Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 227: Q.2 - Chương 227: Khách thơ kinh tứ tòa






Sở Hoan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày đứng trước mặt mọi người viết thi từ, càng chưa nghĩ tới thi từ còn có lúc cứu người, hắn không lập tức viết, mà nhanh chóng chuyển động đầu óc.

Đoạn lịch sử này, hắn nhớ rõ ràng, sau tam quốc tranh đoạt thiên hạ, xuất hiện sai lầm với lịch sử mà mình hiểu biết, cuối cùng là Đông Ngô thống nhất thiên hạ, thành lập Ngô quốc, mấy trăm năm sau, lại bị Đại Hoa quốc thay thế, thời kỳ cuối Đại Hoa, chu hầu cắt cứ, thiên hạ phân tranh, rơi vào loạn thế dầu sôi lửa bọng, mà quốc chủ Tần quốc Doanh Nguyên tranh bá ở Trung Nguyên, dựa vào quân đoàn kỵ binh dũng mãnh, đánh Đông dẹp Bắc, diệt vong mười tám nước, cuối cùng thành lập Đế quốc Đại Tần.

Lịch sử sau tam quốc, hoàn toàn thay đổi.

Nói cách khác, sau tam quốc, triều đại bắt đầu từ triều Tấn đã không tồn tài, mà Đường thi Tống từ Nguyên khúc tự nhiên cũng không xuất hiện ở thời đại này.

Cho dù kiếp trước hắn không tỉ mỉ nghiên cứu thi từ, nhưng văn nhân đại gia nghe nhiều nên thuộc cũng rõ ràng trong mắt, ký ức về những thi từ ai cũng thích kia vẫn còn mới mẻ.

Hiện tại không phải hắn không viết ra được, mà thi từ ca phú trong đầu nhiều lắm, đầu óc tựa như một kho thi từ, mặc hắn lấy ra, hiện giờ hắn chỉ suy nghĩ lựa chọn mà thôi.

La Đỉnh thấy Sở Hoan cũng đi ra, vẻ oán độc trong mắt càng sâu, chẳng qua nhìn thấy Sở Hoan cũng không lập tức đặt bút, nghĩ rằng Sở Hoan cũng không hiểu viết văn, lập tức lòng tràn đầy vui mừng, vẻ trào phúng trên mặt càng đậm.

Lúc trước văn nhân tài tử tiến lên, đều là suy nghĩ sẵn ở phía dưới, đi lên có thể lập tức đặt bút, suy tư nhưng không đặt bút giống như Sở Hoan, đó là rất hiếm thấy, đám văn nhân lập tức khe khẽ nói nhỏ, không ít người lộ ra vẻ khinh thường, trong mắt bọn họ, Doanh Nhân và Sở Hoan hẳn là thiếu gia nhà giàu, không biết trời cao đất rộng đi ra đoạt văn hoa, rồi lại chậm chạp không viết ra được thứ gì, đó là tự rước lấy nhục.

Lan tiên sinh khẽ vuốt chòm râu, quả thật có vẻ bình tĩnh tự nhiên, lão hơi đánh giá Sở Hoan, Sở Hoan làn da hơi đen, góc cạnh rõ ràng, nhìn qua có chứa khí oai hùng, nhìn không giống văn nhân học sinh đọc đủ thứ thi văn, cũng không giống con cháu nhà giàu con ông cháu cha bình thường, trái lại giống như kẻ thiết huyết đi ra từ chiến trận.

Bàn tới khẩn trương, Doanh Nhân khẩn trương, người khác còn khẩn trương hơn.

Mạc Lăng Sương trên tuyển hoa đài đôi mắt đẹp ngập nước nhìn không chuyển mắt, thẳng tắp nhìn Sở Hoan, trái tim đã nhảy lên tới cổ họng.

Lúc này Sở Hoan có thể đứng ra, khiến trong lòng nàng cao hứng nói không nên lời, nhưng cũng giống như cách nhìn của mọi người, Sở Hoan nhìn qua thật sự không giống một người ngâm thơ làm phú.

Lúc trước nhiều văn nhân tài tử đọc đủ thứ thi văn như vậy tiến lên đoạt văn hoa, có thể nhận được văn hoa cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Lăng Sương thật sự khó mà tin được Sở Hoan có thể làm ra thi từ kinh ngạc tứ tòa.

Đình viện im lặng một hồi, La Đỉnh gần như muốn nói lời châm chọc, nhưng lại cực lực khắc chế, trong lòng đã cười nhạo không ngừng.

Vào lúc này, cuối cùng thấy Sở Hoan đặt bút lông sói xuống, mọi người liền nhìn thấy Sở Hoan tung bút viết nhanh, hoàn toàn khác hẳn với trạng thái yên tĩnh trầm mặc vừa rồi, tay phải tung hoành múa bút, rất có khí thế.

Doanh Nhân đã tới gần, ngay từ đầu vẫn cau mày, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ giật mình.

Đã thấy Sở Hoan múa bút thành văn, thực giống như linh cảm bùng nổ, chỉ khoảng nửa khắc, không ngờ đã viết vài tờ giấy, Doanh Nhân cũng không nhàn rồi, Sở Hoan viết xong từng tấm giấy, Doanh Nhân liền lập tức tiến lên cầm lấy, bày ra bên cạnh.

Gã đường đường Hoàng tử, láy này trợ thủ cho Sở Hoan, chẳng những không có một chút không cam lòng, trái lại hăng hái mười phần.

Gã cũng không biết những thi từ này có thể qua cửa hay không, nhưng Sở Hoan có thể viết ra, đã khiến gã vô cùng vui mừng, gã chỉ hy vọng Sở Hoan có thể viết được càng nhiều càng tốt, từ đò, lựa chọn nhiều, sẽ có mấy bài có thể qua cửa.

Sở Hoan vùi đầu viết nhanh, chính hắn chỉ cảm thấy từng bài thi từ trong đầu qua tay mà ra.

Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Tân Khí Tật, Lý Thương Ẩn, Liễu Vĩnh, Lưu Vũ Tích, Vương Duy, Lý Dục, Tô Thức, Đường Bá Hổ... hơn mười đại gia lúc này giống như nhập vào trên người Sở Hoan.

Giờ phút này, Sở Hoan không phải một người, vô số linh hồn đại gia thi từ Đường Tống Nguyên Minh chiếm lấy, hắn dung hợp với linh cảm những văn nhân hạng nhất này, đặt bút như bay.

"Thân vô thái dực song phi dực. Tâm hữu linh tê nhất điểm thông!"

(Thân không cánh phương mà bay vút, Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây – Lý Thương Ẩn)

"Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ!"

(Tình xưa nếu mãi còn yêu, Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau – Thước Kiều Tiền – Tần Quan)

"Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử!"

(Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.

- Thanh Ngọc Án – Tân Khí Dật)

"Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên!"

(Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ

Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm

- Cầm sắt – Lý Thương Ẩn)

"Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy!"

(Đai áo rộng dần nhưng chẳng hối, vì người thân lại thêm gầy võ – Điệp Luyến Hoa – Liễu Vĩnh)

"Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương!"

(Giường khuya trăng chiếu bời bời

Sương rơi phủ đất ngỡ đời chiêm bao

- Tĩnh Dạ Tứ - Lý Bạch)

"Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình!"

(Mưa bờ tây nắng bờ đông

Trong vô tình đã mênh mông hữu tình.

- Trúc chi từ kỳ 10 – Lưu Vũ Tích)

"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân!"

(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây

- Nguyên Chấn)

"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!"

(Đời người đắc ý hãy vui tràn,

Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!

- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch)

Câu hay giống như sóng biển lao nhanh trong đầu Sở Hoan, mỗi khi viết xong một bài, trong đầu lại trào ra vài bài, chờ viết xong, thi từ ca phú trong đầu chẳng những chưa hết, trái lại ngày càng nhiều.

Những thi từ ca phú này, đều là từ hay phú tốt lưu truyền hơn một ngàn mấy trăm năm đời sau, rất nhiều đều là ai nhìn cũng thích, trước khi xuyên qua, rất nhiều thi từ ngay cả đứa bé vài tuổi cũng có thể đọc.

Ở thời đại kia, quần tinh rực rỡ, tinh hoa của văn tự Trung Hoa tại thời điểm đó đạt tới đỉnh cao, vô số văn nhân dùng trí tuệ và thiên phú của họ, để lại nhiều văn tự tinh hoa cho nhân loại.

Giờ phút này, những thi từ ca phú có lẽ bị mai một, lại bị Sở Hoan kéo tới vũ đài văn hóa của thời không này.

Bản thân Sở Hoan cũng không biết, mình viết bao nhiêu bài, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, quan niệm văn hóa hai thời không khác nhau, một số danh ngôn đời sau của mình, cũng không biết mỗi bài đều có thể vượt qua cửa ải hay không.

Cho nên giống như Doanh Nhân, hắn cũng hiểu được viết nhiều mấy bài cũng không sao, phía Đông không sáng phía Tây sáng, mình viết ra cũng đủ thi từ, dù sao đều là danh từ câu hay lưu truyền đã lâu, trong đó cũng có thể được ba vị tiên sinh này thưởng thức.

Thật ra lúc này hắn cũng bất chấp hợp với tình hình hay không, chỉ cần trong đầu nghĩ tới, bật người liền viết lên giấy, trữ tình có, dốc lòng có, tả cảnh có, bi ca có, hoan khúc có, thậm chí còn nhớ rõ mấy bài thơ trong ‘Hồng Lâu Mộng’, cũng đều viết ra, còn có diễm từ trong ‘Kim Bình Mai’, hắn cũng vô tình viết ra.

Hắn cũng không biết viết bao lâu, mãi đến khi ngón tay hơi mỏi, hắn mới ngừng lại nhìn về phía Doanh Nhân, hỏi:

- Bao nhiêu bài?

Chỉ thấy Doanh Nhân cầm một tấm giấy trong tay, há to miệng, vẻ mặt kinh hãi, đúng là ngơ ngác nhìn Sở Hoan, trong nhất thời cũng nói không ra lời. Sở Hoan ngẩn ra, nhìn Lan tiên sinh, chỉ thấy ba vị tiên sinh đều đã cầm lấy thi từ, mà ba người giờ phút này tựa như thấy được chuyện không thể tưởng tượng được, ba vị lão tiên sinh vốn tư dưỡng cực cao, lại đều nhìn chằm chằm Sở Hoan, một đám trợn mắt há hốc mồm.

Toàn bộ mọi người trong đình viện yên tĩnh đáng sợ.

Ngay từ đầu những văn nhân tài tử này đều khinh thường Sở Hoan, chỉ nghĩ rằng Sở Hoan đi ra mất mặt xấu hổ, có một số người cảm thấy, cho dù Sở Hoan có thể viết ra thi từ, chẳng qua một hai bài mà thôi, tất nhiên cũng sẽ không thông qua.

Nhưng Sở Hoan múa bút thành văn, dĩ nhiên gần nửa canh giờ, đặt bút như gió, trạng thái như ảo, tất cả mọi người nhìn trong mắt, mặc kệ Sở Hoan làm thơ từ thế nào, có thể sáng tạo không ngừng, liên tục làm thơ, đây đã là chuyện khiến người ta kinh hãi vạn phần.

Lan tiên sinh rốt cuộc hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn Sở Hoan nói:

- Ngươi đã viết bốn mươi hai bài... !

- Bốn mươi hai bài?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Vậy lại viết thêm ba bài đi!

Hắn nhấc bút lại viết ba bài, lúc này mới buông bút lông sói, nói:

- Bốn mươi lăm bài!

Trong lòng hắn nghĩ thầm: “Bốn mươi lăm bài thơ, cũng nên có mười ba bài có thể qua cửa đi!”

Lan tiên sinh đã lộ ra vẻ kích động, chắp tay hỏi:

- Vị tiểu huynh này còn có thể viết tiếp?

Lời vừa nói ra, người ngồi đây đều kinh ngạc.

Hiểu rằng Lan tiên sinh là tiên sinh của Thảo Đường thư viện, tuy rằng không phải viện trưởng, nhưng thân phận uy vọng cũng không phải nhỏ, mặc dù không phải quan viên, nhưng lực ảnh hưởng của lão so với một số quan viên còn hùng mạnh hơn nhiều.

Lan tiên sinh đức cao vọng trọng, người khác nhìn thấy lão, đều cúi đầu thi lễ với lão, xưng 'Tiên sinh', rất nhiều văn nhân tài tử lấy việc trở thành đệ tử của Lan tiên sinh làm mục tiêu phấn đấu.

Giờ phút này ngôi sao sáng Lan tiên sinh trong mắt văn nhân, lại chủ động chắp tay với Sở Hoan, thấp chí xưng hô 'tiểu huynh', hơn nữa nhìn thần sắc Lan tiên sinh, đã không chỉ đơn giản là thưởng thức, tình cảnh như thế, sao không khiến người ta khiếp sợ.

Sở Hoan nói:

- Điều này… hẳn là còn có thể viết mấy bài!

Lan tiên sinh hưng phấn nói:

- Nếu tiểu huynh còn có thể viết, không ngại tiếp tục!

Sở Hoan vội xua tay nói:

- Thôi đi thôi đi. Thà thiếu không đủ, đã viết bốn mươi lăm bài, ta… không, tại hạ cảm thấy cũng không tồi lắm.

Hắn thi lễ nói:

- Đây là ngày thường Từ công tử ngẫu hứng có linh cảm mà làm, chẳng phân biệt thời gian địa điểm, tại hạ nhớ trong lòng mà viết ra, chưa chắc hợp tình hợp thời, còn xin ba vị tiên sinh chỉ ra chỗ sai phê bình!

Lan tiên sinh nhìn chung quanh, chắp tay nói:

- Hai vị tiên sinh cảm thấy thế nào?

Lâu tiên sinh đã nói:

- Lão hủ xem mười ba bài, dùng cái nhìn của ta, mười ba bài này đều có thể qua cửa!

Triệu tiên sinh vuốt râu cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng nhìn Sở Hoan:

- Lão hủ xem chín bài, trong đó tám bài có thể qua cửa, còn lại một bài, còn muốn nghiên cứu cặn kẽ với hai vị!

Lan tiên sinh cười ha ha nói:

- Lão phu xem mười sáu bài, có mười bốn bài có thể được văn hoa!

Tiếng kinh hô vang lên bốn phía, La Đỉnh nóng giận công tâm, lúc này thiếu chút nữa hôn mê, mà Mạc Lăng Sương trên tuyển hoa đài nghe được ba vị phu tử nói như vậy, một cỗ kích động trước nay chưa từng có lan tràn toàn thân, quả thật không tự chủ mà lăn xuống nước mắt trong suốt.

Sở Hoan nghe Lan tiên sinh nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, như vậy xem ra, gtiêu chuẩn giám định và thưởng thức thi từ của thời đại này cũng không có lệch lạc quá lớn, ít nhất lời này của Lan tiên sinh, đã khiến Mạc Lăng Sương không rơi vào trong tay La Đỉnh.

La tiên sinh lại nói:

- Vị tiểu huynh này, không biết xưng hô thế nào?

Sở Hoan chỉ Doanh Nhân, nói:

- Đây đều là thi từ của Từ công tử, tại hạ chỉ viết thay, không dám kể công!

Lan tiên sinh thản nhiên cười, liếc Doanh Nhân một cái, vuốt râu nói:

- Mặc kệ cuối cùng có bao nhiêu bài thi từ có thể được văn hoa, thành tựu hôm nay, sau này không này không dám nói không, nhưng trước đây chưa từng có ai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.