Người Quỷ Phương có thói quen đeo vòng cổ. Bọn họ sử dụng sợi dây, bên
trên đeo tượng khắc gỗ. Căn cứ vào thân phận vào tuổi khác nhau mà số
lượng tượng khắc gỗ trên vòng cũng khác nhau. Dây của trẻ con rất nhỏ,
số lượng tượng trên đó cũng rất ít. Trước mười tuổi thì số lượng tượng
đều giống nhau cả.
Sợi dây của người trưởng thành to hơn
nhiều, nhưng số lượng tượng trên dây cũng không giống nhau. Cả Quỷ
Phương, người có tượng khắc gỗ nhiều nhất tất nhiên là quỷ chủ Quỷ
Phương.
Sở Hoan thấy chiếc vòng cổ trong tay Dịch Cốc Tư,
liếc mắt một cái là nhận ra đó là chuỗi vòng cổ quỷ chủ Đại Kỳ Mông Sơn
tặng cho hắn. Hắn rất quen thuộc, nhưng sắc mặt lại hơi biến đổi, không
biết tại sao chuỗi vòng này lại rơi vào tay Dịch Cốc Tư.
Sở Hoan biết chuyện này không đơn giản, nghiêm nghị nói:
- Đây là vòng cổ của quỷ chủ phải không?
- Không sai. Hóa ra ngươi vẫn còn nhận ra.
Dịch Cốc Tư cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, ta muốn hỏi người im câu. Quỷ chủ của chúng ta hôm nay ở nơi này? Hắn còn sống hay đã chết?
Sở Hoan bỗng nhiên biến sắc, càng cảm thấy có chuyện lớn xảy ra, biết
việc này không tầm thường, mình phải duy trì tỉnh táo tuyệt đối, trầm
giọng nói:
- Dịch động chủ, chẳng lẽ quỷ chủ chưa trở về Đại Kỳ
Mông Sơn?
Hắn lại đưa tay chỉ về phía vòng cổ trong tay Dịch Cốc Tư nói:
- Nếu quỷ chủ chưa trở về thì chuỗi vòng cổ này Dịch động chủ lấy từ đâu ra?
Hắn nhớ rõ trước khi Hách Khê Cốc rời đi, tự mình đã đưa chuỗi vòng này vào trong tay Hách Khê Cốc.
Thần tình Dịch Cốc Tư lạnh lùng, trong mắt thậm chí còn mang theo lửa giận:
- Từ đâu ra sao? Sở đại nhân, lời này ta hẳn phải hỏi ngươi mới đúng.
Đại đao trong tay hắn hơi giơ lên. Mấy hán tử Quỷ Phương cũng lập tức
nắm chặt đại đao. Có hai người còn cầm cung tên, đã kéo dây cung, mũi
tên cũng nhắm thẳng vào Sở Hoan.
Hiên Viên Thắng Tài và đám
hộ vệ lập tức phản ứng, ánh mắt nghiêm nghị. Hai bên lập tức giơ binh
khí, lúc nào cũng có thể xông lên.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Không ai được ra tay. Cũng thu hồi vũ khí đi.
Giọng nói của hắn rất nghiêm nghị, không cho phép cãi lời. Đám hộ vệ nhìn nhau một chút, cuối cùng thu hồi vũ khí.
Quân cận vệ thu hồi binh khí, người Quỷ Phương lại không có giác ngộ này. Dịch Cốc Tư càng cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, ngươi giả vờ giả nhân giả nghĩa không tồi đâu. Làm trò ít trước mặt nhiều người như vậy mà mặt không đổi sắc.
- Lớn mật!
Hiên Viên Thắng Tài thắng lạnh lùng nói:
- Sở đại nhân là mệnh quan của triều đình, ngươi há có thể khinh nhờn làm càn như vậy!
- Dịch Cốc Tư ta làm càn đấy, ngươi có thể làm gì?
Dịch Cốc Tư không sợ chút nào.
- Quỷ chủ bị các ngươi làm hại, chúng ta đang thương lượng làm sao lấy
được cái đầu chó của các ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới cửa. Đây rõ là đại mãng thần có mắt!
Hiên Viên Thắng Tài và đám hộ vệ đều nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt Sở Hoan nghiêm trọng hỏi:
- Dịch động chủ. Giữa chúng ta khẳng định có hiểu lầm rồi. Rốt cục đã
xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói rõ một chút được không?
Dừng lại một chút hắn nói:
- Quỷ chủ nửa tháng trước đã rời Thái Nguyên. Bổn quan cũng tự mình xếp hàng hộ tống!
Sở Hoan nói xong, nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài. Hiên Viên Thắng Tài nghiêm mặt nói:
- Chuyện này tuyệt không có sai lầm. Lúc ấy thuộc hạ điều ba mươi tinh binh hộ tống mà!
Hắn trầm giọng nói:
- Lý Anh Tài!
Một gã hộ vệ lập tức hô:
- Có thuộc hạ!
- Đội ngũ hộ tống lúc ấy là do ngươi dẫn đầu phải không?
- Là do thuộc hạ dẫn đầu.
Lý Anh Tài nghiêm mặt nói:
- Thuộc hạ dẫn đội hộ tống quỷ chủ trở về, cách Đại Kỳ Mông Sơn chỉ có
vài dặm. Lão quỷ chủ yêu cầu chúng ta lên núi, chúng ta không dám ở lại
lâu nên cũng không dám đồng ý với lão quỷ chủ. Lão quỷ chủ liền nói
chúng ta không cần đưa thêm nữa. Chúng ta nhìn lão quỷ chủ trở về núi
rồi mới trở lại theo đường củ, trên đường đều thuận lợi cả!
Hiên Viên Thắng Tài lúc này mới nhìn Sở Hoan. Sở Hoan nhíu chặt mày, nhìn về phía Dịch Cốc Tư, nghiêm mặt nói:
- Dịch động chủ, chúng ta tuyệt đối không nói sai.
Đúng vào lúc này, phía sau Dịch Cốc Tư truyền tới tiếng ồn ào. Đám
người Sở Hoan ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên núi lại có ánh lửa. Ánh lửa
kia di động rất nhanh, đang hướng về phía chân núi, chỉ chốc lát đã tới
nơi. Có hai gã hán tử Quỷ Phương giơ đuốc đi tới. Người Quỷ Phương nhanh chóng tránh ra. Một người tiến lại, đi tới bên tai Dịch Cốc Tư nói thầm vài câu. Ánh mắt Dịch Cốc Tư bình tĩnh nhưng vẻ mặt lại càng đáng sợ
hơn, rất nhanh đã quay đầu lại nhìn Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, lần này chỉ sợ ngươi tính sai rồi. Ngươi vốn nên mang theo binh mã của ngươi tới!
- Binh mã sao?
- Ngươi còn muốn nói dối à?
Dịch Cốc Tư trầm giọng nói:
- Ở bên ngoài thôn củ Đại Kỳ Mông Sơn có đồn trú binh mã, chẳng lẽ không phải là người của ngươi?
Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài liếc nhau, lập tức hiểu ra. Theo lời
Dịch Cốc Tư nói, đương nhiên chính là binh sĩ cận vệ bên ngoài thôn. Lần này để bảo vệ an toàn cho Sở Hoan nên tất cả hai trăm quân cận vệ đều
lên đường. Chỉ vì lo lắng Quỷ Phương hiểu lầm cho nên Sở Hoan mới chỉ
mang theo mười cận vệ tinh nhuệ, những binh mã khác đều để ở bên ngoài
thôn. Hắn vốn để tránh cho hiểu nhầm, không ngờ cuối cùng vẫn bị người
Quỷ Phương hiểu nhầm.
Hiên Viên Thắng Tài xuất thân danh môn. Hắn dù chỉ là Vân Úy của quân cận vệ nhưng bởi xuất thân từ bộ tộc Hiên Viên, ai thấy hắn cũng phải kính trọng ba phần. Dịch Cốc Tư dù là động
chủ Quỷ Phương nhưng trong mắt Hiên Viên Thắng Tài thật sự chẳng đáng
gì. Lúc này thấy đối phương nói lời ngông cuồng, trong lòng hắn đã có
tức giận. Nếu đổi lại là bình thường thì hắn đã sớm quát lớn nhưng giờ
phút này sợ phá hoại chuyện của Sở Hoan nên chỉ có thể nhịn đi, thần sắc cực kỳ không tốt.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Dịch động chủ, ta hỏi ngươi một câu ngươi lại chưa nói. Quỷ chủ chưa trở về
Đại Kỳ Mông Sơn sao? Chuỗi vòng cổ này ngươi lấy từ đâu?
Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Dịch Cốc Tư:
- Dịch động chủ, ngươi phải nói rõ ra. Chuyện này rất quan trọng, ta và ngươi cũng không thể hành động theo cảm tình. Mọi người chúng ta trước
tiên nói rõ mọi chuyện đã. Trong chuyện này có nhiều điều quỷ dị. Chúng
ta lần này tới đây là do ước hẹn với lão quỷ chủ Hách Khê Cốc, đến đăng
ký hộ tịch cho các ngươi, chia đất đai cho các ngươi. Đây cũng là lời
hứa của Sở mỗ với các ngươi trước đây!
- Miệng lưỡi dẻo lắm.
Dịch Cốc Tư nói:
- Đã như vậy thì tại sao còn không thấy lão quỷ chủ đâu? Ngươi nói
ngươi hộ tống lão quỷ chủ trở về, nhưng chúng ta sao lại không thấy lão
quỷ chủ?
Hắn cầm vòng cổ trong tay nói:
- Nhưng các ngươi cũng không ngờ được là chuỗi vòng cổ này có thể trở về đây phải không?
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Ta đúng là muốn hỏi chuỗi vòng cổ này từ đâu tới đấy?
- Cũng không sợ nói cho ngươi biết. Đám quan phủ các ngươi làm gì chúng ta cũng biết hết rồi.
Dịch Cốc Tư nói:
- Các ngươi tự cho là làm lưới trời không vết rách nhưng không ngờ lại
không nghĩ tới, quan phủ bại hoại quá nhiều, trên dưới không nghiêm. Lão quỷ chủ mặc dù bị các ngươi bắt lại nhưng lại thuyết phục được người
của các ngươi, mang tin của hắn tới đây. Chúng ta đã dùng vàng ròng tạ
ơn rồi.
Hắn rung vòng cổ trong tay nói:
- Đây là tín vật của lão quỷ chủ.
Sở Hoan dường như đã rõ rồi:
- Hắn nói gì?
- Thứ gì cần nói đã nói, không cần nói cũng nói rồi.
Dịch Cốc Tư lạnh lùng nói:
- Các ngươi thấy lực chiến đấu của dũng sĩ quỷ phương chúng ta, sợ sẽ
có ngày chúng ta trở thành uy hiếp của các ngươi, cho nên muốn xóa bỏ bộ tộc Quỷ Phương chúng ta. Lão quỷ chủ bị các ngươi bắt lại, hôm nay sinh tử không rõ. Các ngươi lại càng chuẩn bị đánh lén Đại Kỳ Mông Sơn chúng ta. Lần này mang binh tới không phải là muốn đánh lén Quỷ Phương chúng
ta sao?
Trong nháy mắt Sở Hoan đã hiểu ra, thở dài nói:
- Dịch động chủ, người nọ nói thế mà ngươi tin sao?
- Vì sao không tin?
Dịch Cốc Tư trợn tròn hai mắt:
- Trong tay hắn có vòng cổ của lão quỷ chủ, chẳng lẽ là giả sao?
- Có vòng cổ thì là thật à?
Dịch Cốc Tư giận quá hóa cười:
- Sở Hoan, lần trước ngươi tới du thuyết Quỷ Phương ta xuất binh cũng
là cầm tín vật này. Tín vật này ở trong tay ngươi là thật, trong tay hắn lại là giả à?
Sở Hoan thở dài, cười khổ một tiếng. Hắn mặc
dù còn chưa thể hoàn toàn xác định nhưng cũng mơ hồ hiểu rõ vấn đề trong đó rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, lần này quân cận vệ hộ tống
Hách Khê Cốc trở về núi, tất nhiên đã đưa tới chân núi. Quân cận vệ hiển nhiên không nói dối, nhưng Hách Khê Cốc có bình yên trở về doanh trại
hay không thì lại là một nghi vấn rất lớn.
Nếu đúng như Dịch
Cốc Tư nói thì Hách Khê Cốc cũng không trở lại trại. Như vậy chỉ có thể
nói rõ từ chân núi tới sơn trại này xuất hiện biến cố rồi. Có người bắt
được Hách Khê Cốc, cũng lấy được vòng cổ của quỷ chủ.
Lấy
vòng cổ quỷ chủ làm tín vật, đối phương lợi dụng nó để chia rẽ quan hệ
giữa Quỷ Phương và quan phủ, vì thế khiến cho Quỷ Phương phẫn hận quan
phủ.
Sở Hoan lúc này thật sự quan tâm tới sinh tử của Hách
Khê Cốc, tất nhiên là bởi muốn thông qua Hách Khê Cốc để gặp quỷ lão. Mà quan trọng hơn chính là nếu Hách Khê Cốc thật sự gặp chuyện không may
thì tất nhiên chỗ Quỷ Phương này sẽ xuất hiện vấn đề. Một hồi đại âm mưu của Thiên Môn Đạo vừa bị áp bức xuống nhưng không chắc Thiên Môn Đạo đã tiêu diệt hoàn toàn. Ngược lại, Thiên Môn Đạo trải qua khó khăn này,
tất nhiên sẽ tiếp tục ẩn nấp, chờ đợi thời cơ. Nếu như quỷ phương thật
sự gây chuyện, Thiên Môn Đạo rất có khả năng sẽ mượn thế mà hồi phục.
Người Quỷ Phương hung hãn thiện chiến, hơn nữa đã có rất nhiều trang bị vũ khí. Một khi bạo phát thì dù là nhân số không nhiều nhưng cũng hết
sức kinh khủng, rất có khả năng trở thành lửa cháy trên thảo nguyên, làm cho An Ấp vừa mới yên tĩnh lại đã lâm vào hồn loạn trong nháy mắt.
Sở Hoan biết chuyện rất quan trọng, nếu xử lý không tốt thì hậu quả sẽ
không chịu nổi. Người đầu tiên hắn hoài nghi đương nhiên là dư nghiệt
của Thiên Môn. Mộc Tướng Quân dù chết nhưng Thiên Môn Đạo vẫn chưa được
thanh trừ hoàn toàn. Bọn họ rất có khả năng vẫn âm thầm chú ý tới hướng
đi của quan phủ. Có lẽ có người nhìn chằm chằm vào quỷ chủ Hách Khê Cốc
của Quỷ Phương. Ngay từ đầu bọn họ đã có ý đồ, khi Hách Khê Cốc trở về
núi, ven đường có quân cận vệ kiêu dũng tinh nhuệ hộ tống, Thiên Môn Đạo đồ không dám coi thường vọng động nhưng quân cận vệ không trực tiếp đưa Hách Khê Cốc về trại trên núi, cũng cho cơ hội cho Thiên Môn Đạo đồ.
Thiên Môn Đạo đồ mượn cơ hội này ra tay, chia rẽ ly gián, rồi sau đó tọa sơn quan hổ đấu, thật sự là cực kỳ độc ác.
Sở Hoan trầm ngâm, Dịch Cốc Tư lại không nhẫn nại tốt lắm, trầm giọng nói.
- Sở Hoan, nếu ngươi đã tới rồi thì đừng hòng đi được. Trừ phi là quan
phủ giao quỷ chủ ra, nếu không mà quỷ chủ của Đại Kỳ Mông Sơn chúng ta
có việc gì, các ngươi sẽ phải chôn cùng với quỷ chủ!
Hiên Viên Thắng Tài hùng hổ đi lên, cười lạnh nói.
- Chỉ sợ các ngươi không lưu chúng ta lại được!
Sở Hoan giơ tay lên, ra vẻ bảo Hiên Viên Thắng Tài không cần nói nhiều, nghiêm mặt nói:
- Dịch động chủ, chẳng lẽ ngươi không từng hoài nghi ở giữa có người
muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta sao? Nếu chúng ta hành động theo cảm
tình thì chẳng lẽ ngươi không thấy là sẽ rơi vào bẫy rập của người khác
à?
- Lần trước ngươi lừa gặp Quỷ Phương ta xuất binh, chúng ta tin tưởng ngươi một lần, cũng không để bị gạt lần thứ hai đâu!
Dịch Cốc Tư nói như chém đinh chặt sắt.
Sở Hoan biết tính tình Dịch Cốc Tư này nóng nảy, hơn nữa hết sức cố chấp, hơi trầm ngâm, rốt cục nói.
- Dịch động chủ, nơi này có một lầu trúc, có phải là trà lâu của các ngươi không?
- Không sai.
- Như vậy trong trà lâu có phải có hai người pha trà không?
Dịch Cốc Tư cười lạnh nói:
- Nếu là khách nhân thì chúng ta sẽ dùng trà tốt nhất chiêu đãi. Nếu là kẻ địch thì chúng ta chỉ cho chúng độc dược!
- Nói như thế thì người đưa chúng ta độc trà là do Dịch động chủ sai khiến sao?
Sở Hoan cau mày nói.
Dịch Cốc Tư ngẩn ra, cũng nhíu mày.
- Hán tử Quỷ Phương không làm chuyện lén lút. Muốn giết các ngươi thì chỉ biết dùng đao thương!
Khuôn mặt vốn nghiêm trọng của Sở Hoan lập tức buông lỏng, hai hàng lông mày cũng nhướn lên:
- Dịch động chủ, vậy ngươi có biết là không lâu trước đây, có người mời chúng ta vào trà lâu uống trà, nếu chúng ta không phòng bị thì đã bị
độc chết ở đây rồi không?
Dịch Cốc Tư ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía trà lâu bên kia.