Sở Hoan cảm thấy toàn thây rất thoải mái, cơ thể như đang bay bổng.
Mặc dù hắn đang trốn dưới tủ hàng tối om, nhưng hiện giờ, tủ hàng như biến thành Kim Ngọc Bảo điện, trước mắt đang dần mờ đi.
Nếu đổi lại là người thường nhìn thấy cảnh này sẽ hân hoan khác thường, chỉ là Sở Hoan đã luyện qua Long tượng kinh, tâm thần không thể đem so
sánh với người thường được. Cả người đang chìm trong ảo giác nhưng ý
thức vẫn còn chút minh mẫn, cuối cùng sự minh mẫn này nói cho hắn biết
ảo giác này chắc chắn có liên quan mật thiết với mùi hương kia.
Đột nhiên nhớ đến viên thuốc mà Ngọc Hồng Trang đưa cho mình. Lúc ấy
tình thế cấp bách, Ngọc Hồng Trang chỉ dặn là ngậm viên thuốc trong
miệng, cũng không nói rõ là có tác dụng gì.
Sở Hoan cũng lờ
mờ hiểu ra, mùi hương này không phải tự nhiên mà có, chắc chắn phải có
người làm ra. Viên thuốc kia chắc là để kháng lại tác dụng của mùi
hương.
Lúc này thần trí hắn đã lưu lạc bên trong mùi hương,
ảo giác xung quanh ngày càng rõ nét, ý thức còn sót lại cũng dần trở
nên mơ hồ. Hắn cố nâng tay lên, đưa viên thuốc vào miệng, muốn ngậm nó
vào miệng nhưng thứ ảo giác kia thật sự quá hấp dẫn, trước mặt lại xuất hiện tường vân tiên hạc, toàn thân cũng càm thấy rất sung sướng, nhẹ
nhõm. Viên thuốc đã đặt trên môi rồi, trong đầu lại có một giọng nói
vang lên, nói với hắn, một khi ngậm viên thuốc trong miệng, toàn bộ ảo
giác sẽ biến mất.
Bỗng tai hắn nghe được giọng nói trong vắt dịu dàng:
- Mau tránh ra!
Tiếng nói đó như một lời cảnh tỉnh, khiến cho Sở Hoan dùng chút minh
mẫn cuối cùng của mình, nghĩ đến tình cảnh thật của mình hiện giờ, tay
dùng lực bỏ viên thuốc vào trong miệng.
Viên thuốc vừa được
bỏ vào miệng, một mùi vị tanh hôi đã lan tỏa khắp trong miệng. Chính thứ mùi tanh hôi này đã dập tắt hết ảo giác của Sở Hoan, thần trí nhanh
chóng được khôi phục.
Hắn lấy lại ý thức, lúc này mới cảm
thấy lạnh người, chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã toát hết mồ hôi, thật sự không ngờ là mùi hương này lại lợi hại đến vậy.
Nghĩ đến Ngọc Hồng Trang, Sở Hoan vội vàng tiến lại gần khe hở, nhìn
thấy Ngọc Hồng Trang vẫn đang đỡ Hoàng Như Hổ, hai gã hắc y kia vẫn
đang chặn trước người Ngọc Hồng Trang. Chỉ là câu nói đó đã khiến cho
hai tên hắc y nhân tháo chiếc nón xuống, ném qua một bên, vẻ mặt vô
cùng dữ tợn.
Hắn nhíu mày, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy
ra thì thấy một tên hắc y trong đó trong chớp mắt đã vung đao lên chém
một nhát, nhưng một đao kia không phải chém Ngọc Hồng Trang mà là chém
tên còn lại.
Một đao kia quá nhanh, đối thủ căn bản không
thể tránh được, nhát đao chém vào tay trái của tên kia, cánh ta đang
sống sờ sờ bị chặt xuống, máu tươi phun ra.
Tên bị chặt tay
kia không hề kêu lên một tiếng nào, giống như là không cảm thấy đau đớn gì cả, liền rút đao ra, chém đồng bọn của y.
Nhát chém này
còn ác hơn, một cái đầu người bay lên, y đã chém đứt cổ đồng bọn của
mình. Máu tươi từ chỗ cái cổ phun ra ngoài, cái xác không đầu lắc lư
rồi ngã ngửa xuống sàn nhà phía sau. Giết chết đồng bọn rồi tên hắc y
nhân cụt tay kia liền vứt binh khí xuống, giơ tay lên, vung vẩy trong
không trung giống, bàn tay nắm lại giống như là bắt cái gì đó. Sở Hoan
thấy y xoay người một cái, đang nhìn góc tường một cách kỳ lạ thì đã
thấy tên kia phát ra một tiếng gầm nhẹ, cả người giống như một con báo
săn, điên cuồng lao tới bức tường đá.
Phịch!
Tên
kia lao thẳng tới đâm đầu vào bức tường, võ công của y không yếu nhưng
chắc chắn không có luyện qua công phu thiết đầu công. Chính vì không có luyện qua thiết đầu công, đầu không địch nổi tường đá, dịch não bắn
tung tóe, cả người chao đảo mấy cái rồi mới ngã xuống đất, không còn
động đậy gì nữa.
Sở Hoan theo bản năng nhìn thấy cảnh đó, há mồm trợn mắt, quả thật không dám tin.
Hai gã hắc y này tàn sát nhau, một chết, một bị thương. Người bị
thương sau đó cũng tự vẫn. Một màn kỳ lạ này, nếu không phải Sở Hoan
tận mắt chứng kiến thì thật sự khó mà tin nổi.
Chỉ có điều, trong nháy mắt, hắn đã hiểu được nguyên nhân.
Chính là mùi hương!
Tất cả đều do mùi hương kia gây nên, ý chí của Sở Hoan so với người
thường thì bền vững hơn nhiều, hơn nữa lại có nội công căn cơ là Long
Tượng kinh nhưng cũng không thể nào chống lại ảo giác mà mùi hương kia
sinh ra. Nếu không phải ngậm viên thuốc mà Ngọc Hồng Trang đưa cho thì
Sở Hoan tin chắc là hắn cũng không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong ảo cảnh.
Hôm nay có thể khiến hai cao thủ chết trong ảo cảnh
như vậy, Sở Hoan nhận định rằng mùi hương cổ quái và viên thuốc mà Ngọc Hồng Trang đưa hắn, nhất định đều do Ngọc Hồng Trang chế tạo ra.
Chỉ có điều, hắn không thấy Ngọc Hồng Trang có động thái gì cả.
Mùi hương này tỏa ra như thế nào, hơn nữa tại sao mùi hương này lại có thể khiến người ta mất đi phương hướng, trong ảo cảnh vô tri vô giác,
tự mình hại mình, loại mê hương lợi hại như vậy, từ đâu mà có?
Sở Hoan cũng biết trên giang hồ có một loại mê hương có thể khiến
người ta rơi vào trạng thái ngủ say, thậm chí là sinh ra ảo giác, tuy
nhiên, mùi hương có thể khiến cho con người ta mất đi phương hướng, tự
tàn sát lẫn nhau thì chưa từng nghe qua.
Mùi hương vẫn còn
chưa bay hết, cộng thêm mùi máu tanh, trong miệng Sở Hoan lại có một
mùi hôi tanh khiến cho bụng dạ của Sở Hoan vô cùng khó chịu, nôn ra
hết. Nhưng Dạ Xoa kia vẫn còn ở đây, Sở Hoan không dám làm gì hết để
tránh bị phát giác. Sở Hoan không phải là sợ Dạ Xoa kia, hắn chỉ muốn
nhân cơ hội hôm nay để tự mình biết thêm về bí mật nan giải, nếu Dạ Xoa kia mà phát hiện thì chưa chắc sẽ nói một chữ nào.
Thông
qua khe hở, thấy Dạ Xoa vẫn đang ngồi trên xổm trên bàn ăn, không hề
nhúc nhích, không khác gì một tảng đá, Sở Hoan không rõ là có phải Dạ
Xoa cũng đang ở trong ảo cảnh hay không.
Ngọc Hồng Trang
nhìn chằm chằm vào Dạ Xoa, cũng không hiểu nổi, dìu Hoàng Như Hổ, đi
tới gần rém cửa, bỗng nghe “Bịch” một cái, quay đầu lại nhìn thì thấy
Dạ Xoa kia ngã từ trên bàn xuống đất, cả người lăn mấy vòng, tứ chi
dang rộng. Y ngã khỏi bàn, trán đập xuống đất.
Bàn ăn tuy không cao nhưng ngã từ đó xuống, trán cũng bị vỡ, máu me đầm đìa.
Ngọc Hồng Trang nhìn chằm chằm Dạ Xoa, chỉ thấy tứ chi dang rộng, không nhúc nhích gì, giống như là đã chết.
Sở Hoan nhíu mày, thấy Ngọc Hồng Trang đỡ Hoàng Như Hổ ngồi dựa và
tường rồi đi nhặt thanh đoản đao của Hoàng Như Hổ lúc trước bị rơi, bước đến gần Dạ Xoa thở dài:
- Dạ Xoa , dù sao ngươi cũng là một Dạ Xoa, cũng chỉ có năng lực vậy sao? Không phải nói muốn lấy mạng bọn ta sao? Không phải bọn ta đang ở trước mặt ngươi sao sao không đến
lấy?
Dạ Xoa vẫn không hề nhúc nhích.
Ngọc Hồng
Trang lại bước lại gần, tay cầm chặt thanh đao, ánh mắt mê hồn người
giờ đây tràn đầy sát khí, khoảng cách lúc này chỉ còn cách Dạ Xoa tầm
5, 6 bước.
Sở Hoan chăm chú quan sát Dạ Xoa, cũng không biết rốt cuộc người này ra làm sao.
Ngọc Hồng Trang thấy Dạ Xoa vẫn không nhúc nhích, lại nhẹ nhàng tiến
thêm hai bước, cũng không tới gần qua, nâng thanh đao lên, dùng tất cả
sức mạnh nhằm cổ họng của Dạ Xoa mà phi thanh đao, chắc chắn là muốn lấy mạng của Dạ Xoa.
Tuy nhiên đúng lúc Ngọc Hồng Trang phi
thanh đao thì thân thể không nhúc nhích của Dạ Xoa đột nhiên co lại
giống như một con nhím, như một quả bóng tròn, lăn về phía Ngọc Hồng
Trang.
Ngọc Hồng Trang mặt mày biến sắc, kinh hãi, trong lúc đó, người Dạ Xoa đột nhiên bắn lên như một quả bóng cao su, Ngọc Hồng
Trang muốn né tránh nhưng đã không kịp. Một tiếng “Bịch” vang lên Dạ Xoa đã đánh một chưởng vào ngực Ngọc Hồng Trang. Kêu lên một tiếng, thân
thể mảnh mai của Ngọc Hồng Trang bị đẩy lùi lại mấy bước, Dạ Xoa nhanh
như chớp, túm lấy cổ tay Ngọc Hồng Trang. Ngọc Hồng Trang tuy bị đánh
lén nhưng cũng có buông tay chịu trói, tay kia đập mạnh vào đầu Dạ Xoa, thân hình Dạ Xoa như ma quỷ, lách đến sau lưng Ngọc Hồng Trang. Chỉ
nghe thấy tiếng “xoẹt Xoẹt” vang lên, y phục bay tứ tung. Đó chính là
áo gấm của Ngọc Hồng Trang, trong nháy mắt đã bị xé nát, thậm chí áo
bên trong cũng đã bị xé nát, làm lộ ra làn da trắng như tuyết. Chỉ có
điều trên tấm lưng trắng như tuyết kia đã có năm sau vết cào ngang dọc.
Dạ Xoa tấn công thành công, không có tiếp tục đánh mà cả người giống
như con khỉ, nhảy dựng về phía sau, ngồi xổm trên quầy, nhìn chằm chằm
vào Ngọc Hồng Trang, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Sở Hoan nín thở,
hắn biết rõ tốc độ kinh người của Dạ Xoa. Trước đây, hắn đã cùng Dạ Xoa giao thủ. Hắn đã tập qua Long tượng kinh, nên thể chất cũng khá mạnh,
chẳng những giác quan trở nên nhạy cảm mà tốc độ cũng hơn hẳn người
thường, tuy chưa thể bì được với tốc độ của Dạ Xoa. Lúc nãy, tốc độ ra
tay của Dạ Xoa phải ngang với tốc độ ánh sáng, nhanh gọn, Ngọc Hồng
Trang hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Ngọc Hồng Trang lui
lại phía sau, xoay người lại, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy,
nhìn Dạ Xoa đang ngồi xổm trên quầy, sâu trong mắt nàng, có chút sợ hãi.
Sở Hoan lúc này đã không còn thấy Dạ Xoa, y đang ngồi xổm trên quầy,
ngay phía trên Sở Hoan. Hắn nín thở, biết rõ Dạ Xoa này cũng vô cùng
nhạy bén, nếu có động đậy gì thì Dạ Xoa sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra dưới tủ hàng có người.
- Hương thơm nhè nhẹ, thấm vào ruột gan, ta rất thích!
Dạ Xoa cười lớn:
- Kiền Thát Bà, ngươi quá xem thường ta rồi. Ta chỉ là đang cảm nhận
mùi hương thú vị này thôi, không bị rơi và ảo cảnh. Ngươi muốn động thủ chẳng lẽ ta lại không biết, bàn về khả năng sát thương, ngươi có thể là đối thủ của Dạ Xoa sao?
Ngọc Hồng Trang vốn sợ hãi ra mặt
nhưng hiện giờ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười, đưa tay hất lọn tóc phủ bên má ra đằng sau, buồn bã nói:
- Ta sai rồi!
- Hả?
Dạ Xoa cười nói:
- Ngươi sai ở đâu?
- Dạ Xoa thực hủ vốn là thiên địch của Kiền Thát Bà hương, Kiền Thát
Bà hương có thể mê loạn người trong thiên hạ chứ không thể làm gì Dạ
Xoa vương!
Ngọc Hồng Trang thở dài cười khổ:
- Chuyện lớn như vậy, mà ta lại quên, tất nhiên là ta đã sai!
Dạ Xoa cười lớn nói:
- Thì ra là ngươi còn nhớ Dạ Xoa thực hủ, Kiền Thát Bà là Mạn Đà La
màu đen. Ta với ngươi vốn là cùng một loại người, nhưng lại kém xa vạn
dặm. Trước mặt ta ngươi nên quỳ gối xuống, cần gì phải đối đầu với ta
để tự chuốc lấy nhục!
Sở Hoan nghe lỏm, thấy Mạn Đà La kia
có vẻ như là một loại hoa, còn Mạn Đà La màu đen thì chưa nghe nói qua. Nghe ý tứ của Dạ Xoa, Kiền Thát Bà hình như là ăn vào Mạn Đà La màu
đen. Chắc hẳn mùi hương vừa rồi là mùi hương của Mạn Đà La màu đen.