Hoàng đế và Hoàng hậu rời khỏi Thiết Huyết Viên, chư thần cũng đều tản đi, chỉ còn Tề vương là lưu lại, đi về phía Sở Hoan, nắm lấy cánh tay Sở Hoan hồ hởi nói:
- Sở Hoan, ngươi hôm nay làm rất tốt. Nếu hôm nay không thể thông qua, thì bổn vương cũng không thể vì ngươi mà nói chuyện.
Sở Hoan nói:
- Sở Hoan có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ điện hạ tài bồi, ân đức điện hạ, Sở Hoan thề sống chết tương báo!
Tề vương cười ha hả:
- Không cần khách khí như vậy!
Phùng Nguyên Phá cũng không rời khỏi, mà là tiến lên, cung kính hành lễ với Tề vương:
- Vi thần bái kiến diện hạ!
Tề vương nói:
- Phùng tổng đốc, nghe nói ngươi đánh thắng trận lớn, bổn vương cũng muốn chúc mừng ngươi. À, Phụ hoàng phong cho ngươi làm Tinh Trung hầu, ngươi về sau cần phải tận trung đền nợ nước, không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.
Phùng Nguyên Phá nghiêm mặt nói:
- Thần tử tận tâm tận lực, chết thì mới dừng!"
Y nhìn về phía Sở Hoan, chắp tay nói:
- Sở đại nhân, chuyện mậu dịch Bắc Cương, hạ quan sẽ cùng đại nhân đàm phán. Việc trọng đại, hạ quan ngu muội, mặc dù có ý tưởng nhưng cụ thể xử lý thế nào hạ quan không hiểu lắm, mong Sở đại nhân chỉ điểm nhiều hơn!
Sở Hoan trong lòng cười lạnh. Phùng Nguyên Bá muốn xây dựng chợ buôn bán Bắc cương, hẳn lợi và hại đều hiểu rõ, lúc này vẫn còn giả vờ giả vịt. Sở Hoan đối với người này đúng là không hề có hảo cảm.
Người này tướng mạo chất phác, dễ khiến người tin tưởng. Nhưng giết người không thấy máu, thủ đoạn rất tàn nhẫn. Cũng không biết Hoàng đế Bệ hạ tại sao lại tín nhiệm người này như thế? Chẳng lẽ Hoàng đế Bệ hạ cũng bị vẻ ngoài chất phác thật thà của y mê hoặc? Hay ở trong lòng Hoàng đế, Phùng Nguyên Phá đúng là một thần tử trung thành?
Bất kể như thế nào, Sở Hoan tất sẽ không thể hiện thái độ với y, vẫn cười nói:
- Phùng tổng đốc khách khí. Sở Hoan nhận được tín nhiệm của Thánh Thượng mới có cơ hội vào Hộ bộ. Tất cả mọi chuyện đều không rõ ràng, đang định hướng các tiền bối của Hội bộ thỉnh giáo. Đối với chuyện mậu dịch Bắc Cương, Sở mỗ chỉ sợ đúng là không giúp đỡ được gì.
- Khả năng giúp đỡ rất lớn đấy.
Phùng Nguyên Phá cười, rồi chắp tay nói:
- Hạ quan cáo lui trước, không dám quấy nhiễu nhiều. Lúc khác sẽ xin làm phiền Sở đại nhân.
Y hướng Tề vương nói tiếp:
- Điện hạ, hạ quan mang hai con diều hâu từ Hà Tây đến, đó loài diều hâu hung ác nhất Bắc Cương, rất khó có được. Hạ quan đã cho người thuần phục, lần này vào kinh, đặc biệt đem hai con diều hâu này mang đến kính hiến điện hạ, hy vọng điện hạ sẽ thích!
Tề vương vui mừng hỏi:
- Diều hâu? Bổn vương có nghe nói qua, quả thật rất khó bắt được. Phùng Nguyên Phá, ngươi có tâm rồi.
Phùng Nguyên Phá cung kính thi lễ, lui xuống.
Thấy Phùng Nguyên Phá rời khỏi, Tề vương lúc này mới hướng Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi định khi nào vào ở phủ mới? Có cần bổn vương phái người hỗ trợ?
Sở Hoan vội cười nói:
- Không dám làm phiền điện hạ.
Nhưng trong lòng thì cực kỳ kỳ quái. Doanh Nhân tựa hồ đối với tân phủ của mình rất có hứng thú, hạ giọng nói:
- Điện hạ, hôm nay Thánh Thượng ban thưởng phủ đệ, vẫn là nhờ có điện hạ. Sở Hoan thật là cảm kích.
Tề vương khoát tay, cười nói:
- Không cần tạ ơn bổn vương, bổn vương còn có nhiều chuyện phải phiền toái ngươi.
- Phiền toái?
Sở Hoan ngạc nhiên.
Tề vương cười nói:
- Đến lúc đó tự biết.
Gã lập tức nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Sở Hoan, bản vương sau khi rời khỏi Vân Sơn, bên kia có tra ra manh mối gì không? Ngươi có biết ai ám sát bổn vương?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Việc này can hệ trọng đại, Sở Hoan cũng không hiểu biết. Chỉ có điều La Thế Hằng hiện giờ còn ở trong tay Đại học sĩ, không biết có tra ra được manh mối gì không?
Tề vương cười lạnh nói:
- Kỳ thật bổn vương trong lòng đã biết là ai. Bổn vương sau khi trở về, Tôn Đức Thắng cũng đã âm thầm dò la. La Thế Hằng là người của Hán Vương đảng.
- Hán Vương đảng?
- Chính là Tam ca!
Tề vương nắm nắm tay nói:
- Bổn vương thật không ngờ, Tam ca thoạt nhìn hào hoa phong nhã, người ngoài hòa khí, nhưng làm việc lại tàn nhẫn đến thế, không ngờ phái người ám sát bổn vương
Sở Hoan cau mày nói:
- Điện hạ cảm thấy La Thế Hằng ám sát điện hạ, là do Hán vương sai khiến?
- La Thế Hằng lên chức Chỉ huy sức Vệ Sở quân Tây Sơn đạo là do Tam ca giới thiệu.
Tề vương mày cau lại:
- Không có Tam ca sai khiến, La Thế Hằng nếu có lá gan lớn như trời, cũng không dám một vốn một lời động thủ với bổn vương.
Sở Hoan nhìn quanh quất không thấy ai mới hạ giọng nói:
- Điện hạ, lời này ngài có nói với ai không?
Tề vương ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Sở Hoan, bổn vương cũng không ngu xuẩn, không có bằng chứng, lời này không thể nói lung tung. Tuy nhiên bổn vương có nói với mẫu hậu…
- Hoàng hậu nương nương phản ứng thế nào?
- Mẫu hậu trách mắng bổn vương.
Tề vương không cam lòng nói:
- Còn bảo bổn vương không nên nói bậy nói bạ.
Gã ghé sát vào Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, ngươi nói, chẳng lẽ bổn vương đoán sai hay sao? Nếu không phải ngươi cứu bổn vương, Tam ca đã thành công rồi. Một khi chúng ta chết rồi, sẽ chẳng ai biết là Tam ca sai khiến La Thế Hằng.
- Giết người phải có động cơ.
Sở Hoan chăm chú nhìn Tề vương:
- Điện hạ nói Hán Vương điện hạ muốn ám sát điện hạ, vậy hắn có động cơ gì?
Tề vương cười lạnh nói:
- Kỳ thật trước kia bổn vương vẫn không rõ ràng lắm, nhưng sau khi chuyện xảy ra, bổn vương đã suy nghĩ rất nhiều, minh bạch nguyên nhân trong đó.
- Như thế nào?
- Tam ca muốn làm hoàng đế.
Tề vương hạ giọng nói:
- Phụ hoàng công khai sủng ái bổn vương. Hắn sợ hãi bổn vương sẽ cùng hắn tranh đoạt ngai vị, cho nên thừa dịp bản vương ly kinh liền ra tay động thủ.
Sở Hoan vẻ mặt ác liệt, hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:
- Điện hạ, hạ thần có một câu, không biết có nên nói hay không!
- Cứ nói!
- Bất kể là Hán Vương điện hạ có liên quan hay không cũng không nên nhắc lại.
Sở Hoan trịnh trọng nói:
- Sau này gặp Hán vương, điện hạ phải làm như không hề có chuyện gì xảy ra, không cần phạm lễ đối với Hán vương.
Tề vương cau mày nói:
- Sở Hoan, ngươi đây là ý gì? Ngươi nói là, Tam ca muốn giết ta, ta vẫn phải tươi cười với hắn?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Ngươi hồ đồ rồi?
Tề vương không vui nói:
- Nếu không phải mẫu hậu khuyên can, bổn vương đã đến Hán Vương phủ hỏi một câu: hắn vì sao phải ra tay độc ác như thế?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Điện hạ vạn lần không được. Chẳng những là Hán vương, mà ngay cả Thái tử điện hạ, điện hạ đều phải trước sau như một. Điện hạ không phải là ưa thích chơi đùa sao? Sau nãy vẫn như cũ, không cần thay đổi.
- Sở Hoan, ngươi hồ đồ rồi.
Tề vương đi đến một cái ghế, đặt mông ngồi xuống, nghiêm nghị nói:
- Bổn vương đã không còn nhỏ. Ở Vân Sơn sinh tử trong gang tấc, bổn vương suy nghĩ rất nhiều. Sau khi hồi kinh, bổn vương đi tìm mẫu hậu, hỏi qua chuyện năm đó... !
Nói đến chỗ này, trên mặt của gã hiện ra một tia ảm đạm.
Sở Hoan tới gần bên cạnh, hạ giọng nói:
- Điện hạ nói rất đúng... Chuyện ở Trung Nghĩa trang theo như lời Nguyên Vũ …
Tề vương gật gật đầu, không kìm lòng nổi nắm lấy cánh tay Sở Hoan nói:
- Mẫu hậu không muốn nói, nhưng bổn vương liên tục truy vấn. Tuy rằng mẫu hậu che che dấu dấu nhưng bổn vương có thể cảm giác được, lời Nguyên Vũ đều là sự thật. Nguyên Vũ là là cậu của bổn vương. Mẫu hậu là công chúa tiền triều, trong cơ thể bổn vương chẳng những có dòng máu Đại Tần, mà còn có Đại Hoa huyết!
Sở Hoan nhìn xung quanh, xác định không người nghe thấy, mới thấp giọng nói:
- Điện hạ, việc này chôn chặt trong lòng là được.
- Sở Hoan, thân thế bổn vương rất ít người biết, nhưng bổn vương tín nhiệm ngươi.
Tề vương nắm chặt cánh tay Sở Hoan:
- Tam ca muốn giết bổn vương, khiến bổn vương hiểu được. Bọn họ ngoài mặt vẫn xem bổn vương là đệ đệ, nhưng trong lòng lại hận không thể khiến bổn sớm chết đi. Bổn vương trước kia quá mức khờ dại, cứ nghĩ vì huynh đệ cốt nhục thân tình, phải tương thân tương ái, nhưng bổn vương gần đây nhất bị cấm cung, lật xem sách sử, lại phát hiện trên sách sử mỗi khi nhắc đến ngôi vị thái tử vị, không có chỗ nào mà không phải là máu chảy thành sông... !
Nói tới đây, Doanh Nhân cười khổ lắc đầu:
- Bất kể bổn vương có muốn tranh giành hay không, bọn họ đều sẽ không bỏ qua bổn vương. Phụ hoàng càng sủng ái bổn vương, bọn họ lại càng xem bổn vương làm như kẻ thù. Một khi tìm được cơ hội, bổn vương chỉ sợ phải tan xương nát thịt.
Sở Hoan trong lòng ảm đạm.
Kỳ thật hắn có thể hiểu được. Quyền lực sẽ khiến người ta đánh mất tất cả tình cảm. Càng là đế vương gia, càng hung hiểm ác nghiệt hơn thường dân.
Trải qua trận chiến sinh tử ở Vân Sơn phủ, Tề vương nếu vẫn thể sống một cách ngây thơ hồn nhiên thì chỉ chứng tỏ gã thật sự là kẻ ngốc. Chỉ có điều Tề vương tuy rằng ham chơi, nhưng không phải đồ ngu. Chuyện Trung Nghĩa trang đã làm gã chấn kinh thật lớn.
- Bọn họ muốn hại bổn vương, bổn vương không thể ngồi chờ chết.
Tề vương nắm tay nói:
- Sở Hoan, ngươi phải trợ giúp bổn vương. So với bọn họ, bổn vương trên người có dòng máu Đại Hoa và Đại Tần, so với bọn họ tôn quý hơn nhiều. Bổn vương vốn không muốn tranh giành, nhưng... nếu không tranh giành, thì cũng bị bọn họ khiến cho tan xương nát thịt.
Sở Hoan biết đây là áp lực trong lòng Tề vương từ lâu rồi, chỉ sợ là không tìm được người để kể ra. Nên bây giờ có mình tín nhiệm, mới dốc hết mọi ủy khuất.
Sở Hoan biết chắc chính mình từ khi bước chân vào kinh thành cũng đã mặc định là người của Tề vương. Có thể nói, chính mình sau này đúng là đã bị buộc lại với Tề vương. Tề vương hưng suy, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của mình.
Hắn càng hiểu, Tề vương hiện tại đầy ngập oán giận, thậm chí có chút đánh mất cả lý trí. So sánh với Thái tử đảng, Hán vương đảng, Tề vương thực lực quá mức nhỏ yếu. Cho dù trước mắt được Hoàng đế sủng ái, nhưng khi cuốn vào cuộc tranh đấu, chỉ cần hơi không cẩn thận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Từ xưa đến nay, tranh đấu nào cũng sặc mùi máu tanh. Nếu Tề vương thật sự phải tranh giành thì cần phải thận trọng từng bước đi một. Một bước đi nhầm, thua cả trận.
- Điện hạ, có một số việc, gấp không được.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Điện hạ tự hỏi, lấy thực lực bây giờ, làm sao có thể tranh chấp với Thái Tử, Hán Vương? Thần nghĩ, lựa chọn tốt nhất cho điện hạ hiện giờ đó là không cần phải tranh giành.
- Không cần phải tranh giành?
- Đúng!
Sở Hoan thật cẩn thận nói:
- Thứ cho thần nói thẳng, lấy thế lực của điện hạ hiện giờ căn bản không có khả năng đấu với Thái tử và Hán vương. Nếu là lúc này cuốn vào tranh đấu, thì điện hạ sẽ có trăm hại mà không có một lợi. Điện hạ yếu thế, mới khiến Thái Tử và Hán Vương thả lỏng đề phòng, điện hạ có thể ngồi một bên nhìn hổ đấu nhau.
- Ngồi nhìn hổ đấu nhau?
Tề vương cau mày nói.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng vậy. Trước cầu tự bảo vệ mình, rồi mới tính chuyện tranh đấu.
Tề vương nói:
- Bổn vương còn đang định khẩn cầu phụ hoàng cho xuất cung khai phủ. Ngươi nghĩ thế nào?
Sở Hoan nói:
- Lúc này xuất cung khai phủ, đó là chính thức cuốn vào cuộc tranh đấu. Điện ha, không thể được.
Hắn dừng một chút, nói:
- Điện hạ hiện giờ ở trong cung, ngược lại là an toàn nhất.
- An toàn hay không an toàn không biết. Nhưng nếu không khai phủ, làm sao có thể chào mời phụ tá?
Tề vương lắc đầu nói:
- Không có môn khách phụ tá, ngoài ngươi ra, bổn vương không có ai để sử dụng.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Điện hạ đừng quên, thiên hạ này là của Thánh Thượng, ngàn vạn lần phụ tá cũng không bằng tín nhiệm của Thánh Thượng. Điện hạ chỉ cần có Thánh Thượng sủng ái, thì cái gì cũng sẽ có.
Tề vương hơi giật mình, cảm thấy lời này của Sở Hoan cũng có lý.