Trân Ny Ti không hiểu lắm, nên ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì thế?
Bố Lan Thiến xinh đẹp như hoa, cười tủm tỉm:
- Ngươi đừng vội, hắn phải ở chỗ này thêm mấy ngày, rồi ngươi sẽ gặp được hắn thôi.
Trong khi Bố Lan Thiến đang cân nhắc chuyện chung thân của Trân Ny Ti,
còn Sở Hoan thì lại đi đến sân viện của Tố Nương. Tia nắng ban mai bắt
đầu chiếu xuống mặt đất. Trong sân rất yên tĩnh. Sở Hoan nhẹ chân đến
trước phòng, đẩy cửa vào, thấy Tố Nương vẫn còn nguyên y phục mặc ngoài
nằm ngủ. Tối hôm qua, nàng đã đợi suốt đêm. Lòng thấp thỏm không biết
lúc nào thì Sở Hoan sẽ về, mờ sáng mệt quá nên thiếp đi mất.
Sở Hoan sợ đánh thức Tố Nương dậy, lại nhẹ chân đi ra ngoài, đứng trong
sân, hít thở mấy hơi thật sâu, thầm nghĩ đêm qua chỉ sợ Hoàng đế cũng
mất ngủ suốt đêm, hôm nay thế nào cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật
tốt.
Hắn đang định quay về phòng mình nghỉ ngơi một chút, đột nhiên thoáng nhìn thấy trong sân viện một gian nhà hình như vẫn còn
sáng đèn. Hắn khẽ giật mình, nhưng rồi nhớ tới, đó là nơi ở của tiểu ni
cô Như Liên.
Sở Hoan và Tố Nương dù có danh nghĩa vợ chồng
chính thức nhưng sau khi Tố Nương đến kinh thành vẫn không ngủ chung
phòng với hắn. Ngược lại, sống chung với Như Liên trong một sân viện.
Tiểu ni cô ngày thường trầm mặc ít nói, ban ngày, khi Sở Hoan hồi kinh, vẫn chưa gặp nàng. Hắn đi đến trước cửa phòng của Như Liên, thấy trong
phòng đỏ đèn, cũng không biết tiểu ni cô vừa dậy hay là chưa ngủ? Hắn
nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy bên trong có đôi mắt đang nhìn ra ngoài xem
xét.
Phát hiện thấy Sở Hoan, cửa phòng lập tức mở ra, Như Liên vui vẻ nói:
- Sở… Sở đại ca, huynh đã về rồi.
Sở Hoan gật đầu cười:
- Tiểu muội, muội vừa dậy sao?
Như Liên gật đầu. Sở Hoan bất ngờ xuất hiện, dĩ nhiên nàng rất mừng rỡ, nhưng lại ấp úng chẳng biết nói gì cho phải, Sở Hoan đã cười:
- Đừng nhốt mình trong phòng cả ngày như vậy, nên đi ra ngoài cho thoáng, ở trong phòng mãi không tốt cho sức khỏe đâu.
Như Liên dịu dàng gật đầu, cuối cùng nói khẽ:
- Muội…. muội tụng kinh nên dậy sớm. Sở đại ca, huynh vào phòng đi…
Sở Hoan thoáng ngần ngừ. Sáng sớm đã vào phòng một cô nương không được
ổn lắm, nhưng nghĩ cô nương này ngày thường trầm mặc ít nói, không có
nhiều người nói chuyện, nếu giờ mình nói vài câu với nàng cũng chẳng có
gì quá quắt, nghĩ vậy, hắn đi vào phòng, ngay lập tức ngửi thấy mùi
hương trầm thơm thoang thoảng trong không khí.
Mặc dù tóc Như Liên đã mọc khá dài, đen nhánh, nhìn đã ra dáng một cô nương xinh xắn
mỹ lệ, nhưng nàng vẫn xem mình là đệ tử Phật môn. Cho dù Linh già sư
thái đã qua đời, nhưng Như Liên vẫn không hề thay đổi, vẫn giữ vững nề
nếp của Phật tử, sáng dậy sớm đọc kinh lễ Phật.
So với phòng
Tố Nương lúc nào cũng sực nức mùi son phấn, phòng của Như Liên thanh nhã hơn nhiều. Trong phòng nàng đặt rất nhiều đàn hương nhỏ, bên trong khói nhang lởn vởn, hương thơm phiêu lãng khắp nơi. Trong phòng, dù ở bất kỳ ngóc ngách nào, cũng có một cái lư hương.
Trên bàn còn đặt
bộ kinh thư, kinh thư đã mở, hiển nhiên là Như Liên đang đọc, bên cạnh
quyển kinh còn có chuỗi tràng hạt nhỏ.
Sở Hoan cứ lo Như Liên suốt ngày giam mình trong phòng sẽ rất buồn chán, nhưng có câu nói rất
hay rằng, không phải là cá, sao biết sống đời cá có vui hay không? Hắn
không phải là Như Liên, không thể hiểu được suy nghĩ của nàng. Như Liên
tụng kinh niệm Phật mỗi ngày, lòng yên tĩnh như nước, đối với nàng mà
nói, chưa hẳn đã không phải là một cách sống.
- Ồ?
Sở Hoan ngồi xuống bàn, vô tình nhìn vào quyển kinh thư, lông mày xiết
chặt. Hắn thấy chữ viết trên quyển sách hết sức đặc biệt, hình như không phải chữ viết của Trung Nguyên.
Hắn không kiềm chế được liền ghé sát vào nhìn thì thấy, quyển kinh thư này rất mỏng, chừng 20 trang
là cùng. Nhưng kinh văn in trên đó lại cực kỳ cổ quái, trước đây Sở Hoan chưa bao giờ thấy loại chữ viết này. Quyển kinh này hắn xem mà chẳng
đọc được chữ nào.
- Tiểu muội, đây là kinh thư gì vậy?
Sở Hoan ngạc nhiên:
- Chữ viết này, sao ta đọc không hiểu?
Như Liên không ngờ Sở Hoan lại có hứng thú với một quyển kinh thư, do dự một chút, rốt cuộc đáp:
- Đại ca, đây là… đây là kinh Vô Ngã Tướng.
- Vô Ngã Tướng?
Sở Hoan khẽ giật mình. Bộ kinh thư này đúng là hắn chưa từng nghe nói
qua. Hắn nghĩ bụng mình không phải là đệ tử Phật môn. Phật pháp có hàng
vạn cuốn, mình chưa từng nghe nói đến vài cuốn thậm chí nhiều hơn cũng
là chuyện bình thường.
Như Liên khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Đại ca, huynh chưa từng nghe qua sao?
Sở Hoan lắc đầu.
- Kinh Vô Ngã Tướng là bản kinh thứ hai do Phật thuyết giảng, sau kinh
Chuyển Pháp Luân, kể từ khi ngài thành đạo dưới cây Bồ đề.
Như Liên giải thích:
- Vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng,
giá thị phật đà sở xưng đích bản ngã, bất sinh bất diệt, bất tăng bất
giảm, vô cấu vô tịnh, vô vi vô niệm đích bản nguyên.
Như Liên nhẹ giọng đọc. Nói đến đây, chợt nàng dừng lại, hình như cũng biết mình nói như vậy, đối với người không hiểu Phật pháp như Sở Hoan cũng chẳng
khác nào đàn gảy tai trâu. Nàng cúi đầu, lí nhí nói:
- Đại ca, ta…
Sở Hoan cười, hỏi lại:
- Tiểu muội, ta thấy mấy chữ viết này rất kỳ quái, muội hiểu được à?
Như Liên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, và trang trọng, bắt đầu giải thích:
- Đai ca, đạo Phật ở Trung Nguyên được truyền từ phương Tây. Thánh địa
của Phật tổ nằm ở Tây Phương xa xôi. Sư phụ từng nói, nơi đó có Thiên
Trúc quốc. Lúc trước, thánh giả Thiên Trúc tới phương Đông truyền đạo,
trên đường đi đều phổ biến Phật pháp, tính nhân ái từ bi của đạo Phật,
chẳng những lập đàn thuyết giảng mà còn in thành kinh văn.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Hắn nghĩ mặc dù thời đại xuyên không này có đôi chút sai lệch so với lịch sử nhưng dù sao vẫn tồn tại cái gọi là Thiên Trúc
Phật quốc.
- Có thánh giả Thiên Trúc đã từng đi đến Trung
Nguyên, truyền bá đạo Phật. Bọn họ đã mang theo kinh thư, cho nên ở
Trung Nguyên bây giờ vẫn còn lưu truyền kinh thư năm đó.
Như Liên nghiêm túc nói:
- Những quyển kinh này từ Thiên Trúc tới đều được dịch thành Hán văn,
nhưng trong đó vẫn còn bảo tồn một số kinh thư dùng chữ Thiên Trúc quốc. Bên trong Phật môn, gọi là Phạn văn.
Sở Hoan vội hỏi:
- Muội nói kinh Vô Ngã Tướng này chính là Phạn văn?
Như Liên gật đầu:
- Vâng, đây là trước khi viên tịch sư phụ đã để lại cho muội.
- Tiểu muội, ý của muội là muội có thể hiểu được Phạn văn?
Sở Hoan lại hỏi.
Như Liên đỏ mặt, nghĩ một chút mới nói:
- Sư phụ nói Phạn văn bác đại tinh thâm, muốn học thông Phạn văn cũng
không phải chuyện dễ dàng. Theo muội nhớ, khi muội bắt đầu theo chân sư
phụ, phụng dưỡng Phật tổ, mỗi ngày sư phụ đều đưa muội theo đi tụng kinh niệm Phật, đến khi muội năm tuổi, sư phụ bắt đầu lấy cổ bản Phạn văn
dạy cho muội.
- Linh già sư thái am hiểu Phạn văn?
Như Liên khẽ gật đầu:
- Vâng, sư phụ rất thông thạo Phạn văn. Đại ca, kỳ thật trong tất cả
chùa miếu ở Trung Nguyên, dù là sư thầy hay tì khưu ni, cũng không có
nhiều người hiểu Phạn văn. Sư phụ rất lợi hại. Muội nhớ, muội đi theo sư phụ đến rất nhiều chùa, miếu, am ni cô, tất cả đều như nhau, không có
nhiều nơi sử dụng kinh văn viết bằng tiếng Phạn. Ni cô, tì khưu ni đều
không hiểu tiếng Phạn, cho dù hiểu, thì cũng chỉ hiểu nửa vời. Kinh văn
viết bằng tiếng Phạn đều bị nhét vào trong kho sách hẻo hánh nhất, không ai hỏi tới.
Thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, Như Liên lại
đỏ mặt, cúi đầu xuống. Sở Hoan cũng biết mình thất thố, cười khỏa lấp
rồi lại hỏi tiếp:
- Tiểu muội, ta nghe đến mê mẩn, muội đừng lấy làm lạ.
Rồi hắn hỏi tiếp:
- Muội nói muội ngủ lại ở nhiều chùa, và am ni cô khác?
Như Liên ngẩng đầu ngai ngùng cười:
- Mấy năm trước, muội cũng không ở phủ Vân Sơn, chúng ta ở Kim Lăng
đạo, cũng đã từng đến Hà Bắc đạo, về sau chuyển đến phủ Vân Sơn Tây Sơn
đạo. Sư phụ dẫn theo muội, quá giang độ lại rất nhiều chùa chiền, nhiều
thì ở lại một hai năm, ít thì vài tháng. Về sau, chúng ta đã đến phủ Vân Sơn, dừng chân ở am Tĩnh Từ. Định sẽ ở lại lâu, nhưng về sau sư phụ nói chỗ đó không sạch sẽ nên định lên đường đi tiếp. Thế nhưng… chưa kịp
khởi hành thì sư phu đột nhiên mắc bạo bệnh.
Nói đến đây, hình như nhớ lại tình cảnh khó khăn đó, nàng nghẹn ngào, mi mắt dường như hơi phiếm hồng.
Tuy nàng là người xuất gia vốn chú trọng ý tứ, nhưng tuổi nàng còn nhỏ. Mặc dù đối với Phật tổ vô cùng kính sợ, nhưng ngộ đạo chưa đủ để vượt
qua thất tình lục dục. Dù miệng không ngừng tụng kinh niệm Phật, hiểu
đời là vô thường, nhưng lòng vẫn còn vương vấn rất nhiều chuyện hồng
trần. Ít nhất khó có thể quên được Linh Già sư thái.
Sở Hoan cũng trầm xuống. Như Liên hồ như áy náy vì cảm xúc của mình đã làm ảnh hưởng đến Sở Hoan, nàng miễn cưỡng cười:
- Chúng ta đặt chân tại am ni cô, sư phụ đều mang ta tới kinh khố đọc
kinh thư. Các tì khưu ni không coi trọng kinh văn bằng tiếng Phạn. Nhưng sư phụ thì lại quan tâm, chỉ cần tìm thấy quyển sách nào có chữ Phạn là đều vụng trộm dạy muội học. Sư phụ cùng muội ở trong am chưa bao giờ
nói lung tung, nhưng các tì khưu ni cũng không để ý đến hai thầy trò nên việc sư phụ dạy muội học tiếng Phạn người khác không hề hay biết. Sư
phụ cũng nhắc muội ở trước mặt mọi người tuyệt đối không được để lộ mình biết tiếng Phạn.
Nàng hơi cúi đầu, khẽ nói:
- Thế nhưng, nếu như sư phụ còn sống… cũng không để ý lời muội với huynh…
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Hóa ra Linh già sư thái là người học vấn cao minh như thế. Tiểu muội, Linh già sư thái có nói với muội vì sao sư thái biết tiếng Phạn không?
Như Liên lắc đầu:
- Sư phụ không nói. Chỉ là từ trước đến nay muội cũng không hỏi. Sư phụ rất tốt với muội, sư phụ biết gì cũng dạy lại muội hết. Đáng tiếc, muội học vấn không sâu, hơn nữa, Phạn văn rất khó, muội không được lanh lợi
lắm, nên học không tốt.
Sở Hoan nhìn quyển kinh văn Vô Ngã Tướng trước mặt, nhìn những nét chữ loằng ngoằng muốn nhức cả đầu, khen ngợi nói:
- Tiểu muội, muội đừng coi nhẹ mình, muội thông minh nhanh nhẹn mà. Năm tuổi đã bắt đầu học Phạn văn, hiện nay cũng chưa đến 16 tuổi, lại sống
lang bạc kỳ hồ, học tập đứt quãng, thế như có thể đọc bộ kinh thư này
quả nhiên là rất giỏi. Nếu như là ta, chỉ sợ cả đời ta cũng không học
nổi.
Như Liên tròn mắt nhìn hắn, hai hàng mi khẽ chớp:
- Đại ca, huynh muốn học Phạn văn sao?