Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1127: Q.8 - Chương 1127: Long trảo thủ trong cơn say.




Lâm Lang ngồi xuống, cũng không nhìn Sở Hoan, Sở Hoan lúc này thật không biết Lâm Lang đang nghĩ gì, Tô Trọng Ngạn đang muốn đứng dậy rót rượu cho mọi người, Lâm Lang liền đã đứng lên, trong bàn tiệc, bối phận của nàng thấp nhất, cũng may bình rượu không quá lớn, Lâm Lang còn có thể ôm lên, rót cho từng người, dựa theo địa vị, chén thứ nhất vốn nên rót cho Sở Hoan, chỉ là Lâm Lang lại cố ý châm cho Sở Hoan sau cùng, cũng không biết có phải sợ hắn uống nhiều quá không, nên chỉ châm cho hắn nửa chén.

Mọi người cũng không biết Lâm Lang vì sao lại thế, bất quá biết quan hệ của Lâm Lang và Sở Hoan thân mật, không tiện nói nhiều.

Ăn uống linh đình trong bữa tiệc, mọi người nhắc thói quen ẩm thực khắp nơi, liền nói đến muối mới khai thác trong núi Tây Hạp. Bọn họ đều là người làm ăn, rất chú ý các loại hàng hóa trong thiên hạ, đều nhắc đến đường muối phía đông nam đã bị chặn đứng, đường muối bên Phúc Hải lại vì Thanh Thiên Vương ngóc đầu dậy mà bị ảnh hưởng rất lớn.

Tuy nói Hàn Tam Thông cố sức ngăn chặn Thanh Thiên Vương, bất quá cho đến nay, quân khởi nghĩa của Thanh Thiên Vương đã quét sạch hơn nửa Hà Bắc, toàn bộ Hà Bắc gần như rơi vào chiến hỏa, phần diện tích hôm nay Hàn Tam Thông khống chế được, đã không bằng Thanh

Thiên Vương rồi.

Triều đình đang kiệt sức chống đỡ cho cuộc chiến ở đông nam, lại phải cố sức kiếm binh kiếm lương cho Hàn Tam Thông, theo tin tức đồn đãi, nếu Hà Bắc bị chiếm đóng, vậy đầu của Hàn Tam Thông chỉ sợ cũng không giữ được.

Nếu đổi lại là bách tính bình thường, chắc sẽ không dám bình luận chuyện quốc gia, nhưng những người đang ngồi đây đều là thân sĩ nổi tiếng Tây Bắc, nói đến quốc sự cũng không kiêng kỵ mấy.

Theo ý mọi người, vẫn hi vọng Sở Hoan có thể nhanh chóng khuếch trương sản xuất muối, thật ra mọi người đều hiểu, bảy họ Tây Quan cho dù không thể khống chế việc kinh doanh muối, nhưng kinh doanh muối lại kéo theo lợi ích thương nghiệp rất lớn, việc mua bán ở Tây Quan nằm trong tay thân sĩ địa phương, cũng chính là bảy họ Tây Quan, cho dù việc buôn bán muối do quan phủ nắm giữ, nhưng dù là vận chuyển hay là phân phối ra ngoài, chỉ dựa vào Lâm Lang quyết không thể làm nổi, tất nhiên cũng phải dựa vào sức lực của bảy họ Tây Quan, mua bán càng lớn, cần sự trợ giúp của thân sĩ Tây Quan càng nhiều.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy, một khi thông qua muối ăn làm cho việc kinh doanh ở Tây Quan phồn vinh trở lại, đến lúc đó, hàng hóa trao đổi liền không chỉ có muối ăn, một trung tâm thương nghiệp sẽ được hình thành, cũng sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế chung của cả vùng Tây Quan.

Sở Hoan đối với kinh tế cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bảy họ Tây Quan tất nhiên là hiểu rất rõ, từ giờ khắc muối ăn được chuyển ra từ núi Tây Hạp, bọn họ đã bén nhạy ngửi thấy giá trị khổng lồ về mậu dịch và kinh tế, dù bọn họ không quản lý việc kinh doanh muối, nhưng hoàn toàn có thể lợi dụng việc kinh doanh muối để cho Tây Quan thật sự trở thành trung tâm mua bán của Tây Bắc.

Sở Hoan không hiểu kinh tế, nhưng hắn cũng bén nhạy cảm giác được bảy họ Tây Quan rất hưng phấn, thật lòng mà nói, mặc dù Sở Hoan cần bảy họ Tây Quan giúp hắn thống trị Tây Quan, nhưng hắn cũng ghi nhớ lời khuyên của Bùi Tích, bảy họ Tây Quan có thể dùng, nhưng không thể bị bảy họ Tây Quan điều khiển, cho nên hắn đối với bảy họ Tây Quan vẫn luôn là dùng nhưng có phòng bị.

Bất quá, có một điều Sở Hoan hiểu rõ, muốn Tây Quan phồn vinh, không thể thiếu phát triển kinh tế, sĩ nông công thương, người đọc sách học hành cho giỏi, nông dân cày cấy thật tốt, người làm tiểu thủ công nghiệp có thể phát huy hết tài khéo của mình, còn thương nhân thì thúc đẩy sự mua bán ở Tây Quan cho phồn thịnh.

Nói cho cùng, Tây Quan phải mạnh hơn nữa, tiền và vũ khí là hai thứ không thể thiếu, Sở Hoan hiện nay cố sức phát triển quân đội, nhưng còn thương nghiệp, cũng phải dựa vào bảy họ Tây Quan để phát triển.

Cho nên bảy họ Tây Quan muốn thông qua buôn bán muối biến Tây Quan thành trung tâm thương nghiệp, trong lòng Sở Hoan vô cùng đồng ý, chỉ là trên bàn rượu, hắn đương nhiên sẽ không nói trắng ra, trong lúc trò chuyện vui cười, chỉ nói sẽ bàn bạc kỹ hơn, căn cứ vào thị trường mà quyết định việc sản xuất muối.

Thần Tiên Túy không hổ là rượu ngon trân quý mấy chục năm, vào miệng thanh thuần ngọt ngào, Sở Hoan đã uống qua không ít rượu ngon, Thần Tiên Túy này cho dù vị rượu hay mùi rượu, đều là thượng phẩm.

Hai chén rượu vào bụng, Sở Hoan cảm thấy miệng đầy mùi thơm, nhưng cũng không có cảm giác gì khác nữa, nếu Lão thái gia không nói trước, Sở Hoan chẳng qua chỉ cảm thấy đây là rượu ngon, cũng không thấy có gì đặc biệt.

Chỉ là, hai chén rượu vào bụng xong, theo quy định của Lão thái gia, mọi người cũng không uống thêm nữa, Lâm Lang vẫn không lên tiếng, Thần Tiên Túy cũng chỉ uống non nửa chén mà thôi.

Tiệc rượu xong thì đêm đã khuya, Lão thái gia đưa Sở Hoan ra ngoài, trải qua bão cát khắc nghiệt ở Hạ Châu, Sở Hoan ngược lại cảm thấy không khí Sóc Tuyền tươi mát khác thường, ra cửa phủ, nhưng không thấy Lâm Lang, hắn đang có chút thất vọng, thì đã thấy Lâm Lang thướt tha đi tới, choàng một cái áo choàng màu trắng, nói với Lão thái gia:

- Thúc công, đêm đã khuya rồi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, Lâm Lang cũng xin về trước.

Lão thái gia dẫu sao tuổi tác đã cao, buổi tối uống rượu, có mấy phần say, dặn dò Lâm Lang vài câu, chờ Lâm Lang ra cửa phủ, đi ngang qua Sở Hoan muốn lên ngựa xe, Sở Hoan đã nhẹ giọng hỏi:

- Nàng ở chỗ nào?

Lâm Lang ngừng một chút, quay đầu nhìn Sở Hoan, đôi má còn hơi ửng đỏ, thấy hai mắt Sở Hoan sáng lấp lánh nhìn mình, trái tim nhảy lên một cái, thấp giọng nói:

- Không xa..., chàng về trước đi!

- Ta vừa tiện đường, để ta đưa nàng về.

Sở Hoan nói không xấu hổ.

Lâm Lang dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ, chàng còn chưa biết người ta ở chỗ nào, tiện đường cái gì chứ. Nàng sao lại không nhìn ra ý tứ của Sở Hoan, liếc hắn một cái, chỉ là bây giờ chung quanh còn có người, thấp giọng nói:

- Tối nay chàng về trước đi, vừa mới trở về, còn chưa về phủ ... !

Liếc mắt nhìn chung quanh, tươi cười xinh đẹp, nói khẽ:

- Tố Nương tỷ biết chàng trở về, nhất định...nhất định đang chờ chàng đó... !

Sở Hoan cũng không nhiều lời, nói:

- Lên xe, ta đưa nàng về, muộn quá rồi, sợ không an toàn, thấy nàng vào nhà ta mới yên tâm.

Lâm Lang thấy Sở Hoan kiên quyết, cũng không nói gì nữa, đi về phía xe ngựa, ánh đèn chiếu xuống, một bộ y phục màu trắng thoát tục, vòng eo thon thả, thân thể mỹ miều, đường cong lung linh, trong bóng đêm thật động lòng người.

Trước khi Lâm Lang đến Sóc Tuyền, đã sớm cho người Tô gia mua nhà cửa bên này, thật ra khu nhà cũng không lớn, nhưng vô cùng yên tĩnh, từ đây đến Tô phủ cũng không xa lắm.

Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, lúc đầu còn cảm thấy gió mát thấu người, nhưng đi được nửa đường, bắt đầu cảm thấy đầu óc như chìm xuống, lập tức hiểu ra, lời Tô lão thái gia nói quả không ngoa, Thần Tiên Túy này quả nhiên phát tác vô cùng chậm.

Sở Hoan cũng sợ Tố Nương ở nhà chờ đợi, cho người về trước thông báo, nói trễ một chút mới về phủ.

Tới trước cửa nhà Lâm Lang, Sở Hoan bị hơi rượu nồng lên, có chút say, xe ngựa dừng trước cửa, Lâm Lang xuống xe, Sở Hoan cũng tung người xuống ngựa, Lâm Lang thấy Sở Hoan đi tới, cắn cặp môi đỏ mọng, Sở Hoan đánh giá nhà cửa, lại cười nói:

- Ở đây rất yên tĩnh, Lâm Lang luôn biết chọn chỗ.

- Cũng không phải tự mình chọn.

Lâm Lang khẽ sẳng giọng:

- Là thúc công phái người tìm đấy.

Thấy bốn phía không có người qua lại, trừng mắt nhìn Sở Hoan một cái, thấp giọng nói:

- Cái đồ xấu xa chàng, hôm nay... a..., chàng đúng là bại hoại... !

Sở Hoan cười ha ha, nói:

- Không mời tên bại hoại vào nhà ngồi một chút sao?

Lâm Lang sâu kín thở dài, thấp giọng nói:

- Sở lang, chàng nghe lời, hôm nay vừa mới về, về nhà gặp Tố Nương tỷ trước đi, tỷ ấy nhất định cũng rất nhớ chàng..., nếu mai chàng có rảnh, thiếp... thiếp sẽ chờ chàng ở nhà... !

Nói đến đây, trên mặt nóng lên, nàng cúi đầu xuống.

Sở Hoan thấy giai nhân như hoa, khuôn mặt trắng hồng kiều diễm vô cùng, lúc này, cảm giác say càng mạnh lên không ít, kìm lòng không được nói:

- Lâm Lang, nàng... nàng thật đẹp... !

Thân thể mềm mại của Lâm Lang run lên, nhìn quanh một chút, đã nghe Sở Hoan phân phó hộ vệ nói:

- Các ngươi cũng mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi trước đi, bản đốc còn chuyện muốn thương lượng với Tô đông gia!

Lâm Lang cắn cặp môi đỏ mọng, sẳng giọng:

- Đã trễ thế này, còn thương lượng chuyện gì, chàng nghe lời được không?

- Lâm Lang, ta nói nghiêm chỉnh mà.

Sở Hoan nói:

- Chuyện buôn bán muối, ta có chút ý tưởng muốn bàn bạc với nàng.

- Thật không?

Lâm Lang mở trừng hai mắt, hàng mi chớp động.

Sở Hoan nghiêm trang gật đầu nói:

- Thật mà.

Lâm Lang thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Chàng uống rượu, vào nhà trước, thiếp nấu cho chàng chén canh giải rượu, uống cho tỉnh... !

Sở Hoan âm thầm vui mừng, gật đầu khen tốt, cùng Lâm Lang tiến vào trong nội viện, đi được một đoạn ngắn, liền cảm thấy dưới chân hơi lâng lâng, vội vàng vận công, không ngờ sức rượu khá mạnh, cho dù vận công, cũng cảm thấy thân thể hơi lắc lư lảo đảo, Lâm Lang thấy thế, vội vã cho người đi nấu canh giải rượu, thấy Sở Hoan đi đường cũng có chút không vững, vội vàng đỡ lấy, nói khẽ:

- Thúc công nói sức rượu này sẽ càng lúc càng mạnh, chàng vẫn nên về sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt... !

- Ta nghỉ ở chỗ nàng... !

Sở Hoan như tỉnh như không:

- Bây giờ không về được, a...... đỡ ta vào nhà đi!

Thân thể mềm mại của Lâm Lang đỡ lấy hắn, Sở Hoan cảm giác mùi rượu trong miệng cộng thêm mùi thơm thiếu phụ trên cơ thể Lâm Lang, trộn lẫn vào nhau thấm tận ruột gan, khiến hồn cũng muốn say.

Khu nhà của Lâm Lang có không ít người, đều là người cùng nàng từ quan nội qua đây, chỉ là bây giờ đêm đã khuya, phần lớn đều đã ngủ.

Lâm Lang đỡ Sở Hoan vào khuê phòng của mình, nhìn dáng vẻ Sở Hoan như đã hoàn toàn say, lúc đi đường, bước chân lảo đảo, hình như đứng cũng không vững, mùi thơm trong khuê phòng xông vào mũi, Sở Hoan mơ mơ màng màng, chỉ vào chiếc giường tinh xảo kiểu xuân tháp, nói:

- Đỡ ta... Đỡ ta qua đó, ta thật... ta thật buồn ngủ...!

Lâm Lang thấy bộ dạng Sở Hoan say rượu đáng yêu, cười khổ một tiếng, dìu hắn đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí đỡ hắn ngồi xuống, nói:

- Chàng nghỉ một lát, thiếp đi lấy nước ấm cho chàng rửa mặt, chờ canh giải rượu nấu xong, thiếp đút cho chàng uống, uống xong sẽ thấy đỡ hơn nhiều... !

Liền xoay người đi lấy nước, Sở Hoan giữ chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, nói:

- Lâm Lang, đừng đi... !

Lâm Lang quay người lại, dịu dàng nói:

- Thiếp không có đi, thiếp đi lấy nước cho chàng rửa mặt... !

- Vậy nàng... Vậy nàng mau trở về... !

Sở Hoan mơ mơ màng màng nói.

Đỡ Sở Hoan nằm xuống xong, Lâm Lang ra ngoài một lát, rất nhanh liền bưng vào một chậu nước ấm, dùng khăn mặt nhúng nước, sau đó vắt khô, thấy Sở Hoan nằm ngang trên giường, chỉ đành phải quỳ gối leo lên, cẩn thận tỉ mỉ dùng khăn lau mặt Sở Hoan, vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Hoan, ngủ yên như đứa trẻ, khóe môi Lâm Lang không khỏi mỉm cười, đột nhiên thân thể thiếu phụ xinh đẹp run lên, thất thanh nói:

- A, Sở lang, chàng... !

Thì ra Sở Hoan vốn đã say bí tỉ, bỗng nhiên một tay choàng lấy eo Lâm Lang, còn tay kia, đột nhiên thi triển Long Trảo Thủ, tiến vào trong ngực Lâm Lang, tham lam thò vào trong cái yếm nhỏ hẹp, Lâm Lang cúi người lau mặt hắn, hai bầu ngực vốn đầy đặn càng có vẻ to hơn, một bàn tay tham tiến vào, đã chụp được một cái bánh bao vừa trắng vừa lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.