Tiếu phu nhân như suy nghĩ gì đó, nhíu mày lại, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:
- Hằng nhi, huynh đệ Tĩnh Sanh đều đã chết, lão già đó không còn ai kế
vị, những quan viên thủ hạ của lão ta không có nghị luận gì?
- Nghị luận?
Tiếu Hằng cười đau khổ:
- Cháu cũng đã nghe bọn họ nói, sau khi huynh đệ họ chết, người thừa kế của Tiếu Hoán Chương chỉ có thể là cháu. Bọn họ không rõ nội tình,
không biết Tiếu Hoán Chương đã có ý giết cháu!
- Cháu nói là, những quan viên kia đều cho rằng cháu đương nhiên là người thừa kế?
Hai mắt Tiếu phu nhân sáng lên.
Tiếu Hằng khẽ gật đầu, thở dài:
- Thúc mẫu, bọn họ nói vậy, nhưng quyền quyết định vẫn trong tay Tiếu
Hoán Chương. Tiếu Hoán Chương sẽ không truyền vị trí lại cho cháu, mà
ngược lại, muốn lấy mạng cháu.
Ánh mắt Tiếu Phu nhân sáng lên, giơ tay ra, cầm tay Tiếu Hằng nói:
- Hằng nhi, ngươi thực sự đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng
không phải là không còn đường nào để đi. Ít nhất còn có một con đường có thể đi.
- Hả?
Tiếu Hằng vội vàng nói:
- Thúc mẫu sao lại nói vậy?
Tiếu phu nhân cười nhạt:
- Chuyện đã đến nước này, e rằng đúng như Sở Hoan nói, Tiếu Hoán Chương có lẽ đã có ý giết ngươi. Hằng nhi, ngươi cam chịu ngồi yên chờ đợi
sao?
- Cháu đương nhiên không cam lòng.
Tiếu Hằng nắm lấy đôi tay mềm mại của Tiếu phu nhân:
- Cháu muốn sống cả đời cũng thúc mẫu, sao lại cam chịu chết trong tay
Tiếu Hoán Chương? Thúc mẫu, đã không còn đường nào để đi, hay là... hay
là thúc mẫu bỏ trốn cùng cháu. Trời đất rộng lớn, lẽ nào không có nơi
nào cho chúng ta dung thân?
Tiếu phu nhân cười nhẹ nhàng, mê hồn người:
- Hằng nhi, thúc mẫu đương nhiên bằng lòng cùng ngươi phiêu bạt chân
trời. Nếu thực sự có ngày đó, thúc mẫu không oán hận gì. Hằng nhi đến
đâu, thúc mẫu cùng sẽ theo đến đó.
Ngừng một lát, cười khẽ:
- Nhưng hiện tại có một cơ hội rất tốt trước mắt, chúng ta không chỉ
không phải phiêu bạt chân trời góc bể vẫn có thể giúp ngươi chiếm được
vị trí của Tiếu Hoán Chương. Hằng nhi, ngươi có đồng ý không?
- Chiếm?
Tiếu Hằng giật mình.
Tiếu phu nhân nói khẽ:
- Dù gì tất cả mọi người đều đã cho rằng ngươi đương nhiên sẽ là người
thừa kế, vậy thì...nếu lúc này Tiếu Hoán Chương đột nhiên chết, có phải
ngươi sẽ thuận lợi kế vị? Bọn họ đều cho rằng ngươi là người thừa kế
thích hợp, thúc mẫu đứng bên giúp đỡ, ngươi nhất định có thể ngồi lên vị trí Tổng đốc Bắc Sơn.
Tiếu Hằng nhíu mày:
- Dù lão ta bị bệnh, nhưng nhìn trạng thái của lão ta hiện nay, chỉ e không chết nhanh như vậy...!
- Chúng ta có thể giúp lão ta.
Tiếu phu nhân lạnh lùng nói.
Tiếu Hằng kinh hãi trong lòng, nhìn gương mặt mê hồn của nàng, có chút sợ hãi, nói:
- Thúc mẫu, người nói là, chúng ta... chúng ta ra tay giết lão ta?
- Không phải lão ta chết, chính là ngươi chết. Hằng nhi, lão ta đã
chuẩn bị ra tay với ngươi rồi, nếu ngươi không động thủ, chỉ có thể ngồi đó đợi chết. Ngươi cam lòng sao?
Tiếu phu nhân hạ giọng nói.
Tiếu Hằng chắp tay.
Không sai, không phải ngươi chết thì ta vong.
Tiếu Hoán Chương đã có ý giết người, vậy tiền đồ u ám của mình, vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu thực sự có thể làm cho lão ta chết đi, bản thân
không chỉ có thể có được đại quyền Bắc Sơn mà còn có thể độc chiếm Tiếu
phu nhân cho riêng mình, cùng lúc có được quyền thế và mỹ nhân.
Hai mắt y sáng lên, một lát sau định nói gì thì nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, vội buông lão tay Tiếu phu nhân ra, liền thấy có người
đứng ở cửa, bẩm:
- Tiếu Đại nhân, Tổng đốc đại nhân nói người sau khi sắp xếp tốt cho Tiếu phu nhân lập tức đến nha môn, có chuyện dặn dò.
- Được, ta sẽ đến ngay.
Chờ hạ nhân đi ra, Tiếu Hằng cau mày nói:
- Chỉ e lão ta giao chuyện đi giảng hòa. Thúc mẫu, thời gian cấp bách, chúng ta nên làm sao mới tốt?
- Hằng nhi, ngươi không cần vội. Bây giờ ngươi nên đi gặp lão ta, đoán ý tứ lão ta thế nào.
Tiếu phu nhân cười nhạt, ghé sát tai y nói:
- Đêm nay, qua giờ Tý, ngươi lén đến sân sau, đến lúc đó ta mở cửa cho
ngươi. Lúc đó, lão già kia nhất định đã ngủ say, chúng ta sẽ bàn tiếp.
Y ngửi thấy hương thơm của sự chín chắn trên người nàng, rung động, khẽ nói:
- Đêm nay cháu sẽ đến, nhưng thúc mẫu phải đồng ý với cháu, cho cháu âu yếm...!
Tiếu phu nhân làm dáng, chỉ tay vào mũi y, khẽ nói:
- Lúc đó ta sẽ sắp xếp kẻ dưới đi ra, ngươi cứ việc đến, thúc mẫu...
lúc đó thúc mẫu là của ngươi. Ngươi, ngươi muốn chơi... làm trò gì, thúc mẫu đều nghe ngươi...!
Tiếu Hằng vui mừng trong lòng, rời
căn nhà đó đến huyện nha, các quan viên đều đã đến. Ở phía sau, Tiếu
Hoán Chương đang ngồi tựa vào ghế, mặc thường phục, nhìn rất già và yếu
ớt. Tiếu Hằng cười thầm, ngầm nghĩ lão già này có tư cách gì mà hưởng
thụ thúc mẫu, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Nên biết rằng người phụ nữ
kia sớm đã phục vị dưới háng y. Sau một thời gian nữa, không chỉ có nàng ta sẽ thuộc về ta mà ngay đến quyền lực của lão cũng sẽ rơi hết vào tay ta, nhưng y vẫn ra vẻ cung kính, khiêm nhường. Sau khi hành lễ, Tiếu
Hoán Chương lại rất hòa nhã, cho y ngồi xuống, hỏi:
- Đã sắp xếp tốt cho phu nhân rồi?
- Vâng, thúc mẫu lo cho bệnh tình của thúc phụ vì vậy đến chăm sóc, đã sắp xếp thỏa đáng.
Tiếu Hằng cung kính nói:
- Thúc phụ, lát nữa Hằng nhi sẽ đưa người đến. Người nên giữ gìn sức khỏe.
Tiếu Hoán Chương mỉm cười, liền nghiêm nghị nói:
- Hằng nhi, lần đi Sóc Tuyền này, ngươi chuẩn bị làm thế nào?
- Cháu đang muốn thỉnh giáo thúc phụ...
Tiếu Hằng cung kính nói.
Lão ta gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Sở Hoan đang ở thế thắng, dù trong lòng có muốn giảng hòa cũng sẽ
không dễ dàng đồng ý. Khi đó ngươi đến Sóc Tuyền, hắn nhất định sẽ đưa
ra yêu cầu. Điểm này ta đã nghĩ đến, ta bên này cho ngươi một số điểm
mấu chốt, tận lực giúp mau chóng đạt được giảng hòa.
- Xin thúc phụ chỉ rõ!
Tiếu Hằng vội đứng dậy.
Tiếu Hoán Chương đặt tay lên, ý bảo y ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Ta biết Sở Hoan còn canh cánh trong lòng chuyện muối lậu bị ngăn cản. Từ Tây Quan đến Tây Cốc, con đường cần đi qua hai huyện Thanh Châu.
Ngươi có thể nói với hắn, Bắc Sơn nguyện cắt hai huyện đó cho hắn, cho
hắn một con đường nhập quan. Ngoài chuyện này, Bắc Sơn ta có thể ký hiệp nghị với bọn họ, từ nay về sau hai nên không công phạt nhau.
- Cắt cho hai huyện?
Tiếu Hằng ngẩn người.
Lão ta thở dài:
- Không có chút ngọt, Sở Hoan sẽ không chịu bỏ qua, cắt đi hai huyện có thể còn có được hiệp nghị. Như vậy có thể bảo đảm toàn bộ Thanh Châu,
nếu tiếc hai huyện đó chỉ e toàn bộ Thanh Châu sẽ lọt cả vào tay Sở
Hoan.
Lão ta ho một trận. Tiếu Hằng vội đứng dậy, đến bên lão ta, khẽ vuốt lưng cho lão ta, nhìn chằm chằm vào ót sau gáy lão ta, hận là không thể cầm bình trà đập mạnh lên trên.
- Thúc phụ nên giữ gìn sức khỏe, lần này cháu đến Sóc Tuyền, nhất định cố gắng hết sức, thúc đẩy giảng hòa.
Y nghiêm túc nói.
Lão ta khẽ gật đầu, thở dài:
- Hằng nhi, Tĩnh Sanh và Tĩnh Khiêm đều đã gặp bất trắc. Hiện tại,
người thúc phụ có thể tín nhiệm cũng chỉ có mình cháu. Cháu cũng thấy,
thúc phụ đã già rồi, không còn chống đỡ được bao lâu. Nhưng Tiếu gia
chúng ta không thể đổ, Bắc Sơn càng không thể lọt vào tay kẻ khác. Lần
này, đợi khi cháu từ Sóc Tuyền trở về, ta sẽ tổ chức họp gia tộc, cho
cháu kế vị gia chủ Tiếu gia...!
- Thúc phụ...!
Y lập tức quỳ xuống:
- Cháu đầu có tài đức gì, sao có thể gánh vác trọng trách đó? Sức khỏe thúc phụ sẽ nhanh chóng hồi phục lại...!
- Bệnh của ta ta tự biết, thật sự không được rồi!
Lão ta than:
- Cháu không cần lo nhiều, một số chuyện ta sẽ tự sắp xếp. Hằng nhi, dù thực sự có biến cố, giữ không được Bắc Sơn nhưng nhất định phải giữ
được Tiếu gia...!
Lão ta lại ho, y lấy một chén trà đưa lão ta uống, đỡ đi một chút, lúc này mới có thể nói:
- Cháu đi chuẩn bị trước, tình hình bên Sở Hoan thế nào ta cũng không
đoán được. Đến lúc đó cháu tùy cơ ứng biến là được. Chỉ cần điều kiện
không quá hà khắc, tất cả vẫn nên lấy giảng hòa làm trọng.
Tiếu Hằng chắp tay:
- Thúc phụ yên tâm, cháu sẽ cố hết sức.
Tiếu Hằng rời nha môn, về chỗ ở của mình chuẩn bị một chút, rồi đợi đến màn đêm buông xuống. Y vừa muốn tận hưởng cảm giác thân mật cùng thúc
mẫu xinh đẹp, càng muốn cùng Tiếu phu nhân bàn bạc làm sao đoạt được
quyền hành Bắc Sơn từ tay Tiếu Hoán Chương.
Y thấy thời gian trôi quan thật chậm.
Đến tận giờ Tý, y mới thay một bộ quần áo thông thường, đi ra từ cửa
sau, lén lút đi đến sân sau chỗ Tiếu Phu nhân. Hoàng hôn, y nhận được
tin Tiếu Hoán Chương đã chuyển từ huyện nha về căn nhà này rồi, cũng
không biết đêm đã khuya như vậy, lão già đó đã ngủ chưa.
Y
đến cửa sau, cũng không vội gõ cửa ngay, sau khi xác nhận xung quanh
không có ai mới gõ. Y gõ liên tiếp ba lần, nghe tiếng “Cót kẹt” vang
lên, cửa liền mở ra một khe, có người thò đầu ra từ khe cửa đó, nhìn
xung quanh, sau đó mới mở cổng ra. Tiếu Hằng liền thấy gương mặt mỹ
miều, xinh đẹp của Tiếu phu nhân. Tiếu Hắng lách mình vào, Tiếu phu nhân đóng cửa lại, vừa quay người lại đã bị Tiếu Hằng ôm cổ, không kìm nổi,
hôn tới tấp lên mặt.
Tiếu phu nhân thở mạnh, nói khẽ:
- Hằng nhi, đừng nóng vội, đợi... đợi một chút, đừng vội, thúc mẫu... thúc mẫu dẫn ngươi vào...!
Tiếu Hằng cợt nhả một phen trên thân hình gợi cảm của Tiếu phu nhân, lúc này mới buông tay, hạ giọng nói:
- Lão ta ngủ rồi?
- Ngủ rồi, hạ nhân cũng đều đã ngủ, nhưng vẫn còn lính gác đêm.
Tiếu phu nhân nắm tay Tiếu Hằng:
- Hằng nhi, ngươi đi theo ta...!
Y đi theo nàng, thấy dáng người uyển chuyển, đẫy đà của nàng, thấy ngứa ngáy trong người, thầm nghĩ đã lâu không được nếm hương vị của mỹ phụ
này, đếm nay phải hưởng thụ cho đã.
Tiếu phu nhân nắm tay,
lặng lẽ đi đến một chỗ trong sân, rồi vào phòng ngủ, trong phòng đã thắp sẵn một ngọn đèn dầu, sáng lên, xung quanh yên tĩnh.
Tiếu Hằng vào phòng liền chốt cửa lại, rồi ôm lấy Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân cười yểu điệu khẽ nói:
- Chớ vội, ta mang đến một bộ xiêm y rất đẹp, bây giờ đi thay cho ngươi xem. Ngươi đợi một chút, được không?
Khuôn mặt yêu mị, giọng nói mền mại, Tiếu Hằng cười hì hì, khẽ nói:
- Xiêm y? Vậy Hằng nhi đợi, sau khi thúc mẫu mặc xong, ta sẽ vào...!
Tiếu phu nhân vuốt mặt y, đánh một cái, thơm một cái lên trán y, rồi
mới vào trong, trước khi đóng cửa, cười hì hì, thăm dò nói:
- Hằng nhi, ngươi không được nhìn lén đâu đấy?
Y bị vẻ đẹp và sự thành thục của mỹ phụ này khiến cả người ngứa ngáy.
Đợi một lát ở ngoài, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tiếu phu
nhân:
- Hằng nhi, vào đi...!
Y đang vội, không nén được, liền xông đến, đẩy cửa vào, nhìn xung quanh, nhất thời không thấy Tiếu phu nhân đâu, cho rằng nàng đang chơi trốn tìm với mình, khẽ nói:
- Đại mỹ nhân, thúc mẫu tốt, nàng ở đâu. Hôm nay cháu phải ăn no người!
Giọng nói bỗng im bặt, nhín chằm chằm trên mặt đất, mặt tái nhợt, đầy sợ hãi.
Chỉ thấy trên mặt đất, Tiếu Hoán Chương mặc y phục thường ngày, tứ chi
xòe ra, trên ngực lão ta có một con dao đâm lên. Tiếu Hằng thất sắc,
toàn thân run lên, tiến lại gần, thấy Tiếu Hoán Chương không còn thở
nữa, khắp ngực là máu tươi. Y quỳ xuống, thò tay thử hơi thở của lão ta, toàn thân như con thỏ bị kinh hãi, ngồi co lại phái sau.
Tiếu Hoán Chương không còn hơi thở, đã chết rồi.