Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 271: Q.2 - Chương 271: Lo xa






Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, hiểu rõ ý Kiều Minh Đường, y chuẩn bị muốn gã leo lên vị trí Vệ Sở Quân.

- Đại nhân, cho dù La Thế Lương ngã, vị trí Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân... !

Vệ Thiên Thanh nhíu mày, trong lòng hiểu rất rõ, vị trí Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân này chính là một miếng thịt béo, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, muốn ăn miếng thị béo này, việc này vô cùng khó khăn.

Kiều Minh Đường thản nhiên nói:

- Lúc trước La Thế Lương do Hán Vương tiến cử, hôm nay hắn xảy ra chuyện, cho dù không thể kéo theo Hán Vương, nhưng uy tín của Hán Vương chắc chắn cũng gặp phải đả kích, cho dù hắn muốn tiến cử người khác lần nữa, Thái tử cũng sẽ dùng sự kiện La Thế Lương ám sát này ngăn cản. Chỉ cần Thái tử có ý tiến cử ngươi, ít nhất ngươi có bảy thành nắm chắc có thể ngồi lên vị trí Chỉ huy sứ.

Vệ Thiên Thanh đứng dậy chắp tay nói:

- Toàn bằng đại nhân tài bồi.

Kiều Minh Đường mỉm cười khoát tay, ý bảo Vệ Thiên Thanh ngồi xuống, hơi cau mày, lộ ra một chút nghi ngờ nói:

- Tính tình Hán Vương tuy cao giọng, nhưng xưa nay làm việc lại an phận. Bản quan vẫn nghĩ không ra, tại sao lúc này hắn lại giở thủ đoạn, phái La Thế Lương hành thích Tề Vương.

Vệ Thiên Thanh khẽ nói:

- Đại nhân, ngài cảm thấy La Thế Lương chắc chắn được Hán vương sai sử?

- Tuy không thể xác định, nhưng bảy tám phần mười là như thế.

Kiều Minh Đường chậm rãi nói.

Vệ Thiên Thanh cau mày đáp:

- Chẳng lẽ trong mắt Hán Vương, Tề Vương cũng trở thành đối thủ của hắn?

- Tuy Tề Vương không có thế lực trong triều, nhưng hắn lại có một ưu thế rất lớn.

Kiều Minh Đường chậm rãi nói:

- Thánh thượng sủng ái hắn, đây là ưu thế Hán Vương không cách nào so sánh được.

Y dừng một chút, bình tĩnh nói:

- Ngươi đừng quên rằng, bên người Tề Vương còn có Từ Tòng Dương, đối với lời Từ Tòng Dương nói Thánh thượng vẫn nghe vào vài phần. Hiện giờ có lẽ Tề Vương còn chưa đủ để chống đối Hán Vương, nhưng ai dám cam đoan sau này Tề Vương vẫn chỉ thực lực nhỏ bé như hiện giờ chứ?

Vệ Thiên Thanh hơi vuốt cằm nói:

- Ý đại nhân là nói Hán Vương muốn phòng ngừa chu đáo? Trước khi Tề Vương còn chưa có thành tựu, tiên thủ hạ vi cường?

Kiều Minh Đường thản nhiên nói:

- Lẽ thường như thế, nhưng cũng chỉ là dự đoán của chúng ta mà thôi.

Y dừng một chút, vuốt râu nói:

- Nếu như lần này thật sự giết chết Tề Vương thần không biết quỷ không hay, như vậy thì thôi, chỉ là lần này đã thất thủ, đoán chừng hiện giờ Hán Vương cũng sẽ không thoải mái.

- Tề Vương không nói ra miệng, trong lòng đích thị hận Hán Vương thấu xương.

Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:

- Từ đó, Hán Vương đã có thể địch nhân Tề Vương này, đây là lợi ích lớn nhất của Thái tử điện hạ.

Kiều Minh Đường lắc đầu nói:

- Chỉ nhìn tình hình hiện giờ, Tề Vương sẽ không trở mặt với Hán Vương... Ít nhất Từ Tòng Dương sẽ không để Tề Vương biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.

- Ồ?

- Bản quan vốn muốn mượn tay Tề Vương, nạy ra một số thứ từ miệng La Thế Lương, cho dù Từ Tòng Dương ra tay, chỉ cần lấy được một số chứng cứ bất lợi đối với Hán Vương từ miệng La Thế Lương, đều có lợi rất lớn đối với Thái tử.

Kiều Minh Đường thở dài:

- Nhưng lão hồ ly Từ Tòng Dương này, lại giả vờ ngây ngốc, không hề thẩm vấn nữa, lại ném vụ án này tới tay bản quan... Hắn không muốn đắc tội ai, để Tề Vương rời khỏi dòng nước xoáy này.

Vệ Thiên Thanh nói:

- Từ Tòng Dương đa mưu túc trí, đều nói hắn ngay thẳng, hiện giờ xem ra, lá gan cũng hơi nhỏ một chút. Tề Vương bị đâm, hắn thân là vương sư của Tề vương, lại có thể nhịn cơn tức này.

Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:

- Co được dãn được, đây mới thực sự là đại trượng phu. Lúc trước bản quan cũng nghĩ, Tề Vương trẻ tuổi nóng tính, chắc chắn không cam lòng nhận ủy khuất này, chắc chắn thẩm tra ra manh mối từ La Thế Lương, so sánh với khẩu cung chúng ta thẩm vấn ra, Thánh thượng chắc chắn tin tưởng không hoài nghi khẩu cung Tề Vương thẩm vấn ra.

Y lập tức lắc đầu thở dài:

- Cuối cùng vẫn là Từ Tòng Dương lợi hợi, bình tĩnh lôi Tề vương khỏi dòng nước xoáy, cuối cùng chuyện này vẫn đặt lên người bản quan.

- Ý đại nhân... Từ Tòng Dương và Tề Vương sẽ không để ý chuyện này nữa?

Vệ Thiên Thanh cau mày nói.

Kiều Minh Đường hơi trầm ngâm, nói:

- Nghĩ tới sẽ là như thế. Trong vòng một năm, có hơn nửa năm Thánh thượng bế quan tìm hiểu đạo, triều sự giao cho Thái tử quản lý, mà Hán Vương phụ chính. Hán Vương giả nhân giả nghĩa, thu mua lòng người, triều dã vây cánh đông đảo, ngay cả Thái tử chỉ sợ cũng kém thế lực của hắn. Từ Tòng Dương sẽ không thể nhìn không ra điểm này, hắn tự nhiên không hi vọng Tề Vương là địch chính diện với Hán Vương... Ít nhất sẽ không làm địch ở thời điểm này.

Y lập tức khoát tay áo nói:

- Thôi, không nói chuyện này, Thiên Thanh, chuyện mồi nhử, bố trí thế nào?

Vệ Thiên Thanh thu liễm thần sắc, lập tức nói:

- Đại nhân yên tâm, năm ngày trước đã dán cáo thị xử trảm ra ngoài, hai ngày sau, tới chợ bán thức ăn phố Tây tra hỏi xử trảm.

- Lúc này vạn lần không thể làm ra sai lầm.

Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:

- Nếu lần này có thể dẫn loạn đảng tiến tới, hốt trọn một mẻ, bản quan sẽ ghi công lao lên người của ngươi, từ đó, Thái tử cũng thuận tiện tiến cử ngươi làm Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân Tây Sơn Đạo trước mặt Thánh thượng.

Y tự tay vỗ về cánh tay Vệ Thiên Thanh, thành khẩn nói:

- Thiên Thanh, bản quan ký thác kỳ vọng vào ngươi, chớ để bản quan thất vọng!

Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:

- Ân đức của đại nhân, dù chết mạt tướng cũng không thể báo hết!

Kiều Minh Đường cười ha ha, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:

- Sở Hoan kia... Tề Vương muốn điều hắn qua làm cận vệ.

Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:

- Tề Vương thoát hiểm lúc này, Sở Hoan lập được công lớn, được Tề Vương nhìn trúng, thực sự không bất ngờ. Chỉ là trải qua chuyện này, cũng có thể nhìn ra Sở Hoan quả thực là nhân tài khó được, nếu điều tới bên người Tề Vương, không thể làm việc cho đại nhân, đây là tiếc nuối rất lớn.

Kiều Minh Đường thở dài:

- Bản quan cũng nghe nói, Sở Hoan chẳng những võ công rất tốt, còn có một bụng tài hoa. Hoa khôi lần trước, nghe nói Sở Hoan đoạt giải nhất văn hoa, bản quan không thể tưởng được hắn lại là một người văn võ toàn tài. Chỉ là càng như thế, bản quan càng thấy kỳ lạ, hắn chỉ xuất thân nông gia bình thường, sao có bản lĩnh như thế?

Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:

- Ty chức không cách nào tra ra hành tung của hắn mấy năm nay. Chẳng qua hắn có thể bảo vệ Tề Vương, cũng là người trung dũng.

Gã dừng một chút, hỏi:

- Đại nhân, quả thật phải điều hắn tới chỗ Tề Vương sao?

- Tề Vương gặp mặt đề xuất, ta sao tiện cự tuyệt?

Kiều Minh Đường lắc đầu nói:

- Ngươi nói không sai, nếu người này là hạng trung dũng, không thể làm việc cho ta, thật sự đáng tiếc.

Y ghé sát vào Vệ Thiên Thanh, thấp giọng nói:

- Thiên Thanh à, Sở Hoan này và ngươi giao tình không cạn... Có thể để hắn người ở Tào doanh lòng tại Hán hay không?

Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, hiểu được, thấp giọng nói:

- Đại nhân, ý của ngài là?

Kiều Minh Đường lại cười nói:

- Bản quan có một kiện trân phẩm, ngươi cẩm lấy tặng cho Sở Hoan.

...

...

Lúc này Sở Hoan đã về tới nhà, sau khi ngựa không dừng vó trở về từ Mậu Huyện, cho dù thân thể Sở Hoan làm bằng sắt, cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, sau khi về đến nhà, không nói hai lời, ngả đầu xuống ngủ say.

Hắn cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy dường như có ngươi đang kéo áo mình, cả kinh trong lòng, lập tức trầm giọng nói:

- Là ai?

Hắn liền bắt được cổ người nọ.

Trong tay bóng loáng nhẵn nhụn, cảm thấy hơi không đúng, nhìn thoáng qua, liền thấy một tay mình đặt trên chiếc cổ tuyết trắng của Tố Nương. Tố Nương đang kinh sợ, mở rộng đôi mắt, tràn đầy hoảng sợ.

Sở Hoan vội vàng buông tay, thất thanh nói:

- Tố Nương tỷ, sao lại là tỷ?

Hắn ra tay lúc này có vài phần khí lực, quả thật tạo thành dấu đỏ trên chiếc cổ tuyết trắng của Tố Nương. Tố Nương vuốt cổ, không nhịn được nói:

- Nhị Lang, đệ muốn làm cái gì vậy? Đệ muốn bóp chết ta sao?

Sở Hoan gãi đầu, lúng túng nói:

- Tố Nương tỷ, ta... ta không biết là tỷ, còn tưởng rằng có người thừa dịp đánh lén khi ta ngủ... !

- Đệ tham gia quân ngũ tới hồ đồ rồi à?

Tố Nương cảm thấy cổ vẫn mơ hồ đau đớn, cũng bất chấp Sở Hoan là quan lão gia, tức giận nói:

- Đang ngủ trong nhà, nào có người chạy tới đây đánh lén đệ? Đệ cho rằng đệ là quan to lão gia, khiến người ta nhớ đến sao?

Sở Hoan xấu hổ cười, ôn nhu nói:

- Tỷ... tỷ không sao chứ? Là ta không tốt.

Hắn ngủ một giấc, phát hiện sắc trời bên ngoài tối mờ, thấy vậy giấc ngủ này quả thật không ngắn, tuy nhiên trải qua nghỉ ngơi, thân thể lại trở nên sảng khoái tinh thần, tinh lực và thể lực khôi phục hơn phân nửa.

Tố Nương vuốt chiếc cổ tuyết trắng, liếc hắn một cái, hiển nhiên trong lòng còn đang tức giận.

- Đúng rồi, Tố Nương tỷ, tỷ... sao tỷ lại tới phòng ta?

Sở Hoan đột nhiên nghĩ tới cái gì, lỡ lời nói:

- Vừa rồi tỷ kéo áo ta sao?

Lời này vừa ra miệng, hắn lập tức hơi hối hận.

Gò má Tố Nương lập tức ửng hồng, quay mặt đi chỗ khác nói:

- Ai... ai kéo áo đệ chứ?

Đúng lúc này, liền thấy Như Liên tay chân nhẹ nhàng tiến đến, nhìn thấy Sở Hoan ngồi bên giường, vui vẻ nói:

- Sở đại ca, huynh đã tình rồi sao? vậy thì tốt quá, làm hại Tố Nương tỷ lo lắng đã lâu.

- Lo lắng?

Sở Hoan sững sờ.

Tố Nương tức giận nói:

- Tiểu muội, chớ nói nhảm, ai lo lắng hắn.

Như Liên sững sờ, ngạc nhiên hỏi:

- Tố Nương tỷ, không phải lúc trước tỷ nói muốn đi mời đại phu sao? Tỷ còn nói Sở đại ca không thể có chuyện... !

Nàng hồn nhiên chân thành, không tự chủ mà nói ra lời.

Kiều nhan Tố Nương đỏ bừng.

Sở Hoan cũng hơi xấu hổ, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Xem ra lúc mình ngủ say, lại khiến Tố Nương lo lắng, đột nhiên chứng kiến quần áo trên người mình rách ra từng lỗ, thậm chí trên mu bàn tay mình có mấy vết thương đã khô máu, lập tức nhớ tới, mình trở lại phủ thành, sau khi rời khỏi Doanh Nhân, liền trực tiếp về nhà, ngay cả tắm rửa cũng không liền nằm xuống ngủ.

Lăn qua lăn lại ở Trung Nghĩa Trang, quần áo trên người sớm đã rách nát, thậm chí còn có một số vết máu khô, hơn nữa lúc ẩn trong bụi cỏ, rất nhiều chỗ trên người hắn bị gai đâm rách, sau đó cũng chỉ tùy tiện xử lý một chút. Hắn trở về liền ngủ, bộ dạng này ở trong mắt Tố Nương các nàng, tự nhiên cảm thấy xảy ra chuyện, khó tránh khỏi lo lắng.

Như Lien đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hỏi:

- Tố Nương tỷ, thảo dược đã chuẩn bị tốt rồi, có muốn lấy ra hay không?

- Thảo dược gì?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.

Như Liên vội đáp:

- Tố Nương tỷ thấy trên người huynh có thương tích, cho nên giã thảo dược, có thể chữa trị miệng vết thương cho huynh... Huynh một mực không tỉnh, bọn muội đều đang chờ, Tố Nương tỷ nói lưng huynh chảy máu, không thể chờ thêm nữa, cho nên bọn muội chuẩn bị cới áo huynh rịt thuốc.

Sở Hoan khẽ giật mình, giờ mới hiểu được, Tố Nương kéo áo mình, hóa ra là muốn rịt thuốc cho mình.

Tố Nương liếc Sở Hoan, bất mãn đầy bụng, trong lòng thầm nghĩ: “Bà đầy tốt bụng rịt thuốc cho ngươi, ngươi lại thiếu chút nữa bóp chết bà, sớm biết vậy, mặc kệ ngươi mới đúng”. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy vết máu trên người Sở Hoan, nàng vẫn lo lắng nói:

- Tiểu muội, muội lấy dược vào, đễ tự hắn rịt thuốc.

Nàng lại nói:

- Đó là biện pháp trước kia phụ thân dạy, trầy da cọ rách da rịt, sẽ khỏi rất nhanh, đệ... tự đệ thử xem...

Nàng vặn vẹo nói:

- Ta đi làm cơm.

Sở Hoan đứng lên nói:

- Tố Nương tỷ, vừa rồi mơ hồ, tỷ... không làm tỷ bị thương chứ?

Tố Nương chỉ ừ một tiếng, cũng không nói nữa, đi ra hai bước, cuối cùng cũng hiếu kỳ, nhịn không được quay đầu lại nhíu mày hỏi:

- Đệ đi nơi nào? Sao trên người nhiều máu như vậy?

Sở Hoan cười nói:

- Chấp hành công vụ, gặp phải dã thú, đều là máu dã thú.

Tuy Tố Nương chất phác, cũng không ngu dốt, tất nhiên không tin, biết Sở Hoan không muốn nói, cũng không hỏi nhiều. Sở Hoan đã quay lưng lại, nói:

- Hai người xem sau lưng đệ, còn bị thương không?

Lúc này hắn cảm thấy lưng mình có cảm giác hơi tê tê, Như Liên không nhịn được nói:

- A Di Đà Phật, Sở đại ca, quần áo trên người huynh đều rách, chảy máu rồi.

Lưng Sở Hoan bị gai đâm làm thương nhiều chỗ, đều rách ra, những miệng vết thương nhỏ kia lại chảy máu. Tố Nương chứng kiến, rất không đành lòng, vội la lên:

- Tiểu muội, nhanh đi lấy nước và dược tới đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.