Sở Hoan cõng Bạch hạt tử trên lưng đi qua thông đạo đang định rời khỏi động đá, chợt nghe bên cạnh có tiếng kêu khẽ:
- Sở…
Sở Hoan quay đầu lại nhìn, thấy tỷ muội Trân Ny Ti đang đứng ở đó, dưới
ánh trăng lóng lánh trông lại càng kiều diễm hơn bội phần. Tuy nhiên, cả hai người hình như có đôi chút xấu hổ.
- Sao hai người chưa đi?
Chẳng biết tại sao lúc này, thấy hai tỷ muội bọn họ vẫn chưa rời khỏi, trong
lòng Sở Hoan đúng là cảm thấy như vừa trút được tảng đá.
Bố Lan Thiên cúi đầu. Gương mặt trắng Trân Ny Ti hơi ửng đỏ. Nàng do dự một chút, rốt cuộc cúi đầu, lúng túng nói:
- Chúng ta.. chúng ta không biết đi đâu.
- Hả?
- Chúng ta không quen ai cả.
Trân Ny Ti ngẩng đầu lên, cố lấy dũng khí nói:
- Chúng ta không biết đường về nhà. Chúng ta… Sở… ngài … tuy rằng mạo muội nhưng… nhưng ngài có thể giúp chúng ta không?
Sở Hoan nói:
- Có phải là thiếu lộ phí không?
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trong mật thất, có rất nhiều tiền bạc, các cô có thể….
- Không phải vậy.
Trân Ny Ti vội vàng xua tay:
- Chúng ta không cần tiền của ngài. Chúng ta, Sở… chúng ta không biết phải làm sao đây. Chúng ta… chúng ta … rất sợ.
Nói đến đây, đôi mắt của nàng phiếm hồng, bắt đầu ngấn lệ:
- Chúng ta… có lẽ … vĩnh viễn không về nhà được.
Sở Hoan đương nhiên hiểu ý tứ của Trân Ny Ti.
Tỷ muội Trân Ny Ti bị người của Đại Đức tự bắt đến Tây Lương, chắc chắn là bị âm thầm khống chế, không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài. Đối với tỷ muội Trân Ny Ti mà nói, hòa thượng Đại Đức Tự là hạng người cực ác.
Các nàng đương nhiên sẽ không quay lại Đại Đức tự để để bị nhốt lại.
Nhưng ngoài nơi đó ra, các nàng gần như không quen biết bất kỳ ai ở đây, ngoài Sở Hoan.
Tuy rằng các nàng không biết nhiều về Sở Hoan,
nhưng so sánh với đám hòa thượng kia thì rõ ràng Sở Hoan là một người
tốt. Ít nhất hắn cũng không phải là kẻ đáng sợ. Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, các nàng không thể nhìn thấy ai có thể giúp mình nữa.
Dù
sao các nàng cũng không là những cô nương tối dạ, hiển nhiên hiểu hoàn
cảnh của mình, một khi mất đi người bảo hộ, hai nàng nhất định trở thành miếng mồi hấp dẫn. Mỗi bước đi đều sung mãn nguy hiểm. Đừng nói là trở
lại La Lan, mà ngay cả việc rời khỏi thành La Thành, cũng đã nguy hiểm
rồi.
Các nàng xinh đẹp mê người, da còn trắng hơn cả tuyết, thân
hình nóng bỏng gợi cảm, một nữ tử như vậy cũng đã khó thấy, huống chi là một đôi tỷ muội song sinh.
Lúc này, các nàng cảm thấy người duy nhất có thể giúp mình là Sở Hoan.
Sở Hoan cau mày lại, giúp người là chuyện tốt, nên làm, nhưng thật sự phải giúp đôi tỷ muội song sinh đẹp khuynh nước khuynh thành này liệu có
phải lại rước thêm phiền toái hay không?
Đây không phải là nước
Tần. Nếu như ở Tần quốc, Sở Hoan chắc chắn sẽ thấy việc nghĩa không chùn bước, nhưng đang ở dị quốc, toàn sứ đoàn lúc này cũng phải cảnh giác
tuyệt đối. Nếu bây giờ hắn dẫn một cặp sinh đôi này vào sứ đoàn, không
nói đến những phiền toái khác, mà ngay cả người trong sứ đoàn chưa chắc
đã chấp nhận. Cho dù chấp nhận rồi, sau đó sẽ thế nào? Mục đích của các
nàng là trở về đế quốc La Lan ở phương Tây xa xôi kia. Mình làm sao giúp các nàng trở lại cố hương?
Phủ Thiên Lang.
Trong thành Thanh La, nếu như trước khi xảy ra binh biến, toàn bộ trung tâm
tập trung tại hoàng cung Tây Lương thì bây giờ, tập trung tại phủ Thiên
Lang của Ma Ha Tạng.
Hai vị Vương tử Tây Lương có hai phủ đệ. Phủ đệ của Ma Ha Tạng là Thiên Lang. Phủ đệ của Ma Ha La là Thiên Ưng.
Tuy rằng mới sáng sớm nhưng Ma Ha Tạng đã thức giấc. Trong phòng gã lúc này còn có Tây Lương Hữu tể Kim Cô Lỗ. Vẻ mặt hai người không thực tốt. Ma
Ha Tạng dựa vào ghế, mắt híp lại, nhìn xà ngang tinh xảo vắt qua đỉnh
phòng, như thoáng có suy nghĩ. Mà Kim Cô Lỗ thì ngồi bên cạnh, nhìn Ma
Ha Tạng, dường như đang đợi gã nói chuyện.
- Ngươi nói là bọn họ đã chuẩn bị làm phản?
Một lúc sau, Ma Ha Tạng mới trầm giọng hỏi:
- Bọn họ đã bắt đầu di chuyển về hướng núi Thiên Lang.
Kim Cô Lỗ gật đầu:
- 24 bộ của Cổ Tát đã có hơn một nửa bộ tộc chuẩn bị dời vào núi Thiên Lang, số bộ tộc còn lại thì đang do dự.
- Truyện Lệnh Sử nói gì?
- Hắn nói hiện giờ bộ tộc Cổ Tát rất bàng hoàng. Đại bộ phận mọi người cảm thấy Đại vương tử rất nhanh sẽ động binh với Cổ Tát.
Kim Cô Lỗ nói:
- Thời điểm Truyện Lệnh Sử tới truyền lệnh, bọn họ thiếu chút nữa đã giết chết hắn. Nếu như không phải có những người còn do dự trong lòng ra mặt khuyên bảo, Truyện Lệnh Sử chỉ sợ khó có thể trở về.
- Nhất định phải ổn định bọn họ.
Ma Ha Tạng cau mày nói:
- Đợi ta dọn sạch Chu Lạp Hắc Thủy, sẽ tính sổ với Cổ Tát Thiên Lang.
- Đại vương tử, hay là cho Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân đến núi Thiên Lang một chuyến.
Kim Cô Lỗ nói:
- 24 bộ Cổ Tát, cũng không phải tất cả đều có địch ý với Đại vương tử. Ít nhất một chi của Cổ Tát Hắc Vân hiện giờ vẫn còn thù địch với Cổ Tát
Lạp Lạp.
- Tuy nhiên có một việc, Thánh chủ làm có đúng không....
Kim Cô Lỗ nói:
- Đại vương tử, ta muốn nói đến việc thay thế vị trí Tộc trưởng?
- Không sai.
Ma Ha Tang cười lạnh:
- Năm đó, phụ thân của Cổ Tát Hắc Vân là tộc trưởng Cổ Tát, ở Thiên Lang
Cổ Tát rất có uy vọng. Dựa theo lẽ thường, khi lão ta chết, hẳn là do Cổ Tát Hắc Vân kế thừa vị trí Tộc trưởng. Nhưng Thánh chủ quá mức sủng ái
Cổ Tát Đại phi, nên để cho phụ thân của Cổ Tát Đại phi kế thừa vị trị
Tộc trưởng bộ tộc Cổ Tát.
Kim Cô Lỗ nói:
- Cố Tát Đại phi
lúc trước hình như phản đối việc này. Thánh chủ thiếu chút nữa đã đổi
chủ ý, để cho Cố Tát Hắc Vân kế thừa vị trí Tộc trưởng. Nhưng sau đó,
Thánh chủ lại giữ chủ ý, hạ chỉ để Cổ Tát Lạp Lạp kế thừa vị trí Tộc
trưởng.
- Lúc đó ta cũng có khuyên Thánh chủ.
Ma Ha Tạnh vuốt chòm râu thô ráp giống như kim châm dưới cằm:
- Thánh chủ để Cổ Tát Lạp Lạp kế thừa vị trí Tộc trưởng, chẳng qua là vì
thể hiện sự sủng ái đối với Cổ Tát Đại phi, cũng là muốn tôn vinh Đại
phi. Trong mắt Thánh chủ, nếu phụ thân Cổ Tát Đại phi không làm Tộc
trưởng là một việc thống khổ. Chỉ có điều, nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, biết nếu đem vị trí vốn dĩ dành cho Cổ Tát Hắc Vân cho Cổ Tát Lạp Lạp,
nhất định sẽ khiến Cổ Tát Hắc Vân bất mãn, thậm chí khiến nội bộ Thiên
Lang Cổ Tát rung chuyển. Chỉ tiếc lúc ấy Thánh chủ còn tưởng rằng nữ
nhân kia giả bộ, thấy nàng khuyên can vài lần cũng đã định để cho Cổ Tát Hắc Vân kế thừa vị trí Tộc trưởng. Cũng may lúc đó ta thuyết phục Thánh chủ, khiến Thánh chủ ban ý chỉ xuống. Ý chỉ đã ban ra, không thể sửa
lại, Cổ Tát Đại phi muốn phản đối cũng không kịp.
Kim Cô Lỗ nói:
- Cổ Tát Lạp Lạp là huynh đệ của Tộc trưởng Cổ Tát tiền nhiệm. Huynh đệ
bọn họ có sáu người, nhìn qua thì hòa hợp, nhưng trong lòng không hợp.
Theo ta biết, Cổ Tát Lạp Lạp sớm đã muốn leo lên vị trí Tộc trưởng này.
- Hắn dù sao cũng không thông minh bằng nữ nhi của hắn.
Ma Ha Tạng cầm lấy bình rượu. Bình thường gã không uống trà, chỉ uống rượu, lúc này ngửa đầu dốc một ngụm:
- Từ khi Cổ Tát Lạp Lạp lên làm Tộc trưởng, Thiên Lang Cổ Tát cũng đã bị
rạn nứt. Cổ Tát Lạp Lạp thậm chí lo lắng Cổ Tát Hắc Vân gây chuyện ở núi Thiên Lang, nên mới bảo Cổ Tát Đại phi thuyết phục Thánh chủ điều Cổ
Tát Hắc Vân đến thành Thanh La làm quan.
Kim Cô Lỗ hơi nghiêng người về phía trước:
- Đúng là Đại vương tử thuyết phục Thánh chủ, khiến Cổ Tát Hắc Vân mất
chức Tộc trưởng, nhưng sau khi Cổ Tát Hắc Vân đi vào thành Thanh La, Đại vương tử lại chiếu cố hắn. Hơn nữa, vị trí Đại Lễ quan này, lúc trước
có không ít người phản đối nhưng Đại vương tử lại dốc sức thúc đẩy.
Ma Ha Tạng cười nói:
- Lão nhân, ý tứ của ta, người vẫn không rõ?
Kim Cô Lỗ hơi trầm ngâm, rồi than một tiếng:
- Đại vương tử quả nhiên là nhìn xa trông rộng. Mấy năm trước, đã tiên
đoán cục diện ngày hôm nay. Từ lúc đó, Đại vương tử đã khiến Cổ Tát Hắc
Vân kình địch với Cổ Tát Đại phi?
- Thiên Lang Cổ Tát vốn cũng không phải là tộc đàn dễ phục tùng.
Ma Ha Tạng cười lạnh:
- Tây Lương ta thời điểm bình định các bộ, ở Thiên Lang vẫn bị thua
thiệt. Thánh chủ bị Cổ Tát Đại phi mê hoặc, Thiên Lang Cổ Tát từng ngày
khôi phục nguyên khí, ta không thể không phòng. Cũng may, Thiên Lang Cổ
Tát vốn là tộc đàn hiếu chiến hiếu sát, muốn làm bọn họ tan rã, cách tốt nhất chính là khiến họ tự diệt lẫn nhau.
Kim Cô Lỗ vuốt chòm râu, nói:
- Đại vương tử nói không sai. Tin tức từ thành Thanh La truyền đến núi
Thiên Lang, Cổ Tát Lạp Lap nghe nói thành Thanh La đang truy nã Đại phi, ngay lập tức có cảm giác không ổn, suất lĩnh bộ tộc di chuyển về núi
Thiên Lang. Hẳn là lão lo lắng bước tiếp theo Đại vương tử sẽ động thủ
với mình.
- Thiên Lang Cổ Tát, chưa bao giờ phục tùng chân chính. Dưới sự trị vì của ta, ta cần con dân tuyệt đối phục tùng, bất luận là
bộ tộc nào có dị tâm, đều phải diệt trừ.
Ma Ha Tạng nắm chặt tay, trong này hàn ý đậm đặc:
- Đại Tây Lương ta kiến quốc mấy trăm năm, nhưng hơn trăm năm qua, lãnh
thổ không hề được mở mang. Tuy rằng cũng có tổ tiên muốn phạt Tây
phương, thậm chí có lần muốn tấn công Đông phương nhưng chính bởi bì Bát đại Hoàng kim không phải bộ tộc nào cũng phục tùng, nên qua nhiều thế
hệ, Tây Lương vương đô vẫn còn băn khoăn trong lòng, không dám dễ dàng
đụng binh.
Kim Cô Lỗ thở dài:
- Đại vương tử nói không
sai. Thiết kỵ Tây Lương ta vô địch thiên hạ, nhưng vẫn không thể mở mang bờ cõi, không phải vì dũng sĩ chúng ta không có dũng khí mà là sợ loạn
bên trong loạn ra.
- Qua nhiều thế hệ Tây Lương vương, vẫn vì tăng cường sự khống chế các bộ tộc mà dốc hết tâm huyết.
Ma Ha Tạng trầm giọng nói:
- Cũng chỉ nhờ qua nhiều cố gắng của nhiều thế hệ Tây Lương vương, bộ tộc Ma Ha mới có thể khống chế các bộ tộc Tây Lương. Chính là vì mấy trăm
năm lo ổn định quốc nội, Thánh chủ mới dám cho Nam viện Đại vương một
lần nữa, sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, phát động chiến tranh với Tần quốc
lần này.
- Chỉ tiếc…
Kim Cô Lỗ thở dài:
- Thánh chủ thật không ngờ Tây Lương chúng ta còn lâu mới yên ổn. Bị Cổ Tát Đại phi mê hoặc, Thánh chỉ thậm chí còn định sửa đổi ngôi vị Thái tử. Thái tử
là căn bản của một nước, không thể coi thường. Thánh chủ một đời anh
danh, nhưng vẫn làm sai việc này, mới xảy ra trận chiến hôm nay.
Lão nhìn Ma Ha Tạng:
- Tin tức tiền phương truyền về, tin tức quốc nội đã đến tiền tuyến.
Chiến sĩ Hắc Thủy Chu Lạp dẫn đầu bất tuân quân lệnh, tự tiện rút về.
Chiến sĩ Cổ Lạp Thấm cũng tổ chức thành từng đội rút quân. Các quân đoàn khác, cũng đã loạn thành một bầy. Nam viện Đại vương hiện giờ đã không
thể khống chế cục diện, chỉ có thê hạ lệnh bí mật lui lại.
- Chỉ là tạm thời mà thôi.
Ma Ha Tạng nói:
- Sứ mệnh của ta chính là phải chinh phục thật nhiều lãnh thổ, tạo nên
thời đại vinh quang của Tây Lương ta. Bình định xong nội loạn, ta sẽ Tây chinh Tây vực, Đông chinh Tần quốc, ta muốn dẫm nát toàn thiên hạ này
dưới gót chân. Ta muốn mỗi tấc đất dưới mặt trời này đều có treo Kim sắc Đại nhật kỳ của ta.
- Đại vương tử có hùng tâm tráng chí, Đại Tây Lương ta nhất định sẽ có vinh quang này.
Kim Cô Lỗ nói:
- Đại vương tử, việc cấp bách trước mắt là bình định Hắc Thủy Chu Lạp, sau đó đến Thiên Lang Cổ Tát.
- Bảo Cổ Tát Hắc Vân xuất trận.
Ma Ha Tạng nói:
- Rất nhiều bộ tộc Thiên Lang Cổ Tát vẫn bất mãn với việc Cổ Tát Lạp Lạp
kế thừa chức vị Tộc trưởng. Hiện giờ có nhiều bộ tộc nguyện ý trung
thành với Cổ Tát Hắc Vân. Ta đã cam đoan với Cổ Tát Hắc Vân, ta sẽ cho
hắn trở thành Tộc trưởng Thiên Lang Cổ Tát, mà hắn cũng đã thề trung
thành với ta.
Kim Cô Lỗ lo lắng nói:
- Đại vương tử, có một việc không thể không phòng.
- Nói.
- Cổ Tát Đại phi.
Kim Cô Lỗ chậm rãi nói:
- Bên trong 24 bộ phận Cổ Tát, quả thật có không ít không thuần phục Cổ
Tát Lạp Lạp, nhưng bọn họ lại kính Cổ Tát Đại phi như thần. Cổ Tát Đại
phi đã cho Thiên Lang Cổ Tát quá nhiều trợ giúp. Thiên Lang Cổ Tát có
thể khôi phục nguyên khí đều là do một tay Cổ Tát Đại phi tạo nên. Cho
nên 24 bộ phận Cổ Tát đều cảm kích và kính sợ Cổ Tát Đại phi. Nếu như
không có Cổ Tát Đại phi, Cổ Tát Hắc Vân có lẽ sẽ lôi kéo được nhiều tộc
chúng Cổ Tát, có thể đủ sức chống lại Cổ Tát Lạp Lạp. Nhưng một khi Cổ
Tát Đại phi thoát khỏi thành Thanh La, trở lại núi Thiên Lang, nàng vung cánh tay lên hô hào, với địa vị của nàng trong lòng người Cổ Tát thì e
rằng toàn bộ bộ tộc sẽ nghe theo hiệu lệnh của nàng.
- Phái người tăng cường lục soát tìm bằng được nữ nhân kia.
Sâu trong đôi mắt Ma Ha Tạng cũng hiện ra một tia lo lắng:
- Không có khả năng nàng ta rời khỏi thành Thanh La, chỉ cần bắt được
nàng, không cần giết, cứ nhốt lại đã, người Cổ Tát sợ ném chuột vỡ lọ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi thu phục Hắc Thủy Chu Lạp
rồi, ta sẽ lấy đầu nữ nhân kia tế cờ.
Gã nhìn về phía Kim Cô Lỗ, ánh mắt sáng ngời:
- Lão đại nhân, người có biết là ta đã chọn ai làm ứng viên chinh phạt Thiên Lang Cổ Tát không?
- Lão thần không biết.
- Sở Hoan.
Ma Ha Tạng nói:
- Ta muốn Phò mã Cổ Lạp Thấm của ta, huynh đệ kết nghĩa của ta, đi chinh
phạt Thiên Lang Cổ Tát. Ta muốn hắn một trận chiến công thành, uy danh
chấn động, trở thành tân Nam viện Đại vương dẹp yên thiên hạ của ta.