Tú bà thích tiền. Nữ nhân thích cái đẹp. Có tiền lại còn tuấn tú thì
càng được hoan ngênh. Sở Hoan tuy rằng không đến mức cây ngọc đón gió,
nhưng thân hình của hắn cân đối, góc cạnh rõ ràng. Hai đầu lông mày toát lên chất nam nhi. Làn da tuy không trắng, thậm chí, hơi ngăm đen nhưng
lại càng tăng thêm chất đàn ông cho hắn.
Thôn nữ này thấy một công tử tuấn tú như vậy đứng trước cửa, liền nở nụ cười, xen lẫn chút ngại ngùng, dịu dàng nói:
- Công tử, mời vào!
Trong lòng Sở Hoan thầm than, cô thôn nữ này quả nhiên rất giỏi diễn
trò. Đang ở thanh lâu, vẫn có thể ra vẻ ngượng ngùng. Hắn vào sân, chờ
thôn nữ khép cửa lại, lúc này mới đi vào trong nhà. Nhà này thiết kế
hoàn toàn giống như một căn nhà để ở, thoáng có chút cũ nát. Có một gian phòng khách không lớn, dùng một tấm mành làm vách. Trong phòng bài trí
chẳng khác nào nhà của một nông dân bình thường. Nếu không phải tự mình
đi tới, mà vừa ngủ say thức giấc, sẽ nhầm tưởng đây là nơi sinh sống của một gia đình nông dân thuần túy.
Thôn nữ rót cho Sở Hoan một chén trà, rồi đứng bên cạnh Sở Hoan, lén quan sát hắn. Sở Hoan ngồi
trên ghế, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Tuy rằng là nhà của nông
dân, nhưng trà khá ngon.
Hắn đặt chén trà xuống, rồi mới nói:
- Ta chưa biết tên của cô.
- Dương Mai.
Thôn nữ khẽ đáp:
- Tên của công tử là gì?
Sở Hoan cười đáp:
- Cô cứ kêu ta là đại ca.
Thôn nữ nũng nịu nói:
- Bên ngoài se lạnh, đại ca có muốn vào phòng trong nói chuyện?
Sở Hoan đáp:
- Trong phòng buồn, ngồi ở đây tốt rồi, Dương Mai cô nương, cô ngồi đi.
Thôn nữ Dương Mai lấy làm lạ. Sở Hoan thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên,
không hề có vẻ gấp gáp nóng vội như những nam nhân khác. Cũng không biết Sở Hoan có phải là giả vờ nho nhã đứng đắn hay không? Nàng cười ngọt
ngào:
- Đại ca muốn ta ngồi đâu?
Rồi vừa cười tủm tỉm vừa chỉ vào đùi hắn.
Sở Hoan nói:
- Ngồi trên ghế là tốt nhất.
Dương Mai gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ cười nói:
- Đại ca khác người khác.
- Sao?
- Người khác sau khi đi vào, liền muốn…
Dương Mai cúi đầu, cười rúc rích:
- Huynh thật đặc biệt.
Sở Hoan cười ha hả:
- Cô ở đây bao lâu rồi?
Dương Mai ngẫm nghĩ một chút mới trả lời:
- Một năm trước đã bị mua vào, chưa đến nửa năm trước thì bắt đầu tiếp khách.
- Như vậy, đối với tình hình Hương Tiểu Tạ, chắc là cô hiểu rất rõ?
Sở Hoan nâng chén trà lên, cười hỏi:
- Ta là người nơi khác đến, lần đầu tới nơi này, nói đúng ra là vì nghe tiếng mà đến. Cảm thấy nơi này rất độc đáo.
Dương Mai cười khúc khích:
- Khách nhân lần đầu tới đây đều rất hưng phấn.
Nàng lại hỏi tiếp:
- Đại ca có muốn ta cởi áo bông hộ không?
Sở Hoan lắc đầu:
- Trời rét, không cần, đừng vội, chúng ta nói chuyện một lát, cô đồng ý không?
Dương Mai ngoan ngoãn gật đầu, lại cười nói:
- Đại ca thật sự rất đặc biệt, người khác không thích nói chuyện…
Sở Hoan hỏi:
- Cô là người An Ấp?
Dương Mai lắc đầu:
- Không, ta là người Tây Bắc.
- Tây Bắc?
Dương Mai gật đầu:
- Người Việt châu Tây Bắc quan.
Sở Hoan giật mình. Đó là châu chịu tổn thất của chiến tranh nặng nề nhất. Hắn mơ hồ hiểu ra điều gì, cau mày hỏi:
- Có nghĩa là sau khi người Tây Lương công chiến, trong chiến loạn..
Dương Mai cúi đầu:
- Sau khi người Tây Lương đánh vào, khắp nơi đều là người chết, không
phải vì bị giết chết mà là chết đói. Người Tây Lương đúng là đáng ghê
tởm. Đám trộm cướp càng đáng ghê tởm. Bọn chúng bắt chúng ta, mang vào
quan nội, đem bán cho các nơi. Theo ta cùng có ba tỷ muội nữa. Một người chưa kịp vào quan nội đã bị hành hạ đến chết. Còn một người nữa, sau
khi đến đây thì bị phát điên, cũng không biết bây giờ trôi dạt nơi nào.
Dương Mai ủ rũ nói.
Sở Hoan cũng buồn bã ngồi im. Dương Mai hình như nhận ra mình hình như
đã quá lời, đột nhiên đưa tay ra nắm tay Sở Hoan. Sở Hoan vốn định rút
ra nhưng cuối cùng lại để yên cho nàng nắm.
Dương Mai thấp giọng nói:
- Đại ca, đại ca đến đây giải sầu. Ta khiến đại ca mất vui, là lỗi của ta.
Sở Hoan lắc đầu, dịu dàng nói:
- Cô không phải suy nghĩ nhiều. Ta cũng không buồn đâu.
Hắn suy nghĩ một chút, rốt cuộc cười hỏi:
- Nghe nói ở đây có một cô nương tên là Ngô Oa Nhi?
Dương Mai gật đầu:
- Đại ca đã từng gặp nàng?
- Không có.
Sở Hoan lắc đầu:
- Nghe nói, nàng ấy bị bệnh?
Dương Mai sửng sốt, đôi môi hồng nhuận hơi run run, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Chỉ sợ đại ca không gặp được nàng đâu. Nàng rất bận rộn.
- Hả?
Sở Hoan lại cười:
- Bệnh của nàng đã đến hồi nan y rồi sao?
- Chuyện kia..
Dương Mai nhìn thấy Sở Hoan hiền lành nhẹ nhàng, cuối cùng hạ giọng nói:
- Nàng không ngã bệnh, tuy nhiên, từ nay về sau có lẽ không tiếp được khách nữa rồi.
Nàng có chút do dự, thấy Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm khẽ thở dài một cái rồi nói:
- Đại ca, ta cho huynh biết, huynh đừng nói cho ai biết là ta nói nhé.
Ta nghe nói Ngô Oa Nhi giống như có người… có người địa vị rất cao, ngay cả mụ mụ cũng không dám đắc tội. Có lẽ, không lâu sau, Ngô Oa Nhi sẽ
được chuộc thân.
- Chuộc thân?
Sở Hoan thoáng suy nghĩ:
- Dương Mai, muốn chuộc Ngô Oa Nhi phải mất bao nhiêu bạc?
- Ta không biết.
Dương Mai lắc đầu:
- Tuy nhiên, nàng đứng đầu bảng Hương Tiểu Tạ, muốn chuộc thân, giá chắc chắn là không thấp.
- Ngô Oa Nhi ở đây đã bao lâu rồi?
- Không lâu.
Dương Mai nói:
- Ta nhớ hình như cũng chỉ ba bốn tháng mà thôi. Tuy nhiên, nàng rất xinh đẹp. Hơn nữa, hơn nữa…
Dương Mai cắn môi, mắt ngập nước, liếc mắt nhìn Sở Hoan rồi cúi đầu hạ giọng nói:
- Hơn nữa, cơ thể nàng mềm mại như không có xương, cộng thêm, cộng thêm tiếng rên như trẻ con khóc nên không đến một tháng, đã đứng đầu bảng.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Có thể chuộc được nàng, chắc chắn là đại phú thương rồi.
Dương Mai khẽ cười:
- Cũng không chắc.
Trong mắt nàng như có tia hào quang. Nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Đại ca, trời tối rồi, chúng ta…
Sở hoan kiên trì nói:
- Cần gì phải vội.
Rồi lại hỏi:
- Dương Mai cô nương, nếu cô muốn chuộc thân, cần bao nhiêu bạc?
Dương Mai ngạc nhiên, nhưng vẫn nói:
- Ta cũng không rõ. Cái này do mụ mụ làm chủ. Tuy nhiên, tuy nhiên so
với Ngô Oa Nhi thì không cao bằng. Chỉ là ta như thế này, có ai vì ta mà bỏ tiền chuộc ta ra? Dựa vào bản thân, thì không có cách nào chuộc được đâu.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Vậy cô có muốn về lại cố hương không?
- Quê hương?
Dương Mai sâu kín thở dài:
- Ta cũng không biết người nhà còn sống hay đã chết. Có lẽ… có lẽ… cũng đã mất hết rồi.
Nàng trầm mặc một lát, rồi hỏi:
- Đại ca, huynh là người Tây Bắc?
Sở Hoan lắc đầu, ôn nhu nói:
- Biết đâu bọn họ lại tránh được kiếp nạn. Ta vừa đi qua Tây Bắc không
lâu trước, rất nhiều dân chúng rời khỏi quê nhà đi tị nạn không ít người vẫn còn sống. Ta tin tưởng người nhà của cô nhất định còn sống. Ta nghĩ chắc chắn bọn họ đang lo lắng cho cô. Nếu cô trở về, gặp bọn họ, thì
còn gì vui bằng.
Dương Mai không dấu được nỗi khát khao trong đáy mắt. Nàng thì thào tự nói:
- Thật sự… thật sự ta có thể về lại cố hương sao? Thật sự có thể gặp lại mọi người?
- Nhất định có thể.
Sở Hoan nhìn thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên niềm thương cảm.
Dương Mai khẽ thở dài, rốt cuộc nói:
- Ta biết đại ca không phải đến để tầm hoa vấn liễu. Nhưng ta biết chỉ
có chừng đó. Ngô Oa Nhi ở một mình trong hậu hoa viên. Chúng ta không
biết nhiều về nàng ấy.
Sở Hoan không thể tưởng được Dương Mai lại nhạy bén như thế. Hắn thản nhiên cười. Lại nghe Dương Mai nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu đại ca muốn biết, ta có thể giúp huynh tìm hiểu thêm.
Sở Hoan sửng sốt, không kìm nổi hỏi:
- Vì sao cô lại muốn giúp ta?
- Bởi vì..
Dương Mai tỏ vẻ cảm kích:
- Bởi vì ta cứ tưởng mình đã chết rồi. Nhưng hôm nay ta mới nhớ tới, ta còn có gia đình. Cảm ơn huynh, đã nhắc ta nhớ tới gia đình của mình.
Sở Hoan thở dài, cũng không nói lời nào, hơi trầm ngâm một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:
- Cảm ơn cô đã cho ta biết. Cô không phải giúp ta thêm gì đâu.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu cô muốn về nhà, ta sẽ giúp cô thực hiện ước nguyện này.
Hắn chưa dứt lời, thì chợt nghe từ bên ngoài vọng đến tiếng ồn ào. Đêm
hôm khuya khoắt cực kỳ yên tĩnh, nên tiếng ồn kia vô cùng chói tai. Sở
Hoan nhíu mày. Dương Mai đã nói:
- Đại ca cứ ngồi đây. Ta đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, rất nhanh liền trở về, nói:
- Đúng là Lệnh Hồ đại hiệp lại uống rượu say.
- Lệnh Hồ đại hiệp?
- Hắn mở võ quán.
Dương Mai giải thích:
- Có rất nhiều thủ hạ và đồ đệ, thường xuyên đến nơi này.
Nàng đến bên cạnh Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Nhưng các nàng đều nói hắn mở võ quán chỉ là hình thức, kỳ thật sau
lưng làm rất nhiều chuyện xấu. Thậm chí còn giết người. Toàn bộ du côn
lưu manh phủ Thái Nguyên chưa chắc đã sợ quan phủ, nhưng đều sợ hắn. Hơn nữa hắn thích người khác gọi mình là Lệnh Hồ đại hiệp. Chỉ cần hắn nói
một tiếng, đám du côn lưu manh đều răp rắp nghe theo.
Sở Hoan "ồ" một tiếng, đứng dậy đi ra sân. Dương Mai ở bên đã nói:
- Đại ca, Lệnh Hồ đại hiệp uống rượu say, dẫn theo nhiều người lại đây. Huynh … huynh đừng đi ra.
Trong mắt nàng đúng là hiện ra vẻ lo lắng.
Sở hoan lắc đầu cười:
- Ta không qua đó, chỉ muốn nhìn xem vị Lệnh Hồ đại hiệp này có bao nhiêu uy phong?
Hắn hơi he hé cửa, nhìn về phía có tiếng ồn, liền thấy cách đó không xa có bốn năm người đàn ông túm tụm một chỗ. Dương mụ mụ đang cười cười
nói nói với một gã đầu trọc. Gã đầu trọc kia mặc áo gấm, người rất cao
lớn, vô cùng uy mãnh, cao hơn Dương mụ mụ rất nhiều. Gã dương dương tự
đắc nhìn Dương mụ mụ. Dương mụ mụ hình như đang nhẹ giọng giải thích gì
đó, thì bị gã đầu trọc kia lớn tiếng nói:
- Lão tử không quản được nhiều. Hôm nay, đại ca của ta tới đây. Lão tử đã nói cấp cho hắn
một búp bê. Cho dù ngày mai chết, thì tối nay cũng phải hầu hạ đại ca
của ta.
Sở Hoan tò mò. Ngay từ đầu hắn đoán gã đầu trọc kia
là Lệnh Hồ đại hiệp. Nhưng nghe gã kêu người khác là đại ca, lại nghĩ
thầm hay gã đầu trọc này chỉ là thủ hạ của Lệnh Hồ đại hiệp. Người được
gọi là đại ca mới là Lệnh Hồ đại hiệp.
Dương Mai áp sát người vào Sở Hoan, nhìn cảnh tượng bên kia, kinh hãi nói:
- Đại ca… gã đầu trọc đó chính là Lệnh Hồ đại hiệp.
- Hắn là Lệnh Hồ đại hiệp?
Sở Hoan ngẩn ra:
- Thế đại ca của hắn là ai?
Dương Mai lắc đầu:
- Cũng chưa từng nghe nói hắn còn có đại ca. Hắn nói hắn là đại ca rồi.
Trong mắt của nàng ta đầy vẻ nghi hoặc.