Sở Hoan vỗ vào mông Mị Nương, thực ra cũng không dùng lực mạnh
nhưng khi tay tiếp xúc, tuy cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận
được sự đầy đặn trên lòng bàn tay.
- Lạm dụng hình phạt riêng?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Không sai, là lạm dụng hình phạt riêng thì nàng có thể như thế nào?
Cả Tây Quan này đều do ta quyết định, nàng có thể đi tố cáo với ai được?
Mị Nương lập tức khóc thút thít nói:
- Hu hu hu, ngươi khi dễ người, ôi a, đừng đánh nữa, mông đều bị ngươi đánh sưng lên rồi, có chuyện thì nói đàng hoàng...!
-Ta muốn nói đàng hoàng với nàng nhưng nàng lại không muốn nói chuyện cùng ta...!
Sở Hoan đang nói chuyện lại cảm thấy thân thể Mị Nương uốn éo giống như một con lươn. Sở Hoan xoay người, hắn đâu dễ dàng tha cho nàng, lập tức bổ nhào tới trước. Mị Nương động tác linh hoạt, xoay người lại nằm trên giường. Khi Sở Hoan nhào tới Mị Nương đã nâng một chân lên, nhằm vào
ngực Sở Hoan đá...
Sở Hoan đã sớm có sự đề phòng, thân hình
lóe lên, trong lúc né tránh thò tay nắm vào mắt cá chân Mị Nương. Mị
Nương dường như cũng biết Sở Hoan muốn túm vào mắt cá chân của nàng,
thân hình mềm mại trên giường lại lật người, lăn đến chân giường. Nàng
vọt người một cái, lập tức đứng dậy, chỉ là hai tay còn bị buộc sau
lưng, dựa vào góc tường để đứng vững, nửa cười nửa không nói:
- Ngươi còn dám qua đây thì đừng trách ta không khách khí...!
Nàng lăn qua lăn lại trên giường, tóc có chút rối, một vài sợi tóc đen
rơi xuống, bay bay cạnh quai hàm, dưới ánh đèn hiện lên vẻ quyến rũ.
- Không khách khí?
Sở Hoan lúc này cũng đã xỏ giày đứng trên giường, nhìn chằm chằm vào mắt Mị Nương:
- Nàng chuẩn bị không khách khí như thế nào?
Mị Nương đảo đảo đôi mắt đẹp, cắn đôi môi đỏ mọng:
- Ngươi cũng đừng ức hiếp người quá đáng, ta...nếu ngươi thực sự qua đây, ta...ta sẽ không lưu tình...!
- Là nói cái này?
Sở Hoan dơ tay lên, trên tay là một bàn tay thuộc da, trên thuộc da có ánh bạc lóng lánh cùng mấy cái kim ghim.
Mặt Mị Nương hơi biến sắc, Sở Hoan cười nói:
- May mắn là lúc trước nàng có nhắc nhở, ta đột nhiên nhớ ra Hồng Xà
Hầu nàng vẫn là một cao thủ dùng độc, kim độc này không kịp chuẩn bị, là sở trường của nàng, chỉ là không có kim độc nàng sẽ phi như thế nào?
Mị Nương thấy kim châm độc bị Sở Hoan trộm đi liền thở dài nói:
- Người ta cho dù là có độc châm trên tay cũng sẽ không làm hại ngươi...!
Ngọn đèn dầu lập lòe, búi tóc của nàng lộn xộn, thấy ánh mắt của Sở
Hoan đang nhìn chằm chằm vào mình, cũng cảm thấy mặt có chút nóng lên,
thanh âm mang theo một tia run rẩy:
- Được rồi, là ta sai,
ngài...ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với người ta nữa...Không được
lộn xộn...Cũng không được qua đây...!
- Vậy nàng nói cho ta, viên đá rốt cuộc là cái gì?
Mị Nương giậm chân một cái nói:
- Người làm gì mà lại nói không thông vậy, ta...ta thực sự không biết...!
Lời nói của nàng chưa dứt, Sở Hoan giống như con báo nhào qua. Mặt mày
Mị Nương hơi biến sắc, vội vàng tránh né. Nàng thân pháp nhẹ nhàng lách
qua người Sở Hoan, né sang bên cạnh. Nào ngờ Sở Hoan đưa tay ra ôm lấy
bờ eo của nàng, nàng khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức bị Sở Hoan đè ngã xuống giường, muốn tránh nhưng Sở Hoan lại giống như tảng đá gắt
gao dán chặt vào cơ thể.
Thời gian như ngưng lại, Sở Hoan nằm trên thân thể mềm mại đầy đặn của Mị Nương. Mị Nương vốn dĩ uốn éo thân mình muốn giãy giụa nhưng tốn công vô ích, chỉ có thể chịu đựng. Thân
thể hai người một trên một dưới dính vào nhau, khoảng cách khuôn mặt
cũng chỉ bằng khoảng cách của một ngón tay nên có thể cảm nhận rõ ràng
hơi thở của đối phương.
Hơi thở Mị Nương như lan, thơm như
xạ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết gần trong gang tấc. Sở Hoan
hai mắt như sao nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp chớp động của nàng.
Mị Nương chớp chớp mắt, con ngươi ngấn nước chớp động. Sở Hoan nhìn vào đôi mắt mê người giống như ngôi sao sau đó nhất thời không có động tác
gì.
Mị Nương cảm nhận hô hấp của Sở Hoan trở nên dồn dập,
thân thể lại nhúc nhích uốn éo một chút, muốn đẩy Sở Hoan từ trên người
mình xuống nhưng vẫn tốn công vô ích. Mới đầu nàng còn dám nhìn Sở Hoan
nhưng một lúc sau, Sở Hoan phát ra thanh âm hô hấp có chút gấp gáp khiến nàng cũng tim đập thình thịch:
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
- Không...không làm gì...!
Sở Hoan cố gắng khống chế sự kích động của bản thân. Mị Nương một vưu
vật tuyệt thế chọn lựa từ ngàn dặm, vóc người nóng bỏng, phong tình
quyến rũ, lúc này nằm ép trên **mềm mại này nếu Sở Hoan không một chút
động lòng thì không thể nghi ngờ là lừa mình dối người.
- Ngươi đè ta bị thương rồi...!
Mị Nương khẽ nói:
- Cởi bỏ dây thừng cho ta, tay ta đau...!
- Nàng đồng ý với ta, sau khi cởi dây thừng, nàng phải trả lời câu hỏi của ta một cách thật thà không được giở trò!
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Sở Hoan hít sâu một hơi, đứng dậy, lật người Mị Nương lại rồi cởi dây
trói từ phía sau. Vừa mở dây trói Mị Nương đã ra một quyền, hướng về
phía ngực Sở Hoan mà đánh tới.
Sở Hoan phản ứng cực nhanh, một nhát bắt được tay của nàng, giữ chặt rồi dùng thân áp sát từ phía sau, buồn bực nói:
- Nàng là kẻ lừa đảo, nói không giữ lời...!
- Đúng vậy đấy, ngươi ức hiếp người ta như vậy còn muốn người ta nói thật sao?
Mị Nương nằm lì trên giường, bị Sở Hoan giữ chặt từ phía sau nên càng khó mà động đậy được:
- Hay là ngươi thả ta ra rồi cùng ta quanh minh chính đại đánh một trận...!
- Liễu Mị Nương, nàng cũng chớ trách ta...!
Sở Hoan giữ chặt Mị Nương, bụng dán trên cặp mông nhô lên của Mị Nương, một cỗ nhiệt nóng đã bắt đầu bốc lên:
- Là nàng ép ta ra tuyệt chiêu...!
Mị Nương đang muốn hỏi tuyệt chiêu gì thì đột nhiên cảm giác Sở Hoan đang vén áo bông của mình lên nên lập tức giãy giụa:
- Đồ lưu manh, ngươi...ngươi muốn làm gì, bại hoại...A, không thể được, ngươi làm cái gì...!
Nàng dốc sức liều mạng vặn vẹo vòng eo, muốn ngăn cản Sở Hoan nhưng
nàng uốn éo động đậy ngược lại càng làm cho Sở Hoan dễ dàng vén áo bông
của nàng lên, giữa tiếng sột soạt áo đã bị Sở Hoan vén đến bên hông để
lộ ra chiếc quần mùa đông bên trong...
Mị Nương mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Sở Hoan, tên bại hoại ngươi sẽ không được chết yên lành, ngươi muốn làm gì...!
Sở Hoan ghé sát vào tai nàng khẽ nói:
- Bất kể nói thế nào ta đã đem nàng trở thành người của ta, ta không
muốn nàng có tâm tư khác. Phương pháp tốt nhất chính là khiến nàng chính thức trở thành người của ta...trước đây chẳng phải nàng vẫn luôn dẫn dụ ta sao? Bây giờ ta khuất phục rồi, bị nàng câu dẫn, nàng nên vui mới
đúng...!
Trong lúc nói, Sở Hoan đã thò tay vào lưng quần Mị Nương, cầm quần lót vuốt xuống phía dưới, Mị Nương kẹp chặt hai chân:
- Không được, ngươi...ngươi không được chạm vào ta. Sở Hoan, hu hu hu,
Sở đại nhân, cầu xin ngươi, ta còn chưa chuẩn bị xong, ôi, ép ta đau
rồi, ta muốn kêu người...Có ai không, Sở thối tha muốn cưỡng gian dân
nữ... Sở đại nhân, a, đừng...Được rồi ca ca, tha cho ta...!
Nàng một mặt giãy giụa một mặt đe dọa, một mặt khẩn cầu nhưng thanh âm
kỳ thực không lớn ngược lại âm thanh mang theo sự run rẩy khiến Sở Hoan
càng huyết khí dâng lên.
Tầng quần lụa mỏng sau cùng ở bên
trong cũng đã bị Sở Hoan tụt đến bên dưới mông, thân trên của Sở Hoan đè lên lưng của Mị Nương, không cho nàng động đậy. Nhất thời hắn cũng
không nhìn thấy cặp mông bên dưới nhưng tay của hắn đang kéo quần đã
chạm vào da thịt trên mông, bóng loáng như đồ sứ lại không bị lạnh như
băng giống như sứ, mền mại chặt căng, nóng hồi hổi tràn đầy tính đàn
hồi, tay trượt qua vô cùng rắn chắc.
Mị Nương nức nở nói:
- Sở Hoan, ngươi...ngươi còn không buông tay, ta liều chết cùng ngươi,
không cho phép ngươi đụng vào ta...Ta không cần ngươi đụng vào ta, người ta còn chưa chuẩn bị tốt...!
Kêu lên hai tiếng, Sở Hoan ngoảnh mặt làm ngơ, Mị Nương bỗng nhiên nói:
- Ca ca tốt, hôm nay...hôm nay không thành, ngươi thực sự muốn ta, ta
cũng không phải không cho ngươi, ngươi biết rõ tâm tư ta, ta vẫn luôn
muốn làm nữ nhân của ngươi, chỉ là...chỉ là hôm nay không được, ta...ta
hôm nay đến cái kia...!
- Cái gì?
Động tác của Sở Hoan hơi dừng lại.
Mị Nương cảm giác động tác của Sở Hoan chậm lại, như tìm được cỏ cứu mạng, vội vàng nói:
- Đúng vậy...Chính là cái, mỗi tháng...mỗi tháng đều có ấy, hôm nay đến rồi...!
Sở Hoan đương nhiên không phải là kẻ ngốc, lập tức liền hiểu ra, nhíu mày, dán vào tay Mị Nương hỏi:
- Thật vậy?
- Đương nhiên là thật.
Mị Nương tức giận nói.
Sở Hoan cười nhẹ, Mị Nương bỗng nhiên la lên, cảm giác một tay của Sở
Hoan đã thò vào giữa khe mông của nàng, nàng uốn éo vòng eo, tay của Sở
Hoan lại càng dễ dàng trượt vào.
Thân thể Mị Nương lập tức
căng cứng, hai chân phản xạ có điều kiện kẹp chặt, đem cánh tay đó của
Sở Hoan kẹp chặt giữa hai chân. Cái mông đẫy đà của nàng ngạo nghễ ưỡn
lên, sung mãn nhục cảm, đường mông hiện ra vô cùng tinh túy, giống như
khe núi, tay của Sở Hoan giữa khe núi bị nàng kẹp chặt, nhất thời không
thể động đậy.
Mị Nương cảm giác một bàn tay lớn đang ở đúng
nơi mà mình cấm kỵ nhất, đến đột nhiên như thế, nàng thậm chí căn bản
chưa có sự chuẩn bị tâm lý, vừa thẹn vừa giận, tuy nhiên lại cảm thấy
một sự mềm yếu lan khắp toàn thân. Một loại cảm giác khác thường trong
nháy mắt liền lan khắp cơ thể, cắn răng nói khẽ:
- Ngươi...ngươi mau bỏ ra đi...!
- Bị nàng kẹp chặt không lấy ra nổi...!
Sở Hoan cảm thấy tay mình giữa khe chân đó như bị lửa thiêu, vô cùng
nóng hổi, da thịt bóng loáng của Mị Nương ép lấy tay hắn từ hai bên, hắn thậm chí có thể cảm nhận được một cách rõ ràng tay mình đã chạm đến một vùng cỏ thơm rộng lớn.
Da thịt trên dưới của Mị Nương bị kéo căng, bình thường nhìn nàng lẳng lơ quyến rũ nhưng lúc này ở tình thế
này nàng lại ngượng vô cùng, đem mặt vùi vào giường, nhẹ nhàng buông hai chân ra, Sở Hoan lúc này có chút không nỡ rút tay ra, nhẹ giọng nói:
- Nàng lại gạt ta...!
- Không có...!
- Nàng nói cái kia đến, tại sao lại không có đai nguyệt sự...!
Sở Hoan là người đã cưới vợ sinh con, tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó.
Hai gò má Mị Nương dán chặt xuống giường, nói hàm hồ không rõ ràng:
- Người ta còn chưa kịp, muốn...phải đợi trở về đã...Trước tiên hãy thả ta ra, đợi ta...đợi ta vài hôm, ngươi muốn ta sẽ cho ngươi...!
Cơ thể mềm mại nóng bỏng gợi cảm đang ở ngay dưới thân của mình, Sở
Hoan lúc này huyết khí đã lan khắp toàn thân, vào lúc này nếu thu tay so với việc giết hắn còn dễ chịu hơn, giữa lúc sột soạt đã vén áo của mình lên, cởi bỏ quần, dán vào trong. Mị Nương lập tức cảm thấy dòng lửa
nóng dán chặt lên mông của mình, hơn nữa còn hướng vào giữa hai chân
mình xẹt qua, nàng đương nhiên biết được là chuyện gì xảy ra, toàn thân
phát run, thất thanh nói:
- Đồ lưu manh, không cho
phép...không cho phép đi vào, đừng...ngươi tha cho ta được không, nếu
ngươi muốn, ta...ta giúp ngươi phát tiết ra được không, không được đi
vào...!