Hoan cảm kích. Hắn biết La Đa đã đoán ra hắn và Hách Khê Cốc cần nói chuyện riêng, cho nên tránh đi.

- Đạt khách, sao ngươi tới đây?

Hách Khê Cốc hỏi:

- Ngươi có biết đây là nơi nào không?

Sở Hoan đứng trước cửa sắt hỏi:

- Quỷ chủ, các ngươi ổn cả chứ?

- Đạt khách yên tâm. Chúng ta cũng không quá tệ.

Hách Khê Cốc thở dài:

- Ngày đó, sau khi người rời khỏi, chúng ta ăn chút đồ ăn bọn họ mang đến liền bất tỉnh nhân sự. Đến khi tỉnh lại, thì đã thấy bị nhốt ở trong này.

Lão nhíu mày:

- Ta cảm thấy nơi này không phải là đại lao Hình bộ Ti.

Sở Hoan thở dài, do dự một chút, rốt cuộc hỏi:

- Quỷ chủ có biết Chước Tử Lĩnh không?

- Chước Tử Lĩnh?

Hách Khê Cốc ngớ người, nhíu mày suy tư, một lúc sau mới kinh ngạc hỏi:

- Ý của đạt khách là chúng ta đang ở Chước Tử Lĩnh? Sao có thể như vậy được? Chước Tử Lĩnh cách Thái Nguyên phải đến hai ba ngày đường…

Trên mặt lão tràn đầy vẻ ngạc nhiên, thể hiện hết sự kinh ngạc của mình:

- Vì sao bọn họ lại đưa chúng ta đến một nơi xa như vậy?

Sở Hoan thở dài, ngồi xuống ngay ngoài cửa lao. Hách Khê Cốc cũng ngồi xuống. Hai người cách nhau một cánh cửa. Sở Hoan hạ giọng nói:

- Quỷ chủ có biết Thiên Môn đạo?

- Thiên Môn đạo?

Hách Khê Cốc cau mày:

- Đạt khách cũng biết Thiên Môn đạo?

Sở Hoan nghe ý tứ của lão thì cũng đoán lão biết sự tồn tại của Thiên Môn đạo. Quả nhiên nghe Hách Khê Cốc nói:

- Không dối gạt đạt khách, từ năm trước, người của Thiên Môn đạo ba lần bốn lượt tìm lão hủ. Bọn họ đưa ra đủ các điều kiện, hoa ngôn xảo ngữ, muốn ta cho tất cả người Quỷ Phương gia nhập Thiên Môn đạo. Ngày sau, nghe theo sự điều khiển của bọn họ. Việc này liên quan đến hưng vong của người Quỷ Phương, lão hủ tất nhiên không đáp ứng.

Sở Hoan chắp tay nói:

- Quỷ chủ cơ trí.

Rồi không giấu diếm, đem toàn bộ chuyện của Thiên Môn đạo ở Chước Tử Lĩnh nói cho Hách Khê Cốc biết.

Hách Khê Cốc giờ mới hiểu, mình đã bị người của Thiên Môn đạo bắt vào nhốt trong hang động ngầm dưới lòng Chước Tử Lĩnh.

Hách Cốt ở bên cạnh nghe thấy, nắm chặt tay lại:

- Đám cẩu tạp chủng này, có lẽ là vì trước đây chúng ta từ chối không gia nhập đạo môn cho nên bọn họ mới bắt cóc cha ta?

Hai tròng mắt gã như bốc hỏa. Hiển nhiên, người đàn ông này vẫn chứng nào tật ấy, rất nóng giận.

Hách Khê Cốc lắc đầu:

- Chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Chúng ta ở đây rất tốt, ăn uống đầy đủ, chỉ là không một ai đến đây nói câu nào với chúng ta cả. Lão hủ cảm giác, mục tiêu của bọn chúng chưa chắc chỉ là mấy người chúng ta, mà là toàn bộ Quỷ Phương.

Sở Hoan gật đầu:

- Lão Quỷ chủ anh minh.

Hách Khê Cốc khoát tay cười khổ:

- Người Quỷ Phương chúng ta tính tình nóng nảy. Động chủ 16 động phần lớn đều là người bốc đồng.

Lão dừng một chút, cau mày nói:

- Lão hủ vẫn lo lắng, có người muốn nhân dịp lão hủ mất tích mà lợi dụng người Quỷ Phương.

- Quỷ chủ cảm thấy là ai muốn như vậy?

- Chúng ta đang nằm trong tay Thiên Môn đạo. Người Thiên Môn đạo tự nhiên là đáng nghi nhất.

Hách Khê Cốc nói:

- Tuy nhiên, lúc trước lão hủ đã triệu tập 16 động chủ, nói cho bọn họ biết, bất kỳ ai muốn cấu kết với Thiên Môn đạo, gia nhập Thiên Môn đạo thì coi như tự tuyệt với người Quỷ Phương, xin lỗi liệt tổ liệt tông người Quỷ Phương. Vì thế lão hủ từng sai Quỷ vu tế tổ, tế cáo tổ linh. Nếu có ai khiến người Quỷ Phương gặp nạn, toàn tộc sẽ giết. Người Quỷ Phương chúng ta vô cùng kính sợ tổ tiên. 16 động chủ lúc trước cũng đã lập lời thề. Cho nên, cho dù là người Thiên Môn đạo đến chào mời, các động chủ cũng quyết không nhận lời. Giả sử nhất thời hồ đồ, nhưng chỉ cần nửa động chủ phản đối, Thiên Môn đạo cũng không thể thực hiện được ý đồ của họ.

Sở Hoan khâm phục nói:

- Lão Quỷ chủ rất hiểu đại nghĩa, một lòng vì tộc nhân. Sở mỗ khâm phục.

- Nhưng lão phu lo lắng Hoàng gia sẽ nhân cơ hội này mà làm bậy.

Hách Khê Cốc cười khổ:

- Hoàng Tri Quý của Hoàng gia không phải là đèn đã cạn dầu. Miệng lưỡi y rất giảo hoạt. Lão hủ và y đã tiếp xúc vài lần, tâm cơ người này rất sâu. Chỉ sợ…

Nói đến đây, lão ngừng lời, lắc lắc đầu, lại thở dài.

Sở Hoan cũng nhíu mày:

- Lão Quỷ chủ nói là Hoàng gia sẽ lợi dụng người Quỷ Phương?

Hách Khê Cốc gật đầu:

- Đạt khách, không dối gạt ngươi. Người Quỷ Phương gần đây sống rất chật vật. Kiếm miếng ăn bỏ vào mồm cũng còn khó khăn. Những khi nạn đói hoành hành, thậm chí, có một số động chủ đã nghĩ đến chuyện đi cướp…

Lão lúng túng nói:

- Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ. Lúc này Hộ bộ Ti không giao lương thực đúng thời hạn. Lại đang vào đông, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chết vì đói và lạnh. Hoàng gia vốn là gia tộc giàu có nhất An Ấp, tiền của không thiếu…

Lão nhìn Sở Hoan, vẻ mặt ngưng trọng:

- Lão hủ chỉ sợ Hoàng Tri Quý sẽ dùng lương thực để mua chuộc người Quỷ Phương. Nếu Hoàng gia dùng lương thực để trao đổi, ta không chắc các động chủ sẽ không động tâm.

Hách Cốt đứng bên cạnh nói:

- Quỷ Phương chúng ta có 3000 dũng sĩ. Chúng ta sinh sống trong rừng núi, từ nhỏ đã làm quen với việc săn bắn. Người Quỷ Phương là tiễn thủ trời sinh. Hằng năm phải trèo đèo lội suối, sức khỏe có thừa. Đạt khách, ta nói lời này có thể ngươi không thích nghe. Người Tần các ngươi sức khỏe ốm yếu, một người Quỷ Phương chúng ta có thể đối phó với ba bốn người Tần…

- Không nên nói bậy bạ.

Hách Khê Cốc liếc mắt nhìn Hách Cốt:

- Chúng ta đều là người Tần.

Sở Hoan cười cười, lơ đãng nói:

- Hách Cốt đại ca, ý tứ của đại ca Sở Hoan hiểu. Quỷ chủ không cần trách cứ.

Hách Cốt gãi đầu, hơi lúng túng nói:

- Ta cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi. Đạt khách, ngươi cũng đừng để ý. Thân hình ngươi rắn chắc, bản lĩnh không kém, không phải là người Tần bình thường.

Sở Hoan cười ha hả, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, khẽ nói:

- Lão Quỷ chủ, theo như ý của ngài, ngài cảm thấy Hoàng Tri Quý đã tới Đại Kỳ Mông sơn chưa?

Hách Khê Cốc khẽ vuốt cằm:

- Nếu lão hủ không đoán sai, bọn họ giam lỏng lão hủ ở nơi này, chính là để nhân cơ hội đó mà vào…

Hách Cốt đứng ở bên cạnh nhịn không được nói:

- Phụ thân, đạt khách nói, Thiên Môn đạo bắt chúng ta có liên quan gì đến Hoàng gia? Chẳng lẽ Thiên Môn đạo giúp Hoàng gia làm phản?

Hách Khê Cốc nghiêm nghị nói:

- Thế thì chưa chắc. Hoàng gia đã phản bội rồi. Một lòng muốn đối địch với triều đình. Mà Thiên Môn đạo nhân và triều đình cũng như nước với lửa. Hai thế lực này có chung một kẻ thù, rất có thể sẽ bắt tay với nhau.

Sở Hoan trong lòng thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay. Hắn hạ giọng nói:

- Đúng như thế, có lẽ Hoàng gia đã gia nhập Thiên Môn đạo rồi.

Hách Khê Cốc nói:

- Nói như thế, người Thiên Môn đạo làm việc quá mức quái dị. Bọn họ vài lần tìm ta, một bộ cao thượng ngạo nghễ. Làm như thế chỉ có theo Thiên Môn đạo, người Quỷ Phương mới có tiền đồ. Hoàng gia tác oai tác quái tại An Ấp, cho tới nay cũng thể hiện thái độ như thế. Nghe nói Hoàng Tri Quý mắt cao hơn trán. Trước kia Tổng đốc đại nhân đối với y cũng phải nhún nhường vài phần. Lão hủ cảm thấy Hoàng Thiên Dịch cũng không phải là người cam tâm chịu thiệu, chưa chắc đã nghe theo điều khiển của Thiên Môn đạo.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Trên thực tế Sở Hoan trong lòng vẫn hoài nghi Hoàng gia không biết đã gia nhập Thiên Môn đạo chưa? Nhưng lúc này nghe lão Quỷ chủ nói một hồi, thầm cảm thấy Hoàng Thiên Dịch chưa chắc đã thuận theo Thiên Môn đạo.

Hách Cốt ở bên cạnh nói:

- Nếu Hoàng gia không có khả năng bắt tay với Thiên Môn đạo, thì vì sao Thiên Môn đạo lại bắt chúng ta?

Hách Khê Cốc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hách Cốt một cái. Lão cảm thấy buồn phiền vì trí tuệ của con mình kém mình quá xa.

Sở Hoan đã cười:

- Hách Cốt đại ca, mục đích của môn đạo hôm nay, chính là muốn náo động thiên hạ. Hoàng gia mặc kệ có phải là người của bọn họ hay không, chỉ quan tâm đến việc đối kháng triều đình. Thiên Môn đạo tất nhiên là hoan nghênh điều đó. Có lẽ bọn họ biết mình không thể mua chuộc người Quỷ Phương. Nhưng bọn họ biết Hoàng gia thì có thể. Điều kiện tiên quyết là lão Quỷ chủ không có ở Đại Kỳ Mông sơn. Cho nên bọn họ giam lỏng lão Quỷ chủ và Hách Cốt đại ca. Bọn họ đang gián tiếp tạo cơ hội cho Hoàng gia. Nếu Quỷ Phương và Hoàng gia liên kết đối đầu với quan phủ, chính là điều mà Thiên Môn đạo muốn thấy nhất.

Hách Cốt hiểu được, ngượng ngùng cười cười, mắng:

- Hôm nay người của đạo môn quả nhiên là đê tiện vô sỉ. Đúng rồi, đạt khách, ngươi làm thế nào mà đến được nơi này? Nơi này nếu là địa bàn của Thiên môn đạo, vì sao ngươi có thể đi vào?

Sở Hoan đang định trả lời, đúng vào lúc này, chợt nghe có tiếng nói:

- Ngươi là Sở Hoan? Người nào là Sở Hoan?

Giọng nói này rất trầm thấp, truyền tới từ bên cạnh. Sở Hoan giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra bên cạnh phòng giam của Hách Khê Cốc có một phòng giam khác. Hai phòng này cách nhau không xa. Giọng nói đột nhiên truyền tới này, phát ra từ gian phòng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.