Sở Hoan hiểu ra, nói:
- Nói thế thì Lâm Khánh Nguyên liều chết ngăn cản, mục đích chính là để bảo vệ Tây Đường quốc chủ sao?
- Thật ra cũng là chuyện có tình có lý thôi.
Viên Sùng Thượng nói:
- Tây Đường mặc dù lập quốc ngắn ngủi mấy chục năm nhưng Tây Đường quốc chủ đối với phụ tử Lâm gia lại có ơn tái tạo, chẳng những cho quyền cầm binh mà Tây Đường quốc chủ còn gả công chúa cho Lâm Khánh Nguyên. Phụ
tử Lâm gia cũng là người trung nghĩa, đất nước gặp nạn, về công về tư,
bảo vệ Tây Đường quốc chủ cũng không phải là chuyện gì kỳ quái cả.
- Phong tướng quân cũng đồng ý với thỉnh cầu của Tây Đường sao?
- Thật ra khi đó Thánh thượng cũng có chủ trương là không lưu lại tai họa.
Viên Sùng Thượng hạ giọng nói:
- Quốc chủ chư hầu đầu hàng Đại Tần ta chỉ là tình thế thúc bách, không có mấy người cam tâm tình nguyện. Đám người này nếu không thể nhổ cỏ
tận gốc thì ai biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng chuyện Tây
Đường này, Thánh thượng lại khai ân, đồng ý cho Tây Đường quốc chủ được
vào kinh an dưỡng, cũng có thể coi là một cuộc sống thoải mái.
- Hôm nay Tây Đường còn sống không?
Sở Hoan hỏi.
Trong mắt Viên Sùng Thượng lóe lên vẻ kỳ lạ, chỉ cười nhạt nói:
- Bảy năm trước đã bệnh nặng, một mạng quy tây rồi.
Sở Hoan ngẩn ra.
Viên Sùng Thượng nhấc chén trà lên, uống một ngụm mới nói:
- Lâm Khánh Nguyên khi đó đã là Hữu đồn vệ đại tướng quân. Nhưng lại
tận hiếu với vị Tây Đường quốc chủ kia, tự mình khiêng quan tài đưa
tiễn. Đây cũng là một người trung nghĩa.
- Vậy thì tại sao Lâm Khánh Nguyên sau này lại bị trị tội chứ?
Sở Hoan hỏi nhỏ:
- Hắn chết như thế nào?
Viên Sùng Thượng suy nghĩ một chút, cười cao thâm khó lường, nói:
- Chuyện này ta cũng khó nói cho rõ ràng được. Sở đại nhân, ngươi nói
đao pháp của Lâm Khánh Nguyên quỷ dị, như vậy là đúng rồi. Hắn quả thật
luyện được một bộ đao pháp rất tuyệt.... Chuyện thích khách tại Nhân Uân Thính có thể cũng liên quan tới tàn quân của Lâm Khánh Nguyên thật. Lúc Lâm Khánh Nguyên bị trị tội, gia quyến nhà hắn nghe được tin tức, có
một bộ phận chạy thoát. Sợ là những người đó đã đi theo Thiên Môn rồi.
Sở Hoan thấy Viên Sùng Thượng có điều kiêng kỵ khi nói về Lâm Khánh Nguyên liền không hỏi nhiều nữa.
Thiên Môn Đạo và quan binh tranh đoạt Tử Lĩnh, mục đích cuối cùng đương nhiên là vì rất nhiều binh khí chứa trong Tiềm Long Quật. Đó là do
Thiên Môn Đạo hao phí tâm huyết tích lũy được, lại bị quan binh đánh lén chiếm được.
Thiên Môn Đạo đương nhiên sẽ không vì thế mà hết hy vọng. Trụ sở bí mật của bọn họ thiết lập bên trong Tử Lĩnh, hiển
nhiên không tha đầu độc dân chúng bốn phía. Thành trấn quanh Tử Lĩnh đã
có rất nhiều dân chúng trở thành Thiên Môn Đạo chúng. Quan binh sau khi
chiếm lĩnh Tiềm Long Quật, Thiên Môn Đạo lập tức tụ tập Thiên Môn Đạo
đồ, công kích Tử Lĩnh ngày. Thiên Môn Đạo dù có trang bị kém quan binh
nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, lại chiếm được thế thượng phong.
Phương Thế Hào dẫn theo mấy trăm người trấn giữ tại các con đường xung
yếu quanh Tiềm Long Quật, cuối cùng chống cự được tới khi viện binh đến. Ngoài ra dân chúng chịu Thiên Môn Đạo hành hạ, cuối cùng được quan binh ủng hộ, đứng dậy tố cáo Thiên Môn Đạo đồ lạnh lùng tàn khốc. Tuy nói
một bộ phận Thiên Môn Đạo đồ nửa tin nửa ngờ, thậm chí có người cảm thấy đám người này là bị quan binh bức bách mới có thể đổi trắng thay đen
nhưng cũng gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho tinh thần của Thiên Môn
Đạo đồ.
Quan binh sau khi đánh lui Thiên Môn Đạo chúng, để
tránh đêm dài lắm mộng, Viên Sùng Thượng liền lập tức hạ lệnh vận chuyển quân giới trong Tiềm Long Quật về huyện thành gần Tử Lĩnh, hơn nữa
Phương Thế Hào còn tạm thời không lãnh binh trở về, mang trọng binh cố
thủ huyện thành, chờ ý chỉ của hoàng đế.
Viên Sùng Thượng
hiểu rất rõ, hôm nay chiến sự phía Đông Nam đang nan giải, bên đó cần
rất nhiều vật tư bổ sung. Dù là quân giới, chiến mã đều thiếu cả. Rất
nhiều vũ khí trang bị lấy được từ Tử Lĩnh lại có thể giảm thiếu hụt ở
phía Đông Nam. Các tướng quân tạm thời ở lại huyện thành phụ cận Tử
Lĩnh, chỉ cần hoàng đế bệ hạ ban chỉ ý, vận chuyển những vật tư kia về
hướng Đông Nam là sẽ lên đường, từ đó vận chuyển đi cũng giảm được không ít đường đi.
Sở Hoan và Viên Sùng Thượng cũng đều đang chờ
chỉ ý của triều đình. Mà phía triều đình cũng không kéo dài. Hai người
mới trình báo lên triều đình mười ngày thì chỉ ý của kinh thành đã tới.
Người mang chỉ ý tới là người quen cũ của Sở Hoan, Hộ bộ tả thị lang Lang Vô Hư.
Nhìn thấy Lang Vô Hư, Sở Hoan còn hơi kinh ngạc. Lang Vô Hư thấy Sở
Hoan thì lại nhiệt tình như lửa, lôi kéo tay hắn, tựa như bạn thân lâu
ngày không gặp, làm trò trước mặt quan viên và Viên Sùng Thượng, liên
tục nói:
- Sở đại nhân, ta nhớ ngươi muốn chết. Hộ bộ không có Sở đại nhân, quả nhiên là vắng vẻ hẳn.
Sở Hoan hơi xấu hổ, âm thầm giãy ra khỏi tay Lang Vô Hư, cùng các quan viên khác đón hắn vào Tổng đốc phủ.
Vào tới Tổng đốc phủ rồi. Lang Vô Hư lập tức ban chỉ ý của triều đình.
Dựa theo ý tứ của triều đình thì những tài vật và lương thảo lấy được
lập tức vận chuyển về kinh thành. Đám phản loạn liên quan tới Hoàng
Thiên Dịch thì không cần áp giải đi, chém đầu tại chỗ.
Tất nhiên việc chém đầu này cũng không cần làm bí mật.
Chỉ ý đã rõ ràng hết sức. Hoàng Thiên Dịch là thủ phạm, cần phải gióng
trống khua chiêng mà chém đầu. Mục đích chính là để khiến những kẻ có
rắp tâm biết triều đình sẽ không nương tay với loạn đảng.
Mà
chuyện Sở Hoan chú ý nhất chính là xử lý Quỷ Phương. Công văn hắn gửi về kinh đã ghi lại đề nghị chi tiết về việc Quỷ Phương. Hoàng đế lúc này
cũng không khiến hắn thất vọng. Về việc sắp xếp Quỷ Phương, giao cho Sở
Hoan định đoạt, ban cho trang viên của Hoàng gia tại phụ cận Đại Kỳ Mông Sơn, có thể dựa theo nhân khẩu của Quỷ Phương mà cấp đất. Bởi trong
công văn Sở Hoan còn nhắc tới công lao diệt Hoàng gia của Quỷ Phương cho nên hoàng đế lại hạ chỉ, miễn ba năm phu thuế cho Quỷ Phương.
Quỷ Phương trên dưới không tới hai vạn người, cho dù có cấp cho trang
viên thì diện tích cũng không lớn lắm, so với ngàn vạn dân chúng của đế
quốc, phú thuế của hai vạn người không đáng nhắc tới nhưng đó cũng thể
hiện ơn huệ cao dày của hoàng đế.
Viên Sùng Thượng lúc đầu
còn hơi lo lắng. Chuyện lần này hắn đã phạm tội khi quân nhưng cũng lập
công lao. Hắn không biết hoàng đế bệ hạ hỉ nộ vô thường hôm nay sẽ xử lý mình thế nào.
Đợi tới khi Lang Vô Hư tuyên bố thưởng phạt của hoàng đế xong, Viên Sùng Thượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế hiển nhiên nhắm một mắt, mở một mắt với Viên Sùng Thượng,
nhưng cũng phạt bổng lộc hai năm, chức tổng đốc cũng bị bãi đi. Tuy
nhiên hoàng đế rõ là hiểu tình hình trước mắt của An Ấp, không điều động Viên Sùng Thượng đi mà cho hắn tạm thời giữ chức Tổng đốc An Ấp, về sau sẽ tính.
Tâm trạng Viên Sùng Thượng thoải mái rồi, cũng hết sức cảm kích Sở Hoan.
Hắn lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm đương nhiên hiểu rõ điểm mấu chốt. Sở Hoan không thất hứa với mình, trong chỉ ý của hoàng đế đã nói
rất rõ ràng. Viên Sùng Thượng mặc dù phạm tội lớn nhưng sắp xếp thỏa
đáng, bố trí cẩn thận, một lần hành động phá vỡ âm mưu của Thiên Môn
Đạo, công lao quá lớn cho nên mới phạt nhẹ. Viên Sùng Thượng đương nhiên biến công lao quá lớn kia khẳng định là do Sở Hoan đã giúp mình một
phen. Chỉ là cuối cùng chỉ ý lại khiến đám người Viên Sùng Thượng và Sở
Hoan hơi giật mình. Chỉ ý của hoàng đế là Sở Hoan nhanh chóng sắp xếp
cho Quỷ Phương, sau đó lập tức trở về kinh báo cáo công tác. Mà chuyện
kiểm kê tư tài của Hoàng gia chuyển giao cho Hộ bộ tả thị lang xử lý
thay.
Sở Hoan dù hơi giật mình nhưng cũng không có phản cảm.
Trên thực tế hắn cũng không hứng thú với việc xử lý sổ sách này. Hơn nữa hắn cũng dự tính trước là muốn hoàn toàn kiểm kê xong tài sản Hoàng gia thì cũng là chuyện một hai tháng không thể xong ngay được. Tư sản của
Hoàng gia và cả An Ấp Đạo, hôm nay chỉ tính riêng mỗi Thái Nguyên này đã nhiều vô số, giao cho Hộ bộ thị lang Lang Vô Hư thì Sở Hoan cũng rất
tình nguyện.
Chẳng qua hoàng đế phái Lang Vô Hư tới tiếp quản sự vụ thật khiến Sở Hoan hơi kinh ngạc, nghĩ hoàng đế đúng là coi trọng Lang Vô Hư này vài phần, giao nhiệm vụ này cho hắn.
Lang Vô
Hư hiển nhiên cũng không giấu nổi vẻ vui mừng, không phải là bởi vớ được món bở mà là bởi hoàng đế trọng dụng hắn, khiến hắn rất đắc ý. Cần biết hắn vốn là người của Hán Vương Đảng, thậm chí là tâm phúc của An Quốc
Công nhưng sau đó lại thông qua Sở Hoan, đi theo là môn hạ Tề vương. Hôm nay bộ tộc của An Quốc Công tan biến, Hán Vương lại điên rồi, vậy mà
Lang Vô Hư vẫn ngồi vững ở ghế Hộ bộ tả thị lang, thậm chí được hoàng đế trọng dụng. Điều này khiến Lang Vô Hư không thể không đắc ý.
Hắn không chỉ đắc ý vì được hoàng đế coi trọng mà càng đắc ý hơn là bởi mình cơ trí, có thể ngay lúc nguy hiểm nhất, bỏ Hán Vương đi theo Tề
Vương. Lang Vô Hư chỉ cảm thấy trí tuệ chính trị của mình quả nhiên là
khó lường, chính mình lúc đầu nếu hồ đồ một chút thì lúc này khẳng định
là đã chôn cùng với An Quốc Công rồi.
Lang Vô Hư vốn là người An Ấp, lần này trở về An Ấp có thể nói là hồi cố hương. Lang gia tại An Ấp cũng có thể coi là một tộc lớn, mặc dù không thể uy phong bát diện
như Hoàng gia nhưng cũng có chút tên tuổi. Lang Vô Hư tràn ngập tự tin
có thể xử lý tốt chuyện Sở Hoan lưu lại. Hắn trở lại cố hương, có cảm
giác giống như vinh quy bái tổ.
Sau khi tổ chức tiệc rượu,
Lang Vô Hư và Sở Hoan cùng trở lại hành viên Thái Nguyên. Lang Vô Hư là
quan từ kinh thành tới, đi tới Thái Nguyên, hiển nhiên cũng muốn nghỉ
chân tại hành viên của Thái Nguyên.
Hành viên đã chuẩn bị tốt chỗ nghỉ cho Lang Vô Hư. Nhưng hắn cũng không vội đi nghỉ. Uống mấy
chén trên tiệc rượu, ý nghĩ hưng phấn, liền ở cạnh Sở Hoan nịnh nọt vuốt mông ngựa. Hắn chỉ cảm thấy hoàng đế trọng dụng hắn là nể mặt Tề vương. Hắn cũng quả thật coi mình là thành viên của Tề Vương đảng. Mà hắn càng hiểu rõ, Sở Hoan dù vào triều làm quan không lâu nhưng ít nhất cũng rất có trọng lượng trong Tề Vương đảng, so với mình còn cao hơn nhiều lắm.
Muốn đứng trong Tề vương Đảng thì phải mượn sức Sở Hoan cho tốt.
Sở Hoan biết Lang Vô Hư là loại người gì, lời đối phương vào tai trái
lại ra tai phải. Ngược lại Lang Vô Hư nhắc tới chuyện trong kinh lại
khiến tinh thần Sở Hoan tỉnh táo.
- Sở đại nhân có điều không biết, Thánh thượng chuẩn bị mở phủ cho Tề vương điện hạ.
Trong mắt Lang Vô Hư lóe ánh sáng.
- Có lẽ không bao lâu nữa, điện hạ cũng có thể xuất cung về phủ rồi.
- Xuất cung nhập phủ?
Lang Vô Hư cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Thái tử điện hạ và Hán vương đã khai phủ từ sớm rồi. Điện
hạ một mực ở trong cung, dù năm đó Thánh thượng có phong cho điện hạ là
Tề vương, xây Tề vương phủ nhưng điện hạ cũng chưa vào ở, chưa chính
thức khai phủ. Lúc này đã có ngôn quan thượng tấu, điện hạ năm nay mười
tám, sớm đã qua tuổi khai phủ rồi, lúc này đã có thể rời cung khai
phủ... Chỉ là nghe nói hoàng hậu nương nương không yên lòng về điện hạ,
cũng không đồng ý. Chẳng qua lúc ta rời kinh thì đã nghe nói Thánh
thượng dường như chuẩn bị cho điện hạ rời cung khai phủ rồi.