Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1354: Q.8 - Chương 1354: Kế sách của người Man di.




Phùng Nguyên Phá ngẩng đầu, nói lớn:

- Thánh thượng, thần nghe rất nhiều người nói, thiên hạ rung chuyển, lưu dân nổi dậy khắp nơi, tất cả chỉ lời là nói bậy...!

Những lời này vừa nói ra, ai cũng thấy Phùng Nguyên Phá nói dối không biết ngại. Ai cũng biết, 16 đạo của đế quốc, hai đạo Đông Nam đã nằm trong sự khống chế của Thiên Môn đạo, hơn nữa, quân tiên phong của chúng rất mạnh. Lôi Cô Hành thống lĩnh quan binh tiêu diệt Thiên Môn đạo, tiêu hao rất nhiều nhân lực và tài lực. Thế lực Thiên Môn đạo không chỉ không hề suy yếu, mà ngày càng có nhiều người gia nhập, khí thế rất mạnh.

Trừ hai đạo Đông Nam, đạo Hà Bắc cũng bị Thanh Thiên vương khống chế. Đạo Phúc Hải vốn có hai nghĩa quân Lam Vu và Phương Kiệt, thanh thế kém xa Thanh Thiên Vương nhưng cũng làm loạn một phương tại Phúc Hải. Hiện nay, Thanh Thiên Vương đã nắm giữ đạo Tử Bắc, bức tàn quân của Hán Tam Thông lui vào đạo Phúc Hải. Hán Tam Thông đã không còn sức, đã không còn là áp lực đối với Thanh Thiên Vương. Cứ như vậy, quân của Thanh Thiên Vương đóng tại đạo Hà Bắc chắc chắn sẽ chiếm được Phúc Hải.

Ngoài Giang Hoài ở Đông Nam, hai đạo Đông Hải, Thanh Thiên vương giao thiệp ở hai đạo Hà Bắc, Phúc Hải, vẫn còn bạo loạn tại Xuyên Trung. Mệnh lệnh của đế quốc gần như không thể chấp hành tại năm đạo của đế quốc. Ngoài ra, dù không ai nói đến ba đạo tại Tây Bắc, nhưng trong lòng ai cũng rõ. Cứ như vậy, 16 đạo của đế quốc đã có hơn nửa không còn nằm trong sự khống chế của đế quốc, có thể nói là một nửa giang sơn đã không còn.

Lúc này, Phùng Nguyên Phá lại nói chuyện thiên hạ rung chuyển chỉ là nói bậy, các quan viên kinh thành có mặt đương nhiên không cho là đúng.

Nhưng Hoàng đế lại cười nói:

- Trung quốc công, ngươi nói, đó đều là có người nói bậy?

- Thánh Thượng, hiện tại, loạn binh mạnh nhất chỉ có thể là Thiên Môn đạo tại Đông Nam, Thanh Thiên vương tại Hà Bắc.

Y nói lớn:

- Nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Thần cho rằng, chỉ cần có thể tiêu diệt hai phe tạo phản này, đế quốc sẽ khôi phục lại bình an. Hiện tại, Lôi đại tướng quân đang đấu với Thiên Môn đạo tại Đông Nam. Thiên môn yêu nhân, yêu thuyết mê hoặc dân chúng, rất nhiều điêu dân bị che mắt, nhất thời khó có thể tiêu diệt, nhưng với năng lực của Lôi đại tướng quân nhất định có thể ngăn chặn sự phát triển của Thiên Môn đạo.

Hoàng đế lại hỏi thêm:

- Theo Trung quốc công, trẫm nên làm thế nào?

- Thánh thượng đa mưu túc trí, sớm đã có kế sách. Ý kiến thô tục của hạ thần chỉ có thể là múa rừu qua mắt thợ. Thần là người thô kệch, nếu có điểm nào nói không đúng, mong Thánh thượng tha tội.

- Ngươi cứ nói, ngôn giả vô tội!

- Thánh thượng, so sánh Thiên Môn đạo và Thanh Thiên vương, thế lực của Thiên môn đạo càng lớn, khó có thể thanh trừ nhanh. Thanh Thiên vương dù có hơm 10 vạn binh, nhưng theo thần biết, đại bộ phận đều là điêu dân đi theo, chưa từng trải qua bất cứ huấn luyện nào, chỉ là một đám ô hợp sâu bọ. Do đó, thần cho rằng, nên tiêu diệt Thanh Thiên vương đầu tiên.

Y lại nói lớn:

- Thần vốn cho rằng, Tả Truân Vệ đại tướng quân, Hàn Tam Thông đã xuất binh Hà Bắc, tin rằng sẽ nhanh chóng có thể tiêu diệt Thanh Thiên vương, chỉ là không ngờ lại dẫn đến kết quả ngày nay. Thần cho rằng có thể là do khinh địch. Cường đạo Thanh Thiên đã thắng vài trận, hiện tại đang kiêu ngạo, tự mãn. Thần cho rằng, đây chính là thời cơ tốt để xuất binh.

- Những điều Trung quốc công nói đương nhiên có đạo lý.

Chu Đình nhìn y nói:

- Nhưng binh mã từ đâu đến?

- Thần biết rõ, 12 đồn Vệ quân đều tại Đông Nam, Hàn Tam thông dẫn đi một phần, còn một bộ phận dùng để vệ cứu, do đó không thể hy vọng 12 đồn vệ quân.

Y nghiêm nghị nói:

- Nhưng Hà Tây và Liêu Đông đều có sĩ phu mong đền nợ nước, Hà Tây Nhi lang, Nhất thốn sơn hà Thốn Huyết, 10 vạn binh sĩ, chỉ cần Thánh thượng hạ lệnh, Hà Tây Nhi lang sẽ dốc toàn bộ lực lượng, vì Thánh thượng tiêu diệt cường đạo.

- 10 vạn binh!

Chu Đình cười nói:

- Trung quốc công, chẳng lẽ Hà Tây lại có 10 vạn binh?

- Chu Nạp Ngôn hiểu nhầm rồi.

Y cười nói:

- Cấm vệ quân thêm cả quân tại châu quận địa phương của Hà Tây không vượt quá 3 vạn, ý của ta là, chỉ cần Thánh thượng hạ chỉ, chiêu mộ binh lình tại Hà Tây, binh sĩ Hà Tây nhất định tòng quân đền nợ nước.

- Chiêu mộ binh lính, cần rất nhiều lương thực, trang bị, quân lương, ngựa... những thứ này lấy từ đâu?

Chu Đình hỏi:

- Nếu tùy tiện đưa một số dân chúng ra trận, chẳng mấy chốc cũng giống như cường đạo Thanh Thiên, cũng chỉ là một đám ô hợp.

- Chu Nạp Ngôn nói rất đúng.

Y cười nói:

- Cho nên chuyện chiêu mộ binh lính nhất định phải có vật chất và ngân lượng. Hà Tây xây dựng Tiên cung, tiêu tốn rất nhiều, nếu muốn thực sự lấy ngân lượng ra chiêu mộ binh lính quả thật không dễ dàng. Nhưng thần cho rằng, dù có khó khăn như nào, chỉ cần có thể chiêu mộ đủ binh mã, sau đó xuôi theo sông Thương Lan, tiến vào Hà Bắc, Liêu Đông, đồng thời xuất binh vào Phúc Hải. Hai đạo quân giáp công Thanh Thiên đạo. Đám ô hợp Thanh Thiên đạo dù có mọc thêm cánh cũng khó thoát. Chẳng bao lâu, nhất định sẽ tiêu tan. Chỉ cần tiêu diệt cường đạo Thanh Thiên, là có thể điều quân đến Đông Nam, trợ giúp Lôi đại tướng quân, đến khi đó có thể tiêu diệt Thiên Môn đạo.

Một viên quan kinh thành tầm 50 tuổi, đến lúc này không thể nhẫn nhịn, đứng ra. Người này là môn hạ Tỉnh Thường thị, thuộc bộ hạ của Chu Đình, liếc nhìn các Tù trưởng Man di phía sau, nói:

- Trung Quốc công, binh mã Hà Tây vốn đã không nhiều, một khi nam hạ Hà Bắc, cần bao nhiêu binh mã? Gần một vạn, căn bản không đủ để đối phó với cường đạo Thanh Thiên. Dù có điều động nửa số binh mã đó cũng đã rất khó khăn. Nhưng một khi quân Hà Tây nam hạ Hà Bắc, không biết Trung quốc công có nghĩ đến chuyện phía sau?

Y nói uyển chuyển, nhưng tất cả quan viện trên điện đều lập tức hiểu ra, cái gọi là phía sau đó đương nhiên là chỉ quân Man di. Chớ thấy các tù trưởng Man di hôm nay đến tham gia buổi lễ long trọng, người nào trông cũng thật lòng, ngoan ngoãn như mèo. Nhưng không ai dám đảm bảo, một khi quân Hà Tây đi Hà Bắc, quân Man di không nói tín nghĩa sẽ không giết về phương Bắc.

Y cười nói:

- Hỏi rất hay. Vì vậy, thần đã nghĩ ra đối sách.

- Trung Quốc công dường như đã có đối sách.

Hoàng đế bỗng chuyển thân, như chưa thích ứng với ghế vàng.

- Ngươi có thượng sách gì, hãy hiến kế, chỉ cần hợp tình hợp lý, trẫm lập tức đáp ứng.

Chúng đại thần thầm nghĩ trong lòng, vì một tòa Tiên cung, Hoàng đế xem ra càng thêm sủng ái và tin tưởng y.

Y quay người lại, nói:

- A Ni Cổ Tư, ngươi đến trả lời Thánh thượng.

Mười mấy tên Tù trưởng Man di đứng sau như chưa từng thấy cung điện hùng vĩ như vậy. Cung điện không chỉ có quy mô lớn, ngay đến chi tiết cũng rất tinh xảo. Từ khi đi theo vào Tiên cung, ánh mắt bọn họ luôn nhìn xung quanh, đầy vẻ ngưỡng mộ, ngay đến đứng lâu tại điện Lão quân cũng trầm trồ khen ngợi. Lúc này nghe thấy y gọi, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, phải đến khi một vị Tù trưởng đẩy một người trong đó, tên đó mới lấy lại tinh thần, khi đó mới bước lên, đang định hành lễ, y đã cau mày nói:

- Quỳ xuống!

Tên Tù trưởng đó hiển nhiên là hiểu một ít tiếng Trung Nguyên, đứng ngẩn ngơ một lát, nhưng vẫn quỳ xuống. Trang phục và mũ trên đầu y đều được làm từ chồn đen, đuôi chồn còn ở sau gáy. Trang sức của người Man di cũng thật vô cùng xa hoa, nhưng trong mắt người Trung Nguyên lại không ra gì.

Tên A Ni Cổ Tư này thân hình cao lớn. Phùng Nguyên Phá cũng được coi là cao trong đám người Trung Nguyên, nhưng tên đó vẫn cao hơn hẳn hai cái đầu, râu ria như đồng nhưng da lại rất trắng. Những quan viên tại đó cũng không phải chưa từng gặp người Man di, biết rằng trên các thảo nguyên tại phương Bắc có rất nhiều bộ lạc Man di.

Nhưng các bộ lạc đó cũng không giống nhau, không phải người của bộ lạc nào cũng cao như vậy. Da cũng có sự khác biệt, có da trắng, cũng có người da vàng như người Tần, thậm chí còn có một số da đen. Tất cả các bộ lạc tại thảo nguyên phía Bắc đều là dân ngoại, không có văn hóa, tất cả đều là dân Man di.

- Tù trưởng bộ lạc Tây Nhã, A Ni Cổ Tư bái kiến đại đế Tần quốc!

Y dùng tiếng Trung Nguyên không sõi, bày tỏ sự tôn kính của mình với Hoàng đế. Trong mắt y chỉ thấy có sự thích thú với long bào tinh xảo của Hoàng đế, chứ không hề kính sợ.

- A Ni Cổ Tư?

Hoàng đế khẽ cười.

- Trung Quốc công, lẽ nào y có thượng sách?

A Ni Cổ tư nói:

- Ba bộ lạc Man di chúng ta, chúc Đại hoàng đề vạn tếu, vạn tuế, vạn vạn tuế...!

Y tự xưng là Man di, hiển nhiên chuyện này trước đó đã có dặn dò.

Dù người Tần gọi các bộ lạc tại các thảo nguyên phương bắc là người Man di, nhưng người Man di chưa từng tự gọi mình là Man di. Man di vốn đầy vẻ miệt thị. Bọn họ thường tự xưng theo tên gọi bộ tộc của mình. Như bộ tộc của y đều gọi là người Tây Nhã.

Hôm nay, trên triều đường, các quan nghe thấy y giọng Trung nguyên còn gượng gạo của y, đều cảm thấy rất buồn cười. Trước mặt người Man di, người Trung Nguyên luôn ưu việt hơn. Dù y là tù trưởng của một bộ lạc, những không ít quan viên vẫn tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.

- Thánh thượng, Tây Nhã Bộ tộc của A Ni Cổ Tư là bộ tộc mạnh nhất trong các bộ tộc tại phương Bắc.

Phùng Nguyên Phá giải thích:

- Lần này 30 bộ lạc lớn đến tham gia nghi thức đều vô cùng mạnh trong các bộ lạc Man di. Đất đai và binh sĩ của bọn họ nếu gộp lại chiếm phân nửa thảo nguyên phương bắc, nhân khẩu cũng chiếm hơn nửa.

- Hả?

Hoàng đế khẽ vuốt râu, nhưng không nói lời nào.

Tuyết Hoa nương nương vốn cũng xuất thân là người Man di, đương nhiên có thiện cảm với người Man di, liền dịu dàng nói với Hoàng đế:

- Thánh thượng, bộ tộc Đồ Lục thần thiếp từng sống nay cũng đến...!

Chỉ vào một vị tù trưởng:

- Vị kia là Tù trưởng Đồ Lục Liên Hợp Na!

Hoàng đế nhìn Tuyết Hoa nương nương, thấy ánh mắt kiều diễm, cổ họng khẽ động, cười nhạt. Hoàng hậu cau mày, thản nhiên nói:

- Hậu cung không được can dự chính sự, không biết quy tắc này sao?

Tuyết Hoa nương nương khẽ giật mình, liếc nhìn Hoàng hậu, lườm, bĩu môi.

Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, cười nói:

- Hoàng hậu... Hoàng hậu, nàng ấy là vô ý, không nên trách nàng ấy...!

Thấy Hoàng hậu ngồi ung dung, cao quý, mang phong thái Quốc mẫu, đoan trang, lại có vẻ đẹp đằm thắm, cổ nàng trắng nõn, khẽ nâng lên như thiên nga, đường cong hoàn hảo, so với vẻ phong tình của Tuyết Hoa nương nương lại có khí chất đặc biệt, cổ họng càng chuyển động.

Phùng Nguyên Phá cau mày, cao giọng nói:

- Thánh thượng, thần không chỉ để bọn họ đến tham gia nghi thức nhập điện, mà còn có một chuyện tốt muốn bẩm báo Thánh thượng!

Hoàng đế liền ngồi thẳng lưng, hắng một tiếng, hỏi:

- Chuyện tốt gì?

Phùng Nguyên Phá nhìn A Ni Cổ Tư, khẽ gật đầu. A Ni Cổ Tư ưỡn ngực, lớn tiếng nói:

- Nghe nói Tần quốc có loạn phỉ. 13 bộ lạc Man di chúng ta nguyện xuất binh theo sự điều khiển của Hoàng đế, trợ giúp Đại Hoàng đế chinh phạt phản loạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.