Trong nội đường mọi người đang bàn luận xôn xao nhưng Sở Hoan lại không nói một câu.
Đợi đến lúc mọi người yên tĩnh, Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Bản đốc lệnh, lập tức rút bớt tám nghìn binh mã từ Sóc Tuyền nhanh
chóng điều đến Thanh Đường, trận tuyến Thanh Đường do Hiên Viên Thắng
Tài toàn quyền chỉ huy, nói với y bản đốc rất nhanh sẽ đến Thanh Đường
tự mình trấn giữ.
Mọi người khẽ giật mình, Hứa Thiệu hỏi:
- Sở đốc, chúng ta phải khai chiến với Bắc Sơn sao?
- Bản đốc vốn dĩ không muốn gây chuyện, nhưng sự việc đã đến rồi Bản đốc cũng sẽ không sợ hãi.
Sở Hoan thản nhiên nói:
-Tiêu Hoán Chương muốn dụng binh với Tây Quan, bản đốc đương nhiên không có đạo lý trốn tránh chiến trận.
- Chiến tuyến Hạ Châu đó?
- Phái người giám sát nghiêm ngặt động tĩnh của Thiên Sơn, cũng lập tức điều thêm ba nghìn binh mã cho Hạ Châu.
Sở Hoan nói một cách không do dự:
- Nếu quân Thiên Sơn thực sự phải đánh Hạ Châu, tử thủ thành Hạ Châu chờ quân chi viện!
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, thầm nghĩ bản thân Sóc Tuyền cũng
chỉ có hai vạn binh mã, điều đi hơn một vạn người thì phần còn lại cũng
chỉ đủ phòng thủ Sóc Tuyền. Mặc dù tăng ba nghìn quân cho Hạ Châu cộng
thêm quân binh vốn có của Hạ Châu cũng không đến vạn người, tuy có thể
kháng cự nhất thời nhưng đối mặt với mấy vạn kỵ binh được huấn luyện
nghiêm chỉnh của Thiên Sơn, Hạ Châu căn bản không có khả năng trụ vững
được.
Quân chi viện mà Sở Hoan nói cũng không biết đến từ
đâu, không lẽ đến lúc đó còn phải điều quân đội bảo vệ Sóc Tuyền đến Hạ
Châu? Nếu như vậy, binh mã bảo về Sóc Tuyền đều điều qua đó, cũng chưa
hẳn là đối thủ của quân Thiên Sơn. Hai bên chiến đấu với địch, tình thế
đã nghiêm trọng đến cực điểm.
Bàn Liễu đối với điểm này cũng hết sức rõ ràng, không kìm được hỏi:
- Sở đốc, chúng ta làm gì còn viện binh?
- Giải quyết quân Bắc Sơn rồi tự nhiên sẽ có viện binh.
Sở Hoan thản nhiên nói.
Mọi người càng kinh ngạc, nghĩ trong lòng, mặc dù sức chiến đấu của
quân Bắc Sơn so với Tây Quan đích thị có kém hơn một chút, nhưng Bắc Sơn dốc sức, đừng nói có thể nhanh chóng giải quyết Bắc Sơn mà việc thắng
bại cũng khó để dự liệu, làm sao có thể chi viện một cách kịp thời cho
Hạ Châu được.
Đúng lúc này, Sở Hoan nhìn thấy bên cánh cửa có người đang hướng vẫy tay hướng về phía mình chính là Tố Nương.
Lòng hắn có chút kỳ quái, thầm nghĩ khi mở hội nghị, trên dưới trong
phủ biết rõ quy tắc, từ trước đến nay đều không dám quấy rầy, sao Tố
Nương lại chào hỏi hắn trong lúc này.
Hắn biết sự tình tất có chỗ kỳ lạ, đưa tay ra hiệu bảo mọi người tạm thời chờ một chút rồi bước sang bên đó, nhỏ giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn trở lại phủ tổng đốc, chưa ngồi ấm chỗ liền gặp phải vấn đề của Bắc Sơn, mãi không có thời gian nói chuyện cùng Tố Nương.
Tố Nương từ trong người mình rút ra một bức thư đưa cho Sở Hoan.
Sở Hoan khẽ giật mình nhận lấy thư, nhìn phong thư không thấy ký tên
người gửi, trên thư cũng không viết rõ người nhận nào. Hắn nhẹ giọng
hỏi:
- Đây là gì?
Tố Nương thấp giọng nói:
- Hôm trước thiếp đi chợ mua than, đột nhiên gặp phải một người hết sức cổ quái, bỗng nhiên nhét lá thư này vào trong tay thiếp. Hơn nữa nói
với thiếp, sự việc quan trọng, kêu thiếp giao đến tận tay chàng, không
được để bất kỳ người nào biết.
Sở Hoan “Ồ” một tiếng rồi hỏi:
- Kẻ đó trông bộ dạng thế nào?
- Lúc đó có tuyết rơi, y ăn vận rất dày, đầu đội mũ nên không nhìn rõ bộ dạng như thế nào.
Tố Nương nói nhỏ:
- Y có nói vài câu liền vội vàng rời khỏi, chàng mãi không về nên thiếp liền giấu phong thư bên mình.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ta biết rồi, nàng đi nghỉ ngơi trước đi.
- Nhị Lang, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?
Tố Nương nhìn thấy quan thần phủ tổng đốc đại đường có mặt, bầu không
khí nghiêm nghị cũng cảm thấy được sự việc thật không đơn giản.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng nói:
- Không có gì, chỉ là một số việc công cần xử lý.
Hắn cũng không giải thích nhiều, mở phong thư ra, lướt qua một lượt,
lông mày hơi nhíu lại rồi dần dần giãn ra, rất nhanh đem phong thư vo
thành một cục, nắm trong lòng bàn tay, thần sắc liền trở nên nghiêm túc
như có điều gì suy nghĩ. Tố Nương bên cạnh cũng không giám hỏi nhiều,
nhìn thấy Sở Hoan trầm tư một lát mới bước qua hướng đại đường.
Trên đại sảnh, mọi người đều xì xào bàn tán, trên mặt không ít người thần sắc đều vô cùng nghiêm trọng.
Tây Quan đối với các hạng mục chính sách ban bố xuống của Sở Hoan, bắt
đầu đi vào quỹ đạo. Bất luận là nông nghiệp hay thương nghiệp đều bắt
đầu có dấu hiệu hồi phục. Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng nhất, Bắc
Sơn điều quân, tình thế khẩn trương khiến cho cục diện tốt đẹp của Tây
Quan gặp phải sự uy hiếp rất lớn.
Nhìn thấy Sở Hoan trở lại chỗ ngồi, mọi người lần nữa yên tĩnh trở lại.
- Ngụy Chủ sự, việc mượn lương thực cho thuê tiếp tục tiến hành, không
được trì hoãn. Thời điểm vụ xuân sang năm lương thực bắt buộc phải cung
ứng tới, nếu có sai sót sẽ hỏi tội ngươi.
Sở Hoan sau khi ngồi xuống, nhìn phía Ngụy Vô Kỵ, trầm giọng phân phó rồi quay sang hướng Bùi Tích:
- Bùi tiên sinh, bên Hạ Châu ngoại trừ việc điều ba nghìn nhân mã quân
Bình Tây của Sóc Tuyền tăng cường binh lực phía trước, Phong Tự Doanh
của Hứa thống lĩnh Hứa Thiệu cũng cùng điều sang, bên đó có Hàn Anh và
Hoàng Ngọc Đàm chấn giữ, sau khi Hứa thống lĩnh qua bên đó thì nghe theo sự điều động của Hàn Anh.
Hứa Thiệu lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Lô Tồn Hiếu!
Lô Tồn Hiếu đang ngồi ở nội đường khẽ giật mình, nhìn về phía Sở Hoan.
Sau chiến dịch Hồ Lô trại, Lô Tồn Hiếu quy thuận Sở Hoan, nghe lệnh
dưới trướng của Sở Hoan. Tuy bị Sở Hoan điều vào Cấm vệ quân của Bùi
Tích nhưng cũng không cho chức quan nào.
Hôm nay mở hội nghị, Sở Hoan đặc biệt điểm danh mang cả Lô Tồn Hiếu tới, trong lòng Lô Tồn Hiếu cũng có chút thấp thỏm.
Y xuất thân trộm cướp, đi theo Cầu tướng quân ở Hồ Lô trại vào rừng làm cướp. Mặc dù cuối cùng đi theo Sở Hoan nhưng mãi vẫn không biết rốt
cuộc tiền đồ của bản thân sẽ ra làm sao.
Ngoài y ra còn có
vài trăm tên khác trước đây là tay sai của Hồ Lô trại cùng nguyện ý ở
lại, một bộ phận cũng theo Cấm vệ quân huấn luyện nhưng lại không được
chính thức sắp xếp vào đội ngũ của Cấm vệ quân.
Việc cung cấp đồ ăn thức uống của họ trong quân ngũ cũng không phải là
thiếu nhưng từ đầu đến cuối đều không có một lời rõ ràng. Đến Lô Tồn
Hiếu cũng không biết Sở Hoan sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Hôm nay đứng trước cuộc họp y cũng không nói một lời.
Lúc này, Sở Hoan đột nhiên điểm đến tên của y khiến y có chút kinh ngạc, sửng sốt, lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
- Mạt...!
Vốn định tự xưng là “Mạt tướng”, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bản thân
mình chưa được phong chức quan, theo đạo lý bản thân bây giờ chỉ là bách tích bình thường, dừng một chút, sửa lời nói:
- Có thảo dân!
- Lô Tồn Hiếu, bản đốc lệnh cho ngươi lập tức đảm nhận Lệnh lại Tư lệnh bộ binh.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Sóc Tuyền điều tám ngàn quân đến huyện Thanh Đường, trên đường đi tám ngàn binh mã này sẽ do ngươi thống soái, giao đến tay tướng quân Hiên
Viên!
Lời vừa nói ra mọi người đều thoáng giật mình.
Thực ra việc, nhậm chức Lệnh lại Tư lệnh bộ binh không có gì lạ, Lệnh
lại là viên lại bị giáng xuống, thậm chí còn không thuộc hàng quan, chỉ
là hàng lại mà thôi. Lô Tồn Hiếu trong một trận chiến của Hồ Lô trại
dũng mãnh vô song, ngay cả quan binh cũng đều cảm thấy y hết sức lợi
hại.
Sở Hoan dùng người xuất quỷ nhập thần, không theo khuôn mẫu, từ trước
tới giờ không hỏi xuất thân, sau khi thu phục được Lô Tồn Hiếu, ai cũng
biết rằng Lô Tồn Hiếu sớm muộn gì cũng được Sở Hoan dùng tới. Hôm nay
đột nhiên gắn cho y cái chức một lính lệnh lại của tư lệnh bộ binh, mọi
người cũng không cảm thấy quá kinh hãi.
Thế nhưng Sở Hoan lại muốn giao việc điều tám ngàn binh mã đến Thanh Đường cho Lô Tồn Hiếu
thống soái. Tuy nói sau khi dẫn quân đến Thanh Đường, quyền chỉ huy liền giao cho Hiên Viên Thắng Tài nhưng quyết định này vẫn ngoài dự đoán của mọi người.
Lô Tồn Hiếu cũng có chút ngẩn ngơ, chỉ cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, miệng há to lại không nói ra lời.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Lô Tồn Hiếu thấy bờ môi của y vặn vẹo nhưng lại không nói gì, cười lạnh nói:
- Sao vậy? Ngươi không dám?
Lô Tồn Hiếu nghe vậy thì tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Đã là kẻ từng chết qua một lần, không có gì là dám hay không. Sở đốc
đã giao binh mã cho ti chức, ti chức nhất định sẽ không thiếu một người, hoàn chỉnh giao đến Thanh Đường!
Y lúc này được bổ nhiệm là lệnh lại của Tư lệnh bộ binh tự nhiên có thể từ xưng “Ti chức”.
- Tốt!
Sở Hoan vui mừng nói:
- Sáng sớm ngày mai, điểm danh binh mã, hành quân đến Thanh Đường. Đến
được Thanh Đường nói với Hiên Viên Thắng Tài, tất cả binh mã bố phòng
tại một huyện của Thanh Đường, không được vượt qua ranh giới đi vào địa
phận Bắc Sơn. Một khi quân Bắc Sơn tiến vào Tây Quan của ta thì không
cần nhân nhượng.
Lô Tồn Hiếu trầm giọng nói:
- Ti chức nhận lệnh!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng Sở Hoan đã sắp xếp như thế tự nhiên cũng không nhiều lời.
- Phạm Chủ sự.
Sở Hoan nhìn về phía Chủ sự tư bộ lễ Phạm Huyền”.
- Ngày mai ngươi theo đoàn quân cùng nhau lên đường. Theo lời ngươi
nói, đi gặp Tiêu Hoán Chương, hỏi gã tại sao phải điều động quân Đan
Dương. Nếu gã nói cái chết của Tiêu Tĩnh Khiêm có liên quan đến Tây Quan thì hỏi gã có chứng cứ gì?
- Công Tôn đại nhân, Ngụy chủ sự việc mượn lương thực cho thuê lại, đẩy nhanh tốc độ lên.
Sở Hoan một lần nữa nhìn về phía Công Tôn Sở và Ngụy Vô Kỵ:
- Nhanh chóng chuyển lương thực từ kho thân sĩ vào kho quan quân, chuẩn bị tích trữ lương thực!
- Sở đốc, mục đích của việc tích trữ lương thực là vì cho bách tính thuê hay là chuẩn bị vận chuyển ra tiền tuyến?
Ngụy Vô Kỵ nghiêm mặt nói:
- Nếu là để bách tính thuê, hạ quan tiếp tục thực hiện chính sách của
lệnh quân điền. Nếu những lương thực này muốn bổ xung làm quân lương, hạ quan sẽ làm tốt công tác chuẩn bị vận chuyển lương thực ra tiền tuyến.
Nhưng hạ quan phải nhắc nhở Sở đốc, nếu những lương thực này đưa ra tiền tuyến thì lệnh quân điền buộc phải thất bại, bất luận là mượn lương
thực cho quan phủ thân sĩ hay đợi lương thực gieo xuống đất của bách
tính đều sẽ phát sinh phiền phức lớn. Nếu đúng là như vậy thì rối ren ở
hậu phương này so với chiến sự của tiền tuyến sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Lời của Ngụy chủ sự thật là.
Sở Hoan nói:
- Ngươi cứ việc dựa theo chính sách quân điền mà làm, cái khác tạm thời không cần lo.
- Hạ quan nhận lệnh!
- Về việc điều động quân Bắc Sơn, tạm thời không được tuyên truyền dựng chuyện ra bên ngoài.
Sở Hoan nói:
- Tuy Bắc Sơn điều quân đến Đan Dương nhưng không nói lên sẽ xâm chiếm
Tây Quan. Bản đốc lo lắng sẽ có đội ngũ khác có rắp tâm gây sóng gió và
rắc rối vào lúc này. Công Tôn đại nhân, việc này vẫn phải phiền ông sắp
xếp, đề phòng Sóc Tuyền có người mượn dịp này sinh sự!
- Ti chức đã rõ!
- Nếu đã vậy thì giải tán, mọi người lui xuống và tự mình chuẩn bị đi.
Sở Hoan phân phó mọi người lui xuống, rồi nói với Bùi Tích:
- Bùi tiên sinh ở lại một lát, bản đốc có còn có việc phân phó.
Đợi sau khi mọi người lui xuống, Bùi Tích thần sắc nghiêm trọng, tiến về phía trước hỏi:
- Nhị đệ, cái chết của Tiêu Tĩnh Khiêm thực sự là có liên quan đến đệ?
Sở Hoan không trả lời ngay mà đem phong thư đã vo thành một cục đưa cho Bùi Tích.
Bùi Tích nhận thư, xem kỹ qua một lượt, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu:
- Tiếu Tĩnh Khiêm quả thực là đệ phái người giết?
Rồi cau mày nói:
- Trên bức thư lại không ký tên người gửi, là kẻ nào viết?
- Tiếu Hằng!
Sở Hoan hạ giọng, Bùi Tích là người mà hắn tín nhiệm nhất:
- Cháu trai của Tiếu Hoán Chương, phong thư này chính là y phái người đưa tới.
- Tiếu Hằng?
Bùi Tích lại khẽ giật mình:
- Người này có thể tin sao?