Sở Hoan nghe hoàng đế đã miễn thuế má ba năm cho Tây Quan Đạo, lúc này mới thầm thở phào một hơi. Theo hắn nghĩ, hôm nay dân chúng Tây Quan Đạo vẫn cơm không no, nếu phải nộp thuế nữa thì dù là thần tiên tới cũng không cách nào dẹp yên được.
- Thánh thượng anh minh!
Sở Hoan cung kính nói:
- Thần còn khẩn cầu thánh thượng có thể cứu trợ một chút, nếu có khả năng thần muốn xin một chút lương thực...
Mã Hoành không đợi hoàng đế nói đã nhíu mày xen lời nói:
- Sở đại nhân, ngươi như thế thì hơi ép buộc người khác rồi. Ngươi từ bộ hộ đi ra. Bộ hộ có mấy hạt gạo ngươi cũng biết rõ không kém ta. Chuyện khẩn yếu nhất trước mắt là bình định nạn trộm cướp Giang Nam. Lôi tướng quân nhiều lần phái người vào kinh thành thúc lương thực, bộ hộ đã phải chịu áp lực rồi. Ngươi không phải không biết, dù có chút lương thực dự trữ thì cũng chỉ tạm đủ dùng cho Đông Nam, cũng không nên đòi tới mức kho của bộ hộ không còn gì chứ hả?
Hắn chuyển hướng cung kính nói với hoàng đế:
- Thánh thượng, nếu điều lương thực cho Tây Bắc thì thần thật sự vô năng!
Sở Hoan cau mày nói:
- Mã đại nhân, thánh thượng muốn thần tới Tây Bắc để dân chúng có cơm ăn. Không có lương thực, chẳng lẽ để bọn họ uống gió Tây Bắc sao?
- Chuyện này thì Sở đại nhân phải nghĩ biện pháp thôi.
Mã Hoành lạnh nhạt nói:
- Nếu triều đình phát lương thì tất cả khó khăn đều do triều đình giải quyết rồi, thánh thượng cũng không phải hao hết tâm lực, chonh Sở đại nhân đi về Tây Bắc nữa, để ai đi mà chẳng được.
- Thật sự là vớ vẩn.
Sở Hoan biết Mã Hoành cố tình làm khó mình, cũng không nhượng bộ chút nào, nói:
- Ra trận giết địch thì cũng phải có đao có thương trong tay. Vung bút vẽ tranh cũng phải có giấy bút mới được. Ta đi Tây Bắc với hai bàn tay trắng, chẳng lẽ dùng lương thực tại chỗ sao? Nếu tại chỗ có lương thực thì Tây Bắc cũng không có người chết đói rồi.
Từ Tòng Dương lúc này rốt cục mới nói:
- Thánh thượng, Sở đại nhân nói có lý. Tây Bắc khói lửa chiến tranh, một vùng tiêu điều. Nếu triều đình không trợ giúp thì chỉ sợ Tây Bắc muốn khôi phục trong thời gian ngắn là chuyện không thực tế.
Môn hạ của Tỉnh Nạp đạo là Chu Đình cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Thánh thượng, Tây Bắc tam đạo, Cửu Châu chi địa, Tây Quan đứng thứ tư, diện tích bao la, vừa trải qua chiến hỏa, nếu dựa vào địa phương, triều đình không trợ giúp chút nào thì đúng là hơi khó khăn.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, điều động trâu cày từ Tây Sơn, An Ấp tới. Mặt khác lương thực của Hoàng thị tại An Ấp phải chia ra phân phối một phần về Tây Quan Đạo!
Hắn lập tức nói với Sở Hoan:
- Sở ái khanh, trẫm không thể cho ngươi quá nhiều được. Tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi giải quyết cho tốt. Nhưng trẫm điều cho ngươi 200 quân cận vệ, ngươi có thể tự mình lựa chọn. Bọn họ lấy một chọi mười, chuyển tới bên cạnh ngươi, có lẽ có tác dụng.
Ánh mắt Sở Hoan sáng lên hỏi:
- Thánh thượng, có phải thần được chọn tùy ý 200 binh tướng cận vệ kia không?
- Đúng vậy.
Hoàng đế gật đầu.
- Nhưng ngươi cũng không thể thuyên chuyển Hiên Viên thống lĩnh của trẫm đi được.
Liền có mấy người nở nụ cười. Hiên Viên thống lính chính là Hiên Viên Thiệu.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Thần không dám!
Hoàng đế cười ha hả. Quần thần cũng cười vang theo. Không khí tựa như biến thành rất vui vẻ. Chợt thấy một người vội vàng đi vào. Đó là một gã thái giám cao lớn người hồ. Sở Hoan liếc một cái liền nhận ra đây là Da Lợi Tân.
Da Lợi Tân đi tới dưới bàn ngọc, nhìn về phía hoàng đế. Hoàng đế nhìn sang. Da Lợi Tân ra hiệu bằng tay. Hoàng đế khẽ vuốt cằm. Lúc này Da Lợi Tân mới lui xuống.
Chúng thần thấy Da Lợi Tân như vậy thì đều lộ vẻ chán ghét.
Lúc này hoàng đế nói:
- Sở ái khanh. Mấy ngày nay ngươi bàn giao công việc ở bộ hộ trước đi, nhanh chóng chuẩn bị. Trẫm có thể đợi như Tây Quan Đạo lại không đợi nổi.
Sau đó hắn khua tay:
- Chư vị ái khanh lui xuống hết đi!
Chúng thần giờ mới cáo lui. Sở Hoan đang định rời đi, hoàng đế dường như lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Sở ái khanh, ngươi ở lại.
Đợi tới khi chúng thần đều ra bên ngoài hết, hoàng đế mới đứng dậy từ bàn ngọc. Thủy Liên đang muốn tới đỡ, hoàng đế lại đẩy ra, thản nhiên nói:
- Trẫm còn chưa già yếu tới mức phải dìu đỡ. Ngươi đi nói cho tiểu tuyết là trẫm sẽ đi dạo ngự hoa viên với nàng nhanh thôi.
Thủy Liên lui về sau. Lúc này hoàng đế mới đi tới. Sở Hoan hơi khom người. Hoàng đế lại nói nhỏ:
- Sở ái khanh, ngươi biết trẫm phái ngươi tới Tây Bắc là có thâm ý gì không?
Sở Hoan vội hỏi:
- Thánh thượng muốn thần dùng hết sức khôi phục nguyên khí của Tây Quan Đạo. Thần... Thần nhất định dùng hết khả năng để không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng!
Hoàng đế mỉm cười, kéo tay Sở Hoan đi ra ngoài tản bộ, chậm rãi nói:
- Đó là một trong những dụng ý của trẫm. Còn có một việc khác, cũng là chuyện trong lòng trẫm!
- Xin thánh thượng cho biết!
- Trẫm biết rõ tất cả tinh lực của triều đình đều đặt ở phía Đông Nam. Tây Bắc trời cao hoàng đế xa, không ít người sinh lòng kiệt ngạo bất tuần.
Tiếng nói của hoàng đế rất nhẹ nhưng trong giọng nói lại mang theo chút lành lạnh.
- Hứa Thiệu phản bội trẫm, ngoại trừ Hứa Thiệu, trẫm còn muốn biết Tây Bắc còn ai có lòng khác với trẫm không!
Sở Hoan hơi cau mày, cẩn thận vô cùng hỏi:
- Ý thánh thượng là?
Ánh mắt hoàng đế sắc bén:
- Ý trẫm rất đơn giản. Ngươi trung thành tận tâm với trẫm, trẫm rất vui mừng. Nhưng ở Tây Bắc chưa hẳn ai cũng tận tâm và trung thành với trẫm như ngươi.
Sở Hoan cảm thấy căng thẳng, giống như hoàng đế có ý ngầm.
- Ngươi giúp trẫm lưu ý Tây Bắc...
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Trẫm sẽ cho ngươi quyền chém trước tấu sau. Từ trước tới giờ trẫm dùng người là không nghi ngờ nhưng nếu ngươi phát hiện ai có ý khác với trẫm thì trẫm sẽ không bao giờ nương tay. Nếu có kẻ phản nghịch, thuộc hạ Thần Y Vệ của trẫm cũng không phải là một đám giá áo túi cơm. Trẫm muốn lấy tính mạng ai cũng dễ dàng. Chỉ cần trẫm hạ lệnh thì kẻ phản bội trẫm có đầu đi ngủ nhưng không có đầu rời giường!
Sở Hoan âm thầm cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn không biết hoàng đế có phải là hoài nghi gì ở Tây Bắc không nhưng nghe thế, Sở Hoan lại cảm thấy chưa hẳn lời nói của hoàng đế không phải là không cảnh báo mình.
- Thần tuân chỉ!
- Tốt rồi. Ngươi lui xuống đi!
Thần sắc hoàng đế lại biến thành vẻ hiền lành.
- Trẫm giao Tây Quan Đạo cho ngươi. Trẫm tin rằng ngươi sẽ không để trẫm phải thất vọng!
Sở Hoan cung kính hành lễ, đang muốn lui ra, đi một khoảng thì bỗng nhiên hoàng đế lại nói:
- Sở ái khanh, nhớ kỹ một câu của trẫm!
Sở Hoan quay đầu lại. Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, đạo bào trên người, trông tiên phong đạo cốt. Chỉ nghe hắn nói chậm rãi:
- Trẫm là chủ nhân của thiên hạ. Tận trung với trẫm thì hưởng vinh hoa phú quý cả đời!
Sở Hoan lại hành lễ lần nữa rồi lui ra.
Sở Hoan đi ra khỏi Quang Minh Điện, còn chưa rõ tình hình bên ngoài thế nào thì đã có một người chạy tới bên cạnh, nắm tay Sở Hoan. Sở Hoan hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra đó là Tề Vương Doanh Nhân.
Sở Hoan vội vàng hành lễ. Doanh Nhân vẫn giữ chặt tay hắn mà nói:
- Chúng ta còn cần những nghi thức xã giao này làm gì? Sở Hoan, ta biết ngươi trở về nhưng không rảnh để đi gặp ngươi.
Sở Hoan cười nói:
- Thần biết điện hạ muốn rời cung khai phủ, tất nhiên là sự vụ bận rộn.
Doanh Nhân thở dài:
- Ý chỉ này của phụ hoàng đưa ra vô cùng đột ngột. Ta sau khi biết thì cũng hơi giật mình, nhưng hoàng tử xuất cung khai phủ cũng là chuyện khó tránh khỏi, chỉ là sớm muộn mà thôi. Vương phủ của ta đã được xây dựng từ nhiều năm trước, chỉ là chưa dời qua thôi. Lúc này dù thế nào cũng không chạy nổi nữa.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đây là do thánh thượng thấy điện hạ đã trưởng thành rồi.
Doanh Nhân kéo Sở Hoan, vừa đi vừa nói:
- Sở Hoan, thái tử ca ca tiến cử ngươi đi làm tổng đốc Tây Quan Đạo, dụng tâm không tốt. Hắn là có ý đồ với ta!
Sở Hoan nghĩ ngợi một chút rồi nói nhỏ:
- Điện hạ, thần rời kinh mấy ngày, ngươi có xung đột gì với Thái Tử không?
- Không có.
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Nhưng ta cũng không phải là không có chuyện. Lang Vô Hư lôi kéo một đám người, đều nói là muốn đi theo ta. Chỉ cần có ai muốn tới làm môn hạ của ta thì giám quan dưới trướng Thái Tử ca ca sẽ liền vạch tội. Nếu không có sự cho phép của Thái Tử ca ca rõ ràng là có ý với ta.
Sở Hoan hạ thấp giọng nói:
- Kẻ thụ hạ của điện hạ kia có phải là giám quan đã vạch tội Thái Tử không?
Doanh Nhân vuốt cằm nói:
- Bọn họ cứ đánh tới thì tất nhiên bên ta không chịu nổi rồi.
- Như vậy đám giám quan đó vạch tội Thái Tử, điện hạ có đồng ý không?
- Không.
Doanh Nhân lắc đầu cười khổ nói:
- Sở Hoan, ta chỉ luôn coi ngươi và sư phụ là người một nhà. Nhưng Lang Hư Vô kia chưa từng được ta coi là người nhà. Nhưng đám người kia lại dùng danh nghĩa của ta... Ngay cả ta cũng không biết đó là chuyện tốt hay xấu.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Điện hạ làm rất đúng. Bọn họ làm ầm ĩ thế nào là chuyện của bọn họ. Chỉ cần điện hạ không tự mình hạ lệnh thì không có liên quan gì tới người. Điện hạ không nói lời nào, bọn họ càng không đấu lại được với Thái Tử đảng. Người bên Thái Tử cũng chưa chắc đã nhận được sự đồng ý của Thái Tử. Chỉ cần Thái Tử không có tỏ rõ ác ý với điện hạ thì điện hạ cũng không được thất lễ với Thái Tử. Dù là ngày sau Thái Tử có đối xử lạnh nhạt với điện hạ thì điện hạ cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa cấp bậc với Thái Tử!
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Ta hiểu rõ ý của ngươi rồi.
- Điện hạ, ít ngày nữa thần sẽ chuẩn bị rời khỏi kinh thành, đi về Tây Bắc nhận chức.
Sở Hoan hạ giọng:
- Trước khi đi, thần có một số lời không nên nói nhưng lại là lời tâm huyết, chỉ mong điện hạ có thể nhớ kỹ!
- Ngươi nói đi!
- Điện hạ, điện hạ đừng tiếp cận quá với cái người Lang Vô Hư kia nhưng thật sự cũng không cần bất hòa.
Sở Hoan nói khẽ:
- Chỉ như gần như xa, để bọn họ cảm thấy tựa hồ là người của ngươi nhưng cũng không thân cận với bọn họ quá. Những chuyện bọn họ làm, điện hạ cố hết sức không để bị cuốn vào. Nhưng có một người điện hạ nhất định phải quan tâm hết sức!
- Ngươi nói là ai?
- Thánh thượng.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Thần có một câu nói đáng tội chết. Điện hạ tuy thông minh như còn nhỏ tuổi, nhân tâm khó dò. Thần chỉ lo lắng có người đầu độc bên cạnh người, để điện hạ cuốn vào trong vòng xoáy. Điện hạ vạn lần không được tin lời người khác, tuy rằng xuất cung khai phủ nhưng điện hạ cũng phải tiến cung thường xuyên, báo cáo chuyện trong vương phủ với thánh thượng. Nếu có người nói lời nặng nhẹ, châm ngòi bên tai điện hạ thì tại thời điểm bất đắc dĩ, điện hạ thậm chí có thể hy sinh bọn họ, bẩm báo mọi chuyện từ đầu tới cuối cho chúng ta. Mọi chuyện điện hạ đừng để lộ ra mình quá khôn khéo. Trước mặt thánh thượng phải biểu hiện hồ đồ mới tốt!
- Nhưng... Nhưng mà nếu như nói nhiều chuyện cho phụ hoàng, một khi phụ hoàng khiển trách xuống thì bọn họ có thể trách bổn vương là người không nói đạo nghĩa không?
Doanh Nhân cau mày nói.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thánh thượng để điện hạ khai phủ tức là không thể để điện hạ thất thế, cũng không khiến bộ hạ của điện hạ bị mất lòng tin... Thánh thượng cơ trí anh minh, người biết rõ nên xử lý những chuyện đó thế nào cho ta.
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ lời này của ngươi rồi.
- Ngoài ra thì người còn phải cố hết sức hiếu kính thánh thượng. Thánh thượng mặc dù là vua một nước nhưng cũng là phụ thân của điện hạ. Không được coi thánh thượng là hoàng đế mà phải hiếu thuận với người như phụ thân... Có hoàng hậu nương nương trong cung, điện hạ ra vào cung thuận lợi hơn so với người bình thường rất nhiều.
Doanh Nhân hơi trầm ngâm, đã hiểu rõ suy nghĩ của Sở Hoan, gật đầu nói:
- Sở Hoan, ngươi đều muốn tốt cho ta cả. Ta sẽ không để mất người bằng hữu như ngươi!
Sở Hoan cười nói:
- Thần cũng coi điện hạ là bằng hữu nên mới có thể nói mấy lời tâm huyết này...
Dừng lại một chút, hắn như nghĩ tới điều gì, lại nói:
- Đúng rồi. Điện hạ, cung nữ thái giám bên cạnh thánh thượng, điện hạ cố gắng hiền hòa với bọn họ một chút. Điện hạ phải chú ý đúng mực với bọn họ, đừng vì bọn họ là người dưới mà khinh khi bọn họ.
- Ta biết rồi.
Doanh Nhân bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cười lạnh nói:
- Chỉ là mấy người Hồ kia khiến ta thực sự căm ghét. Ta hận không giết được bọn chúng!
- Vạn lần không được.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Nếu Tuyết Hoa nương nương đã là phi tần của thánh thượng thì phải tôn kính. Cho dù nàng bất kính với điện hạ thì điện hạ cũng phải nín nhịn. Điện hạ, Tuyết Hoa nương nương là người bên cạnh thánh thượng. Nàng nói bậy vài câu trước mặt thánh thượng thì còn nghiêm trọng hơn việc điện hạ làm sai cả mười lần. Nhưng nếu nàng nói một câu có lợi cho người trước mặt thánh thượng thì lại còn có tác dụng hơn cả việc điện hạ lập đại công!
- Điện hạ kính trọng nàng, không phải là bởi con người của nàng mà là bởi cái miệng nàng.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Điện hạ vô cùng thông minh, tất nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó. Ngoài ra thì bên cạnh điện hạ có Từ đại học sĩ. Đại học sĩ cơ trí phi phàm. Đại học sĩ nói gì thì nên nghe theo. Đại học sĩ nhân điện hạ làm đệ tử, tất nhiên sẽ trợ giúp ngươi.
Doanh Nhân khẽ vuốt cằm, cười khổ nói:
- Lúc trước trong nội tâm ta vẫn còn thường vui mừng. Bên cạnh ta có sư phụ và ngươi thì không phải sợ ai cả. Nhưng ... Thái Tử ca ca lại ra chiêu âm hiểm như vậy, điều ngươi đi...
Hắn nhìn Sở Hoan, chán nản nói:
- Ta không muốn ngươi đi!
- Hôm nay từ biệt chỉ vì ngày sau gặp lại.
Sở Hoan nghiêm mặt nói.
- Thần ở Tây Bắc sẽ cầu phúc cho điện hạ hàng ngày.
Hắn lại móc từ trong lòng ra một vật, là một chiếc Huyết Ngọc Ban Chỉ, trên có ẩn hiện vệt máu, quý báu mười phần, nhanh chóng nhét vào tay Doanh Nhân, nói nhỏ:
- Đây là vật thần đoạt được tại An Ấp, vốn là đưa cho điện hạ làm lễ vật. Điện hạ cất kỹ đi, ngày sau nếu có chỗ nào dùng được thần thì vật này chính là tín vậy. Chỉ cần thấy Ban Chỉ này thì dù có khó khăn mấy thần cũng nghe theo!
Doanh Nhân thấy Sở Hoan chu đáo như vậy, cảm thấy cảm động, nghĩ tới chuyện mấy ngày nữa Sở Hoan sẽ rời đi, trong lòng hơi khó chịu, nói:
- Sở Hoan, ngươi tới Tây Bắc rồi thì phải bảo trọng. Ngươi là bằng hữu cả đời của ta, ngươi không phụ ta thì ta cũng không phụ ngươi!