người trong chính đường đều hơi nghi hoặc, không biết Sở Hoan muốn
dẫn ai đi lên. Hiên Viên Thắng Tài đi ra cửa, trong chốc lát liền dắt
một người trở về. Người kia mặc áo gấm, tuổi hơn bốn mươi, để chòm râu
dê, đôi mắt nhỏ, thân thể khom lại. Mọi người chỉ liếc mắt nhìn, mặc dù
không mấy người nhận thức người này, nhưng phần lớn mọi người đều đoán
ra, ăn mặc như vậy hẳn là một gã thương nhân.
Hoắc Vô Phong nhìn thấy người này tới, sắc mặt kịch biến, thân thể hơi run rẩy.
Người kia trông vô cùng căng thẳng, trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ
hãi. Hiên Viên Thắng Tài dẫn gã vào chính đường, trầm giọng nói:
- Còn không bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Người kia trông thấy Sở Hoan trên tòa, mặc dù căng thẳng, nhưng chút
nhãn lực vẫn phải có, thân gã khom lại, tiến lên, quỳ phốc xuống:
- Tiểu nhân Ngưu Đắc Tất, bái kiến… bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan cũng không nhìn người này, hai mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Hoắc Vô Phong, thản nhiên nói:
- Hoắc Thiên tướng, vị Ngưu lão bản này, chắc ngươi nhận biết chứ?
- Ta… !
Hoắc Vô Phong cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại không biết trán gã
cũng đã đổ mồ hôi lạnh, trong nhất thời lại không biết nên nói thế nào,
trong mắt đã có kinh hoảng, lại càng không dám tin tưởng.
Quan viên xung quanh nghe được thấp giọng nghị luận. Sở Hoan liền hỏi Ngưu Đắc Tất kia:
- Ngưu Đắc Tất, ngươi là ai?
- Tiểu nhân… tiểu nhân là một thương nhân.
Ngưu Đắc Tất đưa tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán:
- Làm một chút mua bán nhỏ nuôi sống gia đình… !
- Ngưu lão bản khách khí rồi, ngươi tự nhận là người mua bán nhỏ, thế
nhưng bản Đốc lại cảm thấy ngươi mua bán còn lớn hơn trời.
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Thử hỏi trong thiên hạ này, có mấy thương nhân dám đầu cơ trục lợi quân lương?
- Ồ?
Mọi người chung quanh đều đột nhiên biến sắc.
Binh lương, tên như ý nghĩa, là lương thực của quân đội, là lương thực
triều đình dùng cho quân lính sống sót, loại lương thực này, chớ nói đầu cơ trục lợi, cho dù hơi cắt xén cũng là tội lớn.
Hoắc Vô Phong
cảm thấy đầu óc trống rỗng, gã thật sự nghĩ không ra, Sở Hoan dùng
phương pháp gì mang được Ngưu Đắc Tất tới nơi này.
Ngưu Đắc Tất không ngừng khấu đầu:
- Tổng đốc đại nhân tha mạng, Tổng đốc đại nhân tha mạng, tiểu nhân
tham tiền, tiểu nhân… tiểu nhân đáng chết… cầu xin đại nhân tha mạng… !
- Pháp luật triều đình, bản Đốc nghĩ mọi người cũng nên rõ ràng.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Làm lính ăn lương thực, thiên kinh địa nghĩa, triều đình chuyển quân
lương xuống dưới, đó cũng là mồ hôi là máu của dân chúng, làm lính bảo
vệ đất nước, dân chúng trồng lương thực cho họ… Đế quốc đang ứng phó
chiến sự Đông Nam, vật tư của triều đình hết sức căng thẳng, thế nhưng
triều đình vẫn chuyển vật tư từ trong kẽ răng, phân phối lương thực cho
Bình Tây Quân. Hai Đạo An Ấp và Tây Sơn quan nội, vì giúp đỡ Tây Bắc,
còn bớt ăn, nói cho cùng là để tướng sĩ Bình Tây Quân có thể ăn no bụng, bảo vệ dân chúng, đánh lại giặc cỏ… !
Rầm một tiếng, Sở Hoan vỗ lên bàn trà bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Nhưng hiện giờ dĩ nhiên có người dám cầm quân lương tự mình điều
chuyển, vì tư lợi của bản thân, không để ý sự sống chết của tướng sĩ
Bình Tây Quân, bản Đốc thử hỏi, thứ bại hoại như vậy, phải bị tội gì?
Hoắc Vô Phong chán nản ngồi xuống lần nữa, quan viên ở đây cũng không
phải kẻ ngu, giờ phút này đều hiểu cái gì, ánh mắt đều nhìn Hoắc Vô
Phong.
Hoắc Vô Phong không còn tinh thần, mồ hôi như mưa, mềm nhũn ngồi trên ghế, cụp đầu xuống.
Sở Hoan lạnh lùng liếc Hoắc Vô Phong một cái, nói:
- Ngưu Đắc Tất, bản Đốc hỏi ngươi, ngươi lấy đi bao nhiêu quân lương từ Ly Tự Doanh?
- Đại nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, thật ra… thật ra lương thực lấy được từ Ly Tự Doanh cũng không nhiều.
Ngưu Đắc Tất mồ hôi đầy trán:
- Từ đầu tới cuối, chẳng qua… chẳng qua cũng chỉ mấy trăm thạch lương thực!
- Mấy trăm thạch? Rốt cuộc là mấy trăm thạch?
- Bốn… không, hơn năm trăm thạch… !
- Hơn năm trăm thạch còn gọi không nhiều?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ly Tự Doanh có 4000 tướng sĩ, một thạch lương thực đủ 100 binh sĩ ăn
trong ba ngày, 500 thạch lương thực đủ cho Ly Tự Doanh ăn trong nửa
tháng, hiện giờ Tây Quan thiếu lương thực, ngươi dám nói 500 thạch lương thực không nhiều?
Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết được, chớ nói 500 thạch lương thực, cho dù buôn bán một hạt quân lương, cũng có thể chém đầu ngươi.
- Rầm rầm rầm!
Ngưu Đắc Tất dập đầu như giã tỏi, run giọng cầu xin:
- Đại nhân, tiểu nhân có tội, xin đại nhân xử nhẹ, tiểu nhân… tiểu nhân sẽ khai hết, là… !
Gã liếc Hoắc Vô Phong một cái, nghĩ tới lúc nào Sở Hoan cũng có thể vung tay lên lấy đầu gã, Ngưu Đắc Tất cắn răng một cái:
- Là Hoắc Thiên tướng phái người tìm tới tiểu nhân, nói có lương thực
muốn tiểu nhân bán giúp, tiểu nhân… tiểu nhân là thương nhân, có lợi
đương nhiên… đương nhiên không cự tuyệt. Sau này mới biết được phải bán
quân lương, tiểu nhân đâm lao phải theo lao, sợ hãi nếu như cự tuyệt,
Hoắc Thiên tướng sẽ trả thù tiểu nhân, cho nên… tiểu nhân đành phải giúp hắn đầu cơ trục lợi quân lương, trước sau buôn bán hơn năm trăm thạch
quân lương… Số lương thực cuối cùng, bị Tổng đốc đại nhân phái người giữ lại, còn chưa bán đi… !
Lúc này Hoắc Vô Phong trái tim lạnh lẽo, đã hiểu được, Sở Hoan sớm đã nhìn chằm chằm gã, thậm chí âm thầm điều
tra, hiển nhiên Ngưu Đắc Tất bị Sở Hoan phái người bí mật bắt lại.
Lúc này gã cẩn thận suy tư chuyện tình trong đầu, càng nghĩ càng kinh
sợ, tuyệt đối không thể tưởng được, Tổng đốc trẻ tuổi như vậy, thủ đoạn
lại cao minh như thế. Đổng Thế Trân chết, Đông Phương Tín chết, lại
chuẩn bị thu Bình Tây Quân trong thời gian ngắn, hết thảy đều đã sớm có
dự mưu, nghĩ tới hết thảy rất có thể đều có trong kế hoạch của Sở Hoan.
Hoắc Vô Phong nguội lạnh trong lòng, Sở Hoan đã kéo Ngưu Đắc Tất ra
ngoài, chuyện hôm nay, chắc chắn không lành.
- Hoắc Thiên tướng, không biết lời Ngưu lão bản nói, ngươi có nghe rõ ràng hay không.
Giọng nói của Sở Hoan khiến Hoắc Vô Phong kinh hãi hoàn hồn:
- Nếu như hắn có nói ngoa, đại khái ngươi có thể cãi lại!
Hoắc Vô Phong rõ ràng trong lòng, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị, đương nhiên
trong tay có bằng chứng, cho dù gã cãi lại thế nào, cũng không làm nên
chuyện gì, vô lực nói:
- Mạt tướng… !
Gã lại không biết nên nói gì.
Sở Hoan cũng không để ý tới gã, quơ quơ tay, Hiên Viên Thắng Tài lập
tức sai người giải Ngưu Đắc Tất đi, lúc này Sở Hoan mới nói:
-
Hoắc Thiên tướng đã không phải người lựa chọn thích hợp, Hùng Thiên
tướng bị thương, Bình Tây Quân công việc nặng nề, bản Đốc đương nhiên sẽ không nhẫn tâm để một Thiên tướng bị thương gánh vác trách nhiệm… !
Gã quay đầu nhìn Hàn Anh, hòa nhã nói:
- Hàn Thiên tướng, ngươi có lựa chọn người nào?
Hàn Anh như mới tỉnh mộng, mở to mắt, đứng dậy chắp tay nói:
- Mạt tướng một kẻ vũ phu, chỉ biết nghe lệnh làm việc, Đông Phương Tín mất, hết thảy mặc cho Sở Đốc an bài.
Sở Hoan mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Như Thủy. Phương Như Thủy cũng đứng dậy nói:
- Mạt tướng nghe theo Sở Đốc an bài!
Hai người vừa nói như vậy, vài tên quan viên Chu đảng đã hết hy vọng,
vốn còn muốn dựa vào Tứ đại Thiên tướng Bình Tây Quân thay đổi tình thế, nhưng chỉ trong khoảng khắc, Hoắc Vô Phong miệng không thể nói, Phương
Như Thủy và Hàn Anh không chút kháng cự, còn Hùng Như Hải, một tên phế
nhân, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Sở Hoan, tất cả mọi người
rõ ràng, lúc này nếu như còn có người nhảy ra, vậy quả thực là tự chịu
diệt vọng.
Nghĩa tới Bình Tây Quân rất có thể sẽ thoát khỏi sự
khống chế của Chu đảng, rơi vào tay Sở Hoan, vài tên quan viên Chu đảng
rất không cam lòng. Họ biết rõ, một khi Bình Tây Quân rơi vào sự khống
chế của Sở Hoan, bước tiếp theo của Sở Hoan đương nhiên muốn thanh trừ
thế lực Chu đảng ở Tây Quan, bản thân chắc chắn trở thành mục tiêu,
không có kết quả gì tốt. Nghĩ tới Sở Hoan tới Tây Quan thời gian ngắn
ngủn, Chu đảng hao hết tâm lực hình thành thế lực tại Tây Quan liền tan
rã, trong lòng mọi người vừa oán hận lại vừa bất đắc dĩ, sớm biết có
ngày hôm nay, lúc trước không bằng Đông Phương Tín trực tiếp mang binh
tiêu diệt Sở Hoan.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Hàn Thiên
tướng, Phương Thiên tướng, đây là chuyện của Bình Tây Quân các ngươi,
bản Đốc là người đứng đầu, nhưng quyết sách thực sự, vẫn ở trên người
các ngươi, hai vị có suy nghĩ tự đề cử mình?
Hàn Anh lắc đầu nói:
- Mạt tướng tài sơ học thiển, hiệu lực trước quân cũng có thể thông
qua, nhưng vạn lần không thể đảm nhiệm Thống soái một quân.
Phương Như Thủy biết rõ trong lòng, cũng nói:
- Mạt tướng còn không bằng nổi Hàn Thiên tướng, Hàn Thiên tướng bất lực, mạt tướng càng không có khả năng này.
Sở Hoan thở dài:
- Vậy phải làm thế nào mới được?
Hàn Anh cùng Phương Như Thủy liếc nhau, hơi do dự, Hàn Anh rốt cuộc nói:
- Sở Đốc, mạt tướng lại có một người đề cử, không biết có nên nói hay không!
- Xin nói!
- Thật ra có một người lựa chọn rất thích hợp, hoàn toàn có thể tạm giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân.
Hàn Anh nghiêm mặt nói:
- Người này xuất thân cao quý, bản lĩnh xuất chúng, hơn nữa thế gia
quân nhân… Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng nhớ năm đó Hiên Viên tướng
quân mười ba tuổi leo lên tường thành chém cờ, đủ thấy tài năng không ở
tuổi lớn bé… !
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài đứng ở cửa.
Sở Hoan liền hỏi:
- Hàn Thiên tướng nói chính là?
- Đương nhiên là Hiên Viên Thắng Tài!
Hàn Anh đưa tay chỉ Hiên Viên Thắng Tài:
- Chẳng lẽ Sở Đốc không cho rằng, Hiên Viên Thắng Tài mới chính là người lựa chọn thích hợp nhất?
Mọi người đều hít sâu một hơi, Hiên Viên Thắng Tài cũng hơi kinh ngạc.
Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Hàn Thiên tướng muốn tiến cử Hiên Viên Thắng Tài?
- Mạt tướng đúng là có ý này!
Hàn Anh gật đầu nói.
Mặc dù Hàn Anh xuất thân binh nghiệp, nhưng lúc đầu là tướng lãnh bộ hạ của Dư Bất Khuất, có thể được Dư Bất Khuất thưởng thức, đương nhiên
không phải vũ phu lỗ mãng.
Chuyện hôm nay gã đã nhìn xem hết sức
rõ ràng, Sở Hoan dùng thủ đoạn lôi đình thu thập Đông Phương Tín, hơn
nữa trong dăm ba câu chế trụ Hoắc Vô Phong, mặc dù Sở Hoan nói không
nhúng tay vào chuyện của Bình Tây Quân, nhưng người mù cũng có thể nhìn
ra, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy, cho dù thế
nào, hắn chắc chắn muốn nhúng tay Bình Tây Quân.
Hàn Anh là ái
tướng của Dư Bất Khuất, lúc trước Dư Bất Khuất thành lập Bình Tây Quân,
thành lập Bát Đại Doanh, Hàn Anh được Dư Bất Khuất trực tiếp bổ nhiệm
Thiên tướng Chấn Tự Doanh, thống lĩnh một doanh, quan binh Chấn Tự Doanh phần lớn đều là dòng chính do Dư Bất Khuất mang theo từ quan nội, mặc
dù Đông Phương Tín cũng điều động không ít kẻ tâm tư kín đáo tiến vào
Chấn Tự Doanh, nhưng Chấn Tự Doanh vẫn luôn do Hàn Anh khống chế trong
tay.
Chính bởi như vậy, Chu Lăng Nhạc mượn tay Đông Phương Tín,
trắm trợn tẩy trừ Bình Tây Quân, nhưng bởi vì thân phận đặc thù của Hàn
Anh, Đông Phương Tín cũng không dám tùy tiện ra tay với Hàn Anh.
Mặc dù Hàn Anh khống chế mấy ngàn quan binh Chấn Tự Doanh, nhưng cũng
biết ở Tây Bắc Chu đảng thế lớn, mặc dù biết rõ Chu đảng thanh trừ đối
lập, trong lòng hết sức bất mãn, nhưng vẫn giữ miệng không nói, cẩn thận coi chừng.
Hiện giờ Đông Phương Tín đã chết, Hàn Anh nhìn ra lợi hại trong đó, biết rõ Sở Hoan sẽ phát triển an toàn, trong lòng gã lại
nghĩ thà rằng Bình Tây Quân rơi vào tay Sở Hoan, cũng không muốn trông
thấy Chu đảng khống chế Bình Tây Quân.
Hiên Viên Thắng Tài là
người của Sở Hoan, hơn nữa xuất thân thế gia võ huân, mặc dù tư lịch rất cạn, nhưng sau khi suy tư nửa ngày, Hàn Anh lại cảm thấy tiến cử Hiên
Viên Thắng Tài mới là lựa chọn tốt nhất của mình. Một khi Hiên Viên
Thắng Tài thống soái Bình Tây Quân, cũng giống như Sở Hoan nắm giữ Bình
Tây Quân. Thế nhưng trong đó lại có cách nói khác, dẫu sao ai cũng biết, Hiên Viên thế gia cả tộc trung liệt, hết sức trung thành với Hoàng đế
bệ hạ, Hiên Viên Thắng Tài cũng không ngoại lệ, nói Hiên Viên Thắng Tài
là người của Sở Hoan, còn không bằng nói Hiên Viên Thắng Tài là người
của Hoàng đế.
Nếu như Sở Hoan thuần phục Hoàng đế, Hiên Viên
Thắng Tài có hùng binh trong tay, như vậy Bình Tây Quân vẫn thuần phục
triều đình, nhưng Sở Hoan lại có nghi ngờ trong lòng, như vậy Hiên Viên
Thắng Tài chưa hẳn sẽ đi cùng một chỗ với Hiên Viên Thắng Tài, khi đó
Bình Tây Quân sẽ không nghe theo Sở Hoan điều khiển, chỉ cần Hiên Viên
Thắng Tài thuần phục triều đình, như vậy mặc kệ tâm tư Sở Hoan thế nào,
Bình Tây Quân vẫn là binh mã của triều đình.
Hàn Anh theo Dư Bất
Khuất nhiều năm, Dư Bất Khuất trung thành và tận tâm với Hoàng đế, Hàn
Anh đương nhiên cũng tận trung với triều đình, gã tiến của Hiên Viên
Thắng Tài, nói là thuận theo tâm tư Sở Hoan, cũng giống như là đang bảo
vệ triều đình.
Ngoài ra còn có một điều, Hiên Viên Thắng Tài là
con cháu thế gia võ huân số một đế quốc, tiến cử Hiên Viên Thắng Tài làm thống soái Bình Tây Quân, trên thực tế là cho Hiên Viên gia tộc một ân
tình to lớn, điều này đối với Hàn Anh đang trong binh nghiệp mà nói,
không thể nghi ngờ sẽ có ích rất lớn đối với tiền đồ của gã.
Hiên Viên Thắng Tài là nhân tài mới xuất hiện của Hiên Viên thế gia, là nhân tài mới xuất hiện của đế quốc Đại Tần. Hàn Anh nghĩ, Hiên Viên Thắng
Tài không lập tức được đề bạt quan viên lớn, rất có thể là Hiên Viên thế gia hoặc Hoàng đế đang rèn luyện người này, dùng xuất thân và năng lực
của Hiên Viên Thắng Tài, sớm muộn cũng sẽ gánh vác chức lớn, hiện giờ
đang lúc quốc nạn, mượn cơ hội này để Hiên Viên Thắng Tài gánh vác đại
tướng, chưa hẳn không phải thuận ý Hoàng đế.
Đây là chuyện một
mũi tên trúng mấy chim, Hàn Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng âm thầm hạ
quyết tâm, hết lòng tiến cử Hiên Viên Thắng Tài làm Bình Tây Tướng quân, đây chẳng những là chuyện rất tốt với triều đình, còn rất có lợi đối
với tiền đồ của gã.