Bên trong nhà trọ, Lỗ Thiên Hữu đoán rằng huyện lệnh Trần huyện có khả năng là môn đồ của Đạo Môn, Lâm Đại Nhi lập tức lắc đầu nói:
- Không thể, tuy huyện lệnh Trần huyện là quan phụ mẫu của một huyện, nhưng mỏ đá của Trần huyện lại không thuộc quyền quản lý của huyện nha môn. Theo như Hàn Mạc Tín nói, dường như triều đình lập ra một nha môn riêng, gọi là sở khoáng sản, khai thác mỏ đá đều do sở khoáng sản và hộ bộ ti quản lý.
Lúc trước khi Hàn Mạc Tín dẫn mọi người rút lui tới mỏ đá Đinh Cốc, trước kia Lâm Đại Nhi không có chút hiểu biết gì về mỏ đá, nghe Hàn Mạc Tín bảo mọi người đóng giả là công nhân khai khoáng, vì muốn an toàn, nên hỏi Hàn Mạc Tín vài vấn đề, lúc đó mới hiểu rõ về mỏ đá, mới biết rằng mỏ đá không thuộc quyền quản lý của huyện nha, mà nằm dưới quyền quản lý của một nha môn khác.
Lúc ấy Lâm Đại Nhi chỉ cảm thấy năng lực của Đạo Môn không hề nhỏ, lúc đó hồi tưởng lại kỹ lưỡng, mới cảm thấy có thể ẩn mình ở mỏ đá mà không bị lộ dấu vết, thì ắt hẳn sau lưng không hề đơn giản, hoặc đúng như những gì mình nghĩ, thì môn đồ của Thiên Môn Đạo đã phát triển vào bên trong quan phủ rồi.
Lỗ Thiên Hữu nói:
- Hay là người của Đạo Môn, được cài vào trong sở khai khoáng hoặc hộ bộ ti?
- Sở khai khoáng quản lý tài vụ, nên khả năng sẽ ít hơn một chút.
Lâm Đại Nhi nói:
- Hộ bộ ti quản lý khai thác và mua bán, chiêu mộ công nhân khai thác, nghe nói cũng do hộ bộ ti phụ trách.
- Vậy thì nhất định trong hộ bộ ti có môn đồ của Đạo Môn.
Hàn Mạc Tín đã từng nói: Chúng ta có thể ẩn mình ở mỏ đá Đinh Cốc mà không lộ tung tích, thì cũng chỉ có cao quan của hộ bộ ti mới có thể làm được... Đại Nhi, đống vũ khí đó hiện tại đang cất giấu ở đâu?
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Tung tích cụ thể, hiện tại muội cũng không biết nữa.
Lỗ Thiên Hữu ngẩn người ra.
- Chúng ta cất giấu chỗ vũ khí đó cách Hắc Thủy Sơn không tới mười lăm dặm, theo như Hàn Mạc Tín nói, tất cả phải để ở dưới rừng cây.
Lâm Đại Nhi giải thích:
- Lão nói sẽ có người tới lấy, không cần phải bận tâm. Lúc đó chúng ta còn phải đối phó với Cấm Vệ Quân, nên cũng làm theo những lời lão nói, đem binh khí mang tới chỗ đã định, sau đó số binh khí đó không biết tung tích nữa, muội đoán rằng chắc chắn người của Đạo Môn đã lấy nó đi rồi.
Lỗ Thiên Hữu nói:
- Nếu đã như vậy, muốn liên lạc với Đạo Môn, thì chúng ta phải tới Thông Châu thành một chuyến, thám thính tình hình của hộ bộ ti.
Do dự một lát rồi nói:
- Đại Nhi, lần này hung hiểm còn chưa biết, muội ở lại đây chờ đợi, ta sẽ một mình tới Thông Châu thành thám thính một chuyến, xem xem có cơ hội liên hệ với người của Đạo Môn không.
Lâm Đại Nhi cũng đã đi giày vào rồi, nói:
- Huynh nghĩ rằng một mình muội sẽ ở lại đây sao?
Lỗ Thiên Hữu cười miễn cưỡng nói:
- Thôi vậy, nhưng chúng ta cũng nên thay đổi cách ăn mặc để tới Thông Châu, chứ bộ dạng này không hay lắm.
...
...
Đại lao huyện nha, Trần Xung thấy Cấm Vệ Quân dẫn theo người già, phụ nữ, trẻ con tống vào trong đại lao, rồi lau lau mồ hôi trên trán, hắn không hề hay biết mỏ đá Đinh Cốc đã xảy ra những trận chém giết vô cùng tàn khốc như vậy, thật sự không hiểu nổi, tại sao loạn đảng đều là những người già, phụ nữ và trẻ em thế này.
Người đưa tù nhân tới là Quách Dương, tuy Quách Dương chỉ là lang tướng của Cấm Vệ Quân, nhưng thân phận không hề thấp so với Trần Xung, Trần Xung vẫn khúm núm như cũ, thấp thỏm không yên.
- Trần đại nhân, xin mời!
Trần Xung thấy loạn đảng đều đã được cho vào đại lao, đang định dẫn mọi người đi ra, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói rất thản nhiên của Quách Dương, vội vàng nói:
- Mời đại nhân, mời đại nhân!
Hắn cứ cho rằng Quách Dương đang khách khí với hắn, quay người lại, liền thấy một gã Cấm Vệ Quân đang cầm cái cùm sáng bóng, Quách Dương đứng một bên, tay đặt lên chuôi đao, dùng một ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Trong lòng Trần Xung thấy kinh động, run rẩy nói:
- Đại nhân... đại nhân, đây là ý gì vậy?
Quách Dương thản nhiên nói:
- Thống chế đại nhân có lệnh, mời đại nhân nghỉ tạm ở đây ít bữa, ngài yên tâm, không để cho ngài bị đói đâu.
Trần Xung định nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quách Dương, tay còn cầm cán đao như kia, rồi thở dài, ngoan ngoãn bước vào trong đại lao.
Lúc Quách Dương rời khỏi đại lao huyện nha, Vệ Thiên Thanh đứng ngoài đợi, hắn tiến lên chắp tay nói:
- Đại nhân, đã làm ổn thỏa rồi.
- Ta giữ lại hai mươi người, ngươi quản lý, và canh giữ ở đây.
Vệ Thiên Thanh nói.
Quân lệnh như sơn, Quách Dương không hỏi gì, chỉ chắp tay xin vâng.
Lúc này bầu trời cũng đã sáng rồi, một người bước nhanh tới, chính là huyện úy Trần huyện, quỳ rạp xuống đất, bẩm báo:
- Đại nhân, ngựa của huyện nha đều đã gom lại rồi, tổng cộng có hai mươi tám con.
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Rất tốt, ngươi ở lại đây, nghe Quách Dương lang tướng dặn dò, sau vụ này, bản tướng sẽ báo cáo với tổng đốc đại nhân, sẽ đề bạt công lao của ngươi.
- Tiểu nhân không dám kể công.
Trong lòng huyện úy rất sung sướng, nói:
- Sẽ nghe theo lời dặn dò của đại nhân.
Vệ Thiên Thanh hài lòng gật đầu, rồi từ cửa sau huyện nha rời khỏi, phía sau huyện nha, người ngựa đang được chuẩn bị, ở mỏ đá thu được một ít ngựa, cộng với huyện nha gom được, cũng tới sáu bảy mươi con tuấn mã.
Vệ Thiên Thanh đi ra, dặn dò Phí lang tướng:
- Phí lang tướng, bản tướng và Lâm đại nhân tới Thông Châu trước, ngươi dẫn theo người đi theo sau.
Phí lang tướng chắp tay xin vâng.
Lúc này Lâm đại nhân cũng đã lên ngựa, bao gồm Sở Hoan và sáu bảy mươi Cấm Vệ Quân lúc này cũng đều xoay người lên ngựa, Lâm đại nhân vung cương ngựa, ngựa lao như bay, phía sau nhanh chóng vang lên những âm thanh long trời.
Trần huyện cách Thông Châu cũng không gần.
Một đoàn người ngựa phóng ngựa như bay, giữa trưa mới dừng giữa đường nghỉ ngơi, ăn chút lương khô.
Vệ Thiên Thanh thấy Sở Hoan ngồi bên đường, liền đi tới, từ trong ngực lấy ra một vò rượu nhỏ, uống một ngụm rồi đưa cho Sở Hoan, nhẹ nhàng nói:
- Sở huynh đệ, vẫn đang nghĩ tới chuyện hôm qua sao?
Sở Hoan lắc đầu, vẻ mặt có chút ngưng đọng.
Vệ Thiên Thanh hỏi:
- Vậy có tâm sự gì vậy?
- Vệ đại ca, tiểu đệ mạo muội hỏi một câu, lần này đi Thông Châu, có phải là điều tra cái gì đó không?
Sở Hoan khẽ nói.
Vệ Thiên Thanh do dự một lát, cuối cùng cũng hạ giọng nói:
- Mỏ đá Đinh Cốc có loạn đảng, ta và Lâm đại nhân đã điều tra, vụ này có liên quan tới hộ bộ ti, lần này tới Thông Châu, là nhanh chóng khống chế Thông Châu hộ bộ ti ti tào
- Vệ đại ca hoài nghi hộ bộ ti có loạn đảng đồng mưu sao?
Vẻ mặt Sở Hoan vẫn ngưng đọng hỏi.
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Cái này thì không thể sai được. Khống chế hộ bộ ti, bắt ti tào, có Lâm đại nhân ở đây, thì có thể quăng lưới bắt gọn những loạn đảng quan phủ ẩn giấu ở Thông Châu này.
Rồi lại hạ giọng nói:
- Việc này chỉ có thể giải quyết nhanh chóng, không được chậm trễ, nếu chậm một bước, để loạn đảng của hộ bộ ti nghe phong thanh gì, e rằng bọn chúng sẽ chạy thoát hết.
Sở Hoan gật đầu, đang định mở miệng nhưng lại thôi.
Vệ Thiên Thanh cảm thấy trong lòng Sở Hoan ắt có suy nghĩ, nên hỏi:
- Sở huynh đệ, có phải ngươi có gì muốn nói không?
Sở Hoan do dự một lát, nhìn Vệ Thiên Thanh, nghiêm nghị nói:
- Vệ đại ca, tiểu đệ mạo muội nói một câu, nếu lần này trực tiếp khống chế hộ bộ ti, thì e rằng đã rút dây động rừng rồi
- Thế là sao?
Vệ Thiên Thanh cau mày nói.
Sở Hoan đã mở miệng, nên cũng không giấu diếm nữa, nói:
- Vệ đại ca chắc còn nhớ những binh khí đó chứ?
- Tất nhiên là nhớ rồi.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Chỉ có điều ở mỏ đá Đinh Cốc không tìm được tung tích nơi cất giấu chỗ binh khí đó, không biết bọn họ cất giấu chỗ nào. Nhưng nếu bắt được loạn đảng ở hộ bộ ti, thì tung tích chỗ binh khí đó chắc chắn sẽ ra manh mối thôi.
Trong lòng Sở Hoan thở dài.
Võ công của Vệ Thiên Thanh không hề kém, có cách luyện binh, nhưng nếu quả thực luận bàn quyền mưu quỷ kế, thì vẫn còn hơi kém.
- Vệ đại ca, lần trước chúng ta tới Thông Châu, có một người đột nhiên mất tích, huynh còn nhớ không?
- Theo Tri châu Thông Châu Triệu đại nhân, Đoạn Tuân khống chế đường vào Thông Châu. Giao thông, hoặc những xe hàng hóa ở Thông Châu đều do Đoạn Tuân khống chế cả. Chỉ có điều người này sau này đột nhiên mất tích, thậm chí còn có âm mưu đầu độc Triệu đại nhân nữa...
Vệ Thiên Thanh nhíu mày lại, dường như hắn cảm thấy được điều gì đó, nhưng lại phát hiện đầu óc có vẻ loạn, trong lúc nhất thời không nghĩ được nhiều, hạ giọng nói:
- Sở huynh đệ, chắc đệ không biết, Thần Y Vệ Tôn bách hộ, không lâu trước đã tới Thông Châu, điều tra tung tích của số binh khí kia và Đoạn Tuân, nhưng tới tận giờ vẫn chưa có tin tức gì, cũng giống như bị mất tích vậy...
- Vậy thì càng quái lạ rồi.
Sở Hoan nói:
- Số lượng binh khí lớn đó có thể thông qua các chốt chặn trên đường ở Thông Châu rồi đưa vào cất giấu ở trong Hắc Thủy Sơn, phụ trách các ải chốt chặn là Đoạn Tuân đột nhiên mất tích, loạn đảng có thể công khai giấu số binh khí đó ở mỏ đá Đinh Cốc cũng không bị phát hiện, dường như hộ bộ ti cũng có người trong đó.... Vệ đại ca, nhiều chuyện kỳ quái sâu chuỗi với nhau, cho nên sự việc không hề đơn giản đâu. Nếu Đoạn Tuân không có can hệ gì với loạn đảng, thì không thể đột nhiên từ bỏ tất cả và mất tích cả, nếu nói hộ bộ ti có người liên quan tới loạn đảng, thì hộ bộ ti rất có khả năng liên quan tới Đoạn Tuân... chỉ có điều toàn bộ Thông Châu, quả thực chỉ có Đoạn Tuân và hộ bộ ti cùng với loạn đảng liên quan tới nhau thôi sao? Không biết còn có nha môn khác cũng đồng mưu với loạn đảng không nữa? Nếu lúc này đi điều tra hộ bộ ti, có lẽ sẽ rút dây động rừng đó.
Vệ Thiên Thanh nghe Sở Hoan nói vậy, liền cảm thấy sự việc không hề đơn giản chút nào.
Đúng lúc này, phía xa xa Lâm đại nhân cũng đã xoay người lên ngựa, mọi người thấy vậy nên cũng biết là phải lên đường rồi.
Vệ Thiên Thanh vội vàng chạy tới, hạ giọng nói vài câu gì đó, lập tức lại thấy Lâm đại nhân xuống ngựa, cùng với Vệ Thiên Thanh đi tới chỗ Sở Hoan, ba người đứng cách xa đám người một đoạn, đang nói chuyện gì đó.
Lý Tông cũng ở trong đoàn người này, thấy Sở Hoan cùng với Vệ Thiên Thanh và Lâm đại nhân đang chuyện trò, nét mặt trầm hẳn xuống, hừ một tiếng.
Lúc này Vệ Thiên Thanh đã nói những gì Sở Hoan nghi ngờ cho Lâm đại nhân nghe, vẻ mặt của Lâm đại nhân không có biểu cảm gì, khẽ thở dài, rồi mới nói với Sở Hoan:
- Ý của ngươi là, quan phủ Thông Châu, không chỉ có hộ bộ ti tham gia sao?
Sở Hoan nói:
- Bỉ chức không dám đoán bừa, nếu đại nhân đã điều tra hộ bộ ti có vấn đề, thì không thể loại trừ nha môn khác của Thông Châu cũng có vấn đề.
Lâm đại nhân chắp tay sau lưng, lại trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói:
- Xem ra vụ việc còn phức tạp hơn ta nghĩ nhiều, ở Thông Châu này... có một tấm lưới...
Vệ Thiên Thanh cau mày nói:
- Nếu quả thật có một tấm lưới, vậy thì người tạo ra tấm lưới này là ai mới được chứ?
Lâm đại nhân nhìn chằm chằm Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi cảm thấy là ai nào?
- Bỉ chức không biết.
- Trong đầu ngươi chắc chắn có ý tưởng gì.
Lâm đại nhân nói:
- Đêm qua ngươi cãi lời quân lệnh, vối dĩ trở về phủ thành, ta sẽ để Kiều tổng đốc xử lý nghiêm ngươi, nhưng nếu quả thật ngươi có thể lập công chuộc tội, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Bỉ chức không có bất kỳ một chứng cứ nào để chứng minh ai là loạn đảng.
- Ta không cần chứng cứ.
Lâm đại nhân nói:
- Ở đây chỉ có ba người chúng ta, trong đầu ngươi nghĩ tới ai, mau nói ra, nếu nói sai, cũng chẳng sao cả.
Sở Hoan do dự một lát, cuối cùng cũng nói:
- Nếu quả thật tạo một tấm lưới ở Thông Châu này, thì hắn cần phải khống chế được thế lực của các nha môn, người như vậy, ở Thông Châu không nhiều lắm đâu!
Vệ Thiên Thanh không kìm nổi nói:
- Lẽ nào là Tri châu Thông Châu- Triệu đại nhân sao?