Thanh Sư Hầu không hổ danh là chiến tướng hạ thủ số một của Thanh
Thiên Vương. Mặc dù dưới sự công kích của Liêu Đông Thiết kỵ, tặc doanh
một mảng hỗn loạn, gã vẫn lệnh cho thuộc hạ bên cạnh thổi kèn lên.
Quân số Thanh Thiên tuy nhiều nhưng thời gian gia nhập quân đội không
đồng nhất, có người từ sớm đã là quân binh cũ đi theo Thanh Thiên Vương
tạo phản, cũng có người là tân binh gần đây mới gia nhập quân Thanh
Thiên, thậm chí quân Thanh Thiên tiến vào đất Chương Châu, vài tên đạo
phỉ không có thành tựu gì ở Chương Châu đã dựa vào việc chào mừng Vương
Sư để gia nhập vào trong đó.
Bao vây tấn công Chương Châu thành, lấy việc công kích làm chủ đạo, dũng phu phần đông.
Nhưng giờ phút này, thiết kỵ Liêu Đông đột nhiên xuất hiện, lính mới
Thanh Thiên đương nhiên trở tay không kịp, trong nghịch cảnh, loạn cả
một đoàn, nhưng không phải là tất cả mọi người đều như thế.
Trong quân Thanh Thiên, có rất nhiều người được rèn luyện ra từ trong
chiến sự liên tục ở Hà Bắc. Bọn họ từng gặp phải khốn khó nhưng vẫn tiếp tục thẳng tiến. Đám người này trong biên chế của quân Thanh Thiên đương nhiên cũng vô cùng đặc biệt. Binh lính cũ đi ra từ cửu tử nhất sinh
cũng chính là đám người là Thiên Thanh Vương coi trọng nhất, là chủ lực
quân Thanh Thiên.
Quân Thanh Thiên vây bên ngoài thành Chương Châu hôm nay đã có năm sáu vạn nhân mã, trong đó có một Vương bài Thanh Sư Hầu vẫn nhất mực chưa lấy ra, đây chính là quân Cuồng Sư.
Quân Cuồng Sư là một loạt quân nhân sớm nhất của quân Thanh Thiên, hầu
hết đều là những người thoát ra từ biển máu cửu tử nhất sinh, hoàn cảnh
nào cũng đã từng gặp qua. Sự đãi ngộ của họ trong quân đội là cao nhất.
Trên chiến trường, quân Cuồng Sư là bảo bối mà Thanh Sư Hầu ẩn giấu. Nếu không phải là lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng sử dụng tới.
Đánh thành Chương Châu, quân Sư Quân cũng không xuất hiện người nào.
Người làm bia đỡ đạn hầu hết đều là lính mới. Mặc dù khi đánh thành
Chương Châu, quân Thanh Thiên thương vong không nhỏ nhưng quân Cuồng Sư
lại không hao tổn người nào.
Quân Thanh Thiên cuốn gói Hà Bắc không những bức binh tướng ra khỏi đất Hà Bắc mà còn cướp sạch quan
kho. Kho binh khí của Hà Bắc đều rơi vào tay quân Thanh Thiên. Thanh
Thiên Vương vì xây dựng chế độ quân đoàn tinh nhuệ đã biên chế những
quân nhân dũng mãnh nhanh nhẹn, cho họ đãi ngộ tốt, hơn nữa vũ khí thiết bị trong kho quan cũng ưu tiên lấy đám người này làm chủ. Một trong
những quân đoàn tinh nhuệ trong này chính là quân Cuồng Sư trong tay của Thanh Sư Hầu.
Binh mã quân Thanh Thiên đại bộ phận y phục
khác nhau, thoáng nhìn là một đám người ô hợp nhưng quân Cuồng Sư lại có vẻ không giống người bình thường. Quân Cuồng Sư có năm sáu nghìn nhân
mã, y phục chiến đấu và binh khí đều thống nhất. Hơn nữa, trên ngực của
tất cả mọi người đều có một miếng vá, bên trên vẽ một đầu sư tử giận dữ
rất uy phong.
Trung tâm doanh trại của Thanh Sư Hầu trên vùng đồng bằng Chương Châu rộng lớn, các doanh trại bao quanh bốn phía đại
doanh của Thanh Sư Hầu, gần nhất đương nhiên là của quân Cuồng Sư.
Thiết Kỵ Liêu Đông với tốc độ nhanh nhất tấn công vào tặc doanh, tuy
thế như chẻ tre nhưng quân phản loạn đông, muốn đột phá vòng vây bên
ngoài để xâm nhập vào trong đó cũng không phải là sự việc một chốc một
lát. Mà Thanh Sư Hầu đã sớm ra khỏi doanh trại, lệnh cho thuộc hạ đánh
trống thổi góc, tập kết quân Cuồng Sư.
Quân Cuồng Sư dù sao
cũng là quân đoàn tinh nhuệ dưới tay Thanh Thiên Vương, cũng được tính
là huấn luyện nghiêm chỉnh, tập kết nhanh chóng.
Binh sĩ quân Thanh Sư Hầu trang bị hoàn mỹ, kinh nghiệm chiến trường phong phú.
Thanh Sư Hầu biết, nếu để quân thiết kỵ Liêu Đông đột phá vòng ngoài,
trực tiếp đâm thẳng đến vùng trong, trên cao nguyên, dù cho quân Cuồng
Sư hung hãn không sợ chết nhưng bộ binh căn bản không có khả năng ngăn
cản sự tấn công của kỵ binh.
Kỵ binh giết địch không phải là
xông lên liền buông tay chém giết, bọn họ liên kết lại, cả đoàn giống
như liêm đao, tản thế trận quân địch ra, đứt thành từng đoạn, sau khi bị tản ra thì chia nhỏ để diệt.
Kỵ binh tới quá mau, thế lực
quá mạnh, cũng may điều khiến Thanh Sư Hầu gặp may mắn là doanh trại của gã ở trung tâm, quân phỉ vòng ngoài nhân số đông, cho dù là mấy tầng
ngăn chặn, gã vẫn còn cơ hội hạ lệnh cho quân Cuồng Sư liên kết lại.
Một khi kỵ binh xông tới, hối hận cũng đã muộn.
Tranh thủ kỵ binh vẫn còn liều chết giữa trận loạn, Thanh Sư Hầu không
lùi mà tiến tới, hạ lệnh cho mấy nghìn quân Cuồng Sư xông lên phía
trước.
Thanh Sư Hầu trong lòng rất rõ ràng, cho kỵ binh
khoảng cách chạy nước rút mới là đòn trí mạng. Đây cũng chính là nguyên
nhân vì sao doanh trại vòng ngoài dưới sự tấn công của kỵ binh lập tức
hỗn loạn.
Hiện tại, quân Thanh Thiên một mảng hỗn loạn. Đám
quân phỉ vô tâm chống cự, chạy trốn tứ phía, chiến trường hỗn loạn. Điều này khiến cho Thanh Sư Hầu cảm thấy đây là cơ hội tốt. Bởi vì quân phỉ
tán loạn, lực sát thương của kỵ binh Liêu Đông tuy kinh người nhưng lại
không cách nào chạy nước rút. Hơn nữa, quân trận kỵ binh dưới sự loạn
lạc của quân phỉ cũng không cách nào lập tức tổ chức lên trận mã.
Gã muốn tranh thủ loạn cục, đưa quân Cuồng Sư như cảm tử doanh lên
trước, cùng đối phương quyết đấu cao thấp trong thế loạn lạc.
Nếu lúc này lui lại, đối với việc chưa hình thành quân kỷ nghiêm minh
của quân Thanh Thiên mà nói chắc chắn là một trận tai nạn. Lui lại sẽ
biến thành thất bại. Một khi đã thất bại, binh mã của thành Chương Châu
ra khỏi thành cùng thiết kỵ Liêu Đông hợp lực truy kích hậu quả chắc
chắn sẽ không tưởng tượng nổi.
Vào lúc này, ngược lại liều
chết đánh cược một phen, có khả năng chuyển bại thành thắng. Thiết kỵ
Liêu Đông tuy hung hãn nhưng dù sao cũng chỉ có mấy nghìn binh mã, ở
phương diện binh lực không hình thành được ưu thế tuyệt đối.
- Đoạt một con ngựa hoặc lấy được một đầu người, tiền thưởng năm mươi lượng.
Giọng nói Thanh Sư Hầu như chuông đồng, cao giọng hét to.
- Mọi người xông lên phía trước, đoạt mã lấy đầu người!
Mấy nghìn nhân mã quân Cuồng Sư gào thét, nhanh chóng vọt vào chiến trận loạn lạc.
Đối với quân Cuồng Sư mà nói, bọn họ đương nhiên sẽ không hoảng loạn
không chịu nổi giống như binh sĩ Thanh Thiên khác, xông vào trận loạn
chiến, tìm đúng kỵ binh liền áp sát tới gần rồi thừa cơ ra tay.
Mấy nghìn quân Cuồng Sư tiến vào giữa trận chiến, lẫn lộn với các binh
mã khác, giấu mình trong đó tựa như vô số lưỡi dao sắc nhọn.
Thiết kỵ Liêu Đông trong sự hỗn loạn của quân trận, tung hoành ngang
dọc. Những nơi đi qua, thi thể ngã xuống thành đám. Có lẽ vì hình thức
quá đẹp hoặc thiết kỵ Liêu Đông nhìn thấy bọn phỉ không có ý chí chống
lại, bọn họ không để ý sư gia nhập của quân Cuồng Sư, chỉ cảm thấy đơn
giản là một đám quê mùa liều chết đi tới mà thôi.
Binh sĩ
quân Cuồng Sư tiến vào trong loạn trận, không có quân trận thống nhất
nhưng lại hung hãn dị thường. Đã có người tìm ra được chỗ trống, khi
quân kỵ binh tấn công từ bên cạnh, đột nhiên vọt lên. Kỵ binh đang ngồi
ôm trên lưng ngựa đột nhiên rơi xuống, sau đó giống như là dã thú gào
thét chém giết trên mặt đất. Có người thậm chí nằm trên mặt đất giả vờ
chết chờ ngựa tới, xuất đao chém đứt đùi ngựa.
Ngay tức khắc, người ngựa trong quân trận ngã xuống, ngựa hí vang từng trận. Lúc đó,
có mười tên thiết kỵ Liêu Đông xuống ngựa. Nhưng có kỵ binh xuống ngựa,
những tên phỉ vốn định chạy thoát chết liền lập tức trở nên dũng cảm.
Một đám người liền nhảy bổ lên trên, đoạt mã cướp đầu người, thậm chí
đoạt lấy áo giáp đẹp màu đen trên người kỵ binh.
Trong mắt Thanh Sư Hầu hiện ra tia vui mừng.
Gã gần như đã nhìn thấy được khả năng chuyển bại thành thắng.
Chính vào lúc này lại nghe thấy từng trận kèn trầm thấp vang lên, tiếng kèn đó chính là vang lên từ giữa mấy vạn nhân mã, tự nhiên to rõ một
cách lạ thường. Thanh Sư Hầu cưỡi trên lưng ngựa, nhìn theo hướng âm
thanh chỉ nhìn thấy một chỗ giữa quân trận có mấy trăm tên kỵ binh tạo
thành một kỵ binh trận, đồng thời giơ kèn lên thổi, mười mấy cái khèn
vang lên thành một hồi, hèn gì âm thanh có thể truyền xa như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy một cờ chiến từ đám quân trận đó giơ lên, dưới ánh
mặt trời mới mọc nhìn rất rõ ràng phía trên lá cờ đó viết một chữ “Điện” rồng bay phượng múa rất to.
Cũng chính lúc này, mấy nghìn kỵ binh trong quân trận loạn lạc, bất luận là bản thân nằm trong bộ phận
nào của quân đội đều ra sức nhích tới gần hướng cờ chữ “Điện”.
Thanh Sư Hầu nhíu mày. Đội kỵ binh bị loạn quân tách ra, như hiện tại
đang dùng cờ chữ “Điện” làm tọa độ, nhanh chóng tụ tập dựa vào nhau.
Thanh Sư Hầu hiểu rất rõ, kỵ binh bị tản ra có thể đối phó, một khi bị
kỵ binh tập kết lại thành đội như vậy hậu quả tất nhiên sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Gã nghiêm nghị cao giọng thét lên:
- Cắt đứt bọn chúng, đừng để bọn chúng tới gần lá cờ.
Mặt trời mọc, bầu trời rất trong xanh nhưng dưới bầu trời, mùi tanh của việc chém giết lại dữ tợn đáng sợ.
Hàn Tam Thông trên đầu thành khoác lên lỗ châu mai của thành, mắt không chớp quan sát chiến sự dưới thành. Không chỉ có gã mà tất cả mọi người
đều đang xem chiến trận loạn lạc bên dưới.
Bọn họ tận mắt
nhìn thấy kỵ binh mặc áo giáp màu đen giống như mãnh hổ xông vào tặc
trận, không gì cản nổi. Đám quân phỉ giống như từng mảnh lúa mì ngã
xuống. Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy sau khi lâm vào trận địa địch, tuy
giết được phần đông quân địch nhưng bản thân cũng bị quân phỉ tán loạn
bốn phía tách ra, vốn dĩ là mấy hàng dài kỵ binh đã bị chia thành vài
đoạn, kỵ binh áo giáp đen bị tách ra giữa trận chiến loạn lạc.
Tuy quân phỉ đông, kỵ binh lâm vào trận địa địch cũng có tổn thương
nhưng không phải ở thế hạ phong. Hơn nữa, Hàn Tam Thông nhìn thấy giữa
quân trận một ngọn cờ lớn dựng lên, đó là cờ chữ “Điện”, chính là ký
hiệu của thiết kỵ Liêu Đông.
- Thiết kỵ Liêu Đông quả nhiên ghê gớm.
Hàn Tam Thông cảm thán nói:
- Chả trách năm vạn kỵ binh trong tay Điện soái có thể tọa trấn Liêu
Đông, người Cao Ly hai mươi năm qua không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Hàn Tướng quân, đây là kỵ binh áo giáp màu đen.
La Thế Lượng bên cạnh giơ tay lên chỉ giao phong của chiến trận nói:
- Tinh nhuệ Liêu Đông chân chính vẫn chưa xuất hiện.
- Hả?
La Thế Lượng lại cười nói:
- Hàn Tướng quân có lẽ không biết, nghe nói mấy năm trước Điện soái đã
tiến hành biên chế lại thiết kỵ Liêu Đông, chia thành tam kỵ!
- Tam kỵ?
- Áo giáp màu đen là Sói kỵ, áo giáp vàng là Hổ kỵ, tinh nhuệ nhất chính là Xích bị đột kỵ!
La Thế Lượng nói:
- Xích bị đột kỵ quân số ít nhất, nghe nói không hơn ba nghìn người
nhưng ba mươi sáu kỵ Liêu Đông bên người Điện Soái đều ở trong Xích bị
đột kỵ. Đó đều là tuyệt thế lương kỵ, một chọi mười. Không những chiến
mã dưới chiếu được lựa chọn ra từ trăm con có một của ngựa chiến Liêu
Đông, mà kỵ binh đều là dũng sĩ hàng trăm người mới chọn được một. Kỹ
thuật cưỡi ngựa cao minh, lực ngựa như dây cung, không chỗ nào là không
tinh thông. Đó là quân đoàn kỵ binh do Điện soái tự mình huấn luyện ra.
Y chỉ vào kỵ binh áo giáp đen lâm vào chiến trận:
- Những kỵ binh áo giáp đen này số lần tham gia chiến trận tương đối
ít, hơn nữa thời gian huấn luyện hơi ngắn, chưa phải là tinh nhuệ Liêu
Đông chân chính nhưng có thể đi vào độ ngũ Liêu Đông tam kỵ thì áo giáp
đen Sói kỵ cũng là không tồi rồi.
Khóe mắt của Hàn Tam Thông hơi nhảy lên, tự mình lẩm bẩm:
- Áo giáp đen Sói kỵ đã giỏi như vậy rồi, vậy áo giáp vàng Hổ kỵ và Xích bị đột kỵ uy lực còn ở tầng như thế nào nữa?
- Đại nhân, chúng ta có cần xuất thành trợ giúp hay không?
Chương Châu quân Thiên Hộ Thư Hằng bên trên hỏi.
Hàn Tam Thông còn chưa nói chuyện La Thế Lượng đã nói khẽ:
- Hay là đợi một lát đi. Điện soái phái quân đến chi viện nhưng không
điều quân tinh nhuệ Xích bị đột kỵ hoặc áo giáp vàng Hổ kỵ. Mấy nghìn áo giáp đen Sói kỵ xuất trận chưa hẳn không phải là Điện soái cố ý để cho
bọn họ xuất trận để chịu sự rèn luyện. Chúng ta tùy tiện xuất trận, Điện soái biết được chỉ sợ trong lòng sẽ không thoải mái.
Thanh âm chưa dứt, nghe thấy một người hoảng sợ nói:
- Tướng quân, các người xem...!
Mọi người nhìn qua, ở phương bắc, dưới ánh ban mai lại có một đội nhân
mã dần dần xuất hiện. Một đạo nhân mã này đều là kỵ binh, không vội tấn
công mà ngược lại, có vẻ đang nhàn rỗi bách bộ thưởng thức phong cảnh
tia nắng ban mai. Một đường dây nhỏ dần dần được mở rộng, Hàn Tam Thông
rất nhanh liền nhìn rõ, kỵ binh đến đều một thân áo giáp vàng, khoảng
một hai ngàn người. Gã lập tức nghĩ đến lời La Thế Lượng vừa nói, nếu
không sai thì đây chính là áo giáp vàng Hổ kỵ của Liêu Đông.