Trong sảnh lúc này không khí cực kỳ quỷ dị. Đám quan chức hoặc là ngồi
xổm hoặc nấp đằng sau bàn rượu. Sở Hoan và Viên Sùng Thượng đứng cạnh
nhau. Lệ Vương Tôn và thích khách một trước một sau kẹp hai người Sở
Hoan vào giữa.
Lâm Đại Nhi vịn một tay lên tường. Gương mặt
xinh đẹp tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hoan. Khi Sở Hoan nói
chuyện, Lâm Đại Nhi không hiểu rõ lắm. Trong đôi mắt xinh đẹp thỉnh
thoảng lại thoáng vẻ ngạc nhiên. Nếu như không phải có hai nữ thị vệ vẫn nằm bẹp dúm trên mặt đất không nhúc nhích thì những lời Sở Hoan vừa nói có thể khiến cho những người có mặt ở đây phải thất kinh hoảng sợ.
- Được Sở đại nhân khích lệ, Lệ mỗ thật sự cao hứng.
Lệ Vương Tôn lại cười nói:
- Tuy nhiên, Sở đại nhân tâng bốc Lệ mỗ cao minh, không biết là dựa vào điều gì?
Gã dừng một chút, hai đầu lông mày cau lại:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân đã khám phá ra ý tứ của mấy chữ lão Quân tịch phá?
Sở Hoan cười:
- Cho dù khám phá được, cũng chẳng có tác dụng gì?
- Ồ?
Lệ Vương Tôn hỏi ngược lại:
- Lời này có ý gì?
Sở Hoan đưa tay ra, sờ sờ vào mũi mình, rồi chắp tay sau lưng, thở dài:
- Ngươi cũng đã biết, khi ngươi trúng độc không chết, bổn quan càng
thêm nghi ngờ ngươi hơn. Nhưng khi ngươi lợi dụng bình sứ Thanh Hoa để
đưa tin, bổn quan lại hoài nghi chính phán đoán của mình. Có một thời
gian, bổn quan thậm chí suýt đã không còn nghi ngờ ngươi chút nào nữa.
Lệ Vương Tôn hỏi:
- Vậy vì sao hôm nay ngài lại nghi ngờ ta?
- Đúng như lời ngươi nói, bổn quan đã hóa giải được ý tứ của những lời này.
Sở Hoan chậm rãi giải thích:
- Lão Quân tịch phá, có phải là ám chỉ thời điểm Thiên Môn đạo làm loạn là vào đúng giao thừa?
Lệ Vương Tôn khẽ giật mình, lập tức cười ha hả:
- Sở đại nhân, ngài có thể đi Tây Lương bình yên trở về, quả nhiên cũng có chút trí tuệ.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Chỉ tiếc... !
- Chỉ tiếc cái gì?
- Chỉ tiếc những lời này đều là giả dối.
- Giả dối?
Trong đôi mắt Lệ Vương Tôn lộ ra vẻ giật mình.
- Tướng tại công môn, lão Quân tịch phá…
Sở Hoan nói khẽ:
- Tám chữ này, ngươi vẫn tin rằng sẽ lừa gạt được ta. Tuy nhiên, tám
chữ này, chỉ có vế đầu là thật, vế sau là giả. Ngươi suy nghĩ cẩn thận,
thiếu chút nữa bổn quan đã mắc mưu ngươi rồi.
Lệ Vương Tôn cũng hít sâu một hơi:
- Xem ra, Sở đại nhân thật sự có thành kiến sâu đậm với Lệ mỗ. Lão Quân tịch phá giả dối cái gì?
- Bổn quan đã từng nói, nếu như Mộc Tướng quân để lại tin tức quan
trọng như thế, tuyệt đối không hợp với lẽ thường. Cho dù là để lấy niềm
tin của ta, cũng không có khả năng để lộ tin tức quan trọng như thế.
Sở Hoan nói tiếp:
- Nhưng nếu dùng tin tức bình thường mà muốn lấy niềm tin của ta lại
không dễ. Lão Quân tịch phá, tối nghĩa khó hiểu, theo ý của ngươi, chưa
chắc chúng ta đã có thể lý giải. Chỉ cần chúng ta không thể hóa giải thì coi như đó chỉ là lời nói nhảm. Kỳ thật thì ngươi lại mong chúng ta có
thể hóa giải những lời này.
Lệ Vương Tôn vẫn bình tĩnh tự nhiên, lắc đầu cười nói:
- Ta không hiểu ý ngươi.
- Lão Quân tịch phá ám chỉ thời điểm Thiên Môn đạo khởi sự là vào đúng giao thừa.
Ánh mắt Sở Hoan sắc như dao:
- Nhưng trên thực tế, thời điểm Thiên Môn đạo khởi sự lại không phải vào giao thừa.
Môi Lê Vương Tôn khẽ giật giật, cũng không nói chuyện ngay. Gã trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi:
- Ngươi biết rõ thời gian khởi sự của Thiên Môn?
Sở Hoan thở dài:
- Thiên Môn làm loạn không phải vào giao thừa, thời gian chính thức là vào… hôm nay!
Hai mắt hắn như phát lạnh, ánh mắt đột nhiên bắn về phía Lục Lãnh Nguyệt đứng cách đó không xa.
Lục gia chủ lúc này đứng bên cạnh một cây cột, nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ ra vẻ oán độc. Sở Hoan vẫn nói tiếp:
- Hôn kỳ của Lục Thế Huân ước định vào hôm nay. Đương nhiên cũng là một tay Mộc Tướng quân điều khiển.
Lục Lãnh Nguyệt nghe thấy thế, đồng tử như co rút lại.
Lệ Vương Tôn thở dài:
- Sở đại nhân, ngài đem đầu mâu quay sang ta, chẳng lẽ không hề hoài nghi Viên Sùng Thượng?
- Kỳ thật bổn quan đã từng hoài nghi Viên Tổng đốc.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Nhưng sau khi bổn quan biết một bí mật của Thiên Môn đạo, thì lòng nghi ngờ Viên Tổng đốc giảm hẳn.
- Ồ?
Lệ Vương Tôn nhướng mày:
- Bí mật gì?
- Thiên Môn lục đạo, do Tướng đạo cầm đầu.
Ánh mắt Sở Hoan lưu chuyển như sóng:
- Bên trong Tướng đạo chỉ có bảy người, tự xưng là Tướng đạo Thất hùng. Bọn họ cũng gần như là Thiên công Thiên Môn đạo. Là những nhân vật
không đơn giản. Muốn gia nhập Thiên Môn Tướng đạo điều kiện cực kỳ hà
khắc. Nếu không phải là có xuất thân hạn chế, thì phải có tài năng xuất
chúng.
- Xuất thân?
- Chỉ có hai loại người có tư
cách vào Thiên Môn Tướng đạo. Loại thứ nhất là hậu duệ các hoàng tộc
quốc gia đã bị Đại Tần tiêu diệt. Đương nhiên ngươi biết năm đó Trương
Giác lưu tam thập lục gia, ngoại trừ hậu duệ hoàng tộc, thì chỉ có người thuộc 36 nhà này mới có tư cách vào Thiên Môn đạo.
Sở Hoan cười:
- Lệ Chỉ huy sứ, bổn quan nói có gì sai không?
Lục Lãnh Nguyệt biến sắc mặt. Khi Sở Hoan nói câu Trương Giác lưu lại
tam thập lục gia, thân hình lão ta run lên rất mạnh, trong mắt hiện ra
vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Lục Lãnh Nguyệt, ngay cả Lệ Vương Tôn vốn lúc nào cũng bình tĩnh lạnh lùng lúc này cũng tỏ ra khiếp sợ, lông
mày cau lại.
- Hậu duệ hoàng tộc vốn không nhiều lắm, hơn nữa, 36 nhà lại lại sống ẩn nhẫn, muốn tìm được bọn họ cực kỳ khó khăn.
Sở Hoan nói:
- Tìm được hai loại người này cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa,
cho dù tìm được, chọn trong số đó những nhân tài thông minh tháo vát
nhất để đầu nhập vào càng không dễ. Chính vì như thế, nên tuy Tướng đạo
đứng đầu Thiên Môn lục đạo nhưng toàn bộ Tướng đạo chỉ có bảy người.
Hắn nhìn Viên Sùng Thượng:
- Viên Tổng đốc trước kia đi theo Thánh thượng đánh đông dẹp bắc, là
cận vệ bên cạnh Thánh thượng. Nghe nói thời điểm Thánh thượng khởi binh, Viên Tổng đốc đã đi theo bên cạnh. Cho nên không thể nào là hậu duệ
hoàng tộc được.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Bản đốc hứng thú nhất chính là giết cái đám gọi là hậu duệ hoàng tộc đó.
- Thánh thượng một đời Thánh chủ, cơ trí phi phàm, Viên Tổng đốc có thể làm đội trưởng đội cận vệ bên cạnh Thánh thượng, đương nhiên phải trải
qua quá trình thẩm tra lý lịch chặt chẽ.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Có thể được Thánh thượng tin tưởng, chứng tỏ xuất thân của Viên Tổng
đốc không thể có vấn đề được. Ít nhất, tuyệt đối không thể nào là người
của tam thập lục gia. Chính vì như vậy, Viên Tổng đốc càng không có khả
năng tiến vào Thiên Môn đạo. Càng không có khả năng trở thành Mộc Tướng
quân một trong Tướng đạo Thất hùng. Kỳ thật đạo lý này vốn rất đơn giản, nhưng nếu như không hiểu rõ yêu cầu dùng người của Thiên Môn đạo thì sẽ thấy phức tạp.
Nói đến đây, Sở Hoan nhìn Lệ Vương Tôn:
- Lại không biết ngươi là hậu duệ hoàng tộc hay là tam thập lục gia?
Hắn dừng một chút, lắc đầu nói:
- Theo bổn quan biết, ngươi nhập quân từ rất sớm. Ừ, chắc chắn không
phải là hậu duệ hoàng tộc. Nói như thế, ngươi là người của tam thập lục
gia rồi.
Đám quan viên mơ mơ màng màng chẳng ai hiểu đầu cua
tai nheo thế nào. Ngay cả Lâm Đại Nhi cũng cau mày, vẻ khó hiểu. Những
người này đương nhiên không thể hiểu tam thập lục gia mà Sở Hoan nói là
cái gì.
Lệ Vương Tôn nhìn chằm chằm vào mặt Sở Hoan, tựa hồ như muốn nhìn thấu tâm tư Sở Hoan. Rồi bỗng nhiên cười rộ lên nói:
- Sở Hoan là Sở Hoan, ngươi thật sự khiến ta giật mình. Ngươi đã sớm
hoài nghi bổn tướng, vì sao đêm đó còn muốn tìm bổn tướng? Đã hoài nghi
ta là Mộc Tướng quân, vì sao không trực tiếp bắt bổn tướng?
- Thiên Môn đạo đã chuẩn bị làm loạn tại An Ấp, tất nhiên là đã trù bị nhiều năm.
Sở Hoan thản nhiên:
- Nếu chỉ đơn giản bắt Mộc Tướng quân, tuy có thể phá hỏng kế hoạch làm loạn Ân Ấp của Thiên Môn đạo, nhưng lại không thể diệt trừ thế lực của
Thiên Môn đạo tại An Ấp. Hơn nữa, tuy bổn quan hoài nghi ngươi chính là
Mộc Tướng quân, nhưng rất nhiều sự tình, cũng chỉ là suy đoán của bổn
quan từ nhiều manh mối có được. Bổn quan muốn xác định ngươi đích thị là Mộc Tướng quân, đêm hôm đó cần đến kiểm tra lại một lần.
- Hóa ra ngươi nói hoài nghi Viên Sùng Thượng là Mộc Tướng quân, chỉ là thăm dò bổn tướng.
Mắt Lệ Vương Tôn lóe hào quang:
- Ngươi nói muốn cùng ta liên thủ ra tay với Viên Sùng Thượng ngay tại yến tiệc, chỉ là lừa gạt bổn tướng mà thôi.
- Trước đó Viên Tổng đốc đã thử thăm dò ngươi một lần rồi.
Sở Hoan nói:
- Lệ Vương Tôn... không đúng, bổn quan phải gọi ngươi là Mộc Tướng quân mới đúng. Đạo tặc Tùng Lâm ở Hồ châu đột nhiên làm loạn, hẳn là một
trong những kiệt tác của ngươi?
Lệ Vương Tôn cười ha hả:
- Sở đại nhân đã thông minh như vậy, không bằng đoán luôn lý do vì sao đạo tặc Tùng Lâm lại làm loạn?
- Điệu hổ ly sơn, tìm kiếm cơ hội.
Sở Hoan thở dài:
- Kỳ thật bổn quan biết rõ, những năm này, Thiên Môn đạo chẳng những đã xâm nhập vào quan phủ, hơn nữa còn dốc sức thu nạp những cái kia… cái
gọi là giang hồ hảo hán, nói trắng ra là, một đám ô hợp lưu manh thổ
phỉ... !
Nói đến chỗ này, Sở Hoan cố ý nhìn Lâm Đại Nhi phía
bên kia. Lúc này, Lâm Đại Nhi lúc này cũng đang nhìn Sở Hoan, thấy Sở
Hoan nhìn mình, mắt Lâm Đại Nhi mang theo sát ý, lạnh lùng trừng mắt
nhìn Sở Hoan. Sở Hoan mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục tươi cười nói:
- Đạo tặc Tùng Lâm ở Hồ
châu đã biến mất nhiều năm, đột nhiên xuất hiện, có lẽ là đã đầu nhập
vào Thiên Môn đạo rồi. Mộc Tướng quân muốn đám đạo tặc này triệu tập thổ phỉ vào nhà cướp của, náo loạn Hồ châu, cũng không phải chuyện khó
khăn.
Lệ Vương Tôn chỉ cười khẩy, cũng không nói lời nào.
- Trong lòng ngươi hiểu rõ, Hồ châu một khi bị loạn, quân bị Hồ châu có đến một nửa đã bị điều đến Thái Nguyên, như vậy binh lực Hồ châu chắc
chắn giật gấu vá vai, Thái Nguyên bên này, nhất định phải phái quan binh đến dẹp loạn.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Hồ Ngọc Tỏa vừa bại, ngươi hiểu tính tình của Viên Tổng đốc, biết rõ Viên Tổng đốc
bị tổn thất nặng nề tại hồ Ngọc Tỏa, tất nhiên phải đòi bằng được món nợ này. Cho nên Viên Tổng đốc tuyệt đối không thể đơn giản điều binh từ hồ Ngọc Tỏa. Chỉ sợ ngươi đã tính toán hết, nếu như không điều binh từ hồ
Ngọc Tỏa, vậy thì chỉ có thể điều binh mã từ thành Thái Nguyên.
Lần này Lệ Vương Tôn không phản bác, chỉ cười nói:
- Viên đại Tổng đốc vẫn dương dương tự đắc, thất bại ở hồ Ngọc Tỏa
khiến thể diện bị tổn hao nghiêm trọng. Hơn nữa vương bài Cấm Vệ quân
trong tay hắn tổn thất gần nửa. Theo cá tính của hắn, nếu như không trả
được mối nhục này, chỉ sợ ngay cả việc hướng triều đình để thỉnh tội
cũng không dám. Nên hắn tuyệt đối không tùy tiện điều động binh mã từ hồ Ngọc Tỏa.
Gã dừng một chút, khóe miệng xẹt qua một nụ cười trào phúng ý:
- Trận chiến lần trước, đối với sức chiến đấu của Hoàng gia, Viên đại
Tổng đốc sinh ra lòng kiêng kỵ. Chỉ sợ hắn sẽ không dám mang theo Cấm Vệ quân đi mạo hiểm lần nữa. Loạn Hồ châu, hắn hoàn toàn đã tìm được một
cơ hội. Nếu như hắn phái Cấm Vệ quân đến tiêu diệt, lập nhiều chiến
công, như vậy thì, có thể cứu vãn chút thể diện cho hắn và Cấm Vệ quân.
Cho nên loạn ở Hồ châu, khi ta mới chỉ vừa bắt đầu, Viên đại Tổng đốc đã muốn phái Cấm Vệ quân dưới tay mình đi dẹp rồi.
Sở Hoan thở dài:
- Chỉ cần Viên đại Tổng đốc có ý nghĩ này, cũng đã rơi vào bẫy của
ngươi. Một trong những mục đích của ngươi, đương nhiên chính là muốn
điều một bộ phận Cấm Vệ quân trong thành Thái Nguyên đi. Nếu Cấm Vệ quân bị điều đi, phòng thủ thành Thái Nguyên sẽ bị suy yếu. Thời điểm này,
Viên Tổng đốc tự nhiên phải nghĩ đến việc điều binh để lấp lỗ hổng, chỉ
có thể điều Vệ Sở quân. Ngươi trăm phương ngàn kế tìm cách để cho Vệ Sở
quân dưới tay ngươi tiến vào Thái Nguyên thành, nếu như Viên Tổng đốc
thật sự điều binh, Vệ Sở quân dĩ nhiên có thể danh chính ngôn thuận mà
vào thành. Dù cho Viên Tổng đốc không điều động Vệ Sở quân, mà chỉ cần
điều Cấm Vệ quân thành Thái Nguyên đi đến Hồ châu, thì hệ thống phòng
thủ của thành Thái Nguyên đã suy yếu đi nhiều. Riêng điều này cũng đã có lợi cho ngươi rồi. Mộc Tướng quân, ngươi quả là giỏi tính toán, không
hổ là một trong Tướng đạo Thất hùng.