Trong xe ngựa là mọt công tử ca chừng hai hai, hai ba tuổi, diện mạo cũng không phải là khó coi lắm, nhưng vẻ mặt thì rất bỉ ổi, nhất là nụ cười quỷ quái, lộ ra vẻ dâm tà, phía sau xe ngựa, có bốn kỵ mã đi sau, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, xem ra cũng không phải dạng dễ chơi.
Lục y thiếu nữ Lăng Sương cô nương và Nguyệt Nhi đều hơi biến sắc, quay người đi về hướng tương phản, liền nghe thấy tiếng ngựa hí vang, chiếc xe ngựa đó đang đi trên đường lớn liền quay đầu lại, nhẹ nhàng đuổi theo, rồi đừng ngang trước mắt hai vị thiếu nữ.
Vẻ mặt Lăng Sương đầy tức giận, lại quay người lại, công tử ca trong xe ngựa cũng đã nhảy xuống, rồi mỉm cười ngăn Lăng Sương lại, hí hí nói:
- Sao thế? Lăng Sương cô nương trí nhớ không tốt, sao mà quên bản thiếu gia nhanh vậy? Lần trước bản thiếu gia vì nàng, cất công tới Túy Ngộc Lâu, nàng còn cùng với bản thiếu gia uống vài chén rượu, chúng ta cũng coi như người quen rồi, sao nàng chẳng nói một lời nào với bản thiếu gia vậy?
Hắn giơ tay ra, trước mặt bao nhiêu người, vô cùng to gan đưa tay sờ vào khuôn mặt trắng nõn mịn mà của Lăng Sương cô nương.
Lăng Sương lùi lại hai bước, ánh mắt đầy tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói:
- La thiếu gia, ngươi... ngươi tôn trọng người khác chút!
- Tôn trọng?
Tên La thiếu gia cười lớn nói:
- Mạc Lăng Sương, bản thiếu gia cũng đã quá tôn trọng nàng rồi. Nếu không tôn trọng nàng, thì lần ở Túy Ngọc Lâu đã xơi nàng rồi. Chỉ có điều tâm trạng của thiếu gia tốt, đợi lần thu hoa khôi sau, tới lúc đó sẽ cướp đáo hoa đó, hi hi... Lăng Sương à, chỉ cần nàng đồng ý, có bản thiếu gia giúp đỡ, muốn đoạt được hoa khôi thì dễ như trở bàn tay mà thôi.
Lúc này Lăng Sương vừa tức vừa lo lắng, hai mắt đã đỏ bừng lên, nàng muốn né tránh, nhưng thủ hạ của La thiếu gia cũng đã chặn bốn phía rồi, căn bản không có cách nào thoát khỏi.
Lúc này Sở Hoan cũng đã nhíu mày lại, tên La thiếu gia này giữa đường giữa chợ mà lại trêu đùa thiếu nữ, đúng là hống hách vô cùng, trong mắt không còn có vương pháp gì rồi, nhìn mặt mày tên La thiếu gia này, dường như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải, bỗng nhiên nghĩ đến một người, ánh mắt xẹt qua rất nhanh.
Doanh Nhân hôm nay thấy Mạc Lăng Sương, cảm thấy cô nàng này vô cùng trong sáng thoát tục, khiến hắn có cảm giác thoải mái chưa từng có, thấy tên La thiếu gia kia đang ức hiếp Lăng Sương, nổi giận lôi đình, liền tiến lên trước, nhưng Tôn Đức Thắng đã lôi lại vội vàng nói:
- Từ công tử, tuyệt đối không được, tuyệt đối không được.
Doanh Nhân không hiểu, nhưng Tôn Đức Thắng thì hiểu rõ.
Câu nói “ Hoa khôi” của La thiếu gia trong chốc lát đã khiến Tôn Đức Thắng hiểu được rằng, xuất thân của Mạc Lăng Sương nếu không ngoài dự đoán thì đó là một thiếu nữ trong sáng như ngọc phù dung vô cùng thuần khiết xinh đẹp, không ngờ lại là người của thanh lâu.
Nếu Mạc Lăng Sương chỉ là người con gái bình thường, cho dù xuất thân nghèo hèn, nếu Doanh Nhân có ý tứ với nàng, Tôn Đức Thắng cũng không cần phải ngăn cản, dù sao tuổi trẻ phong lưu, Doanh Nhân đường đường là một hoàn tử lại động lòng với một phụ nữ dân gian, thì đó cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
Nhưng Mạc Lăng Sương là người của thanh lâu, còn Doanh Nhân đường đường là Hoàng gia Đế trụ, thân phận khác nhau một trời một vực, trong lòng có thích cũng chẳng sao nhưng tuyệt đối không được hòa vào nhau, càng không được nhúng tay vào sự việc trước mắt.
Tuy Tôn Đức Thắng vô cùng cung kính Doanh Nhân, xem ra rất khiêm cung cẩn thận, nhưng người này cũng là một người rất khôn khéo tinh ranh, nếu không thì cũng không được Hoàng hậu phái đi để chăm sóc cho Doanh Nhân.
Hắn có thể cảm nhận được, tên La thiếu gia trước mắt kia thân phận chắc chắn không phải vừa, những công tử đại phú hộ dù có làm bừa thì cũng không thể đùa giỡn thiếu nữ ngay trước mặt mọi người thế này được, tên La thiếu gia nếu đã dám làm như vậy, thì chắc chắn không phải là người bình thường rồi, nhìn dáng vẻ rõ ràng là người có thân phận không đơn giản chút nào.
Nếu Doanh Nhân kích động nhất thời mà tiến tới nhúng tay vào việc này, ắt sẽ sinh ra chuyện thị phi, hơn nữa sẽ khiến vụ việc phức tạp hơn, việc này nếu được Từ Tòng Dương biết, không cần nói Tôn Đức Thắng hắn gặp phải đen đủi chỉ sợ Doanh Nhân cũng sẽ gặp nguy cơ thôi, nếu vụ việc làm to lên, làm không tốt có thể khiến thân phận Doanh Nhân bị bại lộ, thậm chí vụ việc này sẽ náo động tới tận hoàng cung.
Tuy hiện giờ Doanh Nhân được Hoàng đế bệ hạ yêu quý, nhưng vị trí trong cung cũng không có gì chắc chắn lắm, nếu vì việc một thiếu nữ thanh lâu mà gây chuyện lớn, thì chắc chắn sẽ bị những kẻ khác lợi dụng nắm thóp, khả năng sẽ bị vùi dập là không thể tránh khỏi.
Với thân phận là thái giám tâm phúc của Doanh Nhân, có thể nói chủ vinh quang thì nô cũng được thơm lây, chủ bại họai thì nô cũng hoại theo, vì lợi ích của bản thân mình mà suy nghĩ, hắn nhất định phải ngăn Doanh Nhân lại.
Doanh Nhân lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
- Vì sao không thể?
Hắn liền đẩy tay Tôn Đức Thắng ra, Tôn Đức Thắng ghé sát vào hắn khẽ nói dăm ba câu gì đó, sự giận dữ của Doanh Nhân bỗng ngưng trệ lại, trong ánh mắt lộ vẻ do dự, hai tay nắm thành nắm đấm, lúc này không biết phải làm thế nào nữa.
La thiếu gia ngăn Mạc Lăng Sương lại, trêu đùa trước mặt mọi người, tuy hắn không nói trực tiếp thì cũng đã gián tiếp nói với mọi người rằng, xuất thân của Mạc Lăng Sương chỉ là thiếu nữ thanh lâu mà thôi.
Khuôn mặt của Mạc Lăng Sương tái nhợt lại, người cứ lơ ngơ trong đám mưa phù kia, cảm thấy rất cô quạnh, nước mắt cũng đã tuôn ra, cảm thấy rất đáng thương.
La thiếu gia thấy bộ dạng Mạc Lăng Sương như vậy, lại càng thêm đắc ý, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo nõn nà của Mạc Lăng Sương cười hi hí nói:
- Thế nào? Lăng Sương cô nương, có cần bản thiếu gia giúp nàng không? Chỉ cần hôm nay nàng cùng ăn bữa cơm với bản thiếu gia, bản thiếu gia bảo đảm nàng sẽ đoạt ngôi hoa khôi.
Hắn giơ tay ra, lại muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Sương, thì Nguyệt Nhi cũng đã đứng trước ngăn lại, nói:
- La... La thiếu gia, ngươi không được quá đáng!
La thiếu gia lập tức lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thá gì chứ, cút ngay ra cho ta!
Một tay đẩy vào vai Nguyệt Nhi ra, vóc dáng Nguyệt Nhi nhỏ bé, tên La thiếu gia kia thì lại to lớn, chỉ cần một cái đẩy đã khiến Nguyệt Nhi ngã nhào xuống đất.
Mạc Lăng Sương vô cùng kinh hãi, thất thanh nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi... ngươi thế nào rồi?
Vội vàng tiến tới đỡ Nguyệt Nhi lên, Nguyệt Nhi bị ngã xuống đất, cánh tay cũng đã xượt ra, máu cũng chảy ra rồi.
Vẻ mặt Mạc Lăng Sương vừa tức giận và đau khổ, tên La thiếu gia vẫn có điệu cười tà dâm đó tiến lại gần nói:
- Là một kỹ nữ trong kỹ viện, cũng dám này nọ trước mặt bản thiếu gia sao, ta muốn ngươi làm người thì được làm người, không cho ngươi làm người thì ngươi chỉ làm một con chó mà thôi, bảo ngươi cùng ăn bữa cơm với bản thiếu gia, đã là coi trọng ngươi lắm rồi, ngươi còn giả bộ thuần khiết lương thiện ở đây nữa, mấy ngày nữa, cuộc thi hoa khôi diễn ra, thì chẳng phải trở thành kẻ để cho trăm ngàn tên đê tiện sờ mó sao?
Lời nói của hắn, mỗi một chữ như một mũi châm đâm vào tim Lăng Sương vậy, vẻ mặt tái nhợt của nàng như muốn cầu xin sự trợ giúp của những người hai bên đường.
Trong màn mưa phùn này, tuy người trên đường không nhiều, nhưng vẫn có người qua lại và có người hiếu kỳ vây lại xem, nhưng không có một ai dám đứng ra mà chỉ có vài người đang chỉ chỏ và nói chuyện với nhau, trên khuôn mặt lại hiện ra những nụ cười cổ quái.
Thực ra những người hai bên đường cũng chẳng có mấy người biết được thân phận của Mạc Lăng Sương, nhưng những lời của La thiếu gia cất lên, thì khiến mọi người đều biết lai lịch của hai vị thiếu nữ này, những thiếu nữ trong thanh lâu thì là một thân phận vô cùng thấp hèn và đê tiện, lúc này cho dù La thiếu gia ức hiếp thiếu nữ nhà lành thì cũng chẳng có ai đứng ra giúp đỡ cả, huống chi đây lại là hai ả kỹ nữ.
Vẻ mặt Mạc Lăng Sương hiện ra vẻ tuyệt vọng, lòng người lạnh lùng, rồi nàng dìu Nguyệt Nhi lên, run rẩy nói:
- La... La thiếu gia, Nguyệt Nhi bị thương rồi, ngươi để ta... ngươi để ta dẫn cô ấy đi khám đại phu được không? Ta cầu xin ngươi đó...
Những giọt nước mắt hòa lẫn với những hạt mưa phùn lăn dài trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của nàng, toàn thân thì đang run rẩy, thứ nhất cũng vì sợ, thứ hai cũng vì lạnh.
Nàng cũng biết thân phận của La thiếu gia, càng biết thân phận của mình, trong con mắt La thiếu gia thì mình chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi, bản thân căn bản không có năng lực để phản kháng đối phương được.
La thiếu gia thấy trong lời nói của Mạc Lăng Sương có sự cầu xin, lại càng thêm khoái trí hơn, chỉ tay vào Nguyệt Nhi nói:
- Nàng muốn đưa cô ấy đi khám đại phu sao? Khám đại phu thì được, nhưng nàng phải đi theo ta, bản thiếu gia sẽ phái người đưa cô ấy đi khám đại phu, nàng thấy thế nào?
Vẻ mặt đau khổ tái nhợt của Mạc Lăng Sương hiện ra vẻ do dự.
Doanh Nhân đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng Tôn Đức Thắng nói vài câu vào tai hắn khiến hắn có chút do dự, hơn nữa tay của Tôn Đức Thắng vẫn cứ lôi lấy tay của hắn, sợ một khi Doanh Nhân kích động sẽ tiến tới, rồi lại ghé sắt tai khẽ nói:
- Công tử, việc này tạm thời tuyệt đối không được nhúng tay vào, nếu trong lòng công tử không được vui, thì khi về hành dinh sẽ phái người điều tra vụ việc rồi trị hắn sau.
Phùng Ngọ Mã đứng bên cạnh Doanh Nhân, mặt không có biểu cảm gì.
Đối với những người của Thần Y Vệ mà nói, bọn họ được trải qua những khóa đạo tạo rất khốc liệt, nên lòng như sắt đá, cho dù Lăng Sương bị sỉ nhục, ngay cả Lăng Sương bị La thiếu gia làm nhục ngay trước mặt mọi người, thì hắn cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, trong con mắt hắn, trừ phi Doanh Nhân ra lệnh nếu không thì hắn tuyệt đối không có hành động gì.
Lúc này La thiếu gia cũng đã giơ tay ra, nở nụ cười tà ác chờ Mạc Lăng Sương đưa tay ra, hắn đứng trên nhìn xuống, dưới con mắt hắn, nếu một kỹ nữ thế này mà không làm gì được thì quả thật mất mặt vô cùng, nhất là giữ trốn đông người như vậy.
Mạc Lăng Sương cười khắc khổ, đang định giơ tay ra, đột nhiên thấy một người phía sau La thiếu gia không nói năng gì tiến tới, người này dáng vẻ không cao không thấp, làn da đen ngăm, là một làn da vô cùng khỏe khoắn, diện mạo không được gọi là tuấn tú cho lắm nhưng góc cạnh thì cũng rất rõ ràng, nhìn rất đàn ông, người này đi tới phía sau La thiếu gia, khi La thiếu gia vẫn chưa phát hiện ra, một cánh tay đã nhẹ nhàng vô vào vai La thiếu gia.
Đột nhiệt La thiếu gia thấy có người vỗ vào vai mình, trước tiên là ngẩn người ra, cảm thấy chẳng hiểu chuyện gì, quay đầu lại, liền thấy một người góc cạnh rất rõ ràng nở nụ cười thản nhiên.
Đây là một khuôn mặt xa lạ, La thiếu gia nhíu mày lại, nổi trận lôi đình nói:
- Đố má mày, ngươi là ai thế?
- Mẹ ta là ai ngươi không cần biết, nhưng ta biết cha ngươi là ai đó.
Người này tất nhiên là Sở Hoan rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm La thiếu gia, mỉm cười nói:
- Ngươi là con trai của La Thế Hằng chứ gì?
La thiếu gia nhíu mày lại, hiện ra vẻ ức chế nói:
- Ai cho ngươi xem vào chuyện người khác chứ? Ngươi là ai mà láo toét vậy?
- Ta là Sở Hoan, ngươi phải nhớ kỹ cái tên này đó.
Sở Hoan cười nói.
- Nhớ cái con mẹ mày ý à.
La thiếu gia tức giận nói:
- Ngươi là cái chó gì, ông mày cần gì phải nhớ cái tên của ngươi chứ?
Hắn vẫy tay lên, lệnh cho đám thủ hạ tóm Sở Hoan lại.
Sở Hoan cũng khẳng định nói:
- Ngươi yên tâm, nhất định ngươi sẽ nhớ thôi.
Vừa nói xong, nắm đấm thép của Sở Hoan hướng thẳng mặt La thiếu gia mà đấm tới.