Lục Lãnh Nguyệt biết hôm nay khó tránh khỏi đại nạn. Trong mắt lão,
kẻ phá hỏng kế hoạch động trời của Thiên Môn đạo chính là Sở Hoan.
Lục gia là một trong tam thập lục gia tộc. Sau loạn Khăn Vàng, mai danh ẩn tích, âm thầm gây dựng sự nghiệp. Mấy trăm năm trôi qua, cuối cùng
cũng đã trở thành thân hào một phương. Lục gia có kết quả hôm nay, đúng
là không dễ.
Đương nhiên, Lục gia đem sứ mạng của tổ tông để
lại truyền đời này qua đời khác. Mỗi một thế hệ Lục gia đều răm rắp
trách nhiệm phục hưng Thái Bình đạo. Lần này Lục Lãnh Nguyệt cùng Mộc
Tướng quân liên thủ khởi sự, cố nhiên là vì muốn hoàn thành sứ mệnh
Trương Giác lưu lại. Một nguyên nhân khác, kỳ thật cũng hoàn toàn tin
tưởng vào kế hoạch lần này.
Đối với hoàn cảnh An Ấp, lão hiểu rất rõ. Mộc Tướng quân suất lĩnh Thiên Môn đạo bí mật tìm cách trong
nhiều năm. Các đạo Đại Tần quần hùng nổi lên bốn phía. Đây chính là cơ
hội ngàn năm khó gặp. Một khi thành sự, với tư cách là một trong tam
thập lục gia, tiền đồ sau này của Lục gia có thể nói là cực kỳ xán lạn.
Thế như Lục Lãnh Nguyệt không thể ngờ, một Khâm sai đại thần được phái
tới như Sở Hoan, lại là người như thế, giáng cho Thiên Môn đạo một đòn
thương tích nghiêm trọng. Đem kế hoạch khởi sự cực kỳ chặt chẽ của Thiên Môn đạo phơi bày trước ánh sáng.
Lão biết, đại thế đã mất. Tâm huyết mấy trăm năm của Lục gia sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.
Trong mắt lão sát ý càng lúc càng đậm. Lão từ từ di chuyển người đến
bên cạnh một gã mặc áo đen cầm tiễn nỗ. Lúc này, không có mấy ai để ý
đến lão. Nhân Uân thính đã bị Hiên Viên Thắng Tài dẫn người bao vây, Lục Lãnh Nguyệt đương nhiên không có cách nào chạy thoát.
Đao
pháp của Tiêu Thần rất quái lạ. Nhưng đúng như gã phán đoán, đao pháp
của Sở Hoan rất tốt. Hắn đã bắt đầu thích ứng với đao pháp quỷ dị kia
của Tiêu Thần.
Kỳ thật đao pháp của Tiêu Thần vô cùng kỳ lạ,
nhưng đao pháp Trung Nguyên lại hoàn toàn ngược lại, ưu thế lớn nhất vẫn là xuất kỳ bất ý.
Đao pháp của Tiêu Thần nhiều biến ảo, sát
chiêu cũng không ít, nhưng thật ra, so với loại đao pháp đơn giản mà
thực dụng, chưa hẳn đã vượt qua Sở Hoan. Ít nhất mỗi lần xuất đao, lực
đạo rất mạnh.
Luyện đao vốn là như thế, quá mức chú trọng sự
biến ảo của đao pháp, lúc xuất đao chỉ nghĩ đến chuyện biến chiêu, thì
mỗi lần xuất đao, sẽ thiếu sự kiên quyết.
Một khi xuất đao
quá lực, thì rất khó biến hóa chiêu thức. Cũng chính vì như thế, nên mỗi lần Tiêu Thần xuất đao, nhìn có vẻ sắc bén nhưng lại có cảm giác nặng
nề hơn hẳn Sở Hoan. Đao pháp Sở Hoan không quá cầu kỳ nhưng cực kỳ hữu
dụng. Mỗi đao chém ra, đều chọn thời cơ chuẩn nhất, dốc toàn bộ sức vào
đó, nên rất dũng mãnh.
Hai người ai cũng có sở trường riêng. Ngươi tới ta lui, ánh đao lập lòe, thoắt cái đã đấu trên trăm hiệp.
Tiêu Thần bổ ra mười đao liên tục. Sở Hoan đơn đao múa như cánh hoa,
hình thành một tấm chắn trước người, kín không có một kẽ hở. Đại đao của Tiêu Thần trong lúc đó căn bản không phá được đao võng, đúng lúc này,
bỗng nghe Sở Hoan rống lên một tiếng. Tiêu Thần cảm thấy vẻ mặt Sở Hoan
có chút kỳ quái, liền cho rằng Sở Hoan có sát chiêu gì. Gã cũng là người cẩn thận, không tiếp tục công mà lui về sau hai bước. Nhưng đột nhiên
nhìn thấy một cảnh tượng không tưởng nổi.
Hai chân Sở Hoan
giống như không thể chống đỡ nổi cơ thể, lại giống như bị ai đó từ phía
sau đẩy mạnh, không trụ vững nữa, ngã sấp xuống mặt đất.
Tiêu Thần không ngờ có chuyện như vậy. Gã biết đao của mình căn bản không chạm tới Sở Hoan.
Mà sau lưng Sở Hoan cũng không có ai cả. Sao bỗng dưng hắn khựng lại rồi ngã úp mặt xuống đất vậy?
Hoàn toàn không phải là gã đa tưởng. Vì ngay lập tức gã đã nghe thấy kình phong ào đến.
Khi cơ thể Sở Hoan đổ về phía trước, một mũi tên đã từ sau lưng Sở Hoan bắn thẳng tới Tiêu Thần.
Tiêu Thần thấy rõ, mũi tên chỉ cách miệng gã trong gang tấc.
Tiêu Thần biến sắc mặt.
Lúc này, gã đã thấy rõ, bắn tiễn nỗ, chính là Lục Lãnh Nguyệt. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Đao pháp của gã mặc dù nhanh, nhưng tốc độ mũi tên cũng cực kỳ kinh
khủng. Gã chỉ còn cách dốc toàn lực chém đứt mũi tên. Ánh đao lóe lên,
mũi tên đầu tiên đã bị cắt thành hai đoạn.
Đuôi tên bị đứt nhưng mũi tên vẫn đâm vào ngực Tiêu Thần.
Mũi tên không dừng lại.
Lục Lãnh Nguyệt bắn lén Sở Hoan từ phía sau. Lão quyết tâm dồn Sở Hoan
vào chỗ chết. Cho nên ra tay rất hung hiểm. Ba mũi tên bên trong tiễn nỗ lần lượt bị bắn ra với tốc độ nhanh nhất.
Tiêu Thần chém đứt mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai lại đến, thật kinh ngạc, dù tên bắn
trúng tim nhưng gã vẫn không ngã xuống, vẫn dùng sức rút mũi tên thứ hai thứ ba ra.
Khi gã vừa rút mũi tên thứ ba ra, Sở Hoan vốn vẫn nằm sấp trên mặt đất bỗng nhiên phóng thẳng lên không trung.
Như một cánh diều no gió.
Hai tay hắn chụm lại giữ chặt đuôi đao, lưỡi đao lướt một đường từ bụng lên ngực Tiêu Thần, máu từ ngực và bụng gã bắn tung tóe.
Từ bụng dưới của Tiêu Thần kéo lên đến mặt, tất cả đều bị banh toác ra thành hai nửa.
Sở Hoan vẫn ở trên không, lướt qua đỉnh đầu Tiêu Thần, rơi xuống sau lưng gã, đưa lưng đỡ lưng Tiêu Thần.
Mặt Tiêu Thần tỏ ra rất kinh ngạc. Từ vết đao máu bắn ra tung tóe nhưng cơ thể gã vẫn đứng thẳng băng, mặt sững sờ ngơ ngác.
- Đây là … là đao pháp gì?
Sở Hoan vẫn không quay đầu lại, thản nhiên đáp:
- Đao pháp Trung Nguyên.
Thân hình Tiêu Thần lảo đảo, gần như muốn té ngã, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ:
- Đao pháp của ngươi… lợi hại.
Sở Hoan chậm rãi xoay người lại.
Hắn nhìn thấy Lục Lãnh Nguyệt đứng cách đó không xa, mắt trợn ngược mồm há hốc. Hắn nhíu mày, lại nghe Tiêu Thần thều thào cố hết sức nói:
- Không có mũi tên, ngươi cũng có thể giết chết ta.
Thân hình gã rốt cuộc đã đổ xuống, đồng thời ném mũi đao trong tay về phía trước.
Loan đao như lưu tinh.
Như một phi tiên từ trên đời lao xuống, phốc một tiếng, Lục Lãnh Nguyệt cơ bản không kịp có bất cứ phản ứng gì, loan đao hình bán nguyệt đã cắt vào cơ thể lão.
Trong tay Lục Lãnh Nguyệt vẫn cầm tiễn nỗ,
từ từ chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, thấy loan đao hình bán nguyệt đang
cắm vào bụng mình, đau đớn không thể tả. Lão khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thần, đã thấy Tiêu Thần té trên mặt đất. Trên gương mặt bị xẻ làm
hai nhìn vô cùng khủng khiếp, đôi mắt vẫn chằm chằm vào lão.
Trên mặt Tiêu Thần không hề có chút gì là sợ hãi cái chết, mà ngược lại, vô cùng phẫn nộ, giọng như u hồn:
- Bản tôn… có thể nào lại bị loại người đạo chích như các ngươi… bọn đạo chích… đánh lén…
Gã nói xong câu đó, thở một hơi, rồi chết đi.
Sở Hoan cau mày lại.
Lúc này hắn mới hiểu, đúng vào lúc hắn thi triển sát chiêu cuối cùng,
Lục Lãnh Nguyệt đứng phía sau dùng tiễn nỗ bắn lén hắn.
Thân
hình hắn đổ xuống đất không phải là vì biết Lục Lãnh Nguyệt bắn lén sau
lưng, chỉ đơn giản là thi triển một đòn trí mạng mà bản thân đã khổ
luyện hàng vạn lần. Thế nhưng trời xui đất khiến, hắn lại tránh thoát
một mũi tên bắn lén sau lưng, để mũi tên bắn trúng vào người Tiêu Thần.
Thân hình Lục Lãnh Nguyệt rốt cuộc đã không thể đứng vững được nữa,
tiễn nỗ trong tay rơi xuống đất, chân mềm nhũn, người quỳ rạp xuống đất, mắt lờ đờ, lập tức đầu chúi về phía trước, thân hình co giật vài cái,
rồi không động đậy được nữa.
Lục Thế Huân trốn đằng sau tấm
bình phong, nhìn thấy phụ thân chết một cách bất ngờ như thế, nghẹn họng trân trối đứng nhìn. Dù thế nào gã cũng không thể ngờ tới, giết chết
Lục Lãnh Nguyệt lại chính là Tiêu Thần.
Trong Nhân Uân thính, máu vương khắp nơi, trong sảnh đã có mấy thi thể nằm ngổn ngang.
Ánh mắt Sở Hoan lúc này cũng không nhìn về phía Mộc Tướng quân, cũng
không nhìn thi thể Lục Lãnh Nguyệt. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Tiêu
Thần. Trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu như Tiêu Thần không bị mũi tên
của Lục Lãnh Nguyệt bắn trúng, đao của mình có khả năng thành công
không?
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua, lúc này, điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là mấy lời Tiêu Thần nói trước khi chết.
Tiêu Thần tự xưng là “bản tôn”, Sở Hoan nghe loáng thoáng, ngay từ đầu
cũng không kịp có phản ứng, nhưng lúc nàu trấn tĩnh lại, cảm thấy cực kỳ cổ quái.
Hắn đi đến bên cạnh Tiêu Thần, ngồi xổm xuống, lật
thi thể gã sang một bên. Một mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi. Vạt áo
Tiêu Thần đã bị chém rách toang, lộ ra cả khoang bụng, ngực. Trong bụng
máu đầm đìa, thậm chí nội tạng bắt đầu rơi ra. Sở Hoan không nhìn bụng
gã, mà vạch vạt áo chỗ ngực của gã ra. Đám người mặc áo đen vây quanh
không biết Sở Hoan định làm gì, chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Lúc này Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ngực Tiêu Thần. Trong lồng ngực máu
thịt bùng nhùng của Tiêu Thần, Sở Hoan vẫn nhìn thấy rõ ràng một hình
xăm nhỏ.
Vạn!
Ngực của Tiêu Thần, không ngờ cũng có chữ "vạn".
Sở Hoan không do dự đưa tay lục soát khắp người Tiêu Thần. Rất nhanh,
đã thấy hắn lấy từ trên người Tiêu Thần ra một đồ vật cũng không nhìn
xem đó là gì, ngay lập tức nhét vào trong ngực áo của mình.
Cảnh tượng này nhìn qua vô cùng quái đản.
Sau khi giết chết đối thủ, vị Khâm sai đại nhân này lại còn lục soát
thi thể đối thủ để tìm đồ. Là Khâm sai đại nhân hám tài, hay là vì trên
người Tiêu Thần có gì đáng để quan tâm?
Chỉ tiếc động tác của Sở Hoan quá nhanh, không người nào có thể nhìn kịp hắn đã tìm được cái gì trên người Tiêu Thần.