Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1526: Q.8 - Chương 1526: Kim Thương đối Ngân Thương.




Kim Tướng quân nhấc chân đá văng đầu người bên chân ra, lại nhẹ nhàng đá thi thể Thủy Thiên Thu qua một bên, vắt ngang trường thương. Tuy rằng Bạch Hổ nhìn như tùy ý ngồi dưới đất, Kim Tướng quân lại không dám khinh thường.

- Bổn tướng hành tẩu thiên hạ, thấy không có mấy cao thủ dùng thương.

Kim Tướng quân chậm rãi nói:

- Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, có lẽ Phá Thiên Cung danh xứng với thực, nhưng Tam Đao Tứ Thương, cũng chưa chắc đã lợi hại giống như đồn đãi.

Gã nhìn ngân thương trong tay Bạch Hổ:

- Trường thương Bạch Hổ, bản tướng nghe danh đã lâu, hiện giờ Kim thương có thể chiến một trận với Ngân thương, cũng là chuyện may mắn.

Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn Kim Tướng quân, mỉm cười nói:

- Bản Thiên hộ vốn là quan viên triều đình, sau đó mới là người dùng thương, nếu như ngươi có thể trả lời mấy vấn đề của bản Thiên hộ, bản Thiên hộ có thể tha cho ngươi khỏi chết.

Kim Tướng quân phát ra tiếng cười cổ quái:

- Phải chăng các hạ quá mức tự tin đối với bản thân?

- Không liên quan tới tự tin.

Bạch Hổ thản nhiên đáp:

- Chẳng qua thân là quan viên triều đình, hết thảy đều phải làm việc theo quy củ. Bản Thiên hộ cho ngươi cơ hội khai báo thẳng thắn, nếu như bản thân ngươi không muốn nắm chắc, điều này không liên quan với bản Thiên hộ.

- Không bằng như vậy.

Kim Tướng quân nói:

- Hiện giờ hai chúng ta chỉ có một người có thể ra khỏi viện này, đã như vậy, chi bằng ta và ngươi làm giao dịch, thông qua giao dịch nói cho đối phương điều mà đối phương muốn biết.

- Hả?

- Bổn tướng biết rõ, ngươi muốn biết Thiên công là ai, bổn tướng cũng muốn biết Vệ Đốc là ai. Ngươi muốn biết tung tích của Thiên Công, bổn tướng cũng muốn biết tung tích của Vệ Đốc.

Tinh quang bắn ra từ hai mắt Kim Tướng quân:

- Đã như vậy, hai ta hỏi đáp lẫn nhau, nói đáp án mà đối phương muốn biết, ngươi thấy thế nào?

Bạch Hổ cười ha ha nói:

- Ngươi đoán không sai, bản Thiên hộ quả thực rất muốn biết Thiên công là ai, cũng muốn biết hiện giờ hắn ở nơi nào, chẳng qua ngươi đã quên, ta là quan, ngươi là tặc, bản Thiên hộ sao lại giao dịch với một tên loạn tặc?

- Như vậy xem ra Bạch Hổ Thiên hộ chỉ là có tiếng không có miếng.

Kim Tướng quân thở dài:

- Ngươi không dám làm giao dịch này, đơn giản là lo lắng tài nghệ không bằng người...!

- Phương pháp khích tướng này, dường như ngươi dùng sai đối tượng rồi.

Bạch Hổ cười nhạt nói.

Hai mắt Kim Tướng quân lạnh lùng, trong giây lát cánh tay chấn động, toàn thân tiến về phía trước, Kim thương đã đâm tới trước ngực Bạch Hổ.

Cao thủ chân chính, cũng không cần dùng thủ đoạn hoa mắt để chứng minh bản lãnh của mình mạnh bao nhiêu, chỉ cần vừa ra tay, sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất và thực dụng nhất để phân cao thấp.

Một thương mà Kim Tướng quân đâm ra, không cần biến chiêu, chỉ cần người hiểu thương pháp có thể nhìn ra, một thương này là chiêu thức hữu hiệu nhất, nếu như địch thủ không phản ứng, một thương này có thể trực tiếp đâm vào thân thể địch, cho dù địch nhân có phản ứng gì, Kim thương xuất thủ trước đã chiếm tiên cơ, cũng có thể tùy thời đưa ra thay đổi nhanh nhất.

Bạch Hổ ngồi dưới đất, thần sắc bình tĩnh, hàn quang trên mũi Kim thương đã chiếu sang đôi mắt Bạch Hổ, mũi thương sắc bén giống như không đoạt mệnh sẽ không buông tha.

Giây phút sinh tử, tiếng thương vang lên.

Thường thương của Bạch Hổ ra tay trong nháy mắt, giống như ngân hà hiện ra, một động tác mang theo sự càn quấy xông thẳng lên trời. Ngân thương của y đi sau, nhưng chọn thời cơ vừa đúng, tốc độ ngân thương giống như tia chớp. Một tiếng keng vang lên, mũi ngân thương từ dưới lên chống đỡ mũi Kim thương công tới.

Kim quang chói mắt, ngân hà như điện.

- Hay cho Định Quân thương!

Mũi thương đối nhau, hết thảy tựa như an tĩnh lại, Kim Tướng quân không kìm được lòng sợ hãi than nói:

- Hóa ra các hạ lại biết được Định Quân thương!

- Phá Phong thương của Kim Tướng quân xem ra cũng rất được tinh túy.

Bạch Hổ vẫn ngồi dưới đất, cười nói:

- Định Quân gặp Phá Phong, hay lắm...!

Lời y còn chưa dứt, người đã nhảy lên, mũi thương vung lên, mũi ngân thương xẹt qua báng Kim thương, đâm thẳng tới ngực Kim Tướng quân.

Kim Tướng quân lui.

Gã lui đơn giản gọn gàng, giống như trong nháy mắt đã chuyển một nơi khác. Hán Vương Doanh Bình căn bản nhìn không ra thân pháp của Kim Tướng quân, nhưng cho dù là lui, gã còn hung mãnh hơn hổ, còn nhanh nhẹn hơn báo.

Kim Tướng quân lui nhanh, nhưng vẫn không bỏ được thương ảnh gần ngay trước mắt. Bạch Hổ như bóng theo hình, Kim Tướng quân lui về phía sau, gã liền tiến lên, tốc độ của hai người dường như khó phân cao thấp.

Ánh rạng đông đã xuất hiện, dưới ánh hào quang, hai mũi kim ngân đan xen nhau, giống như hai con du long quấn quanh. Hai bóng người Kim Tướng quân và Bạch Hổ giăng khắp nơi, khó thấy chân thân.

Tuy rằng Doanh Bình tập võ từ nhỏ, được xưng văn võ song toàn, nhưng giờ phút này chứng kiến hai người giao thủ, mới biết được cái gì là cao thủ thực sự, hai người trước mắt này, bất kỳ ai cũng mạnh hơn gã không chỉ mười lần.

Có thể dùng thương vốn không dễ dàng, có thể dùng trường thương xuất thần nhập hóa đã ít lại càng ít, nhưng không thể nghi ngờ, hai người trước mắt này chính là hai gã cao thủ dùng thương mạnh nhất trong thiên hạ, trường thương vốn không có sự sống, tới tay họ dường như biến hóa thành thần long, cho thấy uy lực không gì sánh kịp.

Điền Hậu hơi cau mày, tuy rằng cánh tay gã đã tàn, nhưng đã từng là cao thủ dùng đao nhất đẳng. Doanh Bình nhìn không ra hai người trong trận ai chiếm thượng phong, nhưng Điền Hậu lại mơ hồ thấy được, thương pháp của Bạch Hổ nhìn như mưa to gió lớn, hùng hổ dọa người, nhưng mỗi chiêu lại cực kỳ hợp lý, hơn nữa trong công có phòng, mỗi lần tấn công trong chiêu thức chí ít có nhiều phương pháp có thể tùy thời phòng thủ bản thân.

So với sự sắc bén của Bạch Hổ, thương pháp của Kim Tướng quân trông hơi bảo thủ, ở vào thủ thế, nhưng trong thủ thế lại giấu diếm sát cơ, tùy thời tìm sơ hở, một kích chế địch.

Thương của hai người hoàn toàn hợp thành một thể, thương là người, người là thương.

Thương pháp Bạch Hổ công thủ cân đối, công sắc bén, thủ lại cực kỳ vững chắc.

Định Quân thương, tên như ý nghĩa, đánh như gió táp, vững như bàn thạch. Điều Hậu nhìn xem, trong lòng lại rõ ràng thêm vài phần, tuy nói thương pháp của Kim Tướng quân cũng hiếm thấy trên đời, tuyệt đối thuộc về cao thủ dùng thương nhất đẳng, nhưng so với Bạch Hổ mà nói hiển nhiên hơi thua kém.

Kình phong kích động, đám người Doanh Bình nhịn không được lui về phía sau, bọn họ vây quanh vòng chiến cũng cảm nhận được hàn khí lạnh như băng và sát ý bén nhọn từ trường thương.

Hai con rồng lên cao xuống thấp, chỗ thương tới uy lực mười phần. Bạch Hổ đâm ra một thương, Kim Tướng quân tránh thoát, trường thương kia liền đâm vào vách tường, vách tường dĩ nhiên lắc lư. Mà Bạch Hổ rút thương nhanh chóng, biến chiêu cũng thoải mái tự nhiên.

Thân pháp hai người càng lúc càng nhanh, tuy rằng ánh mặt trời đã chiếu xuống, Doanh Bình càng không thể thấy rõ thân hình hai người, chỉ có thể cảm nhận được hai người kịch đấu giằng co từ hai mũi thương kim ngân quấn lấy nhau.

Đột nhiên liền thấy kim quang lóe lên, phóng lên trời. Doanh Bình ngẩng đầu nhìn kim quang phóng lên trời, thấy rõ ràng, là Kim thương trong tay Kim Tướng quân bay lên giữa không trung.

Khóe mắt Doanh Bình run rẩy, khẽ giật mình, cảm nhận kình phong kích động lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đưa mắt nhìn lại liền thấy thân hình Kim Tướng quân và Bạch Hổ đã tách ra.

Mũi ngân thương của Bạch Hổ đã đâm vào ngực trái Kim Tướng quân.

Kim Tướng quân một tay nắm báng ngân thương của Bạch Hổ, tay kia thì hạ thấp, thân thể gã dường như bị ngân thương chèo chốc, tựa như chỉ cần Bạch Hổ rút thương ra, gã sẽ ngã thẳng xuống đất.

Doanh Bình biến sắc mặt.

Gã đã nhìn ra thắng bại đã phân, Bạch Hổ chẳng những đánh bay Kim thương của Kim Tướng quân, hơn nữa ngân thương đã đâm trúng tim Kim Tướng quân.

Bạch Hổ sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt giật mình của Kim Tướng quân, thản nhiên noi:

- Vệ Đốc có lệnh, kẻ nhiễu loạn kinh thành, tìm được đầu sỏ, giết không tha. Kim Tướng quân, ta là quan, ngươi là tặc, trước giờ đều là ngươi sống ta chết.

Kim Tướng quân cười cười sầu thảm, nói:

- Tứ Đại Thiên hộ Thần Y Vệ, quả nhiên danh bất hư truyền, Trường Thương Bạch Hổ... danh xứng với thực...!

Bạch Hổ khẽ thở dài:

- Ngươi vốn còn cơ hội, chẳng qua ngươi không đủ kiên nhẫn, mạo hiểm tấn công, bị bản Thiên hộ tìm được cơ hội... Thương pháp của ngươi như thế, vốn không nên phạm vào sai lầm này!

Thân thể Kim Tướng quân tiến về phía trước hai bước, ngân thương xuyên qua thân thể gã càng sâu, cười khổ nói:

- Bổn tướng vẫn luôn nghĩ, cuối cùng... cuối cùng sẽ chết trong tay người nào, có thể chết trong tay ngươi, bổn tướng... bốn tướng cảm thấy cũng đủ rồi...!

Bạch Hổ thấy trong đôi mắt Kim Tướng quân lộ ý cười cổ quái, cảm thấy chuyện hơi không đúng, liền thấy Kim Tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể tiến về phía trước, ngân thương hoàn toàn xuyên thấu qua thân thể gã. Lúc Bạch Hổ giật mình, Kim Tướng quân cách y chỉ một chút, y vừa cảm thấy có gì đó không đúng, muốn rút thương, liền thấy Kim Tướng quân một tay nắm chặt báng ngân thương, tay kia nâng lên tạo hình đao, năm ngón tay khép lại giống như dao găm, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào ngực Bạch Hổ.

Bạch Hổ đã biết việc lớn không tốt, nâng nắm đấm lên, chỉ là nắm đấm của y chưa đánh ra, tay đao của Kim Tướng quân đã đâm vào ngực y, chưởng đao của Kim Tướng quân còn sắc bén hơn lưỡi đão.

Bạch Hổ cảm thấy ngực đau đớn một hồi, lúc này một quyền đã đánh ra, trúng đầu vai Kim Tướng quân. Một quyền này thế lớn lực nặng, như thể thiên quân. Kim Tướng quân bị đánh trúng quyền này, thân thể cùng ngân thương kia đều bay ra ngoài, rơi ầm ầm trên mặt đất, giãy dụa ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ, thấy Bạch Hổ một tay bụm ngực mình, đôi mắt lạnh lùng kia lúc này ngập tràn vẻ phẫn nộ không cam lòng.

Kim Tướng quân cảm thấy toàn thân giống như rã rời, nhất thời không dựng nổi người, mạnh mẽ ngăn lại một ngụm máu tươi phun tới cổ họng vào bụng, cười nói:

- Bạch Thiên hộ, ngươi nói không sai, bổn tướng... bổn tướng đương nhiên sẽ không phạm vào sai lầm như vậy, bổn tướng cố ý buông tay đánh cược một lần, lộ ra sơ hở, là dẫn ngân thương của ngươi đâm vào tim ta, nếu không phải như thế, bổn tướng... chỉ sợ bổn tướng không cách nào thắng ngươi...!

- Ngươi... ngươi cầu đồng quy vu tận?

Thân hình Bạch Hổ lay động, vẫn mạnh mẽ đứng lại, không để mình ngã xuống, ở ngực y bị chưởng đao của Kim Tướng quân đâm ra một lỗ máu, máu tươi tràn ra từ trong, trông thấy giật mình.

Kim Tướng quân lắc đầu nói:

- Bổn tướng... nhiệm vụ của bổn tướng còn chưa hoàn thành, vẫn chưa tới thời điểm chết... ngân thương của ngươi đâm vào ngực ta, đã cho rằng ta chắc chắn phải chết, chỉ tiếc...!

Gã giơ tay lên, chỉ ngực phải của mình:

- Trái tim của bổn tướng không ở bên trái, mà là... mà là ở bên phải. Đây là... đây là một trong những bí mật của bổn tướng, ngươi biết... biết đã quá trễ rồi...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.