Sở Hoan vỗ tay cười nói:
- Tốt, tốt, tốt, quân pháp bất vị thân. Tào huyện lệnh quả nhiên không hổ là trung thần của triều đình.
Triệu Kinh thừa tuy đã hấp hối nhưng nghe lọt tai câu nói này của Tào
huyện lệnh thì cảm thấy như nổi trận lôi đình, cố sức nói:
- Tổng đốc đại nhân, đều là do họ Tào làm cả. Từ khi bắt đầu tới nha môn là hắn đã chuẩn bị gia tăng thuế má rồi!
Sở Hoan sờ cằm, trở lại ghế ngồi, mỉm cười hỏi Tào huyện lệnh:
- Hắn là em vợ ngươi, sẽ không vu oan cho ngươi. Bản đốc tin vào điểm
này. Hơn nữa chỉ là một kinh thừa nho nhỏ, không có mệnh lệnh của Tào
huyện lệnh ngươi thì hắn cũng không dám làm như vậy. Tào huyện lệnh, nếu ngươi muốn tranh luận tiếp thì rõ là làm nhục chỉ số thông minh của bổn đốc rồi!
Tào huyện lệnh biết rõ chuyện tới nước này thì có nói dối cũng vô dụng, quỳ rạp xuống trước mặt Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan đưa ra hạ sách này cũng là vì muốn xây dựng lại Tây Bắc thôi!
- Hả?
Cơ thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước.
- Vì xây dựng lại Tây Bắc sao? Nào trình độ ngưng luyện ý chí, ngươi tới nói xem muốn xây dựng lại Tây Bắc như thế nào?
Trán Tào huyện lệnh đổ mồ hôi nhưng vẫn nhắm mắt nói:
- Bẩm đại nhân, Tây Bắc đã bị người Tây Lương phá hủy rất nhiều, nhiều
công trình hiện giờ bị tổn hại. Cho dù là cầu đường hay thành trì, cứ
điểm thì đều cần phải tu sửa. Triều đình đang dụng binh phía Đông Nam,
Tây Bắc cần tự lực cánh sinh. Cho nên muốn phục hưng trăm nghề của Tây
Bắc thì cần phải có bạc. Thế nên hạ quan mới nghĩ ra biện pháp này!
Sở Hoan nhìn về phía Niên tú tài cách đó không xa, hỏi:
- Ngươi là tú tài sao?
Niên tú tài thấy Sở Hoan trừng trị Triệu Kinh thừa, rất có thiện cảm với Sở Hoan, chắp tay nói:
- Đệ tử là Niên Tân Lam, bái kiến Tổng đốc đại nhân!
- Không cần khách sáo!
Sở Hoan khoác tay, cười nói:
- Niên tú tài, ngươi thử nói xem, vị Tào đại nhân này muốn phục hưng
Tây Bắc cho nên gia tăng thuế má, chuyện này có đạo lý không?
- Đệ tử cả gan nói thẳng, đây là chuyện giết gà lấy trứng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Niên tú tài lập tức nói:
- Đại nhân, cái gọi là phục hưng trăm nghề, chính là để bọn họ có thời
gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho dù là sĩ nông công thương đều cần có
thời gian khôi phục nguyên khí. Đệ tử không có thiện cảm mấy với thương
nhân, vẫn luôn cảm thấy bọn họ hám lợi nhưng những thương nhân vẫn luôn ở lại Tây Bắc, hôm nay đệ tử thật sự bội phục họ.
- Ồ?
Sở Hoan cười nói:
- Xin chỉ giáo.
- Những thương nhân này hoàn toàn có năng lực tiến vào quan nội, bắt
đầu từ số không. Hơn nữa Tây Bắc cũng không thiếu ví dụ như vậy. Một
nhóm lớn thân sĩ, tiểu thương đã tiến vào quan nội né tránh binh tai
rồi.
Niên tú tài nghiêm nghị nói:
- Tuy nhiên lại
có một bộ phận thương nhân ở lại. Cho dù là bọn họ vì cái gì nhưng bọn
họ vẫn luôn luôn giúp buôn bán của Tây Bắc duy trì liên tục. Tây Quan
hôm nay một nghèo hai trắng, kinh doanh tại Tây Quan Đạo thật sự không
dễ dàng gì. Giảm miễn thuế một nửa vốn mới là hợp tình hợp lý, có thể
xúc tiến khôi phục buôn bán. Nhưng huyện lệnh Bắc Nguyên bên này chẳng
những không giảm thuế buôn mà lại tăng thuế nặng nề. Tổng những thứ thuế má này cộng lại đã lớn hơn khả năng thừa nhận của thương nhân. Đám
thương nhân nhỏ không chịu nổi thuế má, thế thì buôn bán còn khôi phục
thế nào được chứ? Thu không đủ bù chi thì bọn họ chỉ có nước đóng cửa.
Đến lúc đó ai sẽ kinh doanh tại Tây Quan Đạo. Đã không có thương nhân,
buôn bán không có cách nào lưu thông được, muốn phục hưng Tây Quan Đạo
thì chỉ là lý thuyết xuông!
Hai mắt Sở Hoan hiện lên vẻ tán thưởng, ánh mắt chuyển qua mặt Tào huyện lệnh, thần sắc trở nên lạnh lùng nói:
- Đầu của ngươi đặt ở mông à?
- Đại nhân, hạ quan…
- Ngồi không ăn bám như ngươi thật phí chức huyện quan phụ mẫu, kiến thức còn không sánh nổi với một tú tài.
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
- Người đâu, lột mũ quan của hắn xuống. Loại quan lại như vậy, bản đốc không thể tha được!
Tào huyện lệnh khẩn khoản:
- Tổng đốc đại nhân khai ân. Lần sau hạ quan không dám nữa. Xin đại nhân khoan dung cho hạ quan lần này!
- Xưa nay bổn quan không phải là người bá đạo.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Hôm nay bản đốc cho ngươi một cơ hội, do dân chúng quyết định ngươi đi hay ở!
Hắn ngẩng đầu, đứng dậy, nhìn dân chúng khắp quanh đó, rốt cục nói:
- Chư vị hương thân phụ lão. Sở mỗ chính là Tổng đốc tân nhiệm của Tây
Quan Đạo, phụng lệnh thánh thượng tới Tây Quan Đạo nhậm chức. Triều đình đã hạ ý chỉ, Tây Quan Đạo không cần nộp thuế trong ba năm. Bổn quan
cũng chắc chắn sẽ giảm nhẹ tất cả các loại thuế cho Tây Quan Đạo, để mọi người nghỉ ngơi lấy sức. Từ hôm nay, thuế buôn so với lúc trước chiến
tranh sẽ giảm một nửa, trong vòng ba năm không tăng thuế má. Trong vòng
ba năm này sẽ có thể còn tiếp tục giảm các loại thuế khác. Bản đốc sau
khi nhậm chức, hôm nay mời các vị hương thân phụ lão quyết định một
việc. Vị Tào đại nhân này còn thích hợp làm huyện lệnh Bắc Nguyên nữa
hay không? Hắn đi hay ở là tùy vào các ngươi.
Mọi người hai
mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy hơi khó tin nổi. Không thể tưởng được chuyện một vị huyện quan phụ mẫu đi hay ở lại nằm trong tay mình. Vốn bọn họ
yên lặng một hồi, một lát sau trong đám người mới có người lớn tiếng
nói:
- Cái loại quan ngu dốt này không thể lưu lại làm tai họa ở huyện Bắc Nguyên được!
- Đúng thế, không thể lưu lại!
- Tổng đốc đại nhân, ngươi hãy phái cho chúng ta một vị quan tốt yêu
dân như con đi. Tham ô lại như vậy ở lại huyện Bắc Nguyên, dân cúng
huyện Bắc Nguyên không thể sống yên lành rồi.
Sắc mặt Tào
huyện lệnh tái nhợt, hung hăng nhìn chằm chằm vào đám dân chúng kia. Sở
Hoan nhìn Tào huyện lệnh, cũng không dông dài, phất tay ra hiệu cho Kỳ
Hoành. Kỳ Hoành vung tay lên. Hai gã binh sĩ quân cận vệ lập tức tiến
lên, không nói lời nào, bắt lấy Tào huyện lệnh, lột mũ quan của hắn
xuống, cũng lột quần áo quan của hắn ra.
Tào huyện lệnh vội vàng gào lên:
- Sở đại nhân, ngươi không thể làm chuyện này với hạ quan. Hạ quan, hạ
quan là do Chu tổng đốc bổ nhiệm đó. Chu tổng đốc hạ lệnh cho hạ quan
đảm nhiệm huyện lệnh Bắc Nguyên. Ngươi, ngươi không thể bãi chức hạ quan như vậy được.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mặt Tào huyện lệnh, hỏi:
- Ngươi nói Chu tổng đốc là Chu tổng đốc nào?
- Là Chu Lăng Nhạc, Chu tổng đốc.
Tào huyện lệnh dãy khỏi tay quân cận vệ nhưng sức lức của hắn làm sao
mạnh bằng bọn họ được. Hai tay trái phải của hắn đều bị nắm chặt.
- Sở đại nhân, không tin thì ngươi đi hỏi Chu tổng đốc đi. Là Chu tổng
đốc thấy hạ quan cai trị có tài cho nên mới để hạ quan tới cai trị huyện Bắc Nguyên.
- Bản đốc nhớ ra rồi.
Sở Hoan như cố gắng nghĩ ngợi:
- Ngươi nói là Chu tổng đốc Chu Lăng Nhạc của Thiên Sơn Đạo sao?
- Đúng vậy.
Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan. Lúc này hắn cũng chẳng
còn cách nào khác, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ tốt nhất này, hy vọng
mang Chu Lăng Nhạc ra dọa được Sở hoan.
- Sở đại nhân, hạ
quan đúng là được Chu tổng đốc ủy nhiệm đó. Ngươi hãy khoan dung cho hạ
quan lần này, lần sau hạ quan tuyệt đối không dám tái phạm nữa.
Trong lòng hắn nghĩ, hôm nay Chu Lăng Nhạc có thể xem là nhân vật số
một tại Tây Bắc, thâm căn cố đế ở nơi này. Quân quyền mấy vạn quân Binh
Tây đều nằm trong tay Chu Lăng Nhạc. Mặc dù nói Chu Lăng Nhạc trên danh
nghĩa là tổng đốc Thiên Sơn Đạo nhưng tay chân thông thiên. Tây Quan,
Bắc Sơn đều có người của hắn. Ngay cả Tiếu Hoán Chương tại Bắc Sơn Đạo
cũng phải làm việc theo ý Chu Lăng Nhạc. Tào huyện lệnh nghĩ Sở Hoan là
quan mới tới nhậm chức, chưa vững bước tại Tây Quan, tất nhiên sẽ phải e dè Chu Lăng Nhạc.
Sở Hoan nhìn Tào huyện lệnh nửa ngày, dân
chúng chung quanh đều lặng ngắt như tờ. Trong nội tâm không ít người
cũng đều nghĩ, Sở Hoan không biết có sợ Chu Lăng Nhạc hay không.
Thật ra một số người đều hiểu rõ, Sở Hoan dù sao cũng là tổng đốc mới
tới, luận thực lực thì tuyệt đối không thể sánh với Chu Lăng Nhạc được.
Thậm chí đã có người nghĩ tới chuyện dáng vẻ như sét đánh của Sở Hoan
lúc trước chỉ là ra dáng, lừa gạt dân tâm. Hôm nay Tào huyện há miệng ra nhắc tới Chu Lăng Nhạc, vị Tổng đốc mới tới này đã chột dạ, không dám
truy cứu tiếp. Đối với kẻ làm quan, thu nhân tâm cũng quan trọng thật
nhưng giữ vững tiền trình của mình còn quan trọng hơn. Nếu vị Tổng đốc
mới tới này xử Tào huyện lệnh thật thì cũng giống như tát Chu Lăng Nhạc
một cái. Trên mặt đất Tây Bắc, đối nghịch với Chu Lăng Nhạc thì ngày sau sợ rằng con đường làm quan sẽ vô cùng khó khăn rồi.
Tào
huyện lệnh lại cảm thấy ánh mắt của Sở Hoan càng ngày càng lạnh lẽo, có
một loại dự cảm không may bao phủ toàn thân, lại nghe thấy Sở Hoan hỏi:
- Chu Lăng Nhạc là tổng đốc Thiên Sơn Đạo, Tào đại nhân ngươi làm quan ở nơi nào?
Tào huyện lệnh nghe giọng nói lạnh lùng của Sở Hoan thì rùng mình một cái, run giọng nói:
- Hạ quan… Hạ quan là quan viên Tây Quan Đạo!
- Ồ? Hóa ra ngươi còn nhớ rõ mình là quan viên Tây Bắc đấy à?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ngươi là do ai tiến cử bổ nhiệm thì bản đốc không thèm quan tâm.
Nhưng ngươi vô pháp vô thiên ở Tây Quan Đạo của bản đốc, vi phạm pháp
lệnh của triều đình thì bản đốc không thể mặc kệ được. Người đâu, lột
quan phục của hắn ra, lập tức niêm phong nhà cửa, một xu tiền cũng không được mang ra khỏi cửa. Kỳ vân úy!
- Có mạt tướng!
- Ngươi lập tức dẫn người đi huyện nha, đuổi gia quyến của hắn khỏi nha môn.
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Huyện nha phải còn đủ mọi thứ, không cho phép bọn họ mang đi một viên gạch.
Hắn lại lạnh lùng nhìn Tào huyện lệnh:
- Bổn quan đã khai ân ngoài pháp luật với ngươi rồi. Bây giờ ngươi cũng có thể đi Thiên Sơn Đạo gặp Chu tổng đốc. Bản đốc nghĩ Chu tổng đốc
cũng là người hiểu rõ đại nghĩa, nhất định không trách cứ bản đốc.
Kỳ Hoành khoát tay, lạnh lùng nói:
- Tào đại nhân, mời!
Tào huyện lệnh còn muốn nói gì đó nữa nhưng quân cận vệ đã xô đẩy hắn
không khách sáo chút nào. Sắc mặt Tào huyện lệnh trắng bệch nhưng là một huyện lệnh, làm sao có thể đối kháng với đại tướng nơi biên cương như
Sở Hoan? Hắn không thể làm gì, chỉ có thể bị mấy tên quân cận vệ xô đẩy
về phía huyện nha. Triệu Kinh thừa kia cũng bị mấy tên nha dịch nâng
lên, vội vàng lui xuống, trở về huyện nha hay đi tìm đại phu thì không
ai biết được.
Chờ Tào huyện lệnh đi xa rồi, xung quanh lập
tức vang dậy tiếng hoan hô. Ông chủ Lâm bị nha dịch đánh đã được tiểu
nhị trong quầy nâng đỡ, tới quỳ xuống trước mặt Sở Hoan, khóc thành
tiếng, nói:
- Tiểu nhân đa tạ ân đức cứu mạng của đại nhân.
Ân đức của đại nhân, tiểu nhân cả đời này không quên, sau này sẽ dựng
bài vị của đại nhân, ngày ngày lễ bái!
Sở Hoan vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đừng, người còn chưa chết, đừng có làm thế kẻo bổn quan không chịu nổi đâu.
Ông chủ Lâm kia vội nói:
- Đại nhân, tiểu nhân… Tiểu nhân không có ý đó!
Sở Hoan cười ha hả, để người nâng ông chủ Lâm dậy, lúc này mới nói:
- Cố gắng buôn bán, làm việc bằng lương tâm, già trẻ không gạt, giữ
vững thương đức, đó lá việc ngươi nên làm. Giữ gìn bình an một phương,
để bách tính an cư lạc nghiệp, để trăm nghề phát triển thịnh vượng là
việc bổn quan nên làm. Ta và ngươi đều làm tốt phận sự của mình là được
rồi.
Mọi người thấy Sở Hoan mặc dù ra tay vô tình với tham
quan như Tào huyện lệnh nhưng lại rất hiền lành với bình dân bách thính
thì lập tức có thiện cảm rất nhiều, cũng có người vỗ tay kêu lên:
- Tổng đốc đại nhân nói hay lắm.
Sở Hoan lại cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Niên tú tài, hỏi:
- Niên Tân Lam, hôm nay nếu bổn quan không đi ra, nha dịch huyện nha
tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi là thư sinh yếu đuối, chỉ sợ
ngươi không chịu nổi vài gậy. Ngươi đi ra nói chuyện giúp ông chủ Lâm,
không sợ mất mạng hay sao?
- Đệ tử không chỉ nói chuyện giúp ông chủ Lâm.
Niên tú tài hơi ngước đầu lên nhìn lại.
- Đệ tử chỉ đứng ra nói lời nên nói thôi. Nếu để tham quan ác quan tùy ý làm loạn, tất cả mọi người đều không dám nói thì thiên hạ còn công bằng nữa hay không? Đệ tử tuy tay trói gà không chặt nhưng cũng không sợ gậy gộc của bọn chúng. Cùng lắm là chết một lần thôi!
Lời này
của hắn vừa nói ra, người vây xem bốn phía đều hơi hổ thẹn. Ông chủ Lâm
bị đánh, gần trăm người xung quanh lại không có ai dám lên tiếng nói câu nào. Chỉ có một thư sinh văn nhược dám dũng cảm đứng ra, bênh vực lẽ
phải.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nói:
- Bản đốc đã nghe nói tới khí khái của người đọc sách, hôm nay cuối cùng cũng gặp thật.
Niên Tân Lam, ngươi nói không sai. Ngươi dám dũng cảm đứng ra nói lời
công bằng từ lương tâm, như vậy bản đốc hiện giờ cho ngươi lại đứng ra
dũng cảm làm một việc, ngươi có dám không?